Chap 8: Trust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức dậy với một vài nốt mẩn đỏ trên cánh tay. Tôi đoán là vì trận chiến bọt xà phòng tối qua. Khổ thế chứ, cậu ta cứ phun ào ào vào người tôi. Pun đần độn. Đôi cánh tay trắng hồng của tôi bây giờ lấm tấm nốt. Tôi không còn đẹp trai nữa rồi huhu.
Đùa đấy! Có mấy nốt nhỏ tin hin thôi. Thế này thôi thì không thành vấn đề. Nó không làm tôi bớt đẹp trai tí nào, haha! Gượm đã, ai đó vừa bảo tôi tự kiêu hả ? Nhìn lại đi nhé !
Nhắc đến Pun mới nhớ, tôi để quên đồng hồ ở nhà cậu ấy rồi. (Tôi đã tháo ra lúc rửa xe, vì không muốn cục cưng của mình bị ướt ) Tốt hơn hết là nhờ cậu ta mang đến trường cho. Đồng hồ mà mất thì tôi chết chắc, bà ngoại đã tặng tôi lúc ở Australia. Tôi bấm máy gọi cho Pun ngay lập tức.
Gọi 2 lần cậu ấy mới nhấc máy. Tôi cứ tưởng cậu ấy đã đến trường nên mới không nghe được tiếng chuông điện thoại. Cuối cùng cũng chịu bắt máy.
"Alo, sao thế, No ?" Jeez, giọng cậu ấy có vẻ uể oải, làm tôi thấy giật mình. Đừng bảo là cậu còn đang ngủ nhé. Hơn 7h rồi còn gì.
"Cậu không đến trường à ? Giờ này còn ngủ nướng ?" Tôi càm ràm trong điện thoại, cậu ấy còn vừa ngáp vừa trả lời.
"Ừ, hôm nay tôi nghỉ. Cậu cần gì à ?!" Eh ?!
"Ừa, để quên đồng hồ ở đó rồi."
"À ừ, tôi đang cầm đây. Mai mang cho cậu nhé ? Hôm nay chắc tôi không đi học được."
"Cũng được. Nhưng sao lại không đi học ?" Nghe thì có vẻ tôi đúng là đồ tọc mạch, nhưng mà không hỏibtôi không chịu được. Pun là thư kí Hội học sinh, còn là một học sinh gương mẫu nữa, sao cậu ấy có thể thích thì nghỉ như thế được ? Đặc biệt là giải bóng đá tới mông rồi, làm sao tôi tin cho nổi.
Giọng ở đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, ( hoặc là do tôi tự tưởng tượng ra ?). " Tôi không khỏe lắm. Chúng ta nói chuyện sau được không ? Buồn ngủ quá."
"Ok ok." Tôi cúp máy, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng bận tâm. Vậy là cậu ấy ốm hả ?
***
Em iPhone báo cho tôi rằng đã hơn 8h sáng rồi. Mà tôi thì đang đứng ở trước cửa ngôi biệt thự kia. Đây đã là lần thứ 3 liên tiếp tôi tự vác xác đến đây. Trông tôi có giống kiểu một fan cuồng của cái nhàvnày không nhỉ ? 
Làm gì bây giờ ? Bấm chuông hả ? Tôi vừa nghĩ, vừa đi đi lại lại trước cánh cổng sắt màu bạc. Làm cái gì bây giờ ??? Cũng hơn 8h rồi. Tôi chỉ muốn biết cậu ấy có sao không, và vì sao lại không đến trường. Nếu mọi thứ không như tôi dự đoán thì nhìn xong, tôi đi học liền. Nhưng nếu tôi đoán đúng thì sao...?

Ughhh ! Phải tìm hiểu mới được !
"Oh, cậu No ! Cậu đến thăm cậu Pun hả ?" Thần may mắn đã mỉm cười với tôi sáng nay. Dì Noi bước đến gần. Tôi hạnh phúc phi đến gần cổng lớn. "
Vâng, cậu ấy làm sao thế ạ ?!"
"Cậu chủ không khỏe lắm. Sao cậu không thử vào phòng xem sao, cậu No ?!" Dì giúp việc mở cánh cửa nhỏ giúp tôi đi vào trong. Tôi cũng không quên cúi chào dì ấy trước khi vào nhà.
"Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao thế ạ, dì ơi ?" Đừng có nghĩ là tôi đang tấn công dì ấy bằng loạt câu hỏi dồn dập nha. Dì Noi không nói gì, chỉ nhìn tôi cười tủm tỉm.
Đừng... nói là dì và Pang cùng hội cùng thuyền nhé, dì Noi.
"Cậu có thể lên tầng xem sao. Cậu chủ đang ngủ trên giường ấy." Chết mất, mọi người thích nghĩ gì thì nghĩ vậy (Tôi cũng quen rồi !). Tôi gật đầu với dìvấy trước khi rảo bước vào trong ngôi nhà mà tôi bắt đầu trở nên quen thuộc.

Đường lên tầng hai được lau rửa bóng láng. Cánh cửa gỗ được trạm trổ cầu kì kia chính là cửa phòng Pun. Tôi bước thẳng đến đó, rồi chợt khựng lại trước cửa đứng nghĩ một lúc.
Mình sẽ chỉ ngó qua thôi ! Sẽ đứng xa xa chút ! Tôi vặn nắm đấm cửa rồi bước vào. Mong tôi gõ cửa ý hả ? Đừng có mơ.
"Pun !" Tôi gọi to, không kiêng nể gì (cả không phép tắc nữa). Nhưng tôi lập tức ngậm miệng lại khi nhìn thấy con người đang ngủ trông có vẻ rất mệt mỏi trên giường kia. Mẹ ơi, người cậu ấy đỏ như cua luộc. (Thèm ghê!) Vậy là tôi đã đoán đúng.
Tôi ném cặp sách xuống rồi vội vàng chạy tới kiểm tra cậu ấy.
Bình thường, da Pun rất sáng, một màu da sáng của người da vàng. Nhưng giờ da cậu ấy đỏ hết lên, như lúc người ta bị phát ban dị ứng. Nhìn y hệt những nốt trên cánh tay tôi sáng nay. Nhưng mà, chúng không chỉ ở trên tay Pun, mà là khắp người luôn. Nhìn thật sự rất đáng sợ, và có vẻ đau nữa. Nhìn đã biết lỗi là do kẻ nào rồi. Tôi đã quyết địnhvđúng khi đến đây trước thay vì đến trường. Bởi vì chỉ cần đến muộn chút thôi, có lẽ tôi sẽ hận bản thân rất nhiều.
"Da đã dễ bị dị ứng rồi hôm qua lại cứ ngu ngốc đòi nghịch." Tôi càm ràm một mình lúc ngồi lên giường. Tôi nhìn quanh và tìm được túi thuốc dị ứng cùng chai nước để trên bàn. Tôi đoán là cậu ấy đã uống rồi. Cũng may.
"Chỉ có cậu là dám ném xà phòng vào người tôi thôi đấy." Ố, chưa ngủ à ? Tên ngốc này cũng thông minh ghê.
"Chưa ngủ hả ? Sao nhìn như chết trôi thế này ?"
Tôi vẫn ca cẩm trong khi tay giơ lên toan đánh cậu ta. Nhưng cảm giác tội lỗi làm tôi không nỡ xuống tay. Tên bệnh nhân này vẫn còn sức mà cười lại với tôi cơ đấy.
"Có cậu ở đây rồi, thật tốt !" Vui ghê !

"Ai bảo... Tôi chỉ đến để lấy đồng hồ thôi." Cậu ấy cười trước cái lí do ngớ ngẩn của tôi. Sao cũng được, khỏi rồi tôi xử cậu sau. 

"Thế đã uống thuốc chưa ?" Tôi tò mò hỏi.
"Đồng hồ của cậu đây, lấy rồi thì đi học đi." Cậu ta ốm như thế rồi mà vẫn còn có tinh thần đùa tôi. Đồ đáng chết !
Tôi híp mắt lại nhìn cậu ấy. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh tên ốm yếu bệnh tật kia, rồi đi đến bên bàn trang điểm lấy đồng hồ. Thay vì rời đi, tôi lại dán mông lên sofa trong phòng. "Còn lâu. Không thích. Hôm nay tôi muốn ở lại đây chơi."
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cậu ta. Khó chịu rồi đấy nha. Này nhé,cậu biết thừa tôi sẽ không chịu ở lại nếu như không phải lỗi của tôi.
"Trong người thấy thế nào ? Có đau không ?" Tôi thôi nện tay xuống sofa và hỏi cậu ấy. Đồ ốm yếu vừa nhắm mắt, vừa lầm bầm mấy chữ trong miệng.
"Bị ngứa thôi. Tay cậu thì sao ?" Ồh, cậu ấy cũng thấy được tay tôi có nốt đỏ sao ? Tôi nhìn tay mình rồi nhún vai.
"Không sao, hơi ngứa thôi."
"P'Kent mà nghe thấy, đảm bảo sẽ đá nát mông cậu. Nghe nói anh ta có tính chiếm hữu ghê lắm." *
Đồ điên này.
(*: Ở đây Pun đùa bằng cách chơi chữ. " Hơi ngứa" đọc là " khan noi", trùng tên với nữ diễn viên Noi Busakorn, người đã kết hôn với P'Kent.)
"Ghê cái mông." Tôi luôn chửi trong đầu khi muốn công kích ai đó.
"Haha, dùng cái kia đi. Đỡ hơn đấy." Cậu ấy uể oải chỉ ngón tay về phía gần giường trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Nhìn theo, có thể thấy một tuýp thuốc bôi ở đó, tôi liền bước đến lấy ra bôi.
"Cậu thoa thuốc chưa thế ?"
"Chưa. Lười lắm."
"Thế thì bao giờ mới khỏi được ?! Thoa đi !" Cậu ta bắt người khác bôi trong khi bản thân còn chưa cả dùng. Tôi đứng nhìn với ánh mắt có chút bực bội. Pun duỗi người một hai cái trước khi ngồi hẳn dậy. Mặt cậu ấy lúc thoải mái trông khá đẹp trai. Nhưng lập tức chuyển sang vô cùng đáng sợ khi cái miệng xinh kia lên tiếng. "Thoa giúp tôi đi ? Lười quá à."
Tôi nhầm to rồi. Ai bảo cậu ta là một học sinh gương mẫu chuẩn mực rồi cái gì gì đó thế ?Đến đây xem hết đi. Dối trá, tất cả đều là dối trá.
"Ờ ờ. Cởi áo ra đi." Tôi vừa nói, vừa ngồi lên đầu giường, tay thì cầm tuýp thuốc. Cậu ấy cởi ra, và trên người chi chít nốt đỏ. "Nhiều quá vậy."
"Ừa. Từ giờ đến chiều kiểu gì cũng lên cơn sốt." Cậu nhìn được trước tương lai hả ?! Tôi đoán là cậu ấy bị thế này khá thường xuyên.
Tôi bóp một chút ra lòng bàn tay. Quyết định sẽ bôi lên lưng cậu ấy trước nên tôi bóp thêm một ít nữa. Tôi có thể cảm nhận được các nốt đang sưng lên mà nếu nhìn thì không thể thấy được. "Bôi nguyên lưng của cậu thôi chắc cũng hết cả tuýp." Tôi kêu ca khi cảm thấy không thể bôi hết cả tấm lưng to bản của cậu ấy được. Tên này nhìn thì gầy gò, nhưng mà vai thì rất rộng đấy.

Pun cười khi nghe tôi càm ràm, rồi quay lại nhìn khi tôi vừa mới bôi xong phía đằng sau lưng. "Mệt ?" Tên lười biếng này còn dám mở miệng hỏi.
"Ừa ! Mệt lắm. Đằng trước cậu tự bôi đi. Tôi làm rồi mất công cậu lại "lên" thì mệt." Tôi chỉ đùa thôi, mà Pun lại nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp.
"Tôi "lên" thật mà."
"Fuck, tự giải quyết một mình đi." Ughh ! Tôi ném tuýp thuốc vào người Pun. Còn cậu ta thì phá lên cười.
"Đùa thôi. Làm nốt đi, tôi thấy lạnh rồi nè."
"Ai bảo bật điều hòa lạnh thế còn kêu cái gì ? Mất trí rồi hả ?" Tôi cằn nhằn, nhưng tay thì vẫn bóp thêm thuốc. Bầu không khí trong phòng im ắng hẳn, chỉ còn tiếng điều hòa chạy ro ro. Tôi không biết phải nói gì với Pun cả. Cậu ấy cũng không chủ động bắt chuyện. Điều ấy khiến tôi cảm thấy có chút không tự nhiên. Tôi thừa nhận, tay tôi bất chợt run lên khi chạm phải ánh mắt cậu ấy, ngay trước khi đầu ngón tay chạm đến bờ ngực cậu.
Cmn, mình lo lắng cái gì chứ ? Cả hai đều là đàn ông mà. Cậu ấy cũng đâu có ngực như mấy cô diễn viên trong DVD mà Om cho xem.
Tôi cố đếm đến 10 thật chậm khi tay bắt đầu thoa thuốc khắp bờ ngực rộng lớn của cậu ấy. Có một điều không thể phủ nhận rằng, cơ thể Pun rất rắn chắc. Cậu ấy mảnh khảnh, chứ không gầy guộc. Bắp tay không quá to, nhưng cũng không phải là bé. Nếu không phải trên người có nốt phát ban thế này, tôi đảm bảo, bất cứ cô gái nào nhìn thấy cơ thể Pun, đều sẽ muốn được hẹn hò cùng cậu ấy.
Tôi vẫn tiếp tục xoa đều thuốc khắp người cậu, vì sợ nếu ít thuốc sẽ không phát huy được tác dụng. Bàn tay tôi di chuyển từ vai cho đến bụng, rồi lại lên trên phía ngực bên trái.
Khi chạm tay vào ngực, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang đập vô cùng mạnh mẽ phía bên dưới. Tim đập rất nhanh, như thể chủ nhân của nó đang bị kích thích bởi điều gì đó.
Điều ấy khiến tôi chau mày, tay dừng lại ở trước ngực. Tôi ngước lên nhìn Pun, nhưng cậu ấy tránh ánh mắt của tôi. "Sao tim cậu đập nhanh thế ?"
Hahaha.
" Không đập sao tui sống." Nghe thấy chưa, cậu ta thật lẻo mép. Lúc ngượng, trông cậu ấy thật thú vị. Trước khi kết thúc, tôi nhếch mép cười với cậu ấy một cái. Sau đó, lấy tay vặn cái núm nhỏ trên ngực, cảm giác như tôi có thể " thịt" cậu ấy. "Ow ! Làm cái gì vậy ?!"
"Không kiềm chế được, ngủ tiếp đi. Mặc áo vào không lạnh. Tôi vẫn còn cần người giúp tôi vụ tiền của CLB." Tôi giúp Pun mặc áo, tay cậu ấy dứ dứ như muốn cốc vào đầu tôi. Tôi chẳng biết làm gì ngoài phá lên cười.
"Tôi ngủ tiếp đây, cứ chơi game thoải mái. Không thì xuống bếp tìm cái gì mà ăn, tự nhiên đi." Cậu ấy nói, rồi cuộn mình lại trong chăn như một đứa trẻ. Tôi gật đầu rồi bước xuống giường.
"Tầm chiều chiều chắc sẽ sốt đấy, để ý tôi nhé ?"
Cậu ấy lẩm nhẩm dưới lớp chăn dày bịch.
" Ừa."
Có một người tin tưởng mình thật tuyệt, phải không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro