Chap 6: Meet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"No, tình hình bộ trống của chúng ta thế nào rồi?"
Tuyệt ! Tụi này chúng nó yêu tôi ghê. .Vừa nhìn mặt nhau một cái đã hỏi ngay chuyện tiền nong rồi.
"Cũng không có gì đặc biệt lắm.Tao vẫn sống sót trở về, nhưng thương tích đầy mình. Vẫn phải chạy trốn bọn cớm.Tao nghĩ có lẽ tao sẽ đến Phuket để ẩn thân."
Bốp!
"Im ! Không vui vẻ gì đâu nhá.Tao đang nói về chuyện tiền nong, không phải chuyện giết người. Mày cứ cẩn thận. Ai đến Phuket cũng đều như vậy đó."
"Không, chuyện bộ trống cũng tương tự như vậy, P'..." Cái trò chơi chữ trong lúc này thật ngu si!!*
(* Đây là một kiểu chơi chữ ở Thái. Hai từ chỉ " tiền nong" và " giết người" đều phát âm là "kha".)
Tôi vừa đi vừa cười, vượt qua P'Nont – người vừa đánh vào đầu tôi. Tôi quăng cặp (của Pun) xuống bộ sofa nằm kế bên cây piano. Tôi nhìn quanh để kiếm tên chỉ giỏi gây rắc rối – cái thằng đang cố lảng tránh ánh nhìn của tôi kia. Aha, vậy là nó đã nhận ra những điều nó đã làm.
"Tao...tao đi toilet đây.". Á à trốn à .Nó nghĩ nó có thể thoát được sao?!?
"Đợi đã, Ngoi! Mày là thằng đã gây ra rắc rối chết tiệt này!" 

Đương nhiên là thằng nhóc này không thể nhanh hơn tôi được. Người nó nhỏ thó có một mẩu. Tôi nắm ngay lấy cổ áo nó trước khi nó có cơ hội tẩu thoát rồi lôi xềnh xệch ra giữa phòng để vạch tội.

"Hôm họp ngân quỹ, thằng khốn này chỉ ngồi im. Nó để cho P'Aun từ CLB văn hóa Thái Lan cướp mất ngân quỹ của tụi mình. Anh em nói xem, giờ xử nó thế nào ?" Aha, chúng bạn bắt đầu thấy bực bạn nhỏ Ngoi rồi.
"Lột quần nó ra, vẽ lên " xúc xích" của nó bằng bút chết ấy." Jeez, mỗi khi thằng Per lên tiếng thì chắc chắn sẽ là một ý tưởng rất khốn nạn. Nhưng mà cái này hơi dị .Hơn nữa, tui là tui cũng không muốn xem cái kia của thằng Ngoi đâu.
"Hay là sáng sớm bắt nó đứng giữa cột cờ nhảy Chicken dance ?" Ý tưởng này nghe có vẻ thú vị đấy.
"Trong vòng một tháng, bắt nó làm bài tập về nhà cho cả đám." Còn gì nữa đây ?!!
"Chúng ta có thể bắt nó làm osin từ bây giờ cho đến cuối học kì. Nó phải làm tất cả những gì chúng ta yêu cầu." Hm...
"Được, Om. Lần đầu tiên trong 11 năm quen nhau, tao mới thấy mày nói ra được câu chí lí." Tôi quay lại, đánh vào lưng nó một cái . Nó cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.
"Vậy 11 năm qua mày đã xem tao là gì?"
"Là một người khiến tao phải mua dọ mõm của chó để treo lên mồm ..." Cả lũ đều cười, trừ Om, bởi vì tôi đang chửi nó mà.
"Thằng khỉ, mày coi chừng . Lần tới Yuri mà gọi, tao sẽ "xử" đẹp."
"Thoải mái đi. Hi vọng là mày sẽ thành công."
Amen, tôi sẽ cầu nguyện cho nó . Đừng hiểu nhầm ý tôi, Yuri thực sự rất dễ thương. Nhưng vấn đề là tôi không hề thích cậu ấy.

"Vâng thưa Ngài Phaen! Tự nhìn lại mày đi, có một em gái dễ thương như thế đang cố gắng hẹn hò với mày mà mày còn làm như bị ép kinh lắm. Lúc cô ấy làm mày buồn ,mày sẽ hiểu ra."
" Ha,vậy ra tao là Romeo."
''Mày không định đến gặp Nang Wan Thong** sao ?
Tao tưởng mày có kế hoạch gì với em nó cơ mà?" Má ơi . Romeo hẹn hò với Wan Thong từ khi nào vậy ? À, đúng rồi. Nhắc mới nhớ .Tôi đã nói với cô ấy là sẽ đến trễ, nhưng hôm nay trong CLB lại chẳng có việc gì cả. Tụi nó đều phải luyện tập cho ban nhạc diễu hành hôm có giải bóng đá. Nhưng đó là việc của thằng Film, không phải của tôi.
(** : Đây là 1 nhân vật trong truyện dân gian của Thái.)
"Thôi tao đi nhé. Dù sao thì tao cũng đã nói với Hội học sinh về chuyện 20.000 bath .Họ đang giải quyết rồi , thế nên không cần quá lo lắng quá đâu. Tao nghĩ vậy." Vừa quay lưng đi, tôi có thể nghe ngay thấy tiếng sủa của bạn nhỏ Om.
"Đương nhiên là không phải lo rồi, mày bán thân cho thằng Pun rồi còn gì." Thằng ngu nào vừa giẫm lên đuôi nó thế ? Sao nó cứ rít lên mãi vậy? Tôi chợt muốn tống cái dọ mõm vào miệng nó. Có khi là phải sắm một cái thật. Tôi nhìn tới lui, quay trái quay phải, cố tìm cái gì đó chặn họng thằng Om lại.
"Có đúng vậy không ,P'No?"
"Mày mà tin nó thì mày đẻ ra được bò Tây Tạng luôn đấy, Knott. Nói tóm lại là tao đã lo xong. Hôm nay như vậy là đủ. Mọi người có thể đợi Film. Tao có việc phải đi rồi . Ngoi ! Mày ngồi đây canh chừng chỗ này đi đấy !!! Tao mà biết được có gì bị vỡ hay mất thì mày chết chắc!" Tôi tặng thêm cho nó vài lời đe dọa. Tôi không thể ngừng cười khi nhìn vào khuôn mặt tái xanh, mướt mồ hôi của nó. Thấy tôi ghê gớm với nó ý hả, đúng rồi. Nhưng mà tôi còn muốn ghê gớm hơn nữa ngay từ đầu cơ.
"Ok, bye. Mai gặp !" Nói rồi tôi vội vã rời đi.
***
Thực tế thì tôi không ở lại trường quá trễ như đã phóng đại với Yuri. Nhưng để vượt qua được dãy xe cộ trên đường Chareon Krung thật không dễ tí nào (tôi đã ngủ gật những 10 lần) và sau đó cố gắng tới trung tâm của Siam Center.
Trời đã bắt đầu tối. Chiếc taxi màu đỏ chở tôi nhẹ nhàng đỗ trước Center Point. Tôi lờ đờ đưa tờ tiền cùng màu với chiếc xe cho tài xế trước khi hòa vào dòng người đang đi qua Screen Shake.
Dù sao thì.... Còn chưa cả muộn. Yuri sẽ nghĩ gì nếu như thấy tôi đến sớm? Nghĩ tôi phóng bạt mạng đến gặp cô ấy thế này là vì tôi yêu cô ấy chết đi được ?
Điều đó cũng không phải là vấn đề gì to tát. Đã đến rồi thì biết phải làm gì đây. Tôi lại không phải kiểu người có thể tướt bơ shopping khắp nơi. Có lẽ là tôi nên đến gặp Yuri sớm vậy, gặp sớm xong sớm rồi còn về chơi game.
Quyết định xong là tôi phi như bay đến Baanying Restaurant.
Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy giọng bà chủ đon đả chào mời. Bà nhiệt tình dẫn tôi đến cái bàn còn trống. Yup,phục vụ ở đây vẫn tốt như mọi khi .Tuy nhiên,người mà tôi có hẹn ngày hôm nay lại đang ngồi đâu đó trên tầng hai.
"Cháu có hẹn với bạn ở đây rồi ạ." Tôi gật nhẹ coi như trả lời rồi bước lên tầng trên. Thật không quá khó để tìm thấy bàn Yuri đang ngồi. Một dãy bàn được ghép với nhau với vô vàn nữ sinh ngồi xung quanh.
Toàn bộ con gái trường Convent đều ở đây sao?!
"No! Cậu tới sớm vậy!" Wan Thong – Ý tôi là,Yuri bay đến chỗ tôi ngay lập tức. Cô ấy quả là có cặp mắt vô cùng nhạy bén! Tôi đứng hình, phân vân không biết có nên ngồi cùng 20 cô nương này hay không nữa.
"Eh? No?" Đợi,đợi đã. Quả giọng nghe quen quen. Giọng này chắc chắn không phải giọng nữ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì...
"Oh!" Cậu ta làm cái khỉ gì ở đây ?!?

"Sao cậu không nói với tôi là cậu cũng tới đây? Chúng ta có thể cùng đường từ trường đến mà." Cậu ta còn mặt dày nói chuyện với tôi kìa. Ngủ cạnh cậu cả buổi tối, tôi vẫn chưa đủ bất hạnh hay sao mà bây giờ tan học cũng phải lẽo đẽo theo cậu? Kiếp trước rốt cuộc là chúng ta đã làm gì nên tội để bây giờ nên nông nỗi này? Tôi muốn về lại đó thay đổi mọi chuyện. Tôi tiếp tục vừa tự kỉ vừa nhìn vào mặt Pun. Tôi không biết là mình nên tỏ ra ngạc nhiên,tức giận hay chán nản nữa. Sao tôi có thể quên mất Yuri và Aim là bạn ? Và mỗi lần cả nhóm này đi chơi, chẳng có gì ngạc nhiên khi Pun cũng bị lôi đi theo.
"No, lại đây này. Tớ có gọi món "Brake teak" mà cậu thích đó" Giọng của Yuri truyền từ cuối dãy bàn đến tai tôi. Tôi có thể thấy một khuôn mặt nhợt nhạt đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi cười đáp lại và thầm nghĩ nếu tôi mà đến đó thì mọi chuyện có lẽ còn tệ hơn nữa. Tôi quyết định ngồi cạnh Pun. "Eh?" Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên.
"Thôi mà, cho tôi ngồi ở đây đi. Ngồi bên kia sợ lắm." Tôi vừa thì thầm với cậu ấy vừa hất hất cằm về chỗ Yuri đang ngồi. Các vị tiểu thư cô nương ngồi ở đó rất nhiều. Pun cười, tỏ ra hứng thú với tình cảnh của tôi.
"Được, được. Lúc đầu tôi cũng sợ lắm. Nhưng giờ có cậu ở đây là vui rồi." Cậu ấy nói với giọng rất vui mừng. Hừ, nếu như không phải vì tình huống bắt buộc thì còn lâu tôi mới thèm ngồi cạnh cậu làm gì. Để bây giờ đến cái mông tôi cũng thấy lo.
"Từ khi nào mà hai người trở nên thân với nhau vậy ?" Ôi, quên mất là Pun đang ngồi cùng bạn gái .Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi nghe được giọng nói thánh thót thốt ra từ cô gái ngồi phía bên kia chúng tôi .Vậy ra là tôi đang thân thiết với bạn trai của người nào đó. Có vẻ xấu tính ghê nhỉ !
"Ồ ồ. Tôi quên mất cậu đang ngồi với người yêu. Đi đây. Sorry, man!'' Tôi không trả lời câu hỏi của Aim (thực ra là do không biết phải trả lời thế nà) mà chỉ gật đầu ra hiệu với Pun trước khi đứng lên chuẩn bị tinh thần ngồi cạnh Yuri. Cô ấy vẫn đang vẫy vẫy tôi ra ngồi cùng.
Tôi đã có thể ngồi ăn " Break taek" một cách ngon lành nếu như Pun không kéo tay tôi lại.
''Không sao. Cậu cứ ngồi đây đi nếu không muốn tới đó.''Không chỉ bảo tôi ở lại, cậu ta còn ấn tôi ngồi xuống nữa .Tôi mất luôn cảnh giác. Yuri vừa vẫy tay,vừa nhíu đôi lông mày lại. Cô ấy có vẻ thấy khó chịu với tôi.
Hey hey, tôi không cố tình làm điều đó với cậu đâu. Thông cảm cho tôi nha.
''Vậy người bạn mà Pun kể với tớ rằng đã ngủ cùng cậu ấy hôm đó là cậu hả, No ?" Aim lại tiếp tục hỏi tôi. Tôi bí từ rồi. Không biết nói gì cả. Cảm giác như kiểu đang đeo cái dọ mõm của thằng Om lên miệng mình ấy. Rồi sao, giờ trả lời thế nào ? Nói ra sự thật liệu có sao không nhỉ ? Tôi bắt đầu trở nên lo lắng.
"Ơ, thấy gì không ? Cậu ấy vẫn mặc đồng phục của tớ nè. Nhìn đi." Pun cướp lời. Không chỉ trả lời hộ, Pun còn lấy tay chỉ chỉ lên ngực áo tôi. Chú em không sợ bạn gái nghi ngờ à? Nếu như chẳng may ai đó biết được bí mật thực sự đằng sau lí do tôi ngủ lại nhà cậu đêm qua ...? Tôi không cả muốn tưởng tượng ra điều đó nữa !
Tôi vẫn đang chìm đắm trong sự hoài nghi còn Pun thì tiếp tục luyên thuyên bộ đồng phục của cậu ta.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang dội đã đánh thức tôi.
''Cậu là đồ ích kỉ, cậu không thèm ngồi với tớ.''. Tôi vẫn nên tìm cách chấm dứt việc điên rồ này thì hơn. Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy thật bứt rứt. Vậy là không chỉ riêng đám bạn tôi là đống của nợ khó dứt, mà cô nàng kia cũng thế nốt. (Rốt cuộc là họ muốn cái qué gì ở tôi đây ?!). Tôi mà có khả năng nhảy xuống biển rồi bơi sang hẳn Ấn Độ Dương, tôi làm liền.
"Nhưng... chỗ cậu có nhiều người ngồi rồi, tớ không muốn xen vào."
"Ai dám nói cậu xen vào ? Tớ muốn ngồi cạnh cậu, No. Chúng ta hơn một tuần không gặp nhau rồi đấy. Không thì tớ chuyển ra đấy, cậu vẫn ngồi được cạnh Pun. Được không ?" Cô ấy thật tốt khi hỏi tôi trước, nhưng mà lại chẳng mảy may để ý đến tôi trả lời ra sao. Yuri chỉ cần chạy đến kéo một cái ghế, và thế là có thể ngồi cạnh tôi rồi. Xong, cuộc đời tôi là thế đó.
"Tôi không hề biết là cậu đang hẹn hò với Yuri đấy."
Pun thì thầm với tôi trong khi Yuri vẫn đang mải mê tìm một cái ghế. Nghe xong, tôi chỉ có thể mỉm cười yếu ớt với cậu ấy. Tôi chỉ ước mình không biết gì hết, đỡ phải giải thích dài dòng. Quan trọng là, tôi không muốn làm Yuri buồn.
"Đến đây ! Đến đây ! Sao cậu cứ phải ngồi cạnh Pun ? Ra đây ngồi với tớ nè. Khổ thân Pun. Chắc cậu tức lắm hả ?" Cuối cùng cô ấy cũng tìm được ghế, lại còn vừa ngồi vừa trách cứ tôi. Thậm chí là còn đập đập vào vai tôi nữa. (Ôi, đau đấy !) Khoan đã,... tôi nhất thiết phải ngồi cạnh Yuri sao ?
"Sao đâu, tớ có tức gì đâu." Wow, đàn ông ghê. Tôi liếc cậu ta, trong mắt tràn ngập vẻ không thích. (mặc dù cậu ta đã tốt bụng cho tôi ngồi cạnh)
"Không được, No. Lại đây, ra đây ngồi cạnh tớ, No."
Đừng có mà tưởng rằng Yuri sẽ bỏ cuộc. Tôi nghi mình không hơn không kém một cái dây thừng cho họ chơi trò kéo co. No ra đây đi. No ra kia đi. Tôi chẳng biết làm gì ngoài thở dài. Tôi đành di chuyển ra ngồi cạnh Yuri. Cô ấy trông có vẻ rất vui, miệng cười toe toét, mặc dù bình thường cũng toàn cười như thế ), rồi vui vẻ lấy hết đồ ăn trong đĩa cho tôi ăn.
"Ughh, tôi là tôi khó chịu với mấy kẻ đang yêu lắm nhé. Lúc nào cũng ngọt ngọt ngào ngào với nhau, chẳng thèm để ý còn mấy con bạn độc thân đang ngồi lù lù đây." Một cô bạn của Yuri lên tiếng đá xéo làmbtôi sợ đổ cả mồ hồi. Thế mà Yuri có vẻ hạnh phúc lắm. Cười đã toe toét nay còn toe toét hơn.
"Thế nên là cậu cũng nên tìm bạn trai đi." Tại sao... cậu phải nói như thế với bạn ấy? Tôi còn phải chết dí ở đây đến bao giờ ?
Phải mất một lúc lâu thì đám bà tám mới ăn xong. Ông mặt trời đi ngủ được mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi nhìn lại bãi chiến trường trên bàn. Không thể tin nổi là họ có thể ăn hết từng đấy. Dạ dày của các vị cô nương này thật đáng nể.
Sau khi rời nhà hàng, tôi bước đi dọc theo dãy cửa hàng đang lấp lánh ánh đèn. Cuối cùng cũng tìm được một bến chờ xe bus ở trước cửa rạp chiếu phim, ở đó có mấy cô gái đang tụ tập trên đường Payathai.
"Khi nào thì cậu về nhà, Yuri ? Trời tối rồi." Tôi lịch sự hỏi cô ấy, việc mà một người bạn trai tốt nên làm. Cô ấy quay ra nhìn tôi cười rất tươi, mắt thì phát sáng.
"Cậu sẽ chở tớ về chứ, No?" Ohhh... Chúng ta phải làm vậy à ?
Và như tôi đã từng nói rồi đấy, Yuri không phải một cô gái bình thường. Cô ấy cười ngay sau câu nói đó. "
Tớ đùa thôi ! Đừng lo. Tớ về chung với May rồi. Gặp nhau sau nhé !" Các bạn không biết tôi thoải mái bao nhiêu khi nghe cô ấy nói thế đâu. Không phải tôi vui vì không phải đưa cô ấy về, mà là vì cô ấy có người để về cùng rồi.
"Về đến nhà thì gọi điện cho tớ nhé." Tôi làm người cũng không đến nỗi tệ, các bạn biết mà.
Giờ đến lượt tôi về, sau khi nhìn mọi người lên taxi về hết. (Đương nhiên là tôi có chụp lại bằng lái xe để trong điện thoại rồi). Tôi vừa mới quay đầu lại và bước một bước thì đập ngay vào mặt là bộ mặt của kẻ đã phá hoại đời tôi.
"Ahh !" Không cần biết bạn đẹp trai ra sao, thật đáng sợ khi có người im lặng đứng đằng sau mình như thế này ! Tôi còn tưởng cậu ta là ma ! Ai đó cứu tôi ~!
Tôi suýt khóc thì nhìn thấy cậu ta đứng đó chờ. Có cậu ta đứng ở ngay sau lưng như thế này thật rùng rợn, nên là tôi phải quay lại đối mặt ngay.
"Cậu tốt với bạn gái hơn tôi tưởng, No." Cậu ta vừa nói vừa nhếch mép cười. Tôi chắc chắn đây là một lời mỉa mai không hơn không kém.
"Ý cậu là gì ?"
"Không, ý tôi không phải vậy. Chỉ là, tôi thấy cậu chăm Yuri khá tốt. Tôi tưởng cậu có vẻ ích kỉ với cô ấy." Cậu đang cố biện minh bằng cách nói điều đó với tôi phải không ?
"Tôi đàn ông đàn ang hẳn hoi, đương nhiên là phải quan tâm cô ấy rồi. Đó là điều hoàn toàn tự nhiên. Tôi tưởng cậu đưa Aim về ?" Tôi nói khi chúng tôi đi về phía bến xe bus trước của Siam Center. Bởi vì cậu ta gần nhà tôi, nên hai đứa về cùng nhau. Cậu làm ơn đừng lẽo đẽo đằng sau tôi nữa có được không ? Không thấy làm thế khiến tôi sợ à ?
"Bình thường thì có. Nhưng mà tôi cũng cần phải đưa cậu về nhà tôi mà, đúng không ?"
Cậu vừa nói cái gì đấy ?!
"Hở ?! Về làm gì ?!!" Có thể tui là bạn trai ( trên danh nghĩa ) của cậu, nhưng mà chúng ta chưa kết hôn, về nhà cậu làm gì ! Có phải cậu ta đang mong tui dọn về sống chung ?
"Không nhớ xe máy để quên ở nhà tôi hôm qua à ?"
À ừ đấy, quên mất. Hôm nay mình như kiểu bị mất trí.
"Ừ, nhớ rồi ! Pang có ở nhà không thế ?" Tôi là tôi phải đặt sự tồn tại của tiểu tổ tông kia lên hàng đầu.
"Không ở nhà thì nó ở đâu được. Haha." Cậu ta cười như thể tôi vừa hỏi một cậu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.
Nhưng mà công nhận là hỏi ngu thật. Và vậy là, buổi chiều thì vào vai bạn trai của Yuri, đêm về thì cũng phải vào vai bạn trai của Pun nốt.
Tự do của tôi bay đi đâu rồi ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro