Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Thật sao Umma?

_ [Thật. Con vui rồi chứ? Lo chuẩn bị đến ngày đó lại xin lỗi Appa con đi. Ông ấy tuy nghiêm khắc nhưng rất thương con đó]

_ Con biết rồi. Con nhớ Umma lắm, nhớ cả Appa nữa ~

_ [Con bé này]

Sana vui vẻ cười tít cả mắt trước tin vui bất ngờ mà Umma cô vừa mang đến. Nhìn sang người yêu, cô nũng nịu cùng Umma Minatozaki thêm vài câu rồi cúp máy. Hiện tại bên Nhật cũng đã tối muộn rồi a ~

Một tay giữ vô lăng, Tử Du thấy cô người yêu bé nhỏ nở nụ cười tươi làm nỗi lòng đang chất chứa trong cô cũng nhẹ bẫng đi. Tử Du tìm bàn tay của Sana lồng vào nhau rồi dịu dàng kéo lên để đặt một nụ hôn đầy yêu thương trên mu bàn tay trắng nõn.

_ Có chuyện gì làm bảo bối của tôi vui đến thế?

_ Du đoán xem.

Sana tinh nghịch nháy mắt tỏ vẻ bí ẩn, nắm lấy bàn tay của Tử Du đặt lại lên vô lăng để đối phương có thể chuyên tâm lái xe.

_ Để xem. Umma em nói sẽ gả em cho tôi sao?

_ Yahh. Không đứng đắn.

Tử Du cười cười, cưng chiều vươn tay xoa mái tóc của cô gái đang hờn dỗi vì ngượng để dỗ dành. Dù chỉ là nói đùa nhưng thâm tâm cô rất mong lời mình vừa nói sẽ trở thành sự thật.

_ Được rồi, Du không đoán ra đâu. Vậy em sẽ nói luôn đây.

_ Ừ.

_ Umma nói ngày sinh nhật của em sẽ cùng Appa đến Hàn.

Kétttt

Vừa dứt lời thì đèn đỏ chợt bật lên, chiếc xe màu đen sang trọng đang di chuyển với vận tốc ổn định bỗng chốc thắng gấp tạo ra tiếng ma sát lớn với lề đường làm Sana hơi hoảng hốt, cô hít thật sâu để lấy lại nhịp thở rồi khó hiểu nhìn sang gương mặt người cầm lái đang dần biến sắc. Cô nhận ra Tử Du dường như không phải do sợ hãi mà là có một nỗi lo nào đó ẩn sâu trong đôi mắt hoang mang ấy. Tử Du trước giờ mỗi khi lái xe đều rất cẩn thận, nhất là lúc có cô ngồi cạnh.

Nghe vang vọng ở phía sau có vài tiếng chửi rủa từ tài xế của các xe đang nối đuôi, Sana lo lắng nắm lấy cánh tay Tử Du lắc lắc rồi ra hiệu cho người yêu cô đỗ xe lại gần đó. Cô có cảm giác bất an khi nhận ra nét mặt hiện tại của Tử Du không thích hợp để tiếp tục lái xe.

_ Sana, có làm em sợ không? Tôi xin lỗi, xin lỗi.

Khi tâm trạng đã hồi phục được đôi chút, Tử Du vội nhìn quanh tìm một khoảng trống rồi đỗ xe bên vệ đường. Cô luống cuống tự gỡ dây an toàn ra, xoay sang dùng hai tay nâng gương mặt xinh đẹp nhỏ bé của Sana lên lo lắng hỏi.

_ Em không sao, Du sao vậy? Có gì không ổn sao?

_ Không có, chỉ là tôi không cẩn thận quên để ý đèn đỏ.

_ Đừng nói dối.

Sana đanh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn nét rối bời đang muốn né tránh cô. Hôm nay Umma Chu có việc gấp phải về Đài nên trong lúc cô đang nấu ăn trong bếp thì bà đã cùng Tử Du nói chuyện riêng ở phòng khách, trông vẻ mặt cả hai rất căng thẳng. Sau buổi cơm trưa thì tài xế riêng của Chu gia đến đón bà đến sân bay, trước khi đi bà còn lưu luyến vội vã dặn dò cô rất nhiều điều kì lạ.

''Tiểu Chu nhà chúng ta tính tình và vẻ ngoài khó gần nên từ nhỏ con bé đã rất đơn độc vì ít bạn bè. Làm cha làm mẹ như ta cũng rất đau lòng. Nhưng từ khi có con bên đời, ta thấy con bé dần dà thay đổi hẳn. Sana, Tiểu Chu rất yêu con. Hạnh phúc trọn vẹn chính là khi yêu và được yêu. Ta biết con cũng rất yêu con bé. Hãy luôn nhớ những lời ta đã căn dặn hai đứa ở nhà hàng. Hứa với ta lần sau nếu có dịp nhất định phải cùng tiểu Chu về Đài thăm ta và ông nhà ta, được không?''

Và cũng từ cuộc trò chuyện riêng ở phòng khách ấy, cô để ý thấy Tử Du đôi lúc cứ thất thần mà chăm chú nhìn cô, từng khắc từng giây đều đưa thân ảnh của cô vào tầm mắt như sợ chỉ một cái chớp mắt thì cô sẽ lập tức biến mất.

_ Sana...

Tiếng gọi yếu đuối vang lên sau khoảng lặng không hiểu sao lại làm Sana đau thắt tim. Cô xót xa ôm chặt lấy người cô yêu vào lòng, đôi bàn tay cứ từng nhịp xoa lấy vùng lưng của Tử Du như thay cô nói cô vẫn ở đây.

_ Tử Du?

_ Tôi yêu em. Đừng rời xa tôi.

_ Tử Du, nhìn em này.

_ ...

Tử Du ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi ngươi thấp thoáng bóng hình của cô, chỉ duy nhất cô.

_ Em không yếu đuối.

_ ...

_ Lúc này đây em có thể hỏi Du chuyện gì đã xảy ra nhưng em sẽ không hỏi.

Sana nắm lấy bàn tay còn yên vị trên eo cô lồng chặt vào nhau.

_ Chu Tử Du của em không phải rất bá đạo sao? Du thường nói với em rằng ''Em là của tôi'' hay ''Cả đời này em cũng sẽ không thoát khỏi tôi''. Sao bây giờ lại thiếu tự tin như thế? Em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Tử Du, em yêu Du. Lí nào lại muốn rời xa Du?

Tử Du mím chặt môi gật đầu. Cô yêu Sana đến tận xương tủy, hiển nhiên tâm sẽ tự sinh ra cảm giác sợ hãi mất đi. Đã là con người thì ai mà không có khía cạnh yếu đuối cùng cực? Dù biết đã là chuyện của quá khứ, dù rằng cô một chút cũng không can hệ đến chuyện năm xưa nhưng liệu hai bác có chấp nhận cô được ở bên Sana không?

Tại sao?

_ Được rồi, ôm em này. Ngay lúc này em sẽ là chỗ dựa của Du.

_ ...

Chỉ lúc này thôi, hãy cho cô được yếu đuối ở giây phút này.

Minatozaki Sana đối với cô là vô giá. Là điều duy nhất cô không thể đánh mất.

Tử Du thay đổi tư thế vòng tay ôm chặt Sana vào lòng, cằm tựa nhẹ lên đỉnh đầu nhỏ, đôi mắt đang rối bời khẽ nhắm tìm lại sự yên bình. Cô đang ôm cả thế giới của cô vào lòng.

_ Sana, chúng ta có thể bên nhau cả đời không?

_ Có thể.

Nào ai biết trước được tương lai? Cả cô cũng thế. Nhưng hiện tại đây là điều Tử Du cần và cũng điều mà cô muốn. Vậy thì sao phải suy nghĩ nhiều? Mỗi ngày trôi qua cô cảm nhận rõ rệt tình cảm bản thân dành cho Tử Du nhiều đến mức cô cũng phải ngỡ ngàng. Và càng như thế thì không riêng gì Tử Du, mà chính cô ... chính cô cũng dần cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến lỡ một lúc nào đó phải rời xa người cô yêu. Lấy hết can đảm nói hai chữ này không chỉ để trấn an Tử Du mà còn là trấn an bản thân cô.

_ Chỉ cần hai chữ này của em là đủ.

''Dù là không thể thì tôi cũng sẽ cố chấp đến khi có thể''

Sana chỉ im lặng hưởng thụ cái ôm ấm áp giữa trời đông lạnh giá. Làm sao cô không tò mò? Làm sao cô có thể không lo lắng? Chỉ là cô tin Tử Du tôn trọng cô, tôn trọng tình yêu của cả hai nên chắc chắn Tử Du sẽ chủ động chia sẻ với cô.

Đưa tay ra sau vuốt mái tóc phảng phất hương thơm mê luyến, Tử Du cúi nhẹ đặt lên vầng trán Sana một nụ hôn nhẹ bao hàm vô tận sự yêu chiều rồi thì thầm:

_ Sana, ngày mai tôi sẽ kể em nghe, được chứ?

_ Được

Đúng vậy, đây mới chính là Chu Đáng Sợ mà cô yêu. Là cô gái mạnh mẽ, luôn dùng tất cả năng lực để bảo hộ cô nhưng vẫn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.

_ Em yêu Du.

Sẽ không có ngôn từ nào diễn tả được cảm xúc khi hai đôi môi mềm chạm vào nhau xen lẫn lời thì thầm ngọt ngào.

Tử Du dường như trở nên bất động khi Sana chủ động choàng tay quanh cổ cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như cơn gió thoáng. Đang mê mang bởi sự dịu nhẹ từ cơn gió ấy, cô còn nghe được ba chữ ''em yêu Du'' vấn vương ở tai.

Knock knock knock knock
Knock on my door ...

_ Ưm. Tử Du... Điện thoại.

Sana thở khó nhọc, hai bàn tay nhỏ bé cố đẩy người đang dùng đôi môi làm loạn trên cổ cô ra. Từng hơi thở nóng rực phả vào vùng cổ trắng ngần nhạy cảm làm Sana như bị rút hết khí lực, giọng nói cũng ngắt quãng nghe như tiếng rên câu người. Cô không ngây thơ đến mức không rõ chuyện gì đang xảy ra và cả hơi thở gấp gáp của Tử Du làm lòng cô cũng run lên theo. Tuy không bài xích những hành động thân mật của Tử Du nhưng hiện tại cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp và sợ hãi.

Sau mỗi nụ hôn sâu nóng bỏng, cô nhận thấy đôi mắt Tử Du không chỉ chất chứa vô tận yêu thương mà còn lẫn cả tia dục vọng chiếm hữu. Cô biết Tử Du tôn trọng cô nên chưa bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. Những hành động lúc này đây càng chứng tỏ chuyện kia có tác động không nhỏ nên Tử Du mới mất kiểm soát như thế. Rốt cuộc đó là chuyện gì?

_ Sana, tôi yêu em

_ Tử Du ... Khoan đã.

Bàn tay mang theo hơi lạnh luồn vào áo xoa lấy vùng eo thon làm Sana rùng mình thu người, cô ngại ngùng bắt lấy tay đối phương để chặn lại trước khi mọi thứ đi xa hơn. Đây không phải là thời điểm thích hợp. Thứ nhất là mọi người có lẽ đã có mặt đông đủ ở rạp chiếu phim để chờ đợi tụi cô. Thứ hai là không gian này hình như ... nhạy cảm quá mức. Thứ ba, cô nhận thấy Tử Du đang có nỗi bất an nào đó ẩn sâu nên hành động hôm nay mới bất ổn và khó kiềm chế như thế. Trước tiên cô vẫn muốn trấn an Tử Du và muốn biết người cô yêu đang gặp phải chuyện gì.

Đang trong thế giới riêng với hàng tá suy nghĩ, Sana không nhận ra rằng đôi môi cô lại một lần nữa bị chiếm đóng. Nụ hôn vội vã, chiếm hữu nhưng không kém phần ngọt ngào làm cô dù muốn ngăn lại thì sau vài giây cũng đành nhắm mắt hòa theo. Âm thanh ướt át của nụ hôn vang lên trong khoảng không gian chật hẹp làm cơ thể cả hai nóng hơn bao giờ hết.

_ Sana... Sana...

Tử Du dường như dần mất kiểm soát, khi bàn tay nhỏ bé của Sana vừa vô lực buông lỏng thì tay cô liền có cơ hội tiếp tục hành động vừa rồi. Đến khi chạm đến một bên mềm mại thì tiếng điện thoại của Sana lại tiếp tục vang lên liên tục làm tâm trí Tử Du thanh tỉnh đôi chút. Ngước mặt lên thấy ánh mắt van nài mang theo sủng nịnh của người yêu, cô điều chỉnh nhịp thở rồi ngoan ngoãn dụi mặt vào cổ Sana, bàn tay hư hỏng cũng tiếc nuối rời khỏi chiếc áo len ấm áp màu trắng.

Một tay ôn nhu vuốt mái tóc xoăn mềm màu nâu nhạt, một tay lấy điện thoại vội ấn phím nhận cuộc gọi, Sana đặt nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tử Du rồi cười cười nhỏ giọng nhận lỗi với đầu dây bên kia:

_ Momo, tụi tớ có tí việc nên chuẩn bị hơi muộn. Cũng sắp đến nơi rồi, cậu nhắn mọi người giúp nha.

_ [Ừ, hai cậu mau mau lên đó. Sắp đến giờ chiếu phim rồi]

Tít

Nghe loáng thoáng tiếng nhắc nhở của bạn học Hirai qua điện thoại, Tử Du ngồi thẳng người dậy ân cần sửa lại áo khoác và chiếc áo len đã có phần sộc sệch của Sana, không quên cẩn thận choàng thêm khăn cổ cho người yêu. Song, cô trao cho Sana một cái ôm ngắn rồi rời ra chuẩn bị khởi động xe.

Khoảng lặng lại ùa đến khi cả hai chợt thấy ngại ngùng không dám nhìn nhau.

Sana cúi đầu mân mê chiếc điện thoại trong tay để che giấu hai má phúng phính ửng đỏ. Aigoo, đây là lần đầu cô biết đến những hành động thân mật như thế này thì làm sao có thể tránh khỏi ngại ngùng? Nhớ đến giọng nói ngắt quãng khi nãy của bản thân cô chỉ muốn đào hố trốn đi cho rồi.

Cả Tử Du cũng trở nên bối rối, nhịp tim vẫn đang đập điên cuồng dù gương mặt vẫn là nét bình thản ngày thường. Cô hắng giọng, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng:

_ Giờ ... chúng ta đến rạp chiếu phim. Sana, tôi ... Hành động của tôi có làm em sợ không? Tôi xin ...

_ Tử Du, em yêu Du.

Sana ngước mặt lên che giấu sự ngượng ngùng bằng nụ cười nhẹ, hiểu ý ngắt lời Tử Du, tay tìm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng lồng chặt vào nhau.

Loáng thoáng trên môi người đang cầm lái cong lên nụ cười hạnh phúc lộ cả hai má lúm câu người.

Sana, tôi yêu em.

_______________________

Sau gần 15 phút, Tử Du và Sana cũng có mặt ở rạp chiếu phim, gương mặt xinh đẹp của cả hai còn ửng hồng do vừa gấp gáp chạy vào từ bãi đỗ xe. Đôi tình nhân cười cười hối lỗi khi nhận ra mọi người đều đã đến đông đủ và vẻ mặt như đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn.

_ Chị còn tưởng hai đứa nhớ nhầm suất ngày mai cơ đấy

Nayeon nhuồm nhoàm bỏng ngô cằn nhằn hai đứa em nhỏ tuổi hơn, cô định nói thêm gì đó nhưng trông thấy Tử Du dường như tâm trạng không được tốt nên lại thôi. Nắm bắt tâm lý chắc chắn không ai có thể qua được Im Nayeon.

Biết lỗi của bản thân nên Tử Du chỉ im lặng nắm chặt tay Sana mà không nói gì thêm, cô xem đồng hồ thấy còn 5 phút phim sẽ bắt đầu chiếu nên hỏi:

_ Tụi em có tí việc nên muộn. Mọi người mua vé chưa?

_ Mua vé rồi. Còn thiếu Mina unnie thôi.

Dahyun lẩm nhẩm đếm số vé và người thì mới à ra là còn thiếu chị Myoui quý tộc nên lên tiếng trả lời Tử Du. Thấy mọi người nháy mắt ra hiệu, còn Nayeon thì hờ hững làm họ Kim ngơ ra gãi gãi đầu không hiểu bản thân đã nói sai cái gì. Ở đây còn dư một vé, tiền bối Park phải chuẩn bị cho bài thuyết trình nên không đến được. Vậy không phải của Mina unnie thì là của ai?

_ ...

_ Mina không đến đâu. Chúng ta vào đi.

_ Ủa? Sao vậy? Có Nayeon unnie mà không có Mina unnie? Hai người cãi nhau sao?

Không nhịn được tò mò, Dahyun và Chaeyoung đi chậm phía sau Nayeon để hóng chuyện. Dù quen biết không lâu nhưng cả hai rất quý hai cô chị hơn tuổi này và đôi lúc cũng ngưỡng mộ tình cảm của cả hai.

Momo để ý thấy chị Yoo dường như đang lẵng lặng chìm trong thế giới riêng, chốc chốc lại nhìn ra hướng cửa. Cả Sana và Tử Du đi cách một khoảng xa ở phía sau chắc không nghe thấy nên đành lên tiếng trả lời:

_ Hình như hai chị ấy có hiểu lầm gì đó.

_ Hiểu lầm gì nhỉ? Phải chăng Mina unnie ''hồng hạnh vượt tường'' ?

Chaeyoung vội bịt miệng cô người yêu thiếu ý tứ lại khi thấy chị Im xoay người nhíu mày khó hiểu nhìn cả hai. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhớ đến bốn chữ kia Dahyun nhà cô theo thói quen nói bằng tiếng Trung. Cái đồ đậu hũ ngốc.

_ Chaengie sao lại bịt mồm Dahyun thế? Mọi người nhanh vào nào.

Nayeon thản nhiên cười rồi đưa chiếc vé trong tay cho nhân viên trước mặt. Cô tiếc nuối lén liếc nhìn cửa chính một lần nữa rồi bước vào trong.

Vô tình Sana trông thấy ánh mắt của hội phó Im, cô cười nhẹ rồi kéo tay người yêu ra hiệu, nhắc nhở Tử Du đi chậm hơn để chờ Mina unnie.

Ting

From Mina unnie
To Tử Du

[Chị có việc bận đột xuất cần phải xử lý ngay nên không đến được]

Nhân viên kiểm tra vé xong, vừa định đứng lại chờ Mina thêm một lúc thì điện thoại sáng lên một tin nhắn, Tử Du xem xong thì nhăn mày nghi hoặc rồi cũng luyến tiếc nhét chiếc vé còn thừa lại vào túi xách.

Có việc gì quan trọng đến mức cô chị người Nhật bỏ qua cơ hội tốt thế này để giải thích và làm lành với Nayeon unnie?

Chìm trong suy nghĩ riêng, Tử Du bừng tỉnh giật mình khi nhận ra bàn tay nhỏ bé ấm nóng từ khi nào đã vuột khỏi bàn tay cô. Vội bước nhanh theo cô người yêu đang sóng vai trò chuyện với bạn học Hirai, Tử Du thở phào nhẹ nhõm rồi nắm chặt lấy bàn tay Sana không một kẽ hở. Thấy bảo bối bất mãn muốn nói gì đó, cô liền nghiêm khắc trừng mắt nhìn làm Sana bĩu môi vờ giận dỗi.

Không phải cô không lo lắng cho hai cô chị nhưng trong tâm trí cô hiện tại chỉ có thể chứa mỗi cái tên Minatozaki Sana. Cô thật sự sợ hãi chỉ cần một cái chớp mắt hay một giây lơ đãng, bảo bối sẽ ngay lập tức rời khỏi tầm mắt của cô.

Mặt đầy vẻ hắc tuyến, Im Nayeon để hộp bỏng ngô sang ghế trống cạnh bên rồi bực dọc khoanh tay, cố tập trung vào màn hình lớn. Nhìn về phía bên phải, Chu Tử Du đang vòng tay ôm chặt người yêu đầy chiếm hữu, Sana có vẻ như không sợ hãi lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng Tử Du như sóc nhỏ cần hơi ấm. Hơi chồm người lên nhìn dãy trên, Nayeon cong nhẹ khóe môi khi phát hiện tiền bối Yoo năm nào lâu lâu lại liếc mắt nhìn lén cô nhân viên Hirai đang chăm chú xem phim. Chậc, sắp có một cặp đôi mới chăng? Lén lút xoay về phía dãy sau, Nayeon chợt bật cười khi Kim Dahyun đang luyên thuyên gì đó liền bị Son Chaeyoung ngồi cạnh nhét một nắm bỏng ngô vào miệng. Hai đứa nhỏ này ~

Nếu có tiền bối Park đi cùng thì thật tốt, ít nhất chị ấy vẫn còn độc thân. Cô sẽ đỡ cảm thấy cô đơn hơn.

Myoui Mina rốt cuộc không đến sao?

Im Nayeon không ngốc, dĩ nhiên cô biết kế hoạch của mọi người. Chiếc ghế trống cạnh cô không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao? Đó là dành cho Mina. Nói không trông chờ thì chính là dối lòng. Hôm nay cô đã gặp tiền bối dùng bữa cùng Mina hôm đó ở cổng trường. Anh ta đến trả Mina áo khoác bỏ quên ở nhà hàng hôm đó và dùng vốn tiếng Hàn ít ỏi tường tận giải thích cho cô nghe mọi thứ. Yukito thừa nhận với cô là từng có cảm tình với Mina nhưng không có can đảm thổ lộ và hiện tại cũng biết rằng đã muộn nên sẽ từ bỏ. Anh rất chân thành chúc phúc cho tụi cô. Cô thấy được sự hiền hòa và thiện lương ở anh nên cũng thầm chúc cho anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Cô đã hiểu lầm Mina và càng quá đáng hơn khi ngang bướng năm lần bảy lượt lớn tiếng đuổi Mina đi khi chưa kịp nghe giải thích. Nhớ lại ánh mắt đau lòng và câu nói đêm hôm đó của Mina càng làm cô thêm phần sầu não. Từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện với Yukito, cô đã nhiều lần muốn gọi cho Mina nhưng rồi lại từ bỏ khi không biết nên mở lời như thế nào và chỉ chờ đến lúc này. Nhưng tiếc là ...

Màn hình chiếu đến cảnh kinh dị nhưng Nayeon không sợ hãi mà thẫn thờ trong vô thức nở nụ cười khi nhớ đến Mina. Nếu có đối phương ở đây chắc chắn sẽ một tay che mắt cô, còn tay còn lại sẽ tự che mắt bản thân. Đừng nghĩ hội trưởng Myoui quý tộc rất can đảm, thật ra sợ ma không thua gì cô đâu. Là vậy đấy, nhưng sau đó thì luôn mạnh miệng hoặc làm lơ cho đỡ ngượng mỗi khi bị cô trêu chọc.

Im Nayeon hiện tại đang nhớ Myoui Mina hơn bao giờ hết.

To be continued.

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ. Các cậu đừng giận nha ~ :'(





































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro