Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


''Chu Tử Du yêu Minatozaki Sana''

''Chu Tử Du yêu Minatozaki Sana''

Câu nói kia cứ vang vọng trong đầu Sana khiến cô ngây cả người trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào. Sana cảm thấy choáng váng với lời thổ lộ bất ngờ như thế này, dù không muốn tin nhưng nhịp đập loạn của Tử Du truyền đến từ lưng đủ để Sana tỉnh táo nhận ra mọi thứ đang diễn ra là thật.

_ Tử Du, đừng đùa nữa.

_ Tôi không đùa.

Luyến tiếc buông vòng eo nhỏ của Sana ra, Tử Du bước đến đứng trước mặt Sana dùng tay áp nhẹ vào đôi má phúng phính bắt buộc đôi mắt kia phải nhìn vào ánh mắt kiên định và ngập tràn yêu thương của cô.

_ Chu Đáng Sợ. Nét mặt cậu không thích hợp với những trò đùa như thế đâu. Còn đùa nữa thì tôi sẽ giận thật đấy.

_ Tin tôi.

_ Du. Cậu nghe tôi nói...

_ Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi biết cậu muốn nói chúng ta gặp nhau không bao lâu. Nhưng xin cậu, đừng nghĩ việc tôi nói yêu cậu là một trò đùa. Nếu thời gian là vấn đề làm cậu không tin tôi thì tôi sẽ dùng thời gian để thuyết phục cậu.

Không đợi Sana nói, Tử Du đã vội ôm chặt Sana vào lòng rồi thì thầm những lời chân thành đã chôn giấu từ lâu. Cô rất sợ, sợ Sana sẽ không tin tưởng tình cảm xuất phát từ trái tim cô.

_ Tử Du

_ Sana. Tin tôi, được không?

Nhìn thẳng vào mắt Tử Du, Sana chợt nhận ra rằng khi nhìn cô đôi mắt này luôn ánh lên một tia ấm áp vô cùng, khác hẳn với sợ thờ ơ lạnh lùng mà khi cậu ấy nhìn người khác. Hôm nay, đôi mắt này lại chất chứa rất nhiều lời muốn nói và cả sự sợ hãi lẫn bất lực.

_ Tôi tin cậu nhưng ...

_ Cậu không yêu tôi. Không sao cả, chỉ cần cậu đừng né tránh tôi, được không?

_ Này, sao cậu ngắt lời tôi suốt vậy?

Sana nhíu mày nhìn người đối diện. Ai đời được tỏ tình như cô mà cả cơ hội được nói cũng không có. Cái đồ lạnh lùng này bình thường chỉ mở miệng khi cần thiết, vậy mà hôm nay toàn tuôn cả tràn dài. Nhưng phải thừa nhận lời Tử Du đều rất đúng với những suy nghĩ của cô.

_ Tôi sợ bây giờ cậu từ chối thì sau này cậu sẽ hối hận. Tôi là đang giúp cậu đấy chứ.

_ Tại sao tôi phải hối hận?

_ Vì biết đâu một ngày cậu sẽ yêu tôi.

Tử Du mỉm cười trìu mến nhìn tiểu bảo bối đang bĩu môi bất mãn.

_ Đồ bá đạo. Tôi sẽ không...

Sana mở to mắt khi môi lại bị Tử Du chiếm lấy. Được rồi, cô nên im luôn để một mình cậu ấy tự biên tự diễn. Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói ra:

_ Tử Du, tôi không thể đáp lại cậu.

_ Tôi biết.

Gâu gâu

_ Minjoongieeee.

Tiếng sủa lớn của Minjoongie phía ngoài cửa thu hút sự chú ý của Sana. Cô hoảng hốt không biết từ lúc nào chú cún đã chạy ra đến giữa đường và một chiếc ô tô đang chạy thẳng đến. Đẩy tay Tử Du ra, Sana không suy nghĩ nhiều mà nhanh chân chạy đến ôm Minjoongie vào lòng.

Với tốc độ khá nhanh của chiếc ô tô, Sana chỉ biết đơ người sợ hãi nhắm chặt mắt ôm chặt Minjoongie. Bỗng, một vòng tay ấm áp bao trùm lấy cô. Là cậu ấy.

''Chu Tử Du, Tử Du''

Sau khi đã trói chặt Sana trong lòng một cách chắn chắn, Tử Du dùng lực đẩy mạnh làm cả ba té sang lề đường để tránh chiếc xe. Sau khi cảm thấy đủ an toàn, Tử Du mặc kệ cơn đau từ cổ tay do va chạm mạnh mà nhanh chóng chồm người dậy xem xét người vẫn đang nhắm chặt mắt run rẩy.

Kétttt

Thấy tình cảnh phía trước, người đàn ông trung niên đang điều khiển chiếc xe nhanh chóng thắng gấp xem tình hình rồi thở phào nhẹ nhõm vì không gây tai nạn.

_ Các người điên à? Diễn trò gì ở đây thế? Xém tí là tông trúng rồi.

Người đàn ông mở cửa sổ rồi lớn tiếng mắng chửi. Xong lại gấp gáp lái xe đi mất.

_ Sana, không sao rồi, đừng sợ.

Giọng nói của Tử Du vang lên làm Sana từ trong sợ hãi liền lấy lại bình tĩnh. Một tay cô ôm lấy Minjoongie, một tay vẫn run rẩy níu lấy tay áo của Tử Du. Sana đã nghĩ sẽ không tránh được chiếc xe đó nhưng vòng tay của Tử Du vẫn cứ như thế mà che chở cô một lần nữa. Trong khoảng khắc đó, không hiểu sao cô chỉ muốn ở yên trong vòng tay này lâu hơn nữa. Nhịp tim lại bắt đầu gia tăng một nhịp rồi một nhịp nhanh hơn, Sana tự nhủ chỉ là do còn hoảng sợ.

_ Sana, cậu ổn không? Có...đau ở đâu..không?

_ Tôi không sao. Du, cậu bị thương à? Cậu bị đau ở đâu? Làm sao bây giờ? Phải đến bệnh viện ngay nhưng tôi không biết lái xe... Tôi..

Thấy đôi mày người đối diện đang nhíu lại vì đau đớn, Sana mới phát hiện Tử Du đang bị thương. Nỗi xót xa không biết từ đâu đến làm đôi mắt của Sana bắt đầu đỏ lên vì hàng nước mắt sắp tuôn ra. Cô vươn tay ôm lấy Tử Du.

_ Đồ ngốc, đừng khóc...

Dù cổ tay trái đang phải chịu cơn đau dữ dội, Tử Du vẫn gắng nặn ra nụ cười ôn nhu dỗ dành bảo bối đang mếu máo. Cô đưa tay phải lên lau đi hàng lệ còn chưa kịp rơi của Sana.

_ Cậu mới là đồ ngốc. Nguy hiểm thế xông ra làm gì?

_ Sana...

''Tôi làm sao để em có chuyện gì? Đồ ngốc. Còn dám mắng tôi''

_ Im. Tôi sẽ tìm cách đưa cậu đến bệnh viện ngay.

Tử Du bật cười khi lần đầu trong đời bị nạt ngang như thế. Chăm chú ngắm Sana đang lóng ngóng nhìn quanh tìm cách, không hiểu sao cơn đau của cô dường như đã tiêu mất mà trong lòng lại bắt đầu âm ỉ niềm hạnh phúc khó tả. Trong lúc Sana không để ý, Tử Du lấy điện thoại trong túi áo khoác ra ấn số của Mina. Rất nhanh liền có người bắt máy.

_ ''Tử Du? Chị và Nayeon đang đến nhà em đây''

_ Mina unnie, em xảy ra ít chuyện, chị có thể đến ngay không?

_''Chuyện gì thế? Unnie sắp đến rồi''

Bên kia, Mina cúp máy rồi nhanh chóng tăng tốc thẳng đến nhà Tử Du. Đứa em này rất hiếm khi chủ động gọi điện, những lúc như thế thường là việc quan trọng cần đến sự giúp đỡ. Nghe giọng của Tử Du có gì đó không ổn cho lắm nên cô cũng bắt đầu thấy lo lắng. Trùng hợp thay cô và Nayeon cũng đang trên đường đến để rủ hai đứa nhỏ đi ăn nên chỉ còn cách một khoảng là đến.

_ Sana, tôi không sao. Mina unnie sắp đến rồi. Em đừng lo.

Tử Du lợi dụng cơ hội vô lực dựa cả người vào Sana rồi lên tiếng trấn an. Nhân lúc bảo bối đang ngơ ngác vì cách xưng hô lạ lẫm, Tử Du nghiêng người cắn nhẹ vào một bên má phúng phính rồi tách ra xoa xoa vào đó.

_ Du, cậu gọi tôi là gì thế?

_ Em

_ Nhưng mà tôi với cậu cùng tuổi.

Sana cảm thấy khó hiểu nên lên tiếng phản đối cách gọi mới kia.

_ Tôi thích gọi thế. Còn em muốn gọi tôi thế nào cũng được. Nếu em thích thì có thể gọi tôi là Du xưng em.

Tử Du cười cười nêu ý kiến với Sana. Trêu chọc bảo bối đáng yêu này đúng là liều thuốc giảm đau hiệu quả, lại còn rất thoải mái nữa chứ. Xem đôi môi đang bắt đầu chu lên cãi lại kìa. Aigoo ~ Thật muốn cắn lấy mà.

Nghĩ là làm, Tử Du nghiêng người định hôn vào đôi môi nhỏ của Sana thì :

_ Em gọi tụi chị đến xem hai đứa hôn hít à? Lại còn ngồi trước cửa nhà hôn nữa chứ.

Giọng nói đầy vẻ đùa cợt này chẳng ai khác ngoài Im Nayeon. Nãy giờ trong xe cô và Mina đã rất nôn nóng nên lái xe với tốc độ rất nhanh để đến đây. Ai ngờ khi đến liền được chiêm ngưỡng cảnh hường phấn trước cổng nhà thế này. Thật là uổng công lo lắng mà. Trong nhà không hôn được hay sao lại phải dẫn nhau ra đây?

_ Hai đứa gặp chuyện gì sao?

Mina nhìn nhìn tay trái của Tử Du rồi nhẹ nhàng hỏi.

_ Tử Du vì cứu em nên tay trái đã bị thương. Hai chị có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay không?

Thoát khỏi tình cảnh ngại ngùng, Sana gấp gáp muốn đưa Tử Du vào bệnh viện nên nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho Mina bằng cách ngắn gọn nhất. Không hiểu sao trong lòng cô cứ nóng như lửa đốt mỗi khi thấy người kia nhíu nhẹ đôi mày vì đau.

_ Nhanh, lên xe.

______________________________

Bệnh viện T

_ Chà, sao chúng ta lại không được thấy màn mĩ nhân cứu mĩ nhân Mina nhỉ? Thật đáng tiếc.

Trong lúc chờ bác sĩ khám cho Tử Du, hai cô gái hơn tuổi đã được Sana tường thuật lại toàn bộ câu chuyện. Nayeon dựa vào vai Mina than vãn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cảnh tượng như phim kia. Còn hội trưởng Myoui chỉ im lặng nở nụ cười bí ẩn khi trông thấy Sana cứ chốc chốc lại lo lắng nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.

Ding

_ Bác sĩ, tay trái cậu ấy có sao không ạ?

Cửa vừa mở, Sana đã lao như tên bắn đến chỗ vị bác sĩ vừa mới bước ra làm Mina và Nayeon ngớ cả người. Cả hai cùng lúc mỉm cười, mừng thầm cho đứa em thân thiết. Có thể xem đây là một bước tiến mới không?

_ Bệnh nhân bị trật khớp cổ tay có thể trong lúc ngã đã sơ ý chống tay với lực mạnh, chúng tôi đã xử lý và băng lại cho bệnh nhân. Trường hợp tổn thương không quá nặng nhưng trong 1-2 tuần vẫn nên tránh các hoạt động mạnh ảnh hưởng đến vị trí cổ tay. Người thân theo y tá làm thủ tục rồi bệnh nhân có thể xuất viện.

_ Cảm ơn bác sĩ.

Cả ba lễ phép cúi đầu chào để bác sĩ rời đi. Nayeon định ở lại cùng Sana thì bị Mina kéo đi theo làm thủ tục.

_ Sana, em vào với Tử Du đi.

Sana gật nhẹ đầu trước lời đề nghị của Mina, cô xoay người nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh của Tử Du.

Môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ, Tử Du đưa tay ngoắc người đang đứng cách giường một khoảng đến gần. Khi nghe được giọng nói gấp gáp của Sana lúc bác sĩ vừa bước ra, không hiểu sao trong lòng cô cứ lâng lâng hạnh phúc. Tình yêu đúng là có sức mạnh khiến con người ta trở nên si ngốc.

_ Em lại đây.

_ Cậu cần gì? Ouchhhh. Chu Đáng Sợ, buông raaa.

Sana hét lên khi vừa mới đến gần đã bị Tử Du vươn tay phải lên nhéo lấy một bên má.

_ Em đã biết lỗi chưa?

_ Yahh, cậu buông ra đi. Tôi có lỗi gì chứ?

Sana bắt đầu vờ mếu máo, đôi mắt cụp xuống đầy ủy khuất trông rất đáng thương. Cô biết cái đồ đáng sợ này cực mềm lòng mỗi khi cô như thế nên phải tận dụng. Aigooo ~ cặp má này của cô có lỗi gì mà cậu ta cứ có chuyện gì là liền hành hạ chứ.

Đúng như Sana đoán, vừa thấy vẻ mặt như Sóc nhỏ rưng rưng nước mắt thì Tử Du liền buông tay rồi lại hạ xuống choàng qua eo nhỏ kéo Sana đến gần hơn.

_ Em có biết tôi đã sợ đến thế nào không đồ ngốc?

_ Sợ thì sao cậu lại xông ra cứu tôi làm gì?

_ Tôi là sợ em có chuyện. Nếu lúc đó tôi chậm một bước thì...

Tử Du chồm tới vùi mặt vào bụng của Sana, không dám nghĩ tới viễn cảnh kia nữa. Cô đã tự hứa với lòng dù thế nào cũng sẽ ôm trọn Sana để che chở bảo vệ. Dù bất cứ chuyện gì, Chu Tử Du chính là không bao giờ để Minatozaki Sana rời xa cô một lần nào nữa.

_ Tử Du, cảm ơn cậu.

Sana khuỵu chân xuống choàng tay qua cổ Tử Du. Cô có thể cảm nhận được Chu Đáng Sợ đã run lên khi ngắt lửng câu nói đó, khi ấy trái tim cô đã lạc mất một nhịp. Là biết ơn sao? Hay là một loại cảm xúc không tên khác?

_ Lần đó ở Nhật...

_ Mina, chúng ta nên tránh mặt thêm một lúc rồi.

Giọng nói thất thanh của hội phó Im vang lên ngoài cửa phòng làm Tử Du bỏ lửng câu nói. Còn Sana giật mình đỏ ửng hai bên má, vội buông Tử Du ra rồi đứng thẳng dậy cúi đầu xuống đất vì ngượng ngùng.

_ Im Nayeon, em đúng là không tế nhị.

Mina trách móc cô người yêu luôn phá hỏng không khí lãng mạn. Khi nãy cô đã muốn kéo Nayeon tránh mặt một lúc rồi, thế mà còn cố hét lên.

Tử Du lườm hai cô chị rồi bước xuống lồng tay vào bàn tay nhỏ bé làm Sana đỏ mặt muốn rụt tay lại nhưng nhận ra càng rút ra thì người kia càng dùng lực siết thêm nên đành thở dài bỏ cuộc.

_ Buông tay Sana ra đi. Thật là, em không thấy em ấy muốn rút tay lại sao?

Nayeon đứng một bên nhịn không được lại lên tiếng trêu chọc hai đứa em.

Renggg

Tiếng chuông vang lên làm Sana vội lấy điện thoại trong balô ra. Chợt nhận ra hiện tại cũng đã tối muộn chắc hẳn Momo đã về nhà trọ và lo lắng cho cô nên mới gọi đến. Sana lễ phép ra hiệu với Mina và Nayeon rồi ấn nút nhận cuộc gọi

_ Tớ nghe đây Momo

_ [Sana, sao đến giờ cậu chưa về? Cậu có ổn không? Cậu đang ở đâu?]

_ Cậu hỏi nhiều thế sao tớ trả lời hết? Tớ sẽ về ngay mà. Cậu đừng lo.

_ [Cậu đang ở nhà cô ta sao?]

_ Tớ đang ở bệnh viện, cậu ăn tối trước đi. Tớ về sẽ ăn sau. Momo đừng để bụng đói mà chờ tớ.

Tử Du khẽ nhăn mày khó chịu khi nghe Sana đang dùng chất giọng aegyo đáng yêu dặn dò Momo.

_ [HẢ? SAO LẠI Ở BỆNH VIỆN? Ở Đâu? Tớ đến ngay]

_ Điếc tai tớ rồi, tớ ổn mà. Người bị thương là Tử Du, giờ bọn tớ cũng về rồi. Cậu đừng lo.

Sana xoa xoa tai khi tiếng hét với âm lượng cực khủng từ điện thoại truyền đến tai.

_ [Được rồi, cậu nhớ cẩn thận]

_ Tớ biết rồi, Momo cứ yên tâm chờ tớ về. Cậu cúp máy đi.

_ Nae

Sana không nhìn màn hình điện thoại mà cầm vào tay. Cô nhìn sang thì thấy người nào đó đang chau đôi mày lại. Mina và Nayeon nhìn nhau cười khúc khích rồi đi trước một đoạn để nhường không gian lại cho đôi trẻ.

_ Chu Đáng Sợ, về thôi.

_ Em định về nhà trọ?

_ Ừ, mà cậu nên đổi lại cách xưng hô như trước đi. Tôi nghe không quen

_ Từ từ rồi quen.

Sana bất lực với cái đồ bá đạo trước mặt. Hình như câu nói này có phần quen quen thì phải. Chợt nhớ đến một tay bị thương của Tử Du, Sana nghĩ ngợi gì đó rồi lo lắng hỏi:

_ Tử Du, cậu một mình ổn chứ?

_ Em đang lo lắng cho tôi sao?

Tử Du hơi cúi xuống cốt để rút ngắn khoảng cách giữa hai gương mặt, môi nở nụ cười nhẹ trêu chọc Sana.

_ Dù sao cậu cũng vì cứu tôi nên ...

_ Nên em cảm thấy có lỗi mà lo lắng cho tôi? Nếu vậy thì tôi không cần.

_ Tử Du, tôi không có ý đó.

Sana chợt bối rối khi thấy nét ưu buồn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đối diện. Thật ra lời của Tử Du cũng không hẳn là sai. Tử Du đúng là vì cô nên mới như thế, dĩ nhiên cô cũng phải có trách nhiệm. Nhưng trong lòng vẫn có gì đó âm ỉ xót xa kèm lo lắng, chính Sana cũng không biết những cảm giác đó là từ đâu đến.

_ Trêu em thôi, tôi ổn, còn có Mina unnie và Nayeon unnie mà. Về cùng cô bạn của em đi. Không thì bạn học Hirai sẽ vì em mà để bụng đói chờ đợi.

Sana phì cười, nhướng mày nhìn bộ dạng hờn dỗi của Tử Du. Lời nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong câu thì lại không nhẹ tí nào. Môi cong lên nụ cười tinh nghịch, Sana lên tiếng trêu:

_ Đây là ghen sao?

_ Tôi chỉ là nhắc lại lời em khi nãy thôi. Ghen gì chứ?

Tử Du hắng giọng đáp lời Sana, cô xoay mặt đi hướng khác để giấu đi sự ngại ngùng.

_ Thật sao?

_ Vậy ý em là muốn tôi ghen sao?

_ Gì...gì chứ?

Tử Du đảo ngược tình thế liền chuyển Sana từ vẻ mặt tự tin sang bối rối. Cô nghiêng người định bắt lấy đôi môi đang nhếch lên định cãi bướng nhưng Sana đã nhanh hơn một bước né đi.

_ Cậu làm gì thế? Đây là bệnh viện.

_ Vậy ra khỏi bệnh viện thì có thể hôn sao?

_ Yahh. Chu Đáng Sợ, cậu còn nói nữa thì đừng trách tôi.

Sana trừng mắt nhìn người vừa thốt ra câu nói kia mà vẫn tỉnh bơ. Cô đưa tay thành nắm đấm vờ đấm tới làm Tử Du bật cười.

_ Được rồi, không trêu em nữa. Hai chị ấy chắc đang chờ đến mất kiên nhẫn rồi.

Nói rồi Tử Du nắm tay Sana cùng bước ra ngoài nơi Mina và Nayeon đã chờ sẵn. Vừa đi cả hai vừa đùa giỡn rất thoải mái, dường như đã quên mất cả sự ngại ngùng do lời thổ lộ ban chiều.

Sana chính là không hề biết rằng số giây trong cuộc gọi ban nãy vẫn đang chạy do Momo không cúp máy. Và đoạn đối thoại sau khi cuộc gọi kết thúc Momo đã nghe rất rõ từng câu.

To be continued

Thế là nhờ tai nạn nhỏ mà hai đứa không né tránh nhau sau khi thổ lộ nhóe =))))





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro