Chap 33: Mất hút trong bóng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Kang lập tức bắn phá tất cả chùm đèn chiếu sáng, đại sảnh vũ trường tích tắc bị bao trùm bởi màn đêm, chỉ còn lại vài ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn của nhóm người Bigbang. Trong hoàn cảnh này, bất kì ai sử dụng điện thoại để báo tin cũng sẽ bị phát hiện bởi tia sáng từ màn hình di động.

Khống chế không cho bất kì ai nháo loạn, JiYong và ông Kang tiếp tục tấn công lên tầng trên. Chân JiYong bước đi như không có gì có thể cản phá, phía trước chỉ duy nhất hình ảnh của SeungRi dẫn đường.

Nhưng là trung tâm đầu não của nhóm David Ju, bọn chúng tất nhiên có rất nhiều cách bí mật để thông báo lẫn nhau. Tuy đại sảnh đã bị khống chế, nhưng vừa lên tầng trên, người Bigbang tức khắc phải đối mặt với sự chống trả quyết liệt.

Tất nhiên bọn chúng sẽ không thể báo cảnh sát, vì dẫu sao vũ trường nào cũng là nơi buôn mại dâm trá hình, chưa kể còn tồn trữ ma túy. Cảnh sát mà ập đến lúc này, chuyện làm ăn của David Ju coi như đổ vỡ. Huống chi, việc thanh toán trên giang hồ là bữa một bữa hai, cảnh sát luôn chờ đợi tàn cuộc mới xuất hiện để thu dọn.

Giữa tiếng đạn giảm thanh, tiếng chém giết hỗn loạn, JiYong vẫn không biến sắc mà cất từng bước dài qua các tầng lầu. Hắn giơ súng, bóp còi, nạp đạn, tất cả chỉ như một cái máy đã được lập trình, tựa hồ là GDragon  của những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng không sợ trời không sợ đất, càng bất chấp an nguy mạo hiểm.

Vừa qua một khu rẽ, ông Kang bất ngờ lao người đến, kéo mạnh JiYong vào gian phòng kế bên. Đồng thời gian, một vệt đạn xẹt qua, ghim thẳng vào vách tường.

– JiYong! Không thể vội vàng như vậy!

Ông Kang gằng từng tiếng, nhắc nhở JiYong. Bọn David Ju đã dần ổn định và đang chống trả để ngăn cản Bigbang tiến lên tầng trên, cũng có nghĩa là tầng lầu điều khiển của bọn chúng. Hôm nay Bigbang thình lình tấn công, tất nhiên David Ju bị bất lợi, nhưng phía Bigbang cũng là chuẩn bị trong vội vã, mọi hành động tuyệt đối phải thẩn trọng.

Thế nhưng JiYong tựa hồ không để vào tai, nét mặt càng lạnh:

– Hiện tại chỉ chậm một giây thôi cũng có thể khiến SeungRi rời xa tôi mãi mãi.

Dứt lời, hắn thở mạnh một hơi, quan sát lại tình hình rồi tiếp tục tiến lên phía trước. JiYong không dám xét định việc SeungRi bị bắt là do hắn, hắn cố chối bỏ điều đó. Nhưng SeungRi bị cướp đi trước mắt hắn là sự thật, và hắn áp bách cậu phải chạy ra ngoài cũng là sự thật. Không thể phân định ai đúng ai sai, chỉ biết rõ mất đi SeungRi thì JiYong hoàn toàn không chịu nổi. Cậu bị tổn thương bao nhiêu, nổi đau của hắn sẽ theo đó mà nhân lên vạn lần. Như vậy, hắn còn không gấp, không liều mạng thì có thể thế nào đây?

Trong lòng ông Kang khẽ động. JiYong luôn tỏ ra ổn trọng trầm tĩnh, ông đã quên rồi hắn là kẻ càng giận dữ thì tâm càng lạnh đi. Nét mặt kia, dáng hình kia, rõ ràng chứng minh JiYong thật sự không ổn. Lo lắng cùng hoảng sợ đã bao trùm lấy hắn rồi.

Vừa lúc đó, ông Kang liền nhận được tin nhắn thoại của DaeSung.

– "Cha, bốn tụ điểm cuối phố KangNam đã có kết quả. Chúng ta chiếm 3, thảm bại 1, nhưng tuyệt nhiên không có tin tức về SeungRi ở đó".

Ông Kang ngắt đi di động, lặng lẽ không thông báo cho JiYong hay biết. Chưa tìm ra tung tích SeungRi thì chỉ càng làm hắn hoang mang thêm.

Đi đến căn phòng cuối cùng toàn thân JiYong đã toát mồ hôi, nhưng chủ đích là đánh vào đầu não nên lực lượng của Bigbang tại đây đông đảo hơn các tụ điểm khác, vấn đề thắng bại phải tuyệt đối được đảm bảo. Điều làm JiYong lo lắng là cho đến giờ David Ju vẫn chưa ra mặt, lẽ nào gã không mang SeungRi về đây?

Tiếng rầm chát chúa vang lên, cánh cửa căn phòng cuối cùng bật mở. Loạt đạn từ trong phòng xé gió bay ra, JiYong nhanh chóng lách người sát tường tránh né. Nhóm Bigbang bao vây bên ngoài, một số đàn anh của nhóm David Ju thì ở bên trong, hai bên ở thế giằn co, nhất thời im lặng.

Bỗng một tên lên tiếng:

– Bigbang và David Ju trước nay đã phân rõ địa bàn, vì cớ gì Bigbang cố tình gây sự? Hôm nay việc làm ăn của David Ju bị phá hủy, không gì đảm bảo ngày mai chúng tao không tấn công vào Bigbang để trả đũa đâu.

JiYong nhận ra kẻ vừa nói chuyện, y là Chae ShiRa, kẻ vừa mới thay thế vị trí của Sa OkEun.

JiYong không cần phí thời gian, trực tiếp hỏi:

– David Ju đang ở đâu?

Chae ShiRa cười lạnh, đáp: – Làm sao chúng tao biết?

JiYong nghe thế càng thêm nôn nóng, câu trả lời kia như mỉa mai số phận của SeungRi vậy. Hắn không có nhiều thời gian, David Ju chưa ra mặt coi như đã xác định gã không hề đưa SeungRi đến chỗ này, như vậy chỉ còn cách tra ra tụ điểm nào mà gã thường lui tới.

Nghĩ vậy, JiYong bất ngờ cúi rạp xuống, ngã người nằm hẳn trên sàn và đưa nhẹ nòng súng sát mé cửa. Nhưng kẻ bên trong chỉ chủ quan đề phòng người bên ngoài đột nhập, mà không ngờ JiYong lại từ dưới đất hướng súng lên. Chỉ cần một giây thất thần kia thôi, JiYong đã tận dụng thời cơ bóp còi.

Bụp! Bụp!

Hai viên đạn được bắn ra, Chae ShiRa bay người tránh né. Nhưng ông Kang đã phối hợp kịp thời, cho người của Bigbang ập đến, khống chế Chae ShiRa và đám đàn em. ShiRa rất quyết liệt chống đỡ, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn của đồ vật huyên náo cả gian phòng, cuối cùng, vẫn là bị JiYong ghim thẳng một viên đạn vào chân. Hắn chính là mang năng lực nhắm bắn chuẩn xác này mà oai hùng một thời, vang chấn hắc đạo.

– David Ju đang ở đâu? – Chỉ thẳng nòng súng còn bỏng rát hơi khói vào trán Chae ShiRa, hai mắt JiYong gần như rực lửa trong băng. Từ giây phút SeungRi bị kéo lên xe David Ju đến hiện tại đã gần bốn giờ đồng hồ, chuyện tồi tệ đến thế nào cũng đã có thể xảy ra.

Bị nòng súng đốt cháy phần da, Chae ShiRa gầm lên phẫn nộ. Vì vết thương vẫn đang tiếp tục chảy máu, y chỉ có thể bất lực trừng mắt cam chịu uy hiếp.

– Tao thật sự không biết Đại ca ở đâu. – Chất giọng mạnh mẽ không khuất phục.

Vừa lúc tin nhắn thoại của DaeSung lại vang lên thật khẽ.

"Cha, đã lùng soát hết mười hai tụ điểm lớn của David Ju, vẫn không tìm thấy SeungRi, bên phía ta thiệt hại không ít, thua năm trận".

Lần này bởi vì gian phòng yên tỉnh, JiYong nghe đoạn tin nhắn thật rõ ràng, tay súng bất giác run lên.

Chae ShiRa cũng nghe được những lời kia, y lập tức bật cười khoái trá.

– AHahahha... Thằng oắt SeungRi đã rơi vào tay David Ju? Vậy là dục niệm của Đại ca được thõa mãn rồi, con thỏ đó chết chắc rồi, hahah...

Đôi mắt JiYong trừng lớn, lạnh hơn cả hàng băng. Thế ra việc David Ju khát vọng SeungRi trên dưới David Bigbang ai cũng biết? Và bọn chúng rất mong ngóng Đại ca đạt được tâm nguyện? JiYong đối với Chae ShiRa hiện tại liền oán thù truyền kiếp, không cần cân nhắc lập tức nổ súng vào phần chân còn lại của y.

Chae ShiHa hét lên thảm thiết rồi ôm lấy bàn chân lăn lộn, ông Kang liền bước đến ghì chặt bờ vai JiYong.

– Chúng ta rút thôi. – Xong, ông quay sang nhóm Bigbang, ra lệnh – Mang Chae ShiRa ra xe, còn lại lục soát tìm những giấy tờ quan trọng, nhanh chóng rời khỏi đây trong năm phút nữa.

Chae ShiRa theo David Ju đã lâu, còn được gã cân nhắc thay thế Sa OkEun nên tất nhiên rất hiểu Đại ca của mình. Những ngày qua David Ju mất ăn mất ngủ vì tưởng nhớ SeungRi, gã thèm cậu như con nghiện cuồng bạch phiến, không thể cường bạo cậu đến năm mươi lần thì chẳng đáng sống làm người. Nay biết rốt cuộc David Ju đã nắm được trong tay người mà gã đói khát, ShiRa thật sự cao hứng cho Đại ca, càng không sợ chết châm chọc JiYong.

– Bắn chết tao cũng như thế thôi, tất cả chúng tao không ai được biết tung tích của Đại ca. Nhưng tao dám khẳng định một điều, con thỏ nhỏ kia chắc chắn không thể sống tốt. Ôi da, biết đâu nó cũng là đang hưởng thụ a ~

Một tên đàn em của Bigbang rất hiểu chuyện, lập tức nhét đầy giẻ vào miệng Chae ShiRa, không cho y tiếp tục cuồng ngôn. Ông Kang cũng bồn chồn liếc nhìn JiYong, bởi tự bản thân ông cũng đoán biết, SeungRi coi như lành ít dữ nhiều.

Lần đầu tiên trong đời JiYong không thể trụ vững, hắn lùi vài bước rồi vô lực ngồi ạch xuống salon. Lẽ đâu hắn đã tính toán sai lầm? Dục vọng mà David Ju dành cho SeungRi đã vượt mức gã có thể tự tiết chế, đắm chìm bên cậu, gã sẽ bất kể nguồn tin báo ở chỗ nào, cũng không cần quan tâm điện thoại có đỗ chuông hay không. Cho nên, việc các tụ điểm bị tấn công quấy phá David Ju hoàn toàn không thể cập nhật. Nếu hay tin mười hai tụ điểm lớn nhỏ, cộng thêm vũ trường quan trọng nhất bị Bigbang quây phá, không lí nào David Ju lại không ra mặt, để cho đàn em như rắn mất đầu bị tấn công.

Liếc nhìn đồng hồ, bờ vai JiYong bất giác run lên, hơi thở càng nặng nề đứt quản. SeungRi... hắn tiếp theo phải làm gì đây? Hắn đã lập lời thề với Victory sẽ không bao giờ trở lại hắc đạo, vì SeungRi lời thề đã vụn vỡ rồi. Hắn đã nói với lòng không bao giờ tổn thương người vô tội để tạo thêm oan nghiệt, vì SeungRi tay hắn hiện đã nhuốm đầy màu tươi. Những phân định rạch ròi mà JiYong phân rõ trong mười hai năm, vì SeungRi tất cả đã vượt qua ranh giới. Giờ hắn còn có thể làm gì để tìm kiếm và che chở cho cậu?

Bất lực và bế tắc, đau đớn lẫn dằn vặt, con tim JiYong như bị bóp nghẹn.

– SeungRi... SeungRi...

Gọi tên cậu, hắn càng không thể tha thứ cho chính mình.

Ông Kang cũng biết an ủi chỉ là lời thừa thải, nhưng ông vẫn nói:

– Người của Bigbang đã phân ra khắp các khu vực để nghe ngóng. Hình dáng của SeungRi rất dễ nhận biết, chắc sẽ mau chóng tìm được thôi.

JiYong gục đầu vào đôi bàn tay, trong bấn loạn mà thì thầm.

– SeungRi nói yêu tôi.

Ông Kang đầu tiên là tưởng mình nghe lầm, nhưng hồi sau lại thất thần sững sốt.

JiYong càng thương tâm:

– Bởi vì tôi kiên quyết cự tuyệt nên thằng bé mới bỏ chạy ra ngoài.

Ông Kang thật không biết thốt lên lời nào. Con trẻ lại mang tình yêu luyến ái người cha dưỡng dục, cái này thật sự là bi kịch đến trêu người.

– Là tôi sai? – JiYong chợt nhìn thẳng vào ông Kang tìm lời đồng cảm. Hắn không nghĩ sẽ đánh SeungRi, hắn chỉ muốn dùng một chút tôn nghiêm để cậu tĩnh trí lại trong cảm xúc không thể kiểm soát của mình. JiYong cũng không hiểu vì đâu SeungRi lại xúc động như vậy, nhất quyết thúc ép hắn nói ra tâm tư mới vừa lòng.

Ông Kang không suy nghĩ lâu, ôn tồn đáp:

– Cậu không sai, là SeungRi quá bồng bột trong tình yêu của mình.

JiYong tự cười giễu cợt:

– Nếu tôi nói bản thân tôi cũng lưu luyến thằng bé thì sao?

Ông Kang lại thêm một lần bàng hoàng bất động. Chỉ là, cả đời lăn lộn chốn giang hồ bùn đen tăm tối, có chuyện thiên địa bất dung nào mà ông chưa thấy qua? Cho nên rất nhanh ông Kang lại trở về trạng thái ổn trọng.

– Ngày cậu quyết định ở cùng Victory chính là đã đạp lên dư luận mà sống, khi đó cậu chỉ mới hai mươi, không lớn hơn SeungRi hiện tại là bao. SeungRi với cậu dù sao cũng chẳng có huyết thống gì, lại không phải từ nhỏ lớn lên bên cậu, cách biệt đến hơn mười năm. Mọi chuyện cứ nhẹ nhàng theo tự nhiên đi.

JiYong ngỡ ngàng tựa người vào ghế, giương ánh mắt vô thần nhìn xoáy vào ông Kang. Những lời này có nghĩa là ủng hộ?

Ông Kang mỉm cười:

– Tôi ban đầu thật sự không thể chấp nhận chuyện DaeSung yêu một người đàn ông. Nhưng tình yêu là vậy đó, DaeSung cho tới giờ vẫn quấn lấy TOP, nào có để ý đến cảm xúc của người cha muốn có con, có cháu nối dòng này.

Trong phút chốc JiYong cũng vì rơi vào cái đồng luyến ái mà trầm lặng. Hắn từng yêu và từng đau đớn vì yêu, nên hắn tất nhiên rất hiểu sự dằn vặt mà SeungRi đang chịu đựng. Hắn muốn giải thoát cho cậu, nhưng cậu tuyệt nhiên không muốn giải thoát cho chính mình. Cậu lựa chọn yêu hắn, thay vì làm đứa con ngoan hiền bên cạnh hắn.

Đột nhiên JiYong đứng bật người dậy, hai mắt nóng rực.

– TOP? Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ.

Nói rồi JiYong tựa mũi tên đã rời khỏi cung, trong phút chốc phóng ra khỏi vũ trường. Ông Kang không kịp hỏi han điều gì, chỉ có thể cho vài người đi theo hỗ trợ.

JiYong gần như là phóng bạt mạng trên đường, giữa cơn giông bão trắng mù bụi nước cũng không ngăn cản được. An nguy của SeungRi đốt cháy tim gan hắn, nụ cười của cậu bóp nát tâm tư hắn, lời tỏ bày của cậu cũng như ngàn tiếng sét gầm đánh ập vào thân xác hắn. JiYong biết mình đã sắp điên rồi. Bất luận thương tổn gì xảy ra với cậu hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Két!! Ào!!

Chiếc xe thắng vội làm bật tung tóe dòng nước trôi mạnh trên đường. JiYong không cần dù che mà hối hả băng qua làn mưa, tiến vào bệnh viện. Đếm từng con số tầng của thang máy, JiYong từng phút từng giây đều chấp tay cầu nguyện. Hắn muốn thời gian đứng lại, hoàn toàn không trôi đi cho đến phút giây hắn tìm được SeungRi.

Bởi vì giông bão nên bệnh viện thưa thớt hơn mọi ngày, ngay tại khu được quản lí mật hiển nhiên càng trầm tĩnh hơn nữa. JiYong đi đến phòng bệnh được cảnh sát bảo toàn nghiêm ngặt, hạ giọng với viên cảnh sát.

– Tôi có thể gặp Sa OkEun?

Sa OkEun đã ra tòa làm chứng, chỉ tội David Ju. Tuy nhiên David Ju bị điều tra thì y cũng không tránh khỏi liên lụy. Cho nên hiện Sa OkEun vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Thật thần kỳ chính là Sa OkEun bị David Ju cố giết đến hai lần, nhưng y lại tỉnh trí trước TOP.

Sa OkEun nhiều năm như vậy bên cạnh David Ju, y còn giúp David Ju bắt cóc SeungRi, như vậy hành tung của David Ju nếu Sa OkEun còn không biết thì thật sự chẳng ai có thể biết. JiYong không đến để cầu may, hắn là thập phần tin tưởng.

Sa OkEun chỉ trong quá trình bị điều tra chứ chưa bị khởi tố, huống chi là y tự thú, còn JiYong thì lại có mối quan hệ rộng, nên việc gặp nhau cũng coi như là may mắn được dễ dàng. Tuy nhiên, JiYong chỉ có thể đứng ngoài phòng trò chuyện, dưới sự giám sát của cảnh sát. Nhưng hắn đã kiên quyết bỏ đi cao ngạo của mình, cầu xin một thông tin.

Hay tin SeungRi rơi vào tay David Ju, Sa OkEun chỉ trầm mặt. Y chấp nhận tố cáo David Ju không có nghĩa là cam lòng đứng về phía JiYong, việc gì cũng giúp đỡ hắn. Đừng quên Đại ca ParkHa năm xưa của y là chính bởi JiYong hạ súng. Nhưng nhớ đến SeungRi, cậu bé ngây ngô với nụ cười tỏa nắng, xinh đẹp khiến lòng người ngất ngây. Một vẻ đẹp thánh thiện lại pha chút ủy mị, vừa khiến người si mê, lại khiến người phải rùng mình cảnh giác. Nhưng Sa OkEun hiểu rõ hơn ai hết cái tâm của SeungRi là thật thuần khiết đến thế nào, ngay cả lời thoại dụ ngoặc người ta cũng đọc lên một cách cứng nhắc. Nghĩ đến chàng trai đó, bất giác Sa OkEun mỉm cười, rồi lại nghe lòng ẩn đau khi tưởng đến những gì David Ju sẽ đối với cậu.

– Kwon JiYong. – Sau hồi lặng im, Sa OkEun chợt lên tiếng.

JiYong tưởng đã rơi vào tuyệt vọng, nghe thanh âm kia như lấy lại ánh mặt trời.

Sa OkEun vì vết thương nên âm giọng không có sức, JiYong chỉ có thể cố lắng nghe.

– David Ju thích chơi đùa với con mồi ở những nơi hoang vắng. Đối với SeungRi, tôi tin gã sẽ đặc biệt chọn nơi có khung cảnh đồi núi hùng vĩ.

Sa OkEUn ho khụ một hơi, nói tiếp:

– David Ju từng nói, SeungRi có vẻ đẹp yêu mị. Làm tình với cậu ấy trong khung cảnh núi non trùng điệp mới là tận hứng.

Lửa giận như đốt cháy toàn thân JiYong, hai tay hắn nắm chặt vang lên thanh âm rôm rốp. Từ lần đầu tiên gặp mặt David Ju đã mang cái thứ dục vọng ghê tởm đó với SeungRi. Thật sự là ghê tởm.

– Rất cám ơn anh, Sa OkEun. – Lời đa tạ thốt ra mà hai hàm răng JiYong ghiến chặt. Hắn không thể che giấu được tâm tư muôn thiên hình vạn trạng xử tử David Ju.

Nghe tiếng bước chân JiYong vội vã rời đi, Sa OkEun chỉ có thể thở dài, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót. Thời gian đã qua lâu như vậy, SeungRi xem như không thể cứu vãn rồi. JiYong có tìm đến cũng chỉ là góp nhặt thân xác hoang tàn thôi.

Người của Bigbang gần như là ong vở tổ, chia ra tám hướng lùng sục các vùng ngoại ô, nơi càng hoang vắng càng lưu tâm xem xét kỹ.

Lần này cũng là David Ju đắm chìm trong dục sắc, không hay biết Bigbang mở cuộc tổng thanh trừ, trấn áp địa bàn triệt để. Nhóm David Ju không có người dẫn đầu, không liên hệ được với Đại ca, mất đi bảy tụ điểm coi như là đã không hổ danh một trong nhưng bang phái mạnh.

Chiến thắng kia chẳng làm JiYong có chút vui mừng, hắn những tưởng trí óc mình đã nổ tung, rối thành một đoàn không ra hình dáng. Thì ra cảm giác mất đi SeungRi là như thế này, hắn chẳng phải là hắn nữa.

JiYong thắng gấp xe bên đường, tự dặn bản thân phải thật bình tĩnh. Hắn hít thở sâu, thật sâu mà suy nghĩ.

Trời cao đất dày, phố phường mênh mông, liệu có thể tìm một nơi hoang vắng nào mà David Ju đưa SeungRi đến? Chỉ phân ra mọi nơi lùng sục thì chẳng phải là cách.

JiYong đăm chiêu nhìn vào làn mưa bên ngoài, trong lúc suy nghĩ cách lại vu vơ tưởng nhớ đến dáng hình SeungRi. Ma mị ư? Cũng là có thể. Lần đầu gặp cậu trong đêm sương lạnh ấy, hắn chẳng thầm gọi cậu tựa hồ ly là gì? Thế như tâm hồn cậu dễ tổn thương lắm, chỉ một sự việc xảy ra thôi sẽ ám ảnh mãi lấy không buông. Như việc vô ý tổn hại đến cha ruột, như việc bị David Ju đeo bám, và cả việc nhận thức bản thân yêu thích JiYong, tất cả đều bị SeungRi xử lý loạn cả, từ hoảng sợ bỏ trốn đến cuồng quẩn đối mặt. Thật sự là đứa trẻ chưa trưởng thành.

Đó là hình ảnh rất đáng yêu, nghĩ đến sẽ khiến người mỉm cười, thế nhưng, JiYong lại nghe lạnh nơi gò má, bất giác bờ môi mặn đắng vị cay cay.

Rồi sau không thể kiềm được, hắn nấc lên, mặc cho lệ âm thầm rơi.

SeungRi... Hắn nhớ cậu đến thế sao?

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ đánh cậu, hắn thật sự vì cậu mà trở nên rất bao dung, chỉ là hắn muốn cậu từ bỏ.

Hắn trốn tránh tình yêu của cậu, là hắn có lỗi với cậu.

Hắn hứa sẽ bảo vệ cậu, cam đoan David Ju sẽ không bao giờ có thể đến gần cậu, rốt cuộc, cậu đã bị bắt đi trước mắt hắn.

Đớn đau thay giờ hắn chợt nhận ra, hắn yêu cậu thật nhiều. Nhiều đến mức hắn có thể đạp chân lên dư luận, mang đến cho cậu cuộc sống ấm êm vô tư lự.

Như là tình yêu với Victory.

Chính bởi thế, JiYong lại càng run sợ cho cậu, vì hắn cũng như David Ju, cùng thấu hiểu dục vọng muốn chiếm hữu cậu.

Bất giác hai mắt JiYong chợt lóe lên tia sáng, một cảnh núi hùng vĩ thơ mộng hiện ra trong đầu. Cảm tưởng về nơi đó như cảm giác được trông thấy SeungRi vậy, có chút yêu mị pha lẫn dịu dàng, cảnh hùng vĩ như sống cuồng bướng bỉnh trong ánh mắt cậu. JiYong đồng tâm cùng David Ju, cùng say mê một vẻ đẹp, thì cũng nên cùng suy tưởng một khung cảnh cho vẻ đẹp đó.

Hai tay JiYong run run cố cầm chắc vô lăng. Hắn thật sự là mơ hồ mất rồi.

***

Sát cạnh vùng ngoại ô, đi thẳng lên triền dốc thêm một dài sẽ là khu rừng đầy thơ mộng. Lưng chừng đồi núi này chính là đoạn đường mà JiYong và SeungRi đã từng lao xe xuống vực. Khi ấy, hắn đã cùng cậu êm đềm ngắm cảnh hoàng hôn. Khoảnh khắc đó ùa về trong tâm trí JiYong hòa theo cái ôm lặng lẽ từ phía sau của SeungRi, khiến trái tim hắn càng thêm đau đớn.

JiYong bất chợt cảm nhận được, ngay giây phút đó SeungRi đã muốn tỏ bày một lời yêu. Cái ôm của cậu dùng lực nhẹ nhàng lại như gông xiềng nặng chịt khóa chặt con tim hắn. Cậu đã bao lần ôm hắn từ phía sau? Đã bao lần lặng lẽ rơi giọt lệ trên lưng hắn? Tình yêu âm thầm của cậu, cái tình yêu mà hắn luôn cố tình chối bỏ, hiện tại như núi như sơn dày vò kẻ thật sự chẳng muốn đóng vai trò người cha.

Nhấn ga cho xe vượt qua triền dốc với tốc độ tối đa có thể, JiYong muốn tìm đến đỉnh núi càng sớm càng tốt. Ngọn núi này được mệnh danh là "thiên sương lãnh diễm", từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cả thành phố mờ ảo trong sương mù, tầng tầng phía xa là hàng mây lập lờ trôi, tạo hình một cảm giác lạnh lẽo cô đơn, lại đắm chìm trong phong vân tuyệt mỹ. Chính bởi núi quá cao và đường đi càng lên ngọn càng khúc khuỷu, nên mặc dù khung cảnh thần tiên cũng khó phát triển thành khu du lịch, chỉ có khách vãn lai mới tận hưởng được vẻ đẹp bồng lai tiên cảnh ấy.

Nếu nghĩ về vẻ tuấn mỹ của SeungRi thì cũng có thể gọi là "thiên sương lãnh diễm". Một vẻ đẹp trầm buồn, nhút nhát rụt rè, lại khiến người si mê như đi vào trong sương mù mơ hồ chẳng tỏ. Vừa ma mị vừa có chút đáng thương.

Đang trong cơn giông bão, chạy xe lên đỉnh núi tất nhiên chẳng phải quyết định đáng hoan nghênh. Nhóm Bigbang theo sau JiYong đã bắt đầu nhá đèn lẫn bóp còi phía sau cảnh báo. Gió lốc từng hồi, càng lên cao sét gầm càng lớn, hàng cây bên đường cũng nghiên ngã ngã nghiêng. Trời tối mịt. Rừng núi trùng điệp phía xa như con quái vật khổng lồ rình rập, có thể nuốt chửng sinh mạng bất cứ lúc nào.

JiYong thấy rõ ánh đèn nhấp nhá của nhóm Bigbang từ phía sau, nhưng hắn bỏ ngoài mắt. Chỉ cần là một hy vọng mỏng manh hắn cũng phải tìm SeungRi về. Nguy hiểm sao? Nếu cơn giông này là nguy hiểm với hắn vậy sự vây hãm của David Ju đối với SeungRi là gì? Những nơi đồi núi hoang vắng khác người của Bigbang đã bủa vây, chỉ nơi thâm vu này là không ai dám đến. Nếu không chính là hắn tự thân đến, còn ai có thể vì SeungRi mà xót thương đây?

JiYong vẫn chạy với tốc độ kim chỉ mức đỏ, đột nhiên linh cảm chợt lóe, hắn giật mình thắng gấp.

Két!!!

Xoạt!! Ầm!!

Rào! Rào!!!

Tia chớp nhá lên giữa trời đêm tối như mực. Chiếc xe trong gang tấc dừng ngay trước vực.

Từ ánh sáng hòa theo đèn xe, JiYong mắt mở trừng thở dốc. Nơi này không có rào chắn, lại bị mưa bão che tầm nhìn, con đường quanh co tạo nên những chiếc bẫy vô hình, nguy hiểm chết người quả nhiên là thật.

Hai tay JiYong đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt vào vô lăng, từ từ cho xe lùi lại. Mưa dày hạt nên khó phân định được lối đi trên ngọn núi quanh co ngoằn ngoèo. Chỉ một chút sơ xuất sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Lau khô hai tay vào quần, JiYong tiếp tục nhấn ga cho xe chạy sát vào sườn núi, nhưng tốc độ buộc phải giảm đi chút.

Mưa không ngớt mà giông lốc vẫn thét gào dữ dội. Nhóm Bigbang phía sau từ bốn chiếc xe hiện chỉ còn một. JiYong liếc qua kính chiếu hậu, trong tâm chẳng động mà bắt đầu lại tăng tốc nhanh hơn, cho xe lao thẳng lên phía đỉnh. Hắn không thể ép bất cứ ai vì SeungRi mà lao vào nguy hiểm. Đường dốc cao, bão hung tàn, có thể bị mất tay lái bất cứ lúc nào, ai nguyện vì một người không quen biết mà lăn xã sinh mệnh?

Bản thân JiYong hiểu rõ điều đó, cũng hiểu rõ trên đỉnh núi này có bao nhiêu sấm chớp, lốc giật đang chờ. Nhưng hắn lại càng hiểu hơn, nếu không thể tìm ra SeungRi, không thể bảo vệ cậu, thì sinh mạng của hắn cũng là vô nghĩa.

Cho nên giữa tiếng ồn ào của cơn giông đầu mùa, chiếc xe nhỏ vẫn kiên định lao lên đỉnh núi.

Trời quá tối, chốc chốc vài tia sét nhấp nhá khiến toàn khung cảnh lúc sáng lúc mờ, phía trước là vực thẳm hay là đường đi chẳng còn phân biệt rõ, JiYong chỉ có thể cho xe chạy chậm lại từ từ dò xét. Hơn nữa, nơi này hiện cũng được xem là đỉnh núi, nếu David Ju muốn cùng con mồi tận hưởng khung cảnh đẹp, thì độ cao này xem như đã vô cùng phù hợp.

JiYong chạy vòng quanh rồi lại vòng quanh, tâm càng lúc càng chùn xuống, tuyệt vọng lẫn bi thương đè nặng hai vai. Ngoài cây, gió, mưa, và bóng đêm, hắn chẳng thấy được gì.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, tiếp tục đánh xe thêm một vòng. Nếu thật David Ju đưa SeungRi lên đây, thì cơn giông bão kia gã sẽ không thể đưa cậu xuống được. Có thể, gã và đồng bọn đang trốn mưa ở một nơi nào đó.

Thình lình giữa không trung truyền đến tiếng rú gào thảm thiết, đớn đau man dại. Tiếng gào lớn đến mức xuyên tạt qua làn mưa, xuyên qua khung kính của ô tô, lọt vào tai JiYong thật rõ ràng.

JiYong chấn động tâm can. Tiếng thét kia không thể xuất phát từ chiếc xe của Bigbang phía sau. Chứng tỏ, ngoài bọn hắn, trên ngọn núi này còn có người khác.

Tiếng gào cất lên chấn động trong chốc lát rồi lặng đi, trả lại tiếng mưa rào rào xa vọng. Chỉ trong tích tắc ấy JiYong không thể nhận định được đó có phải là thanh âm của SeungRi hay không. Tim hắn đập dồn dập, sốt ruột không yên, tay lái loạn xạ chạy vòng quanh tìm kiếm gấp gáp.

Có người trên ngọn núi này, như ngầm khẳng định hoài nghi David Ju đưa SeungRi đến đây là thật.

Xa xa, chợt phản chiếu lại ánh đèn là hình dáng một chiếc ô tô đậu sát vệ đường. Hai mắt JiYong sáng lên, lập tức nhấn ga chạy tới. Là xe của David Ju? Lòng JiYong nóng như lửa đốt.

Thình lình, từ trong chiếc ô tô ấy, một bóng người vụt ra giữa đường, JiYong chấn động gấp rút đạp thắng. Người kia chỉ cấm đầu chạy mà không cảnh giác xe của JiYong đang lao đến, khoảng cách suýt soát quá gần. Nên trong lúc hắn thắng xe lại, người kia cũng trong thất thần mà đứng im chết lặng, tròn mắt nhìn thẳng vào ánh đèn xe.

JiYong nhận ra người đó, tim như ngừng đập.

Giữa con đường vắng ngắt, lạnh tím xác thân, người kia vỏn vẹn khoác mỗi chiếc áo sơ mi nhàu nát, hàng nút chỉ cài có một ở phía cuối cùng, để lộ hoàn toàn phần ngực trần trắng xanh xao. Qua ánh đèn vàng có thể nhận ra, phần ngực gầy đầy những vết bầm tím. Chân đất, không quần, từ bên đùi trong chảy xuống dòng máu đỏ. Và đáng sợ hơn chính là gương mặt người kia, một gương mặt hiện đầy nét kinh hoàng hoảng loạn, đôi mắt vô thần, khóe miệng nhầy nhụa máu. Đó không phải hình hài của một con người, mà là những gì còn sót lại của một thân xác vừa trải qua lao tù địa ngục.

Chiếc xe dừng cách người đó khoảng một dang tay, JiYong từ trong nhìn ra, người ấy từ ngoài nhìn vào, cả hai cùng bất động.

Trong phút giây JiYong không thể thốt nên lời, đến khi đôi môi lạnh khô của hắn mấp máy được hai từ "SeungRi", thì thân xác tàn tạ kia như giật mình chấn động, vụt chạy qua đường, tiến sâu vào rừng.

SeungRi!!

JiYong lao ra khỏi xe đồng thời hét lên, cũng không thể suy nghĩ gì khác hơn là phải đuổi theo cậu.

SeungRi không nhận ra hắn, JiYong chắc chắn điều đó. Chỉ trong tích tắc thắng gấp xe và cậu quay mặt qua, hắn khẳng định ánh mắt kia là vô hồn, như một kẻ tâm thần chạy loạn. Chính vì không nhận ra hắn, cậu mới tiếp tục bỏ chạy.

Chân đất, cơ thể thương tổn, chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng manh, SeungRi lao vào rừng trong bóng đêm đen kịt. JiYong chỉ có thể từ phía sau thét gào tên cậu, còn cậu thì vẫn cấm đầu chạy đi.

SeungRi!! Là chú JiYong!! SeungRi!! Quay lại đi!

Tiếng gọi càng vang, bóng lưng SeungRi càng nhạt dần theo trời đêm. Dáng người thật gầy, thật mỏng manh, cùng đôi chân trắng nhỏ thất lạc hớt hải trong vô định. Cậu bất cần mà lao về phía trước, bất cần nơi đó là bụi gai hay vực thẳm, cậu chỉ biết phải chạy.

JiYong thở dốc dừng chân giữa khu rừng rậm rạp, giương mắt nhìn xung quanh hàng cây tối đen. Chốc chốc từ chân trời nhá nhem vài tia sét, đưa chút ánh sáng đáng sợ rọi xuống nơi âm u này.

Chưa bao giờ JiYong cảm thấy hoảng sợ như vậy. Ngay cả khi nhìn thấy xác Jihuyn, nhìn thấy Victory bị ParkHa uy hiếp, hắn cũng không cảm giác run rẩy đến dường này.

Bởi giữa khu rừng không có ánh sáng, hắn đã mất dấu SeungRi rồi.

SeungRi!! Con đang ở đâu??

- ...

– SeungRi! Đừng rời xa chú! Quay lại đi!

- ...

– Là chú JiYong! Là chú JiYong đây!

JiYong thét gọi trong tuyệt vọng, đáp lại chỉ có tiếng vọng của chính hắn và tiếng mưa.

SeungRi đang bị thương, ít nhất là một vết thương rất rõ ràng nơi khóe miệng, JiYong thấy rõ từ nơi đó máu tuôn rất nhiều, thấm ướt cả cổ áo sơ mi. Ngoài ra lúc cậu bỏ chạy, hắn không dám tin nhưng thật sự trên đùi cậu cũng có vết máu. JiYong cố gắng xua đi giả thiết khiếp hoảng kia, hắn vẫn cố đào bới trong tâm trí một tia hy vọng.

Nhưng có thể bào chữa được gì đây? Hình hài ấy, vẻ kinh hoàng ấy, xác thực chứng minh SeungRi đã quẩn loạn rồi, cậu thậm chí không nhận ra và không nghe hắn gọi, cậu chỉ biết bỏ trốn để bảo vệ chính mình thôi.

Một con người yếu đuối đến mức không còn giữ được lí trí, liệu sẽ tồn tại thế nào trong khu rừng đêm đầy mối đe dọa? JiYong phải tìm ra cậu bằng mọi giá, trước khi cái lạnh của giông bão cướp đi hơi thở cuối cùng của cậu, trước khi loài dã thú đánh hơi được miếng mồi ngon.

Toàn thân ướt sũng, lạnh thấu tim gan, JiYong vẫn kiên trì gọi tên SeungRi, vẫn lùng sụt từng bụi cỏ, tán cây. Hắn dùng đèn pin từ di động để tìm kiếm, dù biết rằng chỉ thoáng chút nước mưa thấm vào, chiếc điện thoại sẽ trở thành vô dụng.

SeungRi!! Trả lời chú đi, SeungRi!!

– SeungRi!!!!

Giọng JiYong đã khàn đi, hai bàn tay vì vạch tìm trong bụi cây, bụi gai mà rướm ra máu đỏ. Máu theo nước mưa trôi xuống đất, rồi lại trôi xuống đất... từ từ bàn tay cũng đã sưng phồng lên.

---------------------------------

P/S: Chap sau là màn Rape đặc sắc đầy "máu chó" của David Ju. 20p' sau sẽ có thêm một chap. Tui đang trong thời kỳ "Dễ dãi" nên các Bác cũng dễ dãi lại với tui nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro