Chap 26: Lỡn vỡn một thứ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm và tìm, hỏi và hỏi, hai chân rã rời, lưng đẫm mồ hôi, SeungRi dừng chân lại một gian hàng, mua chai nước, uống cạn rồi thở. Được dăm phút lại đi sâu hơn vào hẻm, cố gắng công việc gian nan giữa biển người.

JiYong có người con nuôi yêu quí mình như thế, thật sự là hạnh phúc vô cùng. TOP đôi phần ngưỡng mộ nghĩa tình phụ tử đó.

Ngay lúc ấy điện thoại reo lên, TOP vừa bước cách SeungRi một đoạn xa vừa nghe máy.

– Là tôi. – Người gọi mang chất giọng khá điềm tĩnh.

TOP không giấu được vẻ bất ngờ:

– Anh hai? Đã thẩm vấn xong rồi ư? Cảnh sát cho anh liên lạc ra ngoài ư?

Không nghĩ JiYong có thể gọi đến ngay lúc này, TOP tiếp tục hỏi dồn:

– Cảnh sát cho Anh hai liên lạc ra ngoài ư?

JiYong bật cười buồn:

– Tôi đã bị kết tội đâu mà không liên lạc được chứ?

– Vậy Anh hai đã được thả rồi? – TOP sốt sắn.

JiYong thở dài:

– Thế thì chưa. Tôi đang bị câu lưu 48 tiếng và có khả năng sẽ nhận lệnh tạm giam.

TOP kinh ngạc:

– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Anh hai là người khởi kiện cơ mà? Tình hình nghiêm trọng đến vậy sao?

Bên kia dây im lặng hồi lâu, như ngầm thông báo tình hình thật sự đang rất tệ. Tâm trạng chùn xuống rười rượi, JiYong thẩn trọng nói:

– TOP, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?

– Bất kể chuyện gì. – TOP đáp nhanh.

Hít một hơi sâu, JiYong dịu giọng:

– Bảo vệ SeungRi dùm tôi. Từ sáng tới giờ tôi rất không an tâm, cứ lo cho thằng bé ở nhà một mình.

Không riêng gì SeungRi ám ảnh cảnh JiYong bị giải đi, cả chính hắn cũng thấy đau với hình bóng SeungRi sững sờ chạy ra phía sân, trông theo xe cảnh sát. Cậu từng là một thanh niên vững chải có thể nuôi sống bản thân và cha ruột của mình, nhưng trong mắt JiYong, cậu vẫn quá bé bỏng và cần bàn tay hắn che chở. Che chở như sự bao dung của một người cha, cùng với sự thiết tha của một người tình câm nín. Đối với SeungRi, JiYong luôn mang nặng xúc cảm hổn độn như thế. So với an nguy của bản thân mình, hắn lại lo lắng cho cuộc sống của cậu phần hơn.

TOP liếc ánh nhìn về chàng thanh niên đi phía trước, đã mệt nhừ mà vẫn kiên quyết kiếm tìm người tên HyoJoo, miệng y lầm bầm:

– An tâm đi, SeungRi của Anh hai hiện an toàn lắm. Nếu bị nguy hiểm thì cũng la do tự bản thân cậu ta đày đọa chính mình thôi.

– Hửm? – JiYong không hiểu rõ ý.

TOP cau mày:

– Anh không cần lo lắng về SeungRi đâu. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

JiYong tin rằng có thể trông cậy vào TOP. Y đã quả quyết tất nhiên sẽ chu toàn cho SeungRi. Ngừng đi một lúc, hắn nói:

– Bọn chúng đã mua chuộc cảnh sát, gạt bỏ những lập luận và chứng cứ của tôi. Nếu không đưa ra chứng cứ thuyết phục, e rằng tôi đang bị dồn đến đường cùng.

TOP thoáng chốc ngỡ ngàng rồi hừ nhạt:

– Quả nhiên là vậy, nếu không sao David Ju có thể điều khiển được cảnh sát chứ.

TOP muốn kể cho JiYong biết về chuyện xảy ra ban sáng, nhưng có lẽ đây không phải thời điểm thích hợp, đành nói qua loa:

– Anh hai, em nghĩ mình đã biết ai là người không hoàn toàn tuân phục David Ju rồi.

– Hửm? – JiYong hiếu kì – Là ai thế?

TOP đắc ý: – Sa OkEun!

– Cậu dám khẳng định?

– JT.O.P này không nhìn lầm người đâu. Trước nay em đếu có linh cảm chuẩn xác, trường hợp của Nana cũng vậy.

– Là Sa OkEun sao? – JiYong trầm ngâm – TOP, nếu thật sự Sa OkEun không phục tùng David Ju, tôi có cách khiến gã phải trả giá.

– Hửm? – TOP vô cùng hiếu kì, kề sát di động vào tai chăm chú lắng nghe.

Luôn luôn là vậy, JiYong sẽ tháo gỡ được khó khăn bằng cách trầm tĩnh nhất. Hắn có thể bị bắt giam, bị đóng cửa công ty, bị ngồi tù, nhưng tuyệt nhiên tinh thần không hề suy sụp. TOP không cảm giác hắn đang ngồi ở đồn cảnh sát, mà cứ nghĩ Anh hai đang dạo chơi loanh quanh và thiết lập kế hoạch từ xa.

SeungRi sau phút nghỉ mệt mới chú tâm đến TOP ở phía sau. Thấy y từ xa rất tập trung nghe điện loại, gương mặt đầy suy tư. Ở khoảng cách như thế, dưới cái nắng ban trưa, SeungRi nhận ra khóe môi của TOP phát ra hai từ rất rõ ràng: JiYong Huyng.

Hai mắt cậu tròn lên, vội vàng chạy đến gần, hối hả:

– Là chú JiYong gọi phải không?

TOP né tránh đi, vẫy tay ra hiệu SeungRi đừng làm phiền. Hai người họ đang bàn bạt điều gì trầm trọng lắm. Nhưng SeungRi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, bởi rất muốn biết tình trạng hiện tại của JiYong. Hắn đã có thể liên lạc ra ngoài, sao lại không gọi báo tin cho cậu?

SeungRi bám sát rất gần khiến cuộc trao đổi của TOP mất hẳn tự nhiên, y có vẻ rất dè chừng cuộc trò chuyện sẽ bị cậu nghe thấy. Cuối cùng, TOP đành nói nhỏ vào điện thoại như cắt ngang lời JiYong:

– SeungRi đang ở đây.

SeungRi càng khẩn trương hơn, nhướng hẳn người tới, TOP phải lùi vài bước để giữ khoảng cách với cậu. Dù SeungRi rất rụt rè, cũng chẳng xô bồ áp sát, nhưng cái vẻ sốt ruột cứ mỗi giây là nhích chân đến một chút khiến người khác rối lòng không chịu được. TOP thở dài một tiếng bất lực đành đẩy di động sang cậu, tìm kiếm tự do.

– Này, nói chuyện với cha nuôi của em đi.

Gương mặt SeungRi sáng rực, đón lấy điện thoại, không hề nhận ra trong vô thức mình đã quấy nhiễu TOP thế nào.

– Thật là chú sao? – Cậu mỉm cười hạnh phúc và cũng buông tha việc đeo bám TOP.

TOP chẳng biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm nhận cái tình của hai cha con này rất lạ. Không hẳn là gắn bó tình thân, mà giống nồng ấm yêu thương tha thiết. Dù là con nhưng vốn cách biệt hơn mười năm trời, giữa họ lại là hai người đàn ông, lẽ ra đối với nhau chỉ có nghĩa khí bằng hữu, chứ không phải thứ tình ủy mị nhung nhớ khi cách xa có nửa ngày.

Kề sát điện thoại vào tai, SeungRi nhỏ giọng nhẹ nhàng:

– Là con đây, chú JiYong.

JiYong không khỏi ngạc nhiên:

– TOPnói hai đứa ở trong chợ từ sáng tới giờ, chuyện gì thế?

SeungRi vội nói:

– Có một số chuyện, nhưng con đi với anh TOP an toàn lắm, anh ấy luôn theo sát con mà, chú đừng lo.

JiYong ựm ờ đồng tình. Không có hắn bên cạnh, thì quả thật JiYong là chỗ dựa vững chắc nhất cho SeungRi. Hiện hắn đang ở đồn cảnh sát, không có thời gian để tìm hiểu ngọn ngành, đành đi vào chủ đề chính, dặn dò SeungRimột số chuyện mà phải chính miệng hắn nói mới an tâm được.

Im lặng một chút,SeungRi nhướng mày lên: – Sao phải dọn qua nhà DaeSung ạ?

Càng lúc cậu càng lúng túng:

– Còn phải nghỉ học và tuyệt không được ra khỏi nhà DaeSung?

Giọng cậu trở nên nghẹn ngào:

– Vậy... vậy chú thật sự đã bị giam? Chú không về nhà với con ư? Con đến thăm chú nha?

Chăm chú nghe JiYong nói gì đó, SeungRiliền trở nên ngoan ngoãn:

– Con biết rồi, Vâng! con đến nhà DaeSung liền đây, và sẽ không đi đâu một mình đâu.

TOP nhìn theo thái độ của cậu, không ngừng nhíu mày suy tư. Đó không phải kiểu cách của một đứa con trai mười tám tuổi nói chuyện với cha mình, nó quá nhẹ nhàng và tuân lệnh tuyệt đối. Liệu y có nhìn lầm không? SeungRi có vẻ ngoài điềm đạm, khép kín, ra dáng người biết lo toan, vậy mà đối diện với JiYong, cậu lại trở nên quá mềm yếu và mang hơi hướm nũng nịu.

Khẽ nhếch mép, TOP lắc đầu thú vị. Người đồng tính rất nhạy cảm trong việc nhận ra ai là kẻ đồng chung chí hướng với mình. Giờ thì y đã phần nào hiểu thêm tại sao David Ju lại cuồng say SeungRi đến vậy. Chắc chắn bởi gã đã nhìn ra, SeungRi thuộc dạng đồng tính ẩn ngầm. Tức có nghĩa cả bản thân cậu cũng không chắc về chí hướng tình cảm của mình là yêu thích nam hay nữ. Dạng người này thông thường vô cùng thú vị, tạo rất nhiều hứng thú cho kẻ làng chơi thích bẻ thẳng thành cong như David Ju.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện quan trọng, JiYong tranh thủ chút thời gian để hỏi điều mình thắc mắc không kiềm nén được:

– Mà con với TOP đang làm gì ngoài chợ thế?

SeungRi ngập ngừng một chút, e dè đáp:

– Anh ấy không nói gì với chú ư?

Thật sự cậu không biết mở lời sao với JiYong về Nana Dù gì hai người họ cũng từng trải qua ái ân, hơn nữa, hắn còn là người chủ động trước. SeungRi không hiểu rõ tình cảm mà JiYong dành cho Nana là gì, hắn chưa bao giờ thẳng thắn nói về vấn đề này với cậu.

Nếu lấy quan hệ xác thịt làm thước đo gần gũi, thì chẳng phải Nana chính là người thân thiết nhất với JiYong  hiện tại sao? SeungRi không biết sự việc đêm đó là một cái bẫy, cậu chỉ biết người mình yêu thương đã quan hệ với người phụ nữ khác, và SeungRi  rất không muốn người phụ nữ đó trở thành rào cản giữa cậu và JiYong.

Tuy nhiên, cuộc gọi của Nana không dừng ở mức độ riêng tư, nó ảnh hưởng rất lớn đến vụ kiện của JiYong, SeungRi không thể giấu hắn được.

Bằng những từ ngữ qua loa nhất, cậu đại khái thuật lại những gì Nana trong cuộc gọi sáng nay.

JiYong lặng im lắng nghe, không đoán biết được tâm tình thế nào. Là cảm động, là không tin tưởng, hay vẫn hoài nghi về Nana, tất cả hắn đều không thể hiện. Khi SeungRi  kết thúc lời kể, hắn chỉ hỏi:

– Sao Nana lại nói điều đó với con?

– Ơ, vì...

SeungRi liền rơi vào lúng túng. Cậu luôn e dè sự mật thiết của JiYong với Nana, nhưng qua câu hỏi vừa rồi, chứng tỏ JiYong cũng đang thắc mắc giữa cô ta và cậu đã nãy sinh quan hệ thế nào. SeungRi đã từng giận dỗi rời khỏi đảo Jeju để đưa Nanavề nhà, đã từng rút số tiền lớn để giúp đỡ cô ta, tất cả chuyện đó JiYong đều không biết. Vậy hóa ra cậu còn mang nhiều hành động mờ ám hơn JiYong.

– Có lẽ do sáng nay chị ấy không gọi được cho chú. – SeungRi tùy tiện nêu ra một lí do.

JiYong không phản bác lí do đó, quan tâm hỏi thêm:

– Ngoài chuyện người đàn ông tên HyoJoo, cô ấy không nói gì khác nữa?

– Dạ...

SeungRi lại ngập ngừng bối rối. JiYong hỏi vì quan tâm chứ nào phải tra vấn, thế mà mồ hôi của cậu lại rịn ướt vầng trán, ướt hơn cả lúc lang thang khắp chợ dưới ánh nắng chói chang.

Vấn đề chính mà Nana muốn nhắn gửi không phải là tìm kiếm người tên HyoJoo, mà chính là câu nói của tận đáy lòng cô, rằng "Nana  rất yêu Kwon JiYong, yêu nhiều lắm".

Giả sử JiYong nghe được những lời đó, liệu hắn có xúc động không? Tình cảm có bị lung lay không? Không chừng họ thật sự yêu nhau, tình nguyện ân ái cùng nhau, nhưng vì mâu thuẫn gì đó khiến cô ấy hóa yêu thành hận, rồi qua biến cố cô mới nhận ra tình cảm sâu đậm dành cho JiYong. Nếu thật là như vậy thì SeungRi đáng thương lắm, giấc mộng ái tình đầu tiên sẽ vỡ nát trong đơn phương. Cậu không đủ dũng khí hai tay dâng tình yêu cho kẻ khác, một khi đã yêu thì ai cũng ích kỷ cho riêng mình như thế thôi.

– Không... chị ấy không nhắn thêm gì cả... – Chối bỏ lời nhờ cậy của Nana, giọng SeungRi vô cùng yếu ớt.

JiYong ựm ờ tỏ vẻ rất điềm nhiên, bởi ngoài Nana kamastsu ra, sẽ chẳng một ai biết SeungRi  đã che dấu điều gì. Tình cảm sâu đậm mà cô ta dành cho JiYong, tuyệt đối không được để cho hắn biết. Với SeungRi, tình yêu đó chính là mối đe dọa khoảng cách đang ngày càng rút gần giữa cậu và JiYong.

– Cho nên từ sáng đến giờ con cùng TOP  tìm kiếm người tên HyoJoo? – JiYong hỏi tiếp.

– Vâng! – Lần này thì SeungRi hồi đáp chắc nịch, cố ý lãng đi chuyện Nana không nhắn nhũ gì thêm.

Hít một hơi thật sâu, JiYong nghiêm túc căn dặn:

– Khi dò hỏi mọi người, tuyệt đối không được nói gì về vụ án, về chú, hay là về David Ju, biết không?

– Tại sao ạ? – SeungRi ngạc nhiên.

JiYong ân cần đáp:

– Tâm lý chung ai cũng sợ dính líu đến pháp luật, con chạy khắp chợ huyên thuyên đòi người ta ra làm chứng một vụ án, thì ai mà giúp đỡ cho?

SeungRi như được khai tâm, ấp úng:

– Vậy... phải làm sao ạ?

JiYong bật cười. Không cần biết SeungRi làm gì ở chợ, chỉ nghe cậu nói cả buổi sáng lang thang mà không tìm ra người cần tìm, hắn đoán biết ngay cậu đã dùng sai phương pháp rồi.

– Muốn thuyết phục một người thì phải cho họ thấy lợi ích trước mắt của họ, chứ không phải lợi ích của mình, hiểu chưa cậu bé?

Giọng JiYong vô cùng trầm và thanh nhã, như kiểu tâm tình sẻ chia. Qua tai nghe từ di động, không được nhìn rõ bóng hình, càng cảm thấy cõi lòng ấm áp, tựa hồ hắn luôn ở cạnh bên, luôn trợ giúp mọi đường đi nước bước. Người phải đối diện với án tù là JiYong, nhưng tình cảnh lại giống như hắn đang an ủi SeungRi vậy. Cả sáng tới giờ cậu lẻ loi vô cùng, nhận được biết bao nhiêu cái lắc đầu từ chối, còn bị nhiều chủ quầy hàng ghẻ lạnh. TOP không cho đây là cách tốt để truy tìm nên chỉ lặng lẽ theo sau SeungRi chứ không tham gia. Giờ được JiYong dịu dàng quan tâm như thế, cậu xao xuyến quá, khóe mắt hoen cay, giọng nghẹn ngào:

– Chú JiYong à...

– Hửm?

– Con nhớ chú... – Môi SeungRi run run, kiềm nén cảm xúc dâng trào.

Khi thương mến một người, nửa ngày sẽ dài như hai thế kỷ.

JiYong thoáng chút ngỡ ngàng, không nghĩ SeungRi sẽ nói nên điều ấy. Hắn hoàn toàn giữ im lặng, không lời hồi đáp, rất lâu và rất lâu...

Rồi từ di động âm thầm vang lên tiếng thở nhẹ, cùng lời thủ thỉ thật nhỏ:

– Chú cũng nhớ con, SeungRi... – Một lời thừa nhận của kẻ đã không giữ được tâm tư của mình.

SeungRi vỡ tung cảm xúc, môi cong lên nghẹn ngào, tay nắm chặt vào di động như cố ôm siết lấy cơ thể vô hình của JiYong.

Nói ra lời của trái tim, JiYong thấy vô cùng nhẹ nhỏm, rồi lại tự dằn vặt chính mình. Nếu cứ tiếp tục, không biết cả hai sẽ đi đến đâu nữa.

– Chú không được gọi điện quá lâu, cho nên, con phải nhớ thật kỹ những gì chú dặn nhé. Bằng mọi cách phải được an toàn.

– Vâng, con hiểu ạ. – SeungRi ngoan ngoãn tuân lời.

JiYong bật lên tiếng cười nhẹ rồi cúp máy.

SeungRi vẫn đứng bần thần giữa cái nắng ban trưa, lòng rối bời bao xúc cảm. Quả nhiên JiYong có yêu thương cậu, yêu thương đúng nghĩa của đối tình nhân. Cậu nhìn rõ điều đó mà.

Nếu lúc nào cũng có thể giữ được tĩnh tâm như JiYong thì hay quá, chỉ là cuộc trò chuyện ngắn ngủi thôi, hắn đã khiến bao bồn chồn bất an trong SeungRi dịu lại. Kwon JiYong là ai chứ? Cần một chàng trai mới lớn như cậu lo lắng sao? Cái cần để tâm bây giờ là tự bảo vệ chính mình để không làm phiền hắn thêm nữa. Chuyện tìm HyoJoo nên chấm dứt ở đây, và cần có một kế hoạch chu toàn đưa người đàn ông bí ẩn ấy ra ánh sáng.

Thanh thản trong lòng, SeungRi đi lại gần TOP, mỉm cười:

– Mình về thôi.

TOP ngạc nhiên: – Không lao thân đi tìm HyoJoo nữa à?

SeungRi xấu hổ, lắc đầu: – Em đã quá nóng vội, báo hại anh phải lo lắng.

TOP bật ra tiếng cười, trêu ghẹo: – Hiểu vậy là tốt.

Miệng cười mà lòng TOP cũng thầm reo. Cả buổi trời y khuyên nhũ SeungRi không được, thế mà JiYong nói vài cậu cậu đã lập tức nghe lời, ngoan ngoãn đi về ngay. Cái này không thể nói là ai biết cách khuyên bảo hơn, mà nên quy vào việc ai là người chiếm giữ trái tim SeungRi nhiều hơn. Một người tuyệt đối nghe lời một người đôi khi chẳng cần điều kiện chí lý, đơn thuần là cứ mù quáng mà nghe, thế thôi.

Cả hai đã thân thiết hơn, vui vẻ rời khỏi con hẻm, tiến ra đầu chợ.

Bất chợt từ phía sau vang lên giọng nói:

– Anh bạn này muốn tìm người bán mực in?

Cả TOP và SeungRi đều động tâm, xoay người lại.

Chủ nhân câu hỏi là người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi, mái đầu lớm chớm màu muối tiêu, gương mặt già nua khắc khổ.

– Tại sao cậu lại muốn tìm người đó? – Người đàn ông hỏi thêm.

SeungRi lúng túng liếc nhìn TOP, dò xét thái độ của y. TOP lại nhướn mày theo kiểu ông ấy hỏi cậu thì theo phép lịch sự cậu nên trả lời.

Nhớ đến lời JiYong, SeungRi liền đáp:

– Bởi vì ông ấy đang gặp nguy hiểm.

Người đàn ông hơi chút sững sờ, TOP cũng có khá bất ngờ, nhưng y hiểu vấn đề rất nhanh nên trầm ngâm cười bí hiểm.

SeungRi nói tiếp:

– Chúng tôi cố gắng tìm tung tích của ông ấy để báo tin, càng sớm càng tốt.

Rõ ràng là người đàn ông cố giấu vẻ lo âu, bình thản hỏi:

– Các người có quan hệ gì với ông ta mà muốn báo tin?

SeungRi không biết ra lời thế nào cho phải, TOP tiếp lời thay:

– Chúng tôi không quen biết ông ta, là do một người phụ nữ họ Kamastsu nhờ chúng tôi làm vậy. Cô ấy bảo sự việc rất cấp bách.

– Họ Kamastsu? – Người đàn ông động tâm.

Rõ ràng ông ta rất khả nghi, SeungRi bồn chồn muốn hỏi người đàn ông đó có phải chính là HyoJoo hay không, nhưng đã bị TOP ngăn cản. Y không những không muốn hỏi thêm tin tức, mà còn gấp rút kết thúc cuộc trò chuyện.

– Đây là số điện thoại của tôi. Nhờ ông, nếu có thông tin gì về người bán mực in ấy thì liên lạc với tôi được không? Tôi đã nhận lời sẽ bảo vệ ông ta an toàn.

Người đàn ông nhận lấy mãnh giấy từ tay TOP, trầm ngâm không hồi đáp.

– Cám ơn ông nhé. – TOP nói thêm rồi kín đáo giục SeungRi rời đi.

Người đàn ông kia vẫn đừng tần ngần trông theo cả hai, rồi lặng lẽ bước vào gian nhà gần đó.

Ngồi vào trong xe, SeungRi vẫn không thôi sốt sắn:

– Rất có thể đó chính là HyoJoo, mình bỏ đi như vậy ư?

TOP cười khì:

– Người ta không tin tưởng chúng ta mới úp mở dò la, chúng ta ép uổng làm gì?

– Nhưng...

TOP xua tay ra hiệu SeungRi đừng làm ồn, y lấy di động gọi cho ai đó.

– Là tôi đây, lập tức đến con hẻm đầu ngay đường KangNam, có đối tượng tôi muốn các cậu theo dõi gắt gao 24/24.

– ...

– Đúng vậy, bảo đảm an toàn cho ông ta và điều tra lai lịch cho tôi.

Sau khi căn dặn chi tiết đến đàn em, TOP cúp máy, liếc ánh nhìn sang SeungRi:

– Muốn làm đại sự, không phải cứ đánh trực diện là thắng đâu. Đôi khi phải đánh một vòng thật lớn mới tiếp cận đối tượng được.

SeungRi xụ mặt xuống, tự thấy mình quá non nớt trong cuộc chiến phức tạp này.

Làm rối tung khu chợ, tất nhiên ai cũng biết SeungRi đang tìm tung tích người tên HyoJoo. Mọi người đuề thờ ơ lãnh đạm, chỉ có người đang ông kia là quan tâm dò hỏi. Thái độ ông ta cũng rất khác thường khi nghe đến cô gái họ Kamastsu người Nhật. Không chín thì mười là có liên quan đến HyoJoo rồi. Nhưng cứ sốt sắn như SeungRi thì ai mà chịu nhận mình có liên quan đến những vụ rắc rối, phải cho người theo dõi, dò la, khi đã nắm chắc thông tin mới bủa vậy một lần. Đó mới là cách đảm bảo thành công.

Lái xe ra khỏi khu chợ, TOP thốt lên lời khen:

– Người đàn ông đó đã trốn cả buổi sáng rốt cuộc đến trưa lại tự lộ diện, có lẽ là cảm động trước nhiệt huyết khuấy động cả khu chợ của em đây mà.

Con người thì ai cũng mang một trái tim. Nhìn SeungRi chân thành cầu khẩn như thế tất nhiên sẽ có nhã tâm giúp đỡ cho cậu. Mà nếu không có nhã tâm, thì trí tò mò cũng bị khơi dậy, muốn biết vì đâu SeungRi lại tìm kiếm HyoJoo. Người tên HyoJoo dù nằm trong trường hợp nào thì việc ông ta xuất đầu lộ diện đều có thể lí giải được.

SeungRi chẳng lên chút tinh thần qua lời ghi công đó, chỉ thấy chán chường với sự nóng vội của mình. Nhưng dù sao đó là dầu hiệu đáng mừng, nếu HyoJoo chấp nhận giúp đỡ, hẳn vụ án của JiYong sẽ có tiến triển tốt.

Theo lời JiYong, TOP đưa SeungRi về chuẩn bị hành lí rồi thẳng tiến đến nhà DaeSung.

SeungRi mờ hồ đoán biết JiYong và TOP đã lên kế hoạch gì đó, họ bàn bạc khá thận trọng trước khi TOP trao điện thoại cho cậu. Ngoài căn dặn cậu phải ở yên trong nhà của DaeSung và hỗ trợ cho TOP một số việc, JiYong không giải thích bất cứ điều gì. SeungRi cũng không cần quá tò mò dò hỏi. Cậu tin tưởng mọi thứ JiYong quyết định đều là vì tốt cho cậu thôi.

Ngôi biệt thự của DaeSung cách đó khá xa, bởi nằm riêng biệt với thành phố, tận mãi sát bìa rừng. Sau hơn nửa giờ tăng tốc, chiếc xe mới dừng lại trước cánh cổng cao kiên cố, hàng rào xung quanh khích chặt vững vàng, chỉ thiếu hệ thống an ninh giám sát nữa thôi là trở thành dinh thự của cơ quan chức quyền. Phía bên trong hoàn toàn cơ mật. Quả là nơi trú ngụ thật tốt để tìm kiếm sự an toàn.

Cổng mở, ba người thanh niên bước đến, rất trịnh trọng mời TOP lái xe vào sân. Đứng trước tòa nhà tráng lệ, SeungRi không khỏi ngỡ ngàng với sự giàu có của gia đình DaeSung. Hẳn Bigbang là tổ chức lớn mạnh lắm nên "Nhị ca" của họ mới có cuộc sống sa hoa đến vậy.

Phút chốc SeungRi thấy mình thật nhỏ bé, ôm chặt hành lí trong tay, cậu như chú mèo nhỏ lủi thủi theo sau TOP vào trong.

Gian phòng khách rộng lớn vô cùng, mái trần cao đính pha lê lấp lánh, từng bước chân trên nền gạch cũng tạo nên âm thanh vang vọng.

Ông Kang  đích thân đón chào TOP, cả hai vui vẻ chào hỏi mà không hề đề cập về chuyện SeungRi sẽ đến đây ở một thời gian. Có lẽ họ đã cùng JiYong nhất trí vấn đề này rồi và SeungRi chỉ việc làm theo thôi.

Trước đó, khi chiếc xe của SeungRi vẫn còn đậu bên ngoài cổng, một tên hầu đã hớt hải chạy lên lầu cấp báo cho cậu chủ của mình.

– Cậu DaeSung ơi, hình như ngài TOP đến đó.

Bởi TOP là người đứng đầu trong Bigbang, trên dưới gia nhân của gia đình ông Kang đều trân trọng gọi y bằng "ngài".

TOP rất ít khi ghé đến đây, sau chuyện lục đục với DaeSung y lại càng ít đến. Hôm nay thình lình xuất hiện, DaeSung không khỏi động tâm, vừa bước đến cửa sổ kéo rèm xem xét, miệng vừa lầm bầm:

– Đến để đòi xe chứ gì? Còn nói là sẽ mua xe mới cho mình. Hừ!

Từ trên cao nhìn xuống, thấy chiếc xe nhỏ xíu từ từ tiến vào sân, DaeSung liền nhíu mày:

– Sao giống xe của SeungRi quá vậy?

Khi quả quyết đúng là SeungRi bước ra khỏi xe, DaeSung càng thêm khó hiểu. TOP đi cùng SeungRi? Thảo nào sáng nay SeungRi hỏi xin số điện thoại của y.

Tâm trạng của DaeSung bất giác dâng lên nhiều bực bội. Ngay từ đầu cậu đã luôn hờn ghen việc TOP có cảm tình với SeungRi. Nay hai người họ thân thiết như vậy thì cơn ghen kia càng dữ dội hơn.

– Đúng là kẻ đào hoa, gặp ai cũng sáp vô được!

Hùng hổ ra khỏi phòng, đóng rầm cánh cửa một tiếng pang, DaeSung hậm hực đi xuống lầu.

Ông Kang, TOP và SeungRi đang vui vẻ trò chuyện tại phòng khách, vừa trông thấy DaeSung, ông Kang nói ngay:

– Đúng lúc lắm, lại đây DaeSung.

Daesung từ từ đi đến dãy ghế salon, ánh mắt không ngừng nhìn xoáy vào SeungRi rồi chuyển qua TOP, giọng lạnh ngắt:

– Chuyện gì vậy cha?

Ông Kang chỉ tay vào SeungRi:

– Từ giờ SeungRi sẽ ở với chúng ta một thời gian, con dẫn cậu ấy lên lầu thu xếp phòng nghỉ nhé.

– Ở đây? Tại sao? – DaeSung ngạc nhiên.

ÔngKang hạ giọng: – Bởi việc của chú JiYong đó.

DaeSung à ra vỡ lẽ, việc JiYong bị cảnh sát bắt vào sáng nay cậu mới vừa được biết, nét mặt trầm xuống:

– Chú JiYong thật bị giam hả ba?

Ông Kang xua tay:

– Chuyện của người lớn. Con cứ đưa SeungRi xem phòng trước đi.

TOP nói thêm:

– Phải đó, hai đứa là bạn chung trường, ở gần nhau cũng dễ dàng hơn.

Daesung phớt lờ TOP, hất mặt ra hiệu cho SeungRi theo sau mình.

Người bạn này nói tốt thì thật cũng tốt, nhưng nói khó ưa kiêu ngạo thì đúng là chẳng ai bằng. SeungRi thở dài thấu hiểu cho tính cách của một cậu ấm lầu son, lẵng lặng ôm lấy hành lí nói gót theo DaeSung.

Đi hết bậc thang, tiến đến đoạn hành lang trên lầu, bất ngờ DaeSung dừng bước, xoay người lại.

– Sao đi với anh TOP? – Câu hỏi trống không còn chẳng mang thiện cảm.

SeungRi lờ mờ hiểu ra thái độ khó chịu của DaeSung. Cũng không quá bất ngờ, lúc cả bốn người cùng đến đảo JeJu, DaeSung đã một lần nổi cơn ghen như vậy. SeungRi đành xuống giọng:

– Sáng nay David Ju đến nhà quấy rối một trận nên...

DaeSung trừng mắt: – Gã đê tiện đó dám đến nhà chú JiYong?

– Lúc đó chú ấy đã đi cùng nhóm cảnh sát...

DaeSung cắt ngang lời SeungRi:

– Nên cậu xin số của anh TOP để cầu cứu?

SeungRi e dè gật đầu. Theo đó, DaeSung càng gay gắt hơn:

– Đã gọi cho tôi tại sao không cầu cứu luôn? Nhất quyết phải là anh TOP mới được hả? Tôi không đủ khả năng cứu cậu hả?

SeungRi lúng túng không biết giải thích thế nào. Ban đầu cậu đâu có ý định phiền nhiễu TOP. Là do sự việc của Nana, cần phải tìm kiếm người tên là HyoJoo. Sau đó David Ju tìm tới, sẵn trong dòng suy nghĩ cậu mới gọi điện cho TOP. Sự tình phức tạp như vậy có nên giải thích với DaeSung rõ ràng?

Không chờ SeungRi lên tiếng, DaeSung lườm mắt rồi thẳng một hướng đến cuối dãy hành lang.

SeungRi lót tót theo sau, chọn im lặng là thượng sách. Càng giải thích đôi khi càng khiến sự hoài nghi trầm trọng. Thanh dã tự thanh, hy vọng là vậy.

Chỉ có việc đi chung xe mà bị tra hỏi như thế này, thì hẳn chuyện giữa KwangHee với TOP khiến DaeSung muốn bóp chết cả hai không ít lần đâu.

– DaeSung à, tôi... tôi sẽ ở phòng nào? – SeungRi nhẹ giọng bắt chuyện.

DaeSung dừng bước trước một gian phòng lớn, gõ cốc cốc vào nó:

– Đây là phòng tôi! Ngoài phòng này ra, những chỗ còn lại, muốn ở đâu thì ở!

Xong, bước vào phòng đóng rầm cánh cửa.

SeungRi có chút tủi thân khi bị đối xử ghẻ lạnh như vậy. Bạn bè quen biết lâu năm về ở chung một nhà mà như hất hủi, một chút thái độ chào đón cũng không có. Nhưng cậu phần nào hiểu tính cách của DaeSung, con người đó không bao giờ biết dịu dàng đâu. Khẽ áp sát vào cửa phòng, SeungRi nói nhỏ:

– Vậy tôi ở căn phòng kế bên phòng cậu nha?

Bên trong không vọng ra tiếng trả lời. Im lặng coi như đồng ý, SeungRi đành thở ra chán nản ôm hành lý bước vào căn phòng bên cạnh.

Cánh cửa vừa hé mở, SeungRi không khỏi reo lên tiếng trầm trồ. Có lẽ khách sạn năm sao cũng chẳng bằng thế này đâu. Phòng rộng gấp đôi gian cậu ở trong nhà JiYong, đầy đủ tiện nghi và vô cùng sang trọng, lại thoang thoảng hương thơm. Trên trần còn có chiếc đèn chùm lấp lánh.

SeungRi như chân quê lần đầu lên thành phố, rón rén bước đến chiếc giường rộng rồi ấn tay xuống đó, ánh mắt sáng rực lên với độ êm ái mát rượi.

Thân phận như cậu mà cũng có ngày được ở một nơi cao sang thế này ư? Còn có người bảo vệ cẩn mật từ trong ra ngoài, như hoàng tử ấy. Kể từ khi bước chân vào nhà JiYong, được hắn yêu chiều với danh phận con nuôi, cuộc sống của SeungRi đã hoàn toàn bước sang trang mới, sung túc, đủ đầy và vô vàng ấm áp.

Ngã lưng nghỉ ngơi trên giường, SeungRi rút từ trong ví ra tấm hình nhỏ. Đó là bức ảnh cậu và JiYong chụp chung sau khi cậu làm hỏng khung hình trên bàn làm việc của hắn. Lúc ấy SeungRi vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình, nhưng dáng chụp kiểu niểng niểng đầu của cậu sao nhiều ẩn ý quá. Ngoài rửa một tấm để JiYong bỏ vào khung hình, SeungRi đã nhờ người thợ rửa thêm một tấm cho mình lưu kỉ niệm. Khi đưa cho cậu, người thợ còn trêu: hai người tình quá đấy.

SeungRi bất giác bật cười, đúng là hai người trong ảnh như một đôi tình nhân thật. Là cha con ư? Một tí ti cũng không giống.

Vuốt nhẹ gương mặt của JiYong trong ảnh, người đàn ông lịch lãm khí khái vô cùng, SeungRi thấy trong lòng trào dâng bao xúc cảm.

– Chú JiYong à, chú nhất định phải bình an nha.

Thốt ra lời lo lắng tận đáy lòng, SeungRi ôm chặt bức ảnh vào ngực, trong mệt mỏi rơi dần vào giấc ngủ.

Ở gian phòng kế bên, DaeSung ngồi một mình bình tâm lại, chợt thấy vẻ cúi đầu nín lặng của SeungRi thật đáng thương. JiYong không biết phải đối diện với phiên toà thế nào, David Ju thì thừa cơ quấy rối, một thân SeungRi trốn sang đây tìm kiếm an toàn. Thôi thì dù sao cũng mang tiếng học chung trường, còn là con nuôi của JiYong, không vì bạn bè cũng trên danh nghĩa anh em, cùng yêu quí JiYong cả. Nghĩ vậy, DaeSung quyết định sang phòng SeungRi, coi như là sởi lởi nói chuyện cũng được.

Nhưng vừa mở cửa phòng ra, DaeSung liền kinh ngạc. TOP đã đứng tại đó tự bao giờ.

Hai ánh mắt chạm nhau, bất giác DaeSung thấy ngượng ngùng, liền trừng mắt lên lấp liếm:

– Nếu muốn đòi xe thì không cần nói nhiều. Tôi trả đó!

Cậu vội vàng dáo dác quanh phòng để tìm chìa khóa xe. Từ khi "cướp giật" nó rồi bỏ rơi TOP trên con đường vắng, cơn giận dỗi của DaeSung vẫn không hạ chút nào.

Lúc DaeSung với lấy chìa khóa xe để trên bàn, TOP vội vàng bước nhanh đến gần cậu. Không thể bất ngờ hơn, bằng hành động kiên quyết nhất, y khom người xuống, ôm lấy cậu, nồng cháy cưỡng hôn.

DaeSung giật mình hoảng loạn, càng vùng vẫy môi càng bị hôn dữ dội. Dùng hết sức lực của mình, DaeSung đẩy mạnh TOP ra, thuận tay, vung thẳng nắm đấm vào mặt y.

Lăn lộn gian hồ mà sống dĩ nhiên luôn có sức phản xạ mạnh mẽ hơn cậu công tử võ luyện cao thâm nhưng ít khi dùng. Nấm tay của DaeSung dễ dàng bị TOP đón đỡ, nằm ngọn trong tay của y. Cậu cố rút ra lại càng bị nắm chặt, đã tức càng thêm tức điên.

– Buông ra! – DaeSung quát.

TOP nhếch lên nụ cười khổ, nới lỏng bàn tay:

– Em lúc nào cũng nóng giận cả.

Bốp!!

Vì cái nới lỏng tay khinh suất ấy mà TOP rốt cuộc cũng lãnh trọn cơn thịnh nộ của DaeSung.

– Anh đi hôn bao nhiêu người rồi về đây hôn tôi? Tôi không phải cái thứ tùy tiện đó! – DaeSung trừng mắt quát.

TOP xoa lấy khóe miệng ê ẩm của mình, thở dài:

– Em giận dai quá đấy, chuyện đã lâu như vậy rồi.

– Tôi không giận anh, mà chính xác là không rỗi hơi nói chuyện với người xa kẻ lạ.

KyuHyun cảm thấy có phần oan uổng. Đúng là trước nay y thường hay thờ ơ với DaeSung, nhưng có đòi hỏi nào của cậu mà y không ưng thuận? Như việc một hai phải đến đảo JeJu, rồi đi đâu cũng bám lấy không buông. Thậm chí việc DaeSung ra sân bay đón tiếp bạn cũ cũng bắt TOP ra đón.

Nói đến mối quan hệ với KwangHee lại càng thêm ấm ức. Là hắn ta chủ động tìm đến, TOP với ai trước giờ cũng trêu đùa bỡn cợt thế thôi, có vuốt tóc hay thân thiện chẳng qua cũng chỉ là thói quen xã giao thường nhật. Tự KwangHee vẻ lên viễn cảnh cả hai gần gũi, rồi tự DaeSung tin tưởng vào sự việc giả tạo đó, rồi quy chụp cho y tội danh phản bội.

Một lần xuống nước, hai lần cầu hòa, lòng tự tôn của người đàn ông tức khắc thương tổn. Khẽ nhíu đôi mày, TOP hỏi:

– Em thật sự muốn chúng ta trở thành hai người xa lạ?

Câu hỏi vô cùng nghiêm túc, còn có hơi hướm đe dọa. DaeSung bất giác trầm ngâm, không cương quyết. Cậu rất yêu thích y, vì y mà đau khổ, đó là chuyện không thể chối cãi. Nếu thật sự cả hai không nhìn mặt nhau thì người bi lụy nhất chính là mình cậu thôi.

Thấy DaeSung đăm chiêu không trả lời, TOP liền bước đến gần, hạ giọng tâm tình:

– Có người nói với anh, việc không muốn nghiêm túc trong tình yêu đồng tính vì sợ đỗ vỡ, thật ra chỉ là ngụy biện cho lối trăng hoa không chung thủy.

DaeSung ngạc nhiên nâng ánh nhìn lên, nét mặt nửa muốn cười bởi câu nói của ai mà chí lí quá, lột trần đúng bản chất căn bệnh của TOP. Không nghiêm túc yêu thương một người chính là bỡn cợt vô tình với tình cảm của họ. DaeSung cũng vì bị bông đùa như thế mà thấy bản thân rất đáng thương.

Nhìn ra vẻ đồng tình của DaeSung, TOP cười khổ:

– Anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Chính vì không muốn bị người yêu bỏ rơi như Anh hai mà anh chọn khép kín lòng mình. Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống như vậy, anh sẽ đánh mất thứ qúy giá nhất mà mình đang có.

Ít khi TOP trầm giọng chú tâm nói về mối quan hệ tình cảm, DaeSung lắng nghe mà thấy xao lòng. Ánh mắt cậu từ từ hạ xuống, chăm chú nhìn vào đôi bàn tay của mình đang dần được TOP nắm chặt.

– Đã mười một năm rồi kể từ ngày em nói thích anh, phải không?

DaeSung khá bất ngờ, TOP nói tiếp:

– Ngày đó em mới bảy tuổi mà sao can đảm thế? Trước mặt toàn thể anh em của Bigbang dám tuyên bố bản thân chỉ thích con trai, còn hạ quyết tâm phải trở thành người yêu của TOP nữa. Em đã hạ bệ lòng tự tôn của anh khi biến anh thành đối tượng để em chinh phục, biết không?

Hai má DaeSung dần đỏ lên, đầu cúi xuống ngượng ngùng. Nhớ lại kỉ niệm cũ càng thấy mình bồng bột. Sau hôm ấy cậu bị ông Kang đánh nhừ một trận, bởi chẳng người cha nào muốn con cái đi theo tình yêu của thế giới thứ ba. Thậm chí, cậu đã một mình bỏ sang Anh quốc, không nhìn mặt thân phụ nếu ông cứ tiếp tục cấm cản. Rồi ngày một ngày hai, năm này tháng nọ, ông Kang phải đầu hàng trước vẻ kiên định của con trai. Bao năm dài đấu tranh dai dẳng như thế, rốt cuộc cậu đã nhận lại được gì?

– Thứ tình mà tôi dành cho anh, quá mù quáng và phiền phức, phải không? – DaeSung cay đắng nhận ra sự thật đó.

Ông Kang không thuận tình, TOPthì thờ ơ, chỉ có trái tim non trẻ của cậu là tự vẽ nên mộng ảo cho riêng mình.

----------------------

Ola!!!! Hết cuối tuần rồi, mai thứ 2 >< tui giờ quá ghen tị với mấy em cấp 1-3 được nghỉ hè. Tui cũng muốn được nghỉ hè nhưng than ôi!!!! chả ai cho nghỉ. Tuần sau hẹn gặp lại nha

PR: Hiện tại mình đang in Ficbook Hoa hồng xanh & Em, bạn nào muốn 1 cuốn thì liên hệ nhé. 

mịa!!!!!!!!!!!! Wat bị gì mà all truyện của tui đều ở chế độ bản thảo, muốn đăng phải vô từng Chap. ức chế quá, sorry all nếu đã làm phiền nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro