Chap 2: Thời gian cách biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mỉm cười nhẹ, JiYong để hoa ở vị trí cũ, nán lại với JiHuyn thêm năm phút mới ra về. Hắn luôn thoải mái trầm tĩnh như vậy. Cái gì đã đến thì rốt cuộc cũng tìm đến, người muốn đi níu giữ càng quyết đi. Hôm nay người ấy đã tìm thăm JiHuyn, thì có lẽ một ngày không xa sẽ đến thăm hắn. Có gì là không thể đâu?  

***

Câu chuyện ngài chủ tịch Kwon có bạn gái bắt đầu huyên náo cả công ty. Theo lí thì người đàn ông ba mươi tuổi tìm được tình nhân là điều đáng mừng. Thế nhưng với một người đàn ông sang trọng ai cũng muốn với tới này thì tin tức đó đáng buồn chiếm phần hơn.

Chuyện gì bàn tán xôn xao qua thời gian cũng lắng xuống. Nực cười khi người ra vẻ không quan tâm lại là kẻ rất để tâm. Đã hai ba tháng trôi qua mà Nana vẫn không từ bỏ ý định tìm ra tung tích người bạn gái đó. Dù JiYong luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng cô biết từ ngày ấy JiYong vẫn chờ đợi đến bây giờ. Cô không rõ hắn chờ ai, chờ cái gì, chỉ cảm nhận là mọi cuộc điện thoại không rõ lai lịch đều khiến hắn khẩn trương.

Và ngày hôm nay cô lại tiếp một cuộc gọi không rõ lai lịch.

– Tôi muốn gặp ngài Kwon. – Chàng trai phía bên kia dây nói bằng chất giọng rất thanh, vừa ngọt vừa bùi.

Nana không khỏi đặt nhiều cảm tình vào chất giọng đó, cười duyên.

– Ông chủ đã ra ngoài, ngài có thể để lại danh tánh không?

Bên kia dây im lặng khá lâu, giọng nói có phần nhỏ đi.

– Tôi họ Lee.

– Vâng, vậy ngài Lee có gì nhắn lại với Ông chủ không?

Lại một khoảng lặng im mới có tiếng hồi đáp.

– Không, chỉ là hỏi thăm sức khoẻ thôi.

JiYong sau khi gặp đối tác trở về, với thông tin có chàng trai họ Lee tìm gặp hoàn toàn không biểu cảm. Chỉ gật đầu thật nhẹ với Nana tỏ ý đã thu nhận lời báo cáo.

Đến khi cửa phòng đóng lại, JiYong mới ngồi xuống ghế, chống cằm suy tư. Vốn không tin Victory sẽ quay về, nhưng càng lúc niềm tin càng lung lay như ảo mộng. Ai đã đặt hoa trước mộ Jihuyn? Ai là người họ Lee gọi đến chỉ để hỏi thăm sức khoẻ? Hắn hơi thở mỗi lúc một nhanh, vội lấy ra nửa chiếc còi bạc luôn mang trong ví, bàn tay run run khó tả.

– Là em phải không, V.I? Em vẫn luôn yêu anh, phải không?

JiYong lại đứng dậy, sốt sắng đi qua đi lại trong phòng, kéo tấm rèm cửa để trông xuống khu đô thị xa hoa bên dưới. Victory thật đã quay về? Cậu có đang cùng hắn nhìn thấy ánh mặt trời này không? Giữa những toà cao ốc san sát kia, đâu là nơi cậu đang trú ẩn? Đã mười năm rồi, từng ngày qua đi đều dài đằng đẵng. JiYong thật sự thiết tha van cầu sự cứng cỏi trong lòng cậu một lần bị phá vỡ, đẩy đưa trái tim yếu mềm về bên hắn.

***

– Anh hai đã đến lâu chưa? – Chàng thanh niên tên TOP vừa cười tươi vừa kéo chiếc ghế đối diện.

JiYong nhẹ nhàng đặt trang báo xuống.

– Tôi đã không làm "Anh hai" lâu rồi.

TOP vẫn hồ hởi:

– Dù anh có giải nghệ hay gì gì đó thì vẫn là anh hai của tụi này mà.

JiYong không tỏ ý gì, thong thả hớp chút cà phê.

TOP vốn là đàn em thân tính của G-Dragon lúc xưa. Sau khi hắn rút khỏi giang hồ thì trên dưới Bigbang đều do TOP trông quản. Người này vừa thân thiện lại tốt mã, làm việc nhanh nhẹn xốc vác, chẳng mấy chốc quang đại được Bigbang.

– Dạo này tình hình buôn lậu bị thắt chặt, em không liên lạc với Cảnh sát trưởng Choi GiHa được nhiều, thông tin gì cũng bị bảo mật.

JiYong cười nhẹ, tiếp tục chú mục vào trang báo, thái độ thất vọng không rõ ràng. Sống ở đời đừng nề hà quá thành bại thì lòng mới thanh thản được, đó là cách sống trước nay của JiYong.

TOP còn lạ gì JiYong. Hắn không lên tiếng gã cũng thừa biết người kia thật sự đặt kì vọng nhiều thế nào, chỉ muốn trêu đùa cho có chút không khí.

– Nè, khi không nhờ em tìm thông tin bên xuất nhập cảnh, ý gì đây?

JiYong bình nhiên:

– Không có tin gì cũng không sao.

TOP trề môi:

– Tin không phải không có, chỉ là sẽ không làm thoả mãn ngài GD đây thôi.

JiYong nhướng đôi ngươi chờ đợi. TOP liền chách miệng tiếc nuối.

– Trong ba tháng trở lại đây, chẳng có người nào tên Victory Lee nhập cảnh vào Hàn.

JiYong lặng người đi đôi chút, níu kéo thêm tia hi vọng:

– SeungRi thì sao?

TOP nhúng vai: – Cũng không nốt.

JiYong gật gù, lộ hẳn vẻ u buồn rồi nhanh chóng giấu đi cảm xúc qua nét mặt thờ ơ.

– Chẳng phải Anh hai đã nói không bao giờ trông mong anh V.I quay về ư? – TOP hỏi.

JiYong ngã lưng vào ghế, xoay người ngó ra khung cảnh yên bình xung quanh quán, nhấp chút cà phê.

– Con người V.I là vậy. Một khi đã quyết, không gì có thể cản được. Tôi lần này cũng là cố nuôi hy vọng mỏng manh.

TOP thở dài:

– Anh hai à, đã hơn ba mươi rồi, đầu sắp hai thứ tóc. Làm ơn đừng chờ đợi nữa, mau kiếm ai đó nâng khăn sửa túi đi.

– Ai bảo là tôi đang chờ đợi? – JiYong phản bác.

TOP chu môi:

– Đến giờ vẫn độc thân thì không chờ đợi chứ là gì?

JiYong bật cười:

– Biết chắc V.I không quay về thì tôi đợi cái gì? Chỉ là có hứng thú với cuộc sống một mình. Với lại, xã hội bây giờ cũng không thoải mái với cảnh hai người đàn ông yêu nhau.

TOP hừ nhạt:

– Nghe đồn Anh hai là dạng người đạp lên dư luận mà sống, từ bao giờ quan tâm đến dị nghị thế nhân vậy?

JiYong cười rộng hơn, vẫn hiền hoà mà khó gần gũi. Trừ khi Victory không còn tồn tại, nếu không, hắn vẫn sẽ cứ chờ, dù là sự đợi chờ vô vọng nhất.

.

.

Cuộc gặp gỡ với TOP không làm tâm tưởng của JiYong có gì xáo đổi. Khác chăng, là ở thư kí Nana nhận ra, JiYong đã không còn chờ đợi những cuộc gọi không tên. Thì còn chờ đợi chi khi biết rõ Victory không nhập cảnh vào Hàn.

Hôm nay trong lúc vào trình kí hồ sơ, Nana lại bắt gặp JiYong ngồi ngã người vào ghế, tay xoay xoay nửa chiếc còi bị gãy. Đó như vật bất li thân với hắn.

– chiếc còi thật đẹp, chỉ tiếc đã bị gãy. – Nana gợi chuyện.

JiYong chỉ tập trung kí duyệt, không hồi đáp.

Nhận lại hồ sơ, Nana hỏi thêm.

– Là của bạn gái chủ tịch sao?

Liếc nhìn chiếc còi, JiYong trả lời nhẹ nhàng.

– Là con trai tôi tặng.

Nana à một tiếng, nét mặt tươi vui hơn.

– Thế gia đình của chủ tịch giờ ở đâu? Có phải hai đứa trẻ trong bức ảnh này là con của ngài không?

JiYong nhếch mép cười lạnh nhạt:

– Cô không còn việc gì làm ư?

Nana giật mình khi bị nhắc nhở, vội vã cúi đầu.

– Xin lỗi ông chủ. – Xong, liền líu ríu ra ngoài.

JiYong rất ôn hoà mỗi khi trao đổi, nhưng khí khái đỉnh đạt lại khiến cho không ai dám mạo phạm đến. Có những người vừa sinh ra đã mang tố chất như vậy, dù tự bản thân họ cũng chẳng cố ý bày vẻ ra.

Dù sao, đó cũng là một tin vui. Vật quan trọng nhất đối với ông chủ là của đứa con trai chứ không phải bạn gái hay vợ. Có lẽ tình cảm hai vợ chồng họ đã nhạt nhoà lắm rồi.

.

.

Ngày lại qua ngày thắm thoát trôi,JiYong vẫn trầm lặng đi về trong công việc. Sự đợi chờ đơn côi của hắn cũng âm thầm như bản tính con người. Hằng đêm đôi khi không ngủ, hắn một mình trên sân thượng nhắm nháp tách cà phê, mắt hướng về vùng trời xa xăm tối mịt. Người ta nói Anh Quốc ở phía Tây Đại Hàn, nên hắn chẳng biết hữu tình hay vô ý, cứ mòn mỏi trông về phía Tây.

JiYong kín đáo và nội tâm quá, chỉ luôn phơi bày ra sự mạnh mẽ bất cần. Ngày Victory đi hắn cũng chỉ van nài một câu duy nhất, cậu phớt lờ không để tâm thì hắn cũng chẳng lập lại. JiYong không gượng ép ai đến với mình, luôn tôn trọng quyết định và suy nghĩ người khác, lại vô tình đưa đến cảm nhận mọi thứ xung quanh hắn nhỏ bé đi. Biết đâu Victory cũng từng trông chờ lời thiết tha từ hắn, biết đâu chỉ thêm một câu "không có em, anh sống chẳng còn là sống" thì cậu đã quay về từ lâu. Nhưng hắn không nói, dù sự thật mười năm qua hắn sống chỉ với cái xác không hồn.

Tận thâm tâm của JiYong vẫn hiểu, từ "biết đâu" ấy chẳng có cơ hội xảy ra. Quan điểm sống của Victory như những cây đinh đóng trụ vào cột vậy. Một khi đã khởi điểm vết nứt, thì mọi thứ sẽ tan tành hết cả.

Nên Victory quyết đi, JiYong chỉ có biện pháp là chờ đợi. Mười năm, có lẽ mọi thứ tình cũng cạn khô hết rồi.

Chợt đến một ngày, một sự thay đổi bất thình lình diễn ra trong cuộc đời hắn.

Trở về nhà vào đêm khuya vắng như mọi khi, từ xa JiYong đã nhận ra có bóng người lặng lẽ đứng trước cổng. Người đó tựa lưng vào tường đá, dáng thon gầy, còn mũ trùm kín đầu, trông khá mỏng manh. Giữ đêm sương giá lạnh càng thấy xót xa quạnh quẽ.

Nhìn thấy chiếc xe trườn tới rồi dừng lại, người đó nheo đôi mắt nhìn qua ánh đèn, thái độ không chút khẩn trương, có phần bình thản.

JiYong bước xuống xe, trao nhau ánh mắt lạ lẫm rồi cất giọng.

– Cậu tìm ai?

Qua phần mũ dày, JiYong không trông rõ chàng trai. Có lẽ vì thế mà chàng trai chậm kéo phần mũ xuống, để lộ ra gương mặt thanh tú trắng xanh xao cùng đôi môi cánh đào đỏ mọng. Cặp mắt to tròn long lanh với viềm thâm đen bất tận, sắc nét u buồn tà mị mông lung. Không phải vì trời đêm ánh sáng mập mờ làm cho con người kia thoát tục, mà bản chất là nét đẹp đó như chẳng phải sở hữu của người phàm. Đẹp đến kì lạ.

JiYong vội vàng né tránh ánh mắt sang hướng khác, chỉ là để tự bảo vệ mình thôi. Đêm khuya rét mướt không phải bắt gặp hồ li yêu tinh đó chứ? Người trần gian cũng không ai đẹp đến toả hào quang như vậy.

Chàng thanh niên chậm rãi bước lên hai bước, càng nhìn xoáy vào JiYong hơn.

– Chú JiYong... – Đôi môi chu ra mỹ miều khẽ mấp máy.

JiYong gần như chấn động, hoá đá toàn thân, sững sờ chú mục vào người đối diện.

Thanh âm này, kiểu gọi này, và cả cái nhìn sâu lắng này... Chỉ duy nhất có một người đối với hắn như vậy thôi.

–Seung...Ri? – Vô thức phát ra hai tiếng thân thương, JiYong ngỡ ngàng không đánh âm tròn chữ, hơi thở như bị màn sương bóp nghẹn nặng nề.

Chàng trai mỉm cười, như ánh mặt trời chói lọi giữa trời đêm. Nụ cười thay cho lời thừa nhận.

– Chú vẫn khoẻ chứ? – Một câu hỏi rất ân cần trìu mến.

JiYong không tin ở mắt mình, gật nhẹ mái đầu như bị thôi miên, tứ chi vẫn chưa thể cử động. Người trước mặt hắn hiện giờ là SeungRi thật sao? Đứa trẻ ngây thơ bé tí qua thời gian tựa phép thần, biến thân thành cậu trai trẻ cao ráo, xinh đẹp.

SeungRi biết JiYong khó tránh khỏi hoài nghi trong cuộc hội ngộ bất ngờ này, chỉ dịu dàng cười nhẹ:

– Con cũng khoẻ.

Bấy giờ JiYong mới lấy lại bình tĩnh, bước đến gần để trông kĩ chàng trai hơn, đôi mắt đánh giá người thanh niên từ trên xuống dưới.

– Đã lớn thế này rồi ư?

SeungRi cười ái ngại cúi đầu không đáp. Cậu khá nhỏ người nên vẫn thấp hơn JiYong rất nhiều. Khi cúi xuống chỉ còn thấy mái tóc vàng nâu, bờ vai yếu ớt gói gọn trong chiếc bóng sừng sững của JiYong.

– Về lúc nào vậy? – JiYong hỏi thêm.

– Cũng được một thời gian... – Ngập ngừng đoạn lâu, SeungRi mới ngẩn đầu lên – Con về có một mình.

JiYong à ra một tiếng. SeungRi đã trả lời thay cho câu hỏi hắn đang ấp ủ. Sao hắn lại có thể tin Victory cũng cùng về chứ.

– Vào nhà đi, về sao không gọi điện để đứng chờ ngoài này?

Vừa dìu SeungRi vào nhà, JiYong vừa xách hành lí cho cậu. Chiếc giỏ nhẹ tênh như chẳng có chất chứa gì bên trong.

– Con về khu nhà ngang lưng đồi, bác ở thuê tại đó cho biết chú đã chuyển đến đây. – Ngoan ngoãn theo JiYong, SeungRi nói khe khẽ. So với cậu bé sáu tuổi, cách sống nội tâm của cậu dường như không thay đổi.

– Chú sợ V.I và con quay về không tìm thấy nên nhờ người sống ở đó trông hộ. – Như chợt nhớ ra, JiYong dò xét – Vậy người chú thấy ở nghĩa trang hôm sinh thần của JiHuyn có phải là con không?

SeungRi bậm đôi môi suy tư, càng tôn lên nét đẹp mê người.

– Đúng là con có ghé thăm anh JiHuyn, nhưng không để ý mọi người xung quanh.

JiYong gật đầu ghi nhận, mười phần tiên đoán cậu trai lúc ấy là SeungRi, so về dáng hình rất trùng khớp. Nhất thời không biết biểu cảm thế nào với cuộc hội ngộ này, chỉ bình thản hé ra nụ cười liên tục, ra hiệu cho SeungRi ngồi xuống salon, ân cần rót chung trà nóng cho cậu.

– Chờ ở ngoài lâu chưa?

SeungRi lắc đầu:

– Con dự là năm phút nữa mà chú không về thì sẽ quay trở lại khách sạn.

– Vậy thì thật may. – JiYong an nhàn đưa ánh mắt tha thiết. Người đối diện sẽ không cảm nhận được hắn đang thầm cảm ơn sự quay về kịp thời đến mức nào.

Dù không biểu tình hân hoan rõ ràng, JiYong cũng dễ dàng cho SeungRi thấy hắn đang rất vui, đôi mắt long lanh sáng ngời không ngừng truyền đi cảm xúc. SeungRi lại có phần rụt rè, kín đáo đưa ánh nhìn quanh, đánh giá cuộc sống hiện tại của người cha nuôi.

– Chú vẫn ở một mình sao?

JiYong gật đầu, rót cho mình chén trà.

– V.I appa cũng ở một mình. – SeungRi bồi thêm.

Lần thứ hai SeungRi gợi đến Victory dù JiYong không hỏi. Hắn nhanh chóng nhận ra sự ái ngại của SeungRi. Tựa như cậu lo sợ mình không được JiYong chào đón, rằng hắn chỉ quan tâm đến Victory chứ không hồ hởi được gặp lại cậu.

Đó là một sai lầm và JiYong thoáng chút xót xa. Hắn xem Victory là bạn chung chăn gối thì với SeungRi cũng như con cái trong nhà, đều yêu thương biết bao nhiêu.

Để SeungRi không có cảm giác xa lạ, JiYong hỏi về Victory rất hững hờ.

– Victory vẫn khoẻ chứ?

Đối với câu hỏi này gương mặt SeungRi lại sầm đi, nhíu cặp mày thanh nhã đầy suy tư để cân nhắc câu trả lời. Rồi cậu nhanh chóng gật đầu. Cái gật đầy miễn cưỡng.

Con người thăng trầm rành rõi như JiYong thật chẳng nhìn thấu được tâm tư khó hiểu của chàng trai trẻ, đành xoay chuyển đề tài mặc dù rất nôn nóng tìm hiểu cuộc sống của Victory.

– Lần này con về bao lâu? Về để đi du lịch hay làm gì khác?

SeungRy lặng im không đáp, mắt hướng mãi xuống nền nhà, tay mân mê chung trà đã nguội lạnh, tựa chẳng nghe JiYong nói gì.

Tính ra quan hệ của hai người cũng được xem là cha con, sau mười năm gặp lại phải ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi mới phải. Bản chất JiYong trầm tĩnh đã đành, cả SeungRi cũng xa lạ khách khí, cuộc hội ngộ bất ngờ hoá ra ngượng ngùng nhạt nhẽo.

Không nên kéo dài tình trạng khó xử này, JiYong cao giọng hơn:

– Đêm khuya lắm rồi, con ở lại đây nhé?

– Dạ? – SeungRi ngẩn đầu lên, lúng túng nhìn quanh – Con, con có thể về khách sạn bằng xe buýt.

JiYong biết SeungRi đang tìm cái gì, mỉm cười với tay đẩy chiếc đồng hồ nhỏ xíu trên bàn ra trước mặt cậu:

– Giờ này chẳng còn chuyến xe nào đâu.

SeungRi rất bối rối, bản thân không hề nghĩ đã trể đến vậy.

JiYong đề nghị bằng chất giọng cứng cõi chẳng thể chối từ.

– Lâu rồi mới về Hàn, không thể ở lại với chú một đêm ư?

– ummm...

SeungRi không còn lí lẽ, hai má ửng hồng đầy mê hoặc, yếu ớt gật mái đầu.

JiYong chua chát nhận ra tình cảm cha con qua thời gian trở nên nhạt nhẽo đến vậy. Đối diện nhau chỉ có khách sáo và kiểu cách, ở gần nhau như miễn cưỡng.

Nhưng hắn vẫn ôn hoà giữ vững nét nhẹ nhàng, dắt SeungRi lên lầu.

– Trên này có ba phòng. Chú ở phòng đầu tiên, hai căn còn lại con thích ở đâu cũng được.

SeungRi hơi rụt rè, ngó đầu trông vào gian phòng thứ hai, cất giọng lí nhí.

– Con ở cạnh phòng chú vậy.

JiYong bật cười:

– Ừ, con cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, sáng mai chúng ta trò chuyện tiếp.

SeungRi  nhận lại hành lí từ tay JiYong, liếc nhìn hắn thật lâu rồi mới chậm rãi đóng cửa phòng sau lời chúc ngủ ngon. Thái độ gần gũi mà ẩn hiện sự xa cách, vừa dè chừng vừa thân thương. JiYong không tài nào đoán định được cậu đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ có điều hắn chắc chắn, tâm tình của SeungRi không được vui vẻ.

Trái với niềm hân hoan của JiYong khi hội ngộ, SeungRi chẳng chút biểu cảm gì qua sắc mặt mị hoa. Ánh mắt ấy rõ đang chất chứa nhiều u sầu, mang xúc cảm khổ đau theo thời gian không được giải thoát. Như dạng người trầm cảm đầy tâm sự, luôn sống khép kín.

JiYong không thể không hoài nghi về cuộc sống của SeungRi suốt mười năm qua. Một đứa trẻ được lớn lên trong hạnh phúc đủ đầy sẽ không mang nét hằn uỷ khuất như vậy.

Mà cũng không hẳn, bởi từ nhỏ SeungRi vốn đã ít nói trầm ngâm. Điều quan trọng nhất là về đến Hàn cậu còn suy nghĩ tìm đến JiYong, chứng tỏ tình cảm gia đình của những năm qua ít nhiều còn đong đầy. JiYong lấy đó làm vui, thong thả quay về phòng mình.

Không lâu sau phòng cạnh bên vang ra tiếng nước chảy, âm thanh của sự sốngấm cúng trong ngôi biệt thự lạnh giá. Mười  năm trong nỗi cô đơn, giờ đây hắnchợt thấy lối mòn trung niên tìm ra chút ánh  sáng.

***


Đêm ngủ thật ngon, đến mặt trời hừng lửa nóng mới bừng tỉnh dậy. JiYong không vội vì đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Hắn chậm rãi thay ra bộ đồ ngủ, ung dung bước xuống lầu.

Từ khu bếp vọng lên mùi thơm phức, thoảng nghe qua đã thấy thèm thuồng.

– Con làm gì vậy? – JiYong ngơ ngác nhìn SeungRi cặm cụi đảo đảo phần trứng ốp la.

SeungRi hơi xấu hổ nhưng mỉm cười thật tươi, rực rỡ hơn ánh nắng sớm mai đang ganh tỵ nép mình bên hiên cửa.

– Xin lỗi vì tự tiện lục đồ của chú, chỉ là con có thói quen tự làm bữa sáng thôi.

Rồi cậu khẩn trương: – Con nấu hai phần, chú cũng dùng nhé? – Xong, đem phần trứng cắt làm đôi, bày biện thành hai dĩa cơm bắt mắt.

JiYong không có thói quen biểu cảm hồ hởi trước niềm vui, dù chỉ mỉm cười nhưng ánh mắt long lanh hạnh phúc rõ rệt. Đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác một gia đình. Từ khi Victory rời đi thì mọi thứ gần như không còn sự sống. Hắn cũng sống như không phải là sống.

Ngồi xuống ghế, trầm ổn nhận phần ăn của mình, JiYong đằng hắng để giữ vững nét bình nhiên vốn có.

– Con đã quét dọn chỗ này à? – Hắn hỏi thêm.

SeungRi chỉ cười ngượng không đáp.

JiYong liền giải thích:

– Người giúp việc ba ngày mới đến một lần. Chú chỉ về nhà vào đêm khuya nên cũng không cần dọn dẹp nhiều lắm.

– Vâng, con cũng không có làm gì nhiều. – SeungRi đáp nhỏ xíu.

Kì thực cậu cũng chẳng làm gì ngoài quét và lau sơ gian bếp, chỉ là con người kia gần như thuộc cả những vết dơ trong nhà mình, thoáng nhìn đã phát hiện sự khác biệt. JiYong không thích người khác đến gần cuộc sống của hắn, nên người giúp việc cũng ba ngày mới được đến lau dọn. Đó là thời gian tối thiểu hắn cảm thấy căn nhà cần được thanh tẩy một lần.

Đối với sự đụng chạm lau quét của SeungRi, JiYong không cảm thấy quyền riêng tư bị xâm phạm, ngược lại còn hỏi han vẻ tán thưởng, khơi màu nhiều mẩu chuyện để trao đổi.

– Thế kế hoạch hôm nay của con là gì?

SeungRi hơi động tâm, ngậm phần cơm trong miệng một hồi mới nuốt xuống, rất ngượng ngùng.

– Thật ra, con về Hàn để làm thủ tục nhập học Đại học. – Trong giọng nói ê ấp vẻ miễn cưỡng, vì cái gì đó buộc phải thốt ra.

– Học Đại học? – JiYong lạ lẫm – Sao lại chọn Hàn Quốc, London không phải là mơ ước du học của rất nhiều người ư?

SeungRi lại cúi đầu, dường như mọi chuyện đều rất khó mở lời với cậu.

– Ở Anh Quốc, con không đủ kinh phí...

JiYong càng không hiểu. Bầu không khí bất giác trầm tĩnh hẳn đi, ai cũng muốn đối phương ngầm hiểu suy nghĩ của mình để không phải trao đổi.

Mối quan hệ của JiYong và SeungRi không phải quá dửng dưng đến không thể thổ lộ điều tế nhị. Dù nói là mười hai năm xa cách, nhưng trước đó vốn dĩ gắn bó tình cha con, thân thiết như người thân ruột thịt. Cũng chính tay hắn chăm sóc, thay tả, pha sữa rồi vỗ về nuôi cậu nên người.

Cuối cùng, JiYong đành phải lên tiếng.

– Thế Victory đâu? Không lo cho con à?

SeungRi né ánh nhìn của JiYong, mông lung ngó ra khu vườn xào xạc gió.

– Sao thế? – JiYong buông muỗng cơm, trịnh trọng hỏi.

SeungRi đối với JiYong trước giờ đều yêu thương cùng nể sợ. Hắn nghiêm giọng cậu cũng không dám trốn tránh vòng vo. Đôi mắt tròn sâu lắng như ngấn lệ, giọng thổn thức run run.

– V.I appa... mất lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro