Chương 10: Lại nhìn thấy vỏ sò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạn san hô vỏ sò chỉ là một chấm nhỏ trên hải đồ, sau khi đến nơi, Tiểu Yêu bọn họ mới phát hiện ra rằng đó là một rạn san hô cực kỳ rộng và khổng lồ, trải dài hàng trăm dặm.

Phần lớn rạn san hô khổng lồ chìm dưới nước, với rải rác vô số hang động xanh đậm sâu thẳm.

Những vỏ sò biển lớn đó được tạo ra từ những thứ dường như không thể hiểu được, bên trong những hang động chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ.


Tiểu Yêu và A Tệ bơi tốt nhất nên họ đi xuống hang động trước để tìm hiểu. Liệt Dương và Mao Cầu chịu trách nhiệm dọn dẹp một khoảng trống trên hòn đảo nhỏ để chuẩn bị xử lý vỏ sò sau này.

Vỏ sò vừa rời khỏi mặt nước sẽ chết, nơi này cách rất xa đảo Lăng Sơn, không thể mang về được, chỉ có thể kéo lên và xử lý ngay lập tức.


"A Tệ, huynh nhìn rõ không?" Tiểu Yêu vừa bơi xuôi dòng vừa hỏi.

Ánh sáng trong hang san hô cực kỳ mờ mịt, chỉ có một lượng nhỏ ánh sáng từ cửa động phía trên đầu chiếu vào.

A Tệ gật đầu, hắn vốn là người của Hồ tộc, với linh lực mạnh mẽ của mình, tầm nhìn trong bóng đêm không thành vấn đề.


Hang động san hô ở đây có kết cấu phần trên hẹp, phần dưới rộng, càng đi xuống càng lớn, khi hai người đi xuống được hơn nửa đường, tầm nhìn của họ đột nhiên mở rộng.

Chỉ nhìn thấy vô số vỏ sò lớn nhỏ nằm rải rác trên bãi cát trống dưới đáy hang, nhiều loài cá nhỏ khác nhau đang bơi lội, sứa phát ra huỳnh quang màu xanh tím lơ lửng trong hang, giống như những ngọn đèn dầu đang di chuyển.

Vỏ sò có đủ kích cỡ, từ cỡ lòng bàn tay đến cỡ cối xay, thậm chí còn lớn hơn cả chiếc giường cũng có, nhiều màu sắc khác nhau, gồm cả màu trắng muốt lẫn phớt hồng.

Nhưng không có gì trắng tinh, mỹ lệ và khổng lồ như nơi Tương Liễu đã từng dùng để nghỉ ngơi trước đây.


Tiểu Yêu bơi tới một cái vỏ sò lớn, đang muốn đưa tay nhấc lên, vỏ sò cảm giác được có vật gì đó đang đến gần, đột nhiên phun ra một luồng nước, dùng sức mạnh của tia nước nhảy ra xa mấy thước.

Lực của cột nước quá mạnh khiến Tiểu Yêu không kịp phòng bị, bị tia nước bắn trúng, nàng lăn lộn trong nước hàng chục vòng, vất vả lắm mới ngừng lại được.

A Tệ kinh hãi, vội vàng bơi đến bên nàng, ánh mắt lo lắng.

Tiểu Yêu lắc đầu: "Ta không sao. Ta chỉ hoảng sợ khi đột nhiên bị lao ra ngoài thôi."

Tác động của cột nước quả thực rất mạnh, khiến ngực nàng đau nhức nhưng chưa đến mức gây thương tổn nghiêm trọng.


Lúc này, cả hai cũng nhận ra rằng việc bắt vỏ sò khó hơn họ tưởng tượng trước đó rất nhiều.

Những chiếc vỏ sò khổng lồ này không chỉ vừa to vừa nặng mà còn giỏi phun nước và nhảy, một người gần như không có khả năng bắt được chúng mà bơi ra khỏi hang.

Tiểu Yêu nhớ lại cảnh nam giao nhân giơ một chiếc vỏ sò biển lớn để tán tỉnh nữ giao nhân.

Chẳng trách Tương Liễu nói vỏ sò khó săn, giao nhân đều dùng kích thước vỏ sò săn được để chứng minh thực lực của mình.


"A Tệ, huynh có pháp thuật nào có thể trói buộc vỏ sò không?"

A Tệ gật đầu, không tiếng động mà làm khẩu hình "Ta thử xem".

Tiểu Yêu và A Tệ lại lặng lẽ đến gần một chiếc vỏ sò lớn nằm trên đá, A Tệ giơ một tay lên, một sợi dây lụa nhiều màu sắc quấn quanh vỏ sò biển nhiều lần như tia chớp.

"Thành công rồi!"

Vỏ sò lớn hoảng sợ, cột nước đột nhiên phun ra, thân thể A Tệ cũng theo vỏ sò lớn nhảy ra ngoài.

Vỏ sò cảm thấy bị vật gì đó quấn chặt nên hoảng sợ, phun nước liên tục, cố thoát khỏi dây trói rồi bỏ chạy quanh hang khiến một nửa đàn sò náo loạn.

Trong khoảnh khắc, những cột nước trong hang dâng lên từ mọi hướng, vỏ sò đủ kích cỡ nhảy khắp mặt đất.

A Tệ bị vỏ sò biển lớn kéo bay tới bay lui, hoảng đến choáng váng, sau thời gian đủ để uống một tách trà, cuối cùng cũng buông ra, bơi trở lại, lắc đầu với Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu chỉ vào cửa động trên đầu: "Lên trước đi, trước mắt trong động đều hỗn loạn, cũng không dễ gì bắt được, chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn đi!"

A Tệ gật đầu, hai người theo đường cũ quay lại.


Sau khi hai người đi lên, Liệt Dương hỏi: "Dưới đó xảy ra chuyện gì thế?"

A Tệ kể lại trải nghiệm phía dưới.

"Việc này khó quá!" Liệt Dương trở nên lo lắng. "Theo những gì ngươi nói, vỏ sò lớn đến mức một hoặc hai người trong chúng ta ở dưới nước không thể kiềm chế được, cũng không thể trực tiếp đập vỡ vỏ giết chết nó, nên làm gì đây?"

"Nếu không thì ta dùng độc thử xem?" Tiểu Yêu đề nghị.

"Chúng ta vẫn cần lấy nội đan bên trong nó bán lấy tiền. Nếu ngươi ném độc vào, nội đan vỏ sò nhiễm độc, liền sẽ không còn giá trị." A Tệ nhắc nhở nàng.

Tiểu Yêu đột nhiên chán nản.


"Tương Liễu có một cái vỏ sò rất lớn, không biết hắn làm sao có được..." Tiểu Yêu có chút khó chịu lẩm bẩm.

Mao Cầu nghe được bên cạnh nhắc tới chủ nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy đắc ý: "Đương nhiên, chủ nhân nhà ta lợi hại như vậy!"

Tiểu Yêu túm lấy nó nói: "Mao Cầu, ngươi có biết chủ nhân ngươi làm sao có được vỏ sò không?"

Mao Cầu kỳ thực không biết, nhưng điều đó không ngăn cản nó mù quáng thiếu não mà khoác lác về chủ nhân của mình: "Tất nhiên là không cần phải nói, ngài nhất định đã dùng pháp thuật!"

"Pháp thuật?" Vô số bông tuyết dâng trào trong trí nhớ của Tiểu Yêu.

Nàng chợt nhảy dựng lên: "Ta biết rồi! Ta đã nghĩ ra cách rồi!"

A Tệ bị nàng làm cho giật mình: "Cách gì?"

"Tương Liễu lĩnh hội pháp thuật ở cực bắc, tất cả pháp thuật của hắn đều liên quan đến băng tuyết, chỉ cần đóng băng vỏ sò, chẳng phải có thể tùy ý bắt sao?"

Mấy người sửng sốt, đồng thời chợt nhận ra.

"Đúng! Cứ như vậy, vỏ sò sẽ không còn sức giãy giụa nữa, bên ngoài lẫn bên trong đều không bị tổn hại, chỉ cần nhấc lên là được!"


Sau khi thảo luận cách giải quyết xong thì việc thực hiện dễ dàng hơn rất nhiều, lần này tình cờ mang theo rất nhiều hộp băng tinh, những tinh thể băng này không ngờ lại trở thành vũ khí đi săn sắc bén.

Chỉ cần ném tinh thể băng vào khi vỏ sò mở vỏ, vỏ sò sẽ đông cứng thành cục băng ngay lập tức.

Họ chỉ cần vận chuyển những cục băng này lên và lấy tinh thể băng ra là được.

Tuy nhiên, quá trình đi săn này cực kỳ lạnh giá, linh lực của Tiểu Yêu cũng rất thấp, chỉ sau hai chuyến đi đã bị nước biển lạnh giá đông lạnh đến nỗi hàm răng va vào nhau canh cách, cả người run lên.

Thấy vậy, A Tệ yêu cầu nàng canh giữ những con sò biển lớn đã săn được trên rạn san hô trên đảo, chính mình cùng bọn Liệt Dương thay phiên nhau đi săn.


Tai Trái và Miêu Phủ lái xe mây thì chậm hơn, nhưng dọc đường đi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, hai canh giờ sau cũng đã đến nơi.

Miêu Phủ xuống xe, nhìn thấy Tiểu Yêu run rẩy, đông lạnh đến mức môi tái nhợt, không khỏi kinh hãi, vội vàng lấy một ít quần áo ấm từ trong xe ngựa mặc vào cho nàng, lại chạy đến đến nơi gần đó trên đảo tìm củi, dùng gỗ Phù Tang để nhóm lửa, Tiểu Yêu sau khi đốt lửa giữ ấm, sắc mặt mới tốt hơn một chút.


Những chiếc vỏ sò lớn này không thể trực tiếp vận chuyển về, sau khi Tai Trái đến giúp đỡ, A Tệ rảnh tay bắt đầu khắc họa trận pháp lên những chiếc vỏ sò sạch sẽ mà Tiểu Yêu đã xử lý.

Vỏ sò biển cực kỳ chắc chắn, có thể ngăn cách không khí, khiến chúng trở thành vật liệu lưu trữ tuyệt vời. Sau khi khắc trận pháp lên trên, nó có thể tùy ý thay đổi kích thước, dễ dàng mang theo, là một công cụ rất được săn đón ở Đại Hoang.

May mắn thay, loại trận pháp này không phức tạp, với kỹ năng trận pháp của A Tệ, có thể vẽ ra rất nhanh.

A Tệ chịu trách nhiệm khắc trận pháp, trong khi Tiểu Yêu và Miêu Phủ cạy mở vỏ sò đang đông cứng ra để xử lý sơ bộ.

"Thịt sò này thật ra rất ngon, nấu canh lại rất tươi! Đáng tiếc chúng ta ăn không hết, nhiều như vậy cũng không lấy về được, chỉ có thể cho cá ăn!"

Tiểu Yêu lấy ra một viên đan sò cỡ nắm tay bỏ vào hộp băng tinh, sau đó ném một miếng thịt sò lớn xuống biển, thu hút một đàn cá lớn tranh giành.

Miêu Phủ hỏi: " Vương Cơ lại bắt nhiều vỏ sò như vậy để làm gì?"

"Dùng để đựng đồ."

"Thứ gì mà cần nhiều vỏ sò thế?"


Tiểu Yêu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Là thế này, ngươi biết đấy, ta và Cảnh bây giờ đều là người bình thường, không giống như trước chỉ nằm im cũng kiếm được tiền, vậy chúng ta có cần phải tìm nghề kiếm sống không?"

"Như người ta vẫn nói, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông. Chúng ta sống ở biển, nên đương nhiên chúng ta phải sống dựa vào biển. Ta dự định sau này không có việc gì thì sẽ bắt một ít cá đem đi bán, đổi một ít tiền cho ngươi và Tai Trái xây nhà mới và kết hôn..."

Miêu Phủ lúc đầu còn bị thuyết phục, không ngừng gật đầu, nghe xong câu cuối cùng, nàng mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt đột nhiên đỏ bừng.

"Vương Cơ lại gạt người!"

A Tệ ở bên cạnh nghe được, ha ha mà nở nụ cười


"Đôi khi Vương Cơ thực sự trông không giống Vương Cơ!" Miêu Phủ thở dài trong khi xử lý vỏ sò. "Vương Cơ nào giống người, suốt ngày tìm việc cho mình? Từ khi tới vùng biển này, người so với trước càng bận rộn hơn..."

Tiểu Yêu cẩn thận suy nghĩ, xem ra quả thật là như vậy, nàng tu sửa mộ, làm thuốc, luyện tập bắn cung, rảnh rỗi thì làm đủ loại đồ ăn, còn bơi dưới đáy biển, nàng cơ hồ một khắc cũng không dừng lại được.

Chỉ khi tập trung làm việc, nàng mới cảm thấy tâm tình có nhẹ nhàng vui vẻ lên. Thân thể mệt nhọc sẽ thường có thể đổi lấy nửa đêm ngủ ngon.

Trên môi nàng nở một nụ cười tự giễu: "Không phải ngươi không biết ta vốn là một Vương Cơ hoang dã. Ta đã quen làm kẻ đê tiện, không có việc gì làm thì sẽ nhàn đến hoảng! "


"Không bằng cô cùng ta đi lưu lạc thế gian!"

"Được, chỉ cần ngươi nguyện ý từ bỏ hết thảy, ta liền đi cùng ngươi!"


Tiểu Yêu mỉm cười, tiếp tục cúi đầu mổ vỏ sò, nhưng tay nàng vô tình run lên, tự cắt vào tay mình, máu tươi phun ra rơi xuống nước biển bên cạnh.

Miêu Phủ làm ầm lên, lấy thuốc băng bó cho nàng, kiên quyết không để nàng tiếp tục cùng nhau xử lý vỏ sò, Tiểu Yêu đành phải ngồi bên cạnh A Tệ, nhìn hắn vẽ trận pháp, vừa chơi đùa với vỏ sò hắn đã làm xong cầm trên tay.

Khi đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen trong nước biển, bắn tung tóe ra khỏi mặt nước.

A Tệ giật mình, đưa tay ra bảo vệ Tiểu Yêu ở phía sau.

Tiểu Yêu cũng giật mình, nhìn kỹ thì thấy một nam giao nhân thân người đuôi cá, hắn ta nói gì đó rất nhiều với nàng, chỉ vào vỏ sò bên cạnh nàng.


"A Tệ, hắn đang nói cái gì vậy?" Tiểu Yêu mặc dù có thể cùng Thủy tộc giao lưu một cách đơn giản, nhưng phức tạp thì nghe vẫn không hiểu được, chỉ có thể dựa vào cử chỉ của giao nhân để phán đoán.

A Tệ lắc đầu, hắn là người trên mặt đất của Hồ tộc, không thông thạo ngôn ngữ của Thủy tộc.

"Quên đi, hắn chắc hẳn chỉ muốn một cái vỏ sò, cho hắn một cái đi!" Tiểu Yêu nhặt lên một cái vỏ sò vừa mới được xử lý, có kích thước bằng một chiếc giường, cùng với cả nội đan đẩy cho giao nhân.

Nam giao nhân rất vui mừng, lẩm bẩm vài câu, ôm chiếc vỏ sò chìm xuống biển rồi biến mất.

Tiểu Yêu không có việc gì làm, liền lấy một cái vỏ sò nhỏ hơn một chút làm nồi nấu canh hải sản.

Mấy người Tai Trái Liệt Dương lần lượt mang theo vỏ sò lên bờ, Tiểu Yêu bảo họ ngồi xuống uống canh nóng trước, sau đó mọi người ngồi xung quanh, ăn uống, nói chuyện và cười đùa.

Bữa ăn còn chưa xong, nam giao nhân lúc trước đột nhiên rời đi rồi lại quay trở lại.

Tiểu Yêu ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn có việc gì sao?"

Nam giao nhân kia lại nói một loạt, còn đưa cho Tiểu Yêu một đống đồ đạc lộn xộn. Có xương trắng như tuyết, một cái vỏ sò màu xanh lam và một đống đá trắng trong suốt xinh đẹp.


"Hắn nói không thể lấy không đồ của cô, đây là quà đáp lễ cho cô." Tai Trái nói.

"Ngươi hiểu hắn nói gì sao?" Tiểu Yêu kinh hãi.

"Ừ, khi ta ở Đấu trường nô lệ, có không ít Thủy tộc, thời gian dài, liền học được."

"Nói cho hắn biết, ta đối với hắn rất cảm kích, lại hỏi thêm hắn trong những tộc nhân mà hắn biết, trước đây có phải đã từng cứu được một người thuộc Thần Tộc hay không?"

Tiểu Yêu đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói.

Tai Trái hỏi lại bằng ngôn ngữ giao nhân.

Giao nhân lắc đầu, nói thêm vài lời.

"Hắn nói hắn không thể nói... hắn còn nói nếu có cần triệu hoán bọn hắn, nhỏ máu của Cửu Mệnh đại nhân xuống biển, giao nhân gần đó sẽ tới."

Giao nhân kia sau khi hành lễ với nàng, vung đuôi nhảy xuống biển rồi biến mất trong giây lát.


"Không thể nói ý là sao?" Tiểu Yêu có chút mù mịt.

"Có lẽ trong tộc bọn họ có một số điều cấm kỵ, không thể tiết lộ tin tức về tộc của mình cho người ngoài... Mỗi Yêu tộc đều có quy tắc của riêng mình." A Tệ tùy ý nghĩ ra một lý do.

"Ồ, nguyên lai là vậy sao! A Tệ hiểu biết thật nhiều!" Tiểu Yêu tin vào những gì A Tệ nói không chút nghi ngờ.

A Tệ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhặt đống đồ vật được giao nhân đưa cho, cẩn thận xem xét.

"Giao nhân này còn khá am hiểu về hàng hóa, những thứ hắn đưa đến đều là đồ tốt. Xương giao nhân, đá mặt trăng... Này, đây là cái gì vậy?"

Tiểu Yêu đi theo tiếng động, nhìn thấy trong tay A Tệ cầm một chiếc vỏ sò màu xanh, muốn mở ra nhưng nhất thời không mở được.

"Có lẽ là một vỏ sò quý hiếm?" Tiểu Yêu suy đoán nói.

A Tệ lắc đầu: "Đây không phải là một cái vỏ sò bình thường, nó là một hộp chứa đã được xử lý bằng trận pháp, hơn nữa kỹ thuật cực kỳ khéo léo và tay nghề tinh tế, tốt hơn ta rất nhiều! Làm sao một giao nhân có thể có được thứ này?"

Hắn nghiên cứu hồi lâu, vẫn không tìm được cách mở ra, gõ gõ: "Xem ra có thể là của Kim Thiên thị, về sau có cơ hội lại hỏi!"


Trong hang san hô có rất nhiều vỏ sò, chỉ vì nơi đây luôn bị ẩn giấu nên rất ít người ngoại trừ giao nhân biết đến sự tồn tại của nơi này.

Mấy người phân công hợp tác bận rộn cho đến ngày hôm sau, tổng cộng thu hoạch được hơn một trăm chiếc vỏ sò, nội đan sò chất đầy tất cả các hộp băng tinh, cơ bản tất cả vỏ sò lấy ra đều được A Tệ chế thành hộp lưu trữ cỡ lòng bàn tay. Tiểu Yêu đặc biệt giữ lại mấy chiếc to và đẹp, dự định chế tạo thành thuyền vỏ sò để mọi người sử dụng.


Tiểu Yêu rất hài lòng với kết quả của chuyến đi này, vỗ tay nói: "Chuyến này mọi người đã vất vả rồi! Khi về, ta sẽ tự tay vào bếp chiêu đãi mọi người một bữa thịnh soạn!"

Kỹ năng nấu nướng của nàng mọi người đều biết, chỉ là nàng không thường xuyên tự mình nấu ăn, sau khi nghe những lời nàng nói, mọi người vui vẻ lên đường trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#lieuyeu