[ Tường Lâm ] Thất Tịch Vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link :https://shanhefumie.lofter.com

➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác

➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !

➡ Không liên quan đến người thật
-------

Buổi học vũ đạo kết thúc , Nghiêm Hạo Tường đã quá mệt mỏi mà ngã quỵ xuống đất, nhưng không quên kéo tay áo của Hà Tuấn Lâm để làm nũng, âm thanh siêu trầm khẽ vang lên : “ Lâm Lâm , tớ mệt quá, đứng dậy không nổi luôn , làm sao về nhà đây "

Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường thực sự rất mệt, cậu cũng biết là có người đang tìm cớ làm nũng với mình : "Được được được , cậu dậy trước đi, về nhà nói chuyện."

Từ sáng đến giờ, Nghiêm Hạo Tường đã ám chỉ Hạ Tuấn Lâm bao nhiêu lần rằng hôm nay là Lễ Thất Tịch

Buổi sáng, Nghiêm Hạo Tường đã chặn cậu trước bồn rửa mặt, hơi thở bạc hà trong veo tràn ngập của Hạ Tuấn Lâm đã khiến cậu thiếu mất kiểm soát tấn công về đến phía đôi môi anh đào , Hạ Tuấn Lâm bị  làm cho choáng váng. Đôi mắt hoa đào ngập trong sương mù, một tầng mơ hồ, đôi môi hồng đào đã sưng . Nghiêm Hạo Tường mắt tối sầm lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: " Đây là nụ hôn chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành, Lâm Lâm "

Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng hoàn hồn , dơ tay tát Nghiêm Hạo Tường một cái cho hả giận: " Nghiêm Hạo Tường ! Cậu quên những gì tôi nói với cậu tối qua rồi sao? Tôi đã bảo cậu không được cắn rồi ! Như thế này nhìn rõ ràng quá rồi, cậu không biết sao!"

Biết không có biện pháp che giấu được , con thỏ nhỏ bắt đầu xù lông . Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, con thỏ nhỏ mặt trông có vẻ dữ tợn nhưng thật chất lại giống như mèo con cào người, chỉ để lại vài vết xước nông, thật ngứa!

" Tường ca, Hạ Nhi,  xong chưa ! Ra ăn sáng!" Giọng của đồng đội vọng qua cánh cửa,  Nghiêm Hạo Tường xoa đầu Hạ Tuấn Lâm "Đi thôi, mọi người sẽ lo lắng lắm."

“ Hứ, không biết là tại ai làm phí thời gian .” Hạ Tuấn Lâm tức giận với Nghiêm Hạo Tường, mở cửa đi ra trước : “ tới liền đây! "

Hai người tuy không công khai chuyện yêu đương nhưng trong nhóm ai cũng biết rõ điều đó . Những người sống với nhau hàng ngày không thể che giấu bất kỳ điều gì.

Không lâu sau khi chuyển đến ký túc xã mới, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đã chọn cùng một phòng như thường lệ. May mắn thay lần này là phòng đôi.

Các thiếu niên đều đã mệt lử, ngồi trên xe, có người lựa chọn  nhắm chợp mắt mặc cho xe có xốc nảy

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm không ngủ, đây là một trong số ít không gian đôi của họ.

Bắc Kinh về đêm rực rỡ ánh đèn, ánh đèn vàng mờ ảo trên cầu vượt chiếu vào mặt Hạ Tuấn Lâm qua cửa kính xe, lúc này, đôi mắt đào hoa đầy tình cảm thấy có chút buồn ngủ, trong xe chỉ còn có thể nghe thấy tiếng thở.

Nghiêm Hạo Tường nhớ rằng khi cậu  vẫn còn ở Dịch An vài năm trước, Hạ Tuấn Lâm đã quay một bộ phim truyền hình tự biên tự diễn của TF Gia Tộc , cũng có một cảnh quay Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cửa sổ ô tô. Khiến cho cậu thở dài không có lý do.

May mắn thay, cả hai đã sống tốt qua ba năm này, và may mắn thay, cậu đã trở lại.

Nghiêm Hạo Tường  lặng lẽ nắm tay Hạ Tuấn Lâm. Ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng luồn qua kẽ ngón tay người kia, một cách bí mật mà năm thật chặt.

Không gian chật hẹp nhỏ bé trong xe dường như đột ngột biến mất, họ nắm tay nhau đi về phía trước

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nghĩ, trên thực tế,  Lễ Thất Tịch cũng không cần bất kỳ quà tặng gì , chỉ cần để khoảng thời gian này dài hơn, thời gian trôi chậm lại là đủ rồi...

" Lâm Lâm, Thất Tịch vui vẻ "

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro