Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trí của Jinsoul không ảnh hưởng sâu sắc với phim điện ảnh. Điều duy nhất cô nhớ chính là Chí Tôn Bảo mặt đầy lông mượn thân hôn Tử Hạ Tiên Tử. Chí Tôn Bảo trong trí nhớ của cô luôn là bộ dáng đầy lông. Cô cảm thấy Jungeun có thể nghi vấn bất cứ cái gì, thế nhưng không thể nghi vấn dáng dấp của cô. "Tôi không nhiều lông như vậy ..." Thấy Jungeun không có phản ứng, cô ho khan một tiếng, sau đó nói.

Jungeun mới cảm thấy Jinsoul rất đáng tin, hiện tại thì: "..." A, làm sao bây giờ? Tựa hồ có chút hối hận a! Lúc này là lúc quan tâm đến những chuyện này sao?

"Em vẫn chưa trả lời tôi." Jinsoul tựa hồ vẫn chấp nhất vấn đề này.

Jungeun đột nhiên xoay người, mở miệng, cắn bả vai người kia một cái. "Quan tâm như vậy?"

"Đương nhiên!" Jinsoul trả lời không ngừng, "Hắn không dễ nhìn." Cô tự tin nói.

Jungeun: "..." Sao người này lại đột nhiên trở nên ấu trĩ như vậy?

Nhưng nơi Jungeun không nhìn thấy, Jinsoul lặng lẽ nở nụ cười. Ở nơi này chờ lâu như vậy, chỉ có hai người cô và Jungeun, nếu không có đề tài sẽ càng không có tinh thần. Chờ đợi không thấy tận cùng sẽ quét sạch lòng kiên trì của con người, cuối cùng chết trong hoảng sợ cùng chờ đợi. Cô không muốn Jungeun và bản thân mình như vậy, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.

Nhưng mà, đề tài có chút ...

Bởi vì không biết chính xác cách cửa hang nơi mình xuống trước đó bao xa, Jinsoul không thể chắc chắn khi nào lực lượng cứu hộ sẽ tìm thấy cô. Thậm chí hiện tại cô còn không chắc Choi Yerim đã thực sự tìm cô hay chưa.

Ánh mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu sắp sửa biến mất từng chút, Jungeun bị Jinsoul làm phân tâm cuối cùng cũng nhận ra. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng ban ngày ở trên đầu dần dần trôi đi, "Lại một ngày sắp trôi qua rồi!"

Jungeun đưa tay xoa xoa cái bụng tựa hồ đã nhỏ đi, làm sao bây giờ? Hiện tại nàng thật sự cảm thấy rất đói.

Jinsoul chú ý tới động tác nhỏ của nàng, đầu quả tim đau nhói, hiện tại không còn cách nào, bên cạnh cũng không có đồ ăn, muốn dùng tay không bắt cá dưới nước có vẻ không thực tế đi?

"Ừm, lạnh không?" Jinsoul vỗ nhẹ vào lưng nàng, muốn biểu thị động viên.

Jungeun lắc đầu, "Em chỉ sợ chị lạnh." Lúc đầu, nàng muốn cởϊ áσ khác đưa cho Jinsoul, nhưng người kia kiên quyết từ chối, nói cô không muốn mặc.

"Cũng còn tốt."

"Jinsoul." Jungeun nhẹ nhàng gọi tên cô, "Lúc đó, tại sao chị không chọn tự mình vác bình dưỡng khí đi ra ngoài? Chị có kinh nghiệm hơn em, dù sao trong trường hợp này, chị có thể có cơ hội được cứu cao hơn a!" Jungeun ôm eo nhỏ của nữ nhân trước mặt, kỳ thực vừa rồi nàng vô tình nghe thấy bụng của Jinsoul kêu lên!

Vẻ mặt Jinsoul rất ôn nhu, "Ha, tôi sợ em sợ a!" Cô đặc biệt không đành lòng, cho nên mới không đưa ra đề nghị như vậy.

Jungeun lập tức hiểu ra, lúc nào Jinsoul cũng có thể nhận biết chính xác những suy nghĩ trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng rất sợ. Nàng sợ ở lại đây một mình, ba mặt đều là nước, một bên là tường, sợ khi Jinsoul rời đi sẽ không có tin tức gì, nàng sẽ chết dần chết mòn trong nỗi sợ hãi cùng chờ đợi vô tận. Có lẽ, trước khi chết trong lòng nàng vẫn còn tràn đầy sợ hãi. Nàng thà như bây giờ, hai người ôm nhau sưởi ấm. Chỉ cần bên cạnh có đối phương, dù ở bất cứ môi trường nào, nàng đều nguyện ý.

Người rời đi không sợ, nhưng người ở lại luôn lo lắng mình sẽ bị bỏ rơi.

Cho nên, Jinsoul đã để lại cơ hội cho nàng.

"Chị không sợ em rời đi sẽ không trở về nữa sao?" Thanh âm Jungeun tràn đầy phiền muộn, rõ ràng là hai người đã tách ra ba năm, sao Jinsoul lại còn có thể tin nàng như vậy? Lúc trước, nàng hận không thể để cô chết đi.

Bị hỏi câu này, Jinsoul mỉm cười, có lẽ vì cô cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười, "Không sợ. Chỉ cần tốt cho em, đều có thể được." Cô không cố tỏ ra mình nhân phẩm tốt bao nhiêu, trái lại, Jinsoul chưa từng cảm thấy mình là một người có nhân phẩm tốt. Chẳng qua cô cảm thấy mình nợ Jungeun, cho nên, cho dù dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của nàng, cô cũng nguyện ý.

Jungeun không cách nào phản bác, bởi vì Jinsoul đúng là làm như vậy. Cô đem bình dưỡng khí của mình đưa cho nàng.

"Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Không phải đói bụng sao? Hiện tại ngủ một giấc đi, khi thức dậy sẽ có người đến đón chúng ta ra ngoài..." Jinsoul nói, ngủ có thể tiêu hao năng lượng ít hơn thức. Ngủ có thể không cảm thấy đói đi?

"Chị cũng ngủ một giấc đi." Hai người không ăn cái gì, ai cũng không tốt hơn ai.

Nhưng mà, lần này, Jinsoul không ngủ.

Jinsoul nghe thấy hô hấp của người trong lòng trở nên đều đặn cùng kéo dài, sau đó chuẩn bị đi ngủ, nhưng lúc này, cô vừa nghiêng đầu đã thấy đáy nước có ánh sáng!

Trong tình huống nào sẽ có ánh sáng lay động dưới nước? Jinsoul lập tức đánh thức người trong lòng, cô nhẹ nhàng che miệng Jungeun. Trước đó, cô đã nói với Jungeun rằng cô rất chắc chắn những người có thể xuất hiện ở đây phải là người cứu trợ hai người. Nhưng lúc này, Jinsoul vẫn lấy khẩu súng lục vắt bên hông ra.

Dù ở thời điểm nào, Jinsoul cũng là người không dễ dàng giao phó tính mạng của mình cho người khác.

"Ha—" Theo tiếng nước vỡ ra, đồng thời cũng có một giọng nữ vang lên.

Người ngoi lên khỏi mặt nước nhìn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khẩu súng đen kịt đang chỉa vào trán ...

Lúc này, khuôn mặt của Ha Sooyoung đột nhiên chìm xuống, "Jinsoul, cậu đây là dùng thái độ này đối với vị cứu tinh của cậu sao? "

Ha Sooyoung là người đầu tiên tìm thấy hai người, khi nhìn thấy chiếc khăn lụa đỏ treo bên ngoài, cô lập tức phán đoán đó là chữ viết tay của Jinsoul. Lúc này, Choi Yerim đi theo Ha Sooyoung cũng từ dưới đáy nước ngoi lên, nhưng khi Choi Yerim nhìn thấy Jinsoul, nàng không bình tĩnh như Ha Sooyoung.

"Tiểu thư!" Choi Yerim nhìn thấy người trên tảng đá, kích động thốt lên.

Jinsoul nhàn nhạt gật đầu, yên lặng cất khẩu súng lục trong tay đi, nhìn về phía Ha Sooyoung, lúc này cô vẫn còn nợ một lời giải thích ...

"Đây không phải bất ngờ sao? Làm sao tôi biết từ phía dưới ngoi lên là ai.

Ha Sooyoung cười lạnh một tiếng, cô không thích nhất chính là bị người chĩa súng vào đầu. "Bây giờ còn có thể đi được không?" Nhưng bởi vì người bên kia là Jinsoul, lần này cô có thể nhịn.

Jinsoul cười khổ, chỉ vào bình dưỡng khí bị hỏng ở bên cạnh, "Tôi cần thêm một cái nữa."

Ha Sooyoung gật đầu nói với Choi Yerim: "Cô về bờ trước đi, sau đó kêu người còn ở dưới nước lên bờ hết, mang thêm một bình vào đây."

Dưới nước nhiều người như vậy, nếu như sờ nhầm dây vậy thì lãng phí thời gian. Hơn nữa, khoảng cách từ cửa hang đến đây không gần lắm, đi qua lại cũng không quá dễ dàng. "Tôi an bài cho người của cậu như vậy không sao chứ?" Ha Sooyoung nói xong liền ngẩng đầu nhìn Jinsoul. Dù giao tình có tốt đẹp đến đâu, cô cũng biết làm sao nắm bắt khoảng cách giữa người với người, khi ở chung sẽ không cảm thấy phiền chán.

"Ừm." Jinsoul xua tay ra hiệu hiện tại Choi Yerim có thể làm theo mệnh lệnh của Ha Sooyoung, sau đó cô đưa tay về phía Ha Sooyoung trong nước. Kết quả là, không nghĩ tới, người kia không nhìn...

Ha Sooyoung chống tay lên tảng đá, leo lên bờ.

"Hầy, có thể coi là đã tìm thấy hai người." Ha Sooyoung ngồi ở một bên, kể từ khi cô xuất hiện trên bán đảo Yucatan, gần như một nửa thời gian của cô đã dành cho việc ở dưới nước.

Thể chất tốt không có nghĩa là sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Jinsoul: "Cậu đến bằng cách nào? Đến bao lâu rồi?" Cô thật sự không nghĩ tới Ha Sooyoung sẽ xuất hiện ở đây.

Nữ nhân ngồi dưới đất nhướng mi, khá lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, "Cậu kinh ngạc như vậy làm gì? Cậu gặp chuyện cũng không nói cho tôi biết một tiếng, một mình đến đây không sợ cái gì sao?" Cô không trả lời câu hỏi của Jinsoul, ngược lại là oán trách.

Jinsoul nhíu mày, "Lúc đó cậu đến có ích lợi gì? Nếu Han Seojun chỉ rõ một mình tôi, tôi sẽ không lấy tính mạng của em ấy ra đùa giỡn." Bởi vì lúc đó, nhược điểm của cô nằm trong tay Han Seojun, hết cách nên chỉ đành thỏa hiệp.

Nói đến đây, Jinsoul nắm lấy tay Jungeun, "Quên giới thiệu, đây là vợ tôi, Jungeun." Sau đó, khi Jinsoul quay đầu về phía Jungeun nói, hiển nhiên ôn hòa đi không ít. "Đây là Ha Sooyoung, lúc trước là đồng đội trong quân đội."

"Xin chào." Ha Sooyoung đứng lên khỏi mặt đất, khá nghiêm túc bắt tay với Jungeun." Tôi đã nghe qua tên em từ trong miệng Jinsoul. Sau này, tốt tốt đi theo cậu ấy đi, mấy năm nay cậu ấy phong quang, kỳ thực cũng không dễ dàng."

Jungeun không ngờ Ha Sooyoung lại nói với nàng những lời như vậy, có chút sững sờ. "Ừm, xin chào."

Ngược lại, Jinsoul phục hồi tinh thần ngắt lời nàng, "Này này, Lão Ha, cậu nói cái gì vậy?" Jungeun không hiểu nổi Ha Sooyoung, nhưng Jinsoul hiểu rõ. Ha Sooyoung không phải là người nói nhiều, hoặc là nói, căn bản cô lười nói chuyện với những người mà cô không quen thuộc. Hiện tại cô nói nhiều như vậy, Jinsoul biết đây là cảnh cáo Jungeun. Nhưng nơi nào cô để người mình yêu bị người khác cảnh cáo? Cho dù là bằng hữu cũng không được!

Ha Sooyoung chỉ liếc nhìn Jinsoul một chút, không nói gì.

Mà Jungeun, nàng đưa tay kéo góc áo của Jinsoul, nàng muốn nói là nàng không sao, nhưng kỳ thực nàng cũng có thể hiểu được Ha Sooyoung. Lúc trước, không phải Kim Hyunjin cũng đã cảnh cáo nàng như vậy sao?

"Tình huống bên trên thế nào rồi?" Jinsoul chuyển đề tài.

"Nếu cậu đang nói người, vậy đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nếu là chuyện khác, còn cần một thời gian." Ha Sooyoung trả lời.

Jinsoul vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, "Chuyện khác gì?"

Nói tới chỗ này, trên mặt Sooyoung xuất hiện một tia không tự nhiên, cô xin thề phá huỷ kim tự tháp chỉ là một tai nạn, "Có vẻ như kiến trúc bên ngoài đã bị tôi làm hỏng rồi ..." Cô liếc nhìn Jinsoul tựa hồ đã bị tin tức này làm cho choáng váng, tiếp tục nói: "Cho nên còn đang xử lý, công việc tiếp theo vẫn chưa kết thúc. Vậy cũng không liên quan đến tôi nhiều, chủ yếu là vì uy lực của máy bay chiến đấu ..." Nói, cô còn đưa ánh mắt "Cậu hiểu rồi đó" cho Jinsoul.

Jinsoul cảm thấy khóe mắt của mình tựa hồ giật giật, cô còn cảm giác mình đã nghe nhầm lời nói của Ha Sooyoung, nghiến răng nói: "Ý của cậu là mang máy bay chiến đấu ra?"

Dáng dấp Ha Sooyoung khá vô tội gật đầu, "Lúc Choi Yerim liên hệ với tôi, tôi cho rằng tình hình rất khẩn cấp, cũng không biết đối phương ra sao, có bao nhiêu người, cho nên tôi mang theo rất nhiều người..."

"Bao nhiêu người?"

Ha Sooyoung yên lặng duỗi ra bốn ngón tay.

Lái bốn chiếc máy bay chiến đấu đi đối phó với chiếc trực thăng trông như con gà yếu ớt, Jinsoul tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng cuối cùng, cô thấy mình không thể bình tĩnh được. "Ha Sooyoung, đầu cậu bị cửa kẹp sao?"

Ha Sooyoung: "..." Nói thật, khi nhìn thấy chiếc trực thăng rách nát kia, trong đầu cô cũng đã nảy ra ý nghĩ này. Đầu cô bị cửa kẹp sao? Cô còn cho rằng Han Seojun sẽ là loại người mang theo "Trăm vạn đại quân" đi giao chiến với Jinsoul.

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh ...

"Được rồi, hiện tại tôi tới đây cứu cậu, sao cậu còn sinh khí như vậy?"  Sooyoung có chút oán giận, cô xin thề, đây là quyết định ngu ngốc nhất mà cô đã làm trong nhiều năm như vậy, sau này cô sẽ không can thiệp vào chuyện của Jinsoul nữa!

Jinsoul cảm giác góc áo của mình bị người kéo, cô nhìn xuống Jungeun, thấy người kia nhẹ nhàng lắc đầu với cô, lúc này cô mới từ bỏ ý định môi thương khẩu chiến ba trăm hiệp với Ha Sooyoung "Dù sao, lần này cũng cảm ơn cậu.."

"Không có gì." Ha Sooyoung nói, cô một lần nữa nhìn Jungeun đang đứng bên cạnh Jinsoul, sau đó cúi đầu.

Không lâu sau, Choi Yerim quay lại, bốn người đã mặc đồ lặn, đeo bình dưỡng khí vào lưng rồi chuẩn bị trở về.

Choi Yerim có thể thấy trạng thái của Jungeun không được tốt lắm, nàng nhìn Ha Sooyoung đã lặn xuống nước, thấy Jinsoul vẫn đang ở trên bờ, liền hỏi: "Tiểu thư, có cần tôi mang Kim tiểu thư đi không?"

Nàng vẫn còn lo lắng cho thân thể của Jinsoul, bác sĩ nói cô cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, vết thương bên trong cơ thể khác với vết thương ở lớp da bên ngoài.

Nhưng Jinsoul hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng của nàng, "Không cần." Người của cô, tự cô mang theo.

Bởi vì có lực kéo dây thừng, trên con đường này không có nguy hiểm, không có đi sai đường, bốn người nhanh chóng tới cửa động.

Jinsoul và Jungeun bị thương ở mức độ khác nhau, Ha Sooyoung là người đầu tiên lên bờ, cô nhìn thấy Choi Yerim đi theo Jinsoul liền không khỏi nở nụ cười. Lúc nãy trên tảng, cô đương nhiên có thể nhìn ra tình trạng của Jinsoul không tốt lắm, nghĩ mang theo Jungeun khả năng còn có túi quần áo, cũng không phải không có nghĩ tới muốn mang Jungeun thay cho Jinsoul. Nhưng sau đó, khi cô nhìn thấy Jinsoul không chút do dự biểu hiện che chở của mình dành cho Jungeun, cô cũng không nói gì cả. Jinsoul không thể giao Jungeun cho cô, cũng giống như cô đối với Jiwoo, ở nơi có cô, cô cũng sẽ không giao Kim Jiwoo cho bất luận kẻ nào.

"Tôi đã liên hệ với người trong bệnh viện rồi, hiện tại ra ngoài sẽ có người đang chờ." Ha Sooyoung vừa nói vừa đưa tay kéo Jinsoul lên khỏi mặt nước.

"Ừm, cảm ơn." Jinsoul trước tiên ôm Jungeun, để Ha Sooyoung phụ một tay, sau đó lên khỏi mặt nước.

Một nhóm người rời khỏi khu rừng, bên ngoài đã sớm có người tiếp ứng.

Jungeun bị Jinsoul kéo vào xe cứu thương, lúc nàng quay đầu lại, nhìn thấy Ha Sooyoung đang nói chuyện với nam nhân mặc đồng phục cảnh sát. Nàng không khỏi nghĩ lúc ra khỏi mặt nước thì nhìn thấy một mảnh có thể nói là "Tàn tạ khắp nơi", trong lòng không khỏi có chút lo lắng. "Chị ấy, sẽ không sao chứ?"

Jinsoul đang dựa vào chỗ ngồi, trong môi trường sống khắc nghiệt cô vẫn không cảm thấy quá mệt mỏi, mà bây giờ nhàn rỗi không có gánh nặng, cô cảm thấy vừa mệt vừa hoảng, như toàn thân không thể nhấc nổi một chút khí lực. Nghe thấy Jungeun còn có tâm trạng lo lắng cho người khác, cô không khỏi bật cười, "Yên tâm, không sao đâu, Ha Sooyoung rất có bản lĩnh. Gia đình cậu ấy có quan hệ với quân đội ở mức độ khác nhau, sẽ không có chuyện gì." Đại tiểu thư Ha gia, đi đâu cũng đều được người nể mặt.

Jungeun "Ồ" một tiếng, giống như lập tức hạ xuống, "Vậy cảm tình của hai người rất tốt a!" Hơn nữa, còn môn đăng hộ đối? Nghĩ đến việc vừa rồi Ha Sooyoung bảo hộ Jinsoul, Jungeun cảm thấy trong lòng như bị kiến ​​cắn, có chút đau đớn.

"Ừm, xem như là sinh tử chi giao, Lão Ha là người rất đáng giao phó." Jinsoul đáp, có thể giao phó tính mạng của nhau ở trên chiến trường, chẳng phải là người rất đáng giao phó sao?

Nhưng khi những lời này rơi vào tai Jungeun, liền trở thành không phải như vậy.

Nàng vốn đã rất nhạy cảm, lúc này nghe thấy lời nói của Jinsoul, làm cho nàng không suy nghĩ nhiều cũng không dễ.

Jungeun có chút buồn bực, nắm chặt quyền, lúc này mới cảm giác được trên tay có thứ gì đó dính vào lòng bàn tay, cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy chiếc nhẫn do chính tay Jinsoul đeo lên. Trong lòng như bị thứ gì đó quét qua, Jungeun đột nhiên hiểu ra, hiện tại nàng sợ cái gì? Cho dù trong lòng Jinsoul có suy nghĩ gì, lẽ nào nàng không thể lấy thân phận làm vợ đi dò hỏi sao?

"Jinsoul." Jungeun cảm thấy nếu hiện tại không hỏi rõ nghi hoặc trong lòng, sau này nhất định sẽ có khúc mắc trong lòng. "Sao chị không cùng một chỗ với vị Ha tiểu thư kia? Nhìn hai người rất xứng đôi! A -"

Jungeun còn chưa nói hết, trên đầu đã trúng một cái búng tay của Jinsoul đang ngồi bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro