Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn ăn, Jinsoul vẫn chưa đói, ít nhất cô cũng đã ăn trưa, nhưng Jungeun vẫn chưa ăn gì. Cầm đũa lên, Jinsoul lần đầu tiên gắp rau cho Jungeun, đồng thời thúc giục nàng ăn, "Mau ăn đi, mấy ngày nay em không ăn gì, không đói sao?"

Cô nhìn Jungeun đần độn nhìn mình, Jinsoul không khỏi vươn tay, trực tiếp vặn cái đầu nhỏ của nàng, "Nhìn trong bát, nhìn tôi làm gì?"

Jungeun rũ mắt xuống, hiện tại nàng giống như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, "Thịch thịch thịch", giống như tiếng đu đủ rơi xuống hồ, rất lớn khiến nàng có chút chột dạ, muốn vươn tay che ngực, như làm vậy liền có thể không để người khác nghe thấy.

Nàng không hiểu sao tự nhiên Jinsoul lại tốt như vậy, thậm chí Jungeun cảm giác được ở trên người cô có một luồn ... ôn nhu. Nhưng hòa hợp này khiến nàng cảm thấy vui vẻ, chỉ là xoay người lại, rồi lại mê man. Trộm hạnh phúc trong nháy mắt mất đi sẽ cảm thấy thống khổ.

Mang theo tâm sự, Jungeun thực sự muốn đếm từng hạt cơm khi đang ăn.

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên trong đầu nàng, Jinsoul đưa ra một yêu cầu mà nàng không ngờ tới.

"Tháng sau, cùng tôi trở về." Jinsoul nói.

Jinsoul vốn định tháng tám mới trở về nhà cũ, dù sao đi ra ngoài cũng đã nửa năm, mọi hoạt động của Jung gia đều không thể dựa vào cô điều khiển từ xa. Có một số người vẫn phải đích thân gặp cô mới có tác dụng kinh sợ.

Chuyện này trời vừa sáng cô liền quyết định, chỉ là muốn mang theo Jungeun mới có quyết định này.

Jinsoul không dính người, nhưng hiện tại cô chỉ muốn mọi thời khắc đều có Jungeun ở bên người.

Nhưng kế hoạch này khiến Jungeun hoang mang.

Tay cầm đũa của Jungeun dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt, Jinsoul vẫn một bộ vân đạm phong khinh, xem ra chuyện này đối với cô rất bình thường. "Tôi có thể nói không không?" Jungeun hỏi.

Nàng có chút lo lắng nhìn người trước mặt, trải qua ngần ấy thời gian ở chung, có lẽ nàng đã hiểu tính khí của Jinsoul. Nữ nhân này không bao giờ thích bị người khác phản đối. Ý tứ của cô nói chỉ là để thông báo cho người khác, cô không thích nghe âm thanh phản đối.

Quả nhiên, sau khi chính mình nói xong lời này, Jungeun thấy sắc mặt của Jinsoul liền thay đổi.

Giờ khắc này, Jinsoul vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện nào để mọi người không thể nhìn thấy tâm tình của cô, cau mày một hồi lại giãn ra, ngay cả ngữ khí trong lời nói của cô cũng thay đổi. "Em nghĩ thế nào?" Cô đá bóng cao su trả lại cho Jungeun.

Trong đôi mắt kia có chút ý vị cảnh cáo.

Không phải Jungeun không nhìn thấy, mà là nàng không biết tại sao, theo bản năng bài xích với đề nghị của Jinsoul.

Nàng không muốn rời đi, nàng chỉ muốn bảo vệ Kim Ba, sống tốt phần đời còn lại của mình. Giữa nàng và Jinsoul chưa bao giờ tốt đẹp.

Trong quan hệ kim chủ và tiểu tình nhân, cuối cùng có cái nào thực sự có kết quả tốt? Hơn nữa, giữa hai người không chỉ có một thỏa thuận dơ bẩn như tiền tài, mà còn có thâm cừu đại hận. Nàng thích Jinsoul, nhưng nàng không coi trọng mối quan hệ này.

Nàng rất kháng cự việc cùng Jinsoul rời đi.

"Tôi không muốn." Jungeun nhìn chằm chằm áp lực trong đôi mắt lạnh lùng của Jinsoul, chậm rãi nói. Từng chữ đều rất rõ ràng, đến nỗi nữ nhân ngồi bên cạnh cũng có thể nghe rõ.

"Bang" một tiếng, chính là âm thanh đôi đũa đập vào bàn ăn lạnh lẽo, sau đó là âm thanh chói tai của chiếc ghế ma sát vào mặt đất. Jinsoul đột nhiên đứng lên, ánh mắt như dao hướng về phía Jungeun.

Đôi mắt cô rất sắc bén, giống như cô muốn nhìn thấu cái gì đó. Nhưng tư thái của Jungeun lúc này quá lảng tránh, Jinsoul cũng không nhìn thấy gì.

"Đây là câu trả lời của em?" Cô hỏi lại một lần nữa, cảm thấy có chút cáu kỉnh, trước khi Jungeun lên tiếng, cô lại nói: "Em nghĩ kỹ lại rồi trả lời tôi! Tôi xem có phải hôm nay em ngủ đến hồ đồ rồi không!"

Nói xong, cô xoay người rời đi. Jinsoul không thể hiểu nổi, khi ở trên giường, mèo con của cô vẫn rất ngoan, tại sao khi bước xuống giường một hồi liền trở mặt như vậy?

Nhưng khi Jinsoul vừa mới xoay người, cô đã nghe thấy câu trả lời của Jungeun.

Không khác với hai câu trả lời trước, nếu phải nói khác thì giọng nói của nàng lần này kiên định hơn hai câu trả lời trước, Jungeun nói, tôi không muốn.

Không muốn đi cùng chị.

Jinsoul căm phẫn xoay người, đi lên lầu.

Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi cầu thang lầu hai, Jungeun cứ đần độn như vậy nhìn thân ảnh của cô cho đến khi biến mất. Trong thời gian này, Jungeun chưa từng nhìn thấy Jinsoul quay đầu lại. Nàng nghĩ, bóng lưng của Jinsoul thật sự rất quyết tuyệt.

Jungeun đột nhiên nghĩ đến khi hai người đi xuống mười lăm phút trước như thế nào, lúc đó nàng muốn nắm tay Jinsoul, nhưng lần nào cũng đều thất bại.

Khi nàng muốn đến gần hơn, Jinsoul đã rời xa. Nhưng khi Jinsoul muốn đến gần, nàng còn chưa kịp phản ứng. Mỗi lần như vậy, tựa hồ mỗi một lần đều như ma xui quỷ khiến tách ra, tựa hồ mỗi một lần đều hữu duyên vô phận, tựa hồ mỗi một lần hai người muốn đến gần đều xuất hiện trở ngại.

Nàng có thể yên tâm thoải mái ngủ với Jinsoul, giống như tự thôi miên, Jungeun tự nói với bản thân đây chỉ là giao dịch một tay cầm tiền một tay nhận hàng mà thôi. Nhưng khi nàng muốn đối mặt để tâm đi đo lường cảm xúc, nàng không thể thành thật như thân thể, chỉ có thể một mực né tránh.

Jinsoul rời đi, Jungeun cũng không có khẩu vị. Nàng đặt đôi đũa trên tay xuống, thực sự mất vị giác.

Cuối cùng thư phòng bị đóng lại, cánh cửa phát ra tiếng động lớn, thậm chí Jungeun có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Jinsoul khi đi vào cửa. Nàng sợ chính mình đến bên cạnh cô lại làm cho cô phẫn nộ. Rõ ràng cô đã cho nàng ba cơ hội, nhưng nàng vẫn ngoan cố giữ ý mình, chết cũng không chịu thỏa hiệp.

Trên khóe môi Jungeun lộ ra một nụ cười bất lực, có thể bi kịch trên thế giới quả nhiên giống như Lev Tolstoy đã nói, mỗi người đều có sự khác biệt. Mà bi kịch của nàng chính là thích một người không nên thích, còn một mực khiến người kia trở nên có chút đặc biệt đối với bản thân.

Jungeun không dám chắc Jinsoul có thích chính mình hay không, nàng có thể cảm nhận được Jinsoul như có như không bảo vệ chính mình, nhưng nàng không dám nghĩ tới mình sẽ nói ra câu yêu thích trước, bởi vì nàng sợ là chính mình tưởng bở.

Điều đáng sợ hơn chờ đợi chính là hy vọng rồi thất bại. Hơn nữa, Jinsoul đối với nàng chính là một niềm hy vọng xa vời.

Jungeun im lặng đứng dậy, nàng rất cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động. Nàng sợ nghe thấy tiếng động chói tai trong căn nhà trống trải to lớn này, nàng sợ nghe thấy thanh âm phản ứng, cảm giác rất cô quạnh. Sau khi thu dọn bát đĩa cho vào tủ khử trùng, Jungeun lặng lẽ ra khỏi bếp, trở về phòng ngủ.

Mỗi bước đi, nàng đều không ngừng cho mình một gợi ý tâm lý.

"Jungeun, mày không làm gì sai, mày không sai ..." Vừa thấp giọng nói, nàng vừa cảm thấy sàn nhà tựa như dần dần trở nên mờ mịt. Cho đến lúc nàng bước vào phòng ngủ, vừa đóng cửa liền nàng nghe thấy một tiếng "cạch", rất lớn, ngược lại Jungeun cảm thấy chói tai hơn, chính là một giọt nước mắt rơi trên sàn nhà.

Chẳng trách vừa rồi nàng cảm thấy sàn nhà bị nhòe đi, hóa ra là mắt của nàng bị nước mắt bao phủ.

Không ngồi ở trên giường, Jungeun ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào thành giường, vùi đầu vào giữa hai chân, mái tóc dài xõa tung, nàng cảm thấy có chút khiếp sợ. Giữa những sợi tóc đều là mùi vị của Jinsoul.

Nàng phát hiện chính mình có thể dễ dàng nhớ lại cách mà những ngón tay của người kia mềm mại đan xen vào tóc nàng, cảm giác đó vẫn còn cho đến hiện tại.

Một mặt muốn yêu, một mặt muốn tránh xa, Jungeun như đã thực hiện hai trăm lần kiễng chân xoay tại chỗ, nàng rất chóng mặt, hoa mắt, không tìm được lối ra. Ở bên trái, hoặc bên phải, tựa hồ đều là sai.

Vốn dĩ cho rằng đêm qua là đêm cuối cùng để lòng không nguôi, nhưng trong lòng lại dự định hôm nay sẽ bỏ qua tham mộ, khi thật sự đến bước này, nàng mới phát hiện mình không thể làm được.

Chủ động quay đầu lại, cứ như mỗi bước rời đi chính là đi trên mũi dao vậy.

Jungeun ôm hai chân, khóc không thành tiếng.

Vì quật cường cuối cùng của mình, còn vì tình cảm muốn một đao cắt đứt.

Jungeun đang khóc, mà Jinsoul đang ở trong thư phòng, vẻ mặt u ám, châm thuốc đã cất trong ngăn kéo từ lâu.

Trước khi nói chuyện này với Jungeun, cô đã câu thông với Kim Hyunjin trước. Hiện tại Jinsoul vẫn còn nhớ rõ nụ cười mang theo hững hờ cùng không đồng ý của Kim Hyunjin, cũng còn nhớ những gì ngày đó Kim Hyunjin hỏi cô, nhưng ngày đó, cô không để ở trong lòng.

Kim Hyunjin hỏi, vậy cậu cảm thấy Jungeun sẽ đi cùng cậu sao?

Jinsoul đang nhớ lại, ngày đó cô trả lời thế nào nhỉ? Chỉ sợ là tràn đầy tự tin, đắc ý lại khẳng định, "Tại sao không đi cùng tôi?" Cô thậm chí không nghĩ rằng Jungeun sẽ từ chối, hoặc là nói, chính mình ngày đó không cảm thấy ý kiến ​​của Jungeun là quan trọng, cho dù nàng đồng ý hay không đồng ý, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là những gì cô muốn nhìn thấy.

Nhưng không biết tại sao khi nghe Jungeun nói không muốn, Jinsoul rất khó chịu. Cho dù cuối cùng cô sẽ có biện pháp khiến Jungeun phải ngoan ngoãn đi cùng mình, nhưng lúc này, cô nhận ra mình vẫn muốn nghe đối phương nói muốn, nói đồng ý đi cùng cô.

Câu trả lời không hài lòng khiến cô phát cáu. Cô không thể tưởng tượng nếu như mình còn ở lại đó sẽ nói ra cái gì, cho nên cô mới rời đi.

Hiện tại trong thư phòng, Jinsoul đã bình tĩnh lại một chút. Cô gọi điện cho Kim Hyunjin, lại muốn uống rượu.

Nhưng mà, đêm nay Jinsoul không muốn ra ngoài, coi như muốn uống rượu, cô cũng không muốn say.

Ngồi ở trên ban công, Jinsoul hỏi người nghe điện thoại, "Nếu bây giờ tôi nói cho cậu biết, chuyện lần trước tôi cùng cậu nói Jungeun có muốn đi cùng tôi hay không, là cậu đoán đúng, cậu nghĩ xem tôi phải làm sao?"

Kim Hyunjin đang giám sát trong văn phòng của hội quán, lúc này nhận được điện thoại của Jinsoul, nghe cô bất thình lình hỏi như vậy, nước vừa uống gần như phun ra ngoài. "Cái gì? Cô ấy trực tiếp từ chối cậu?" Câu trả lời này thực sự khiến chính Kim Hyunjin cũng cảm thấy bất ngờ. Jungeun có gan lớn như vậy sao? Hoặc là nói, hiện tại Jinsoul sủng nàng, đã có thể cho phép nàng lớn gan nói ra ý nghĩ của chính mình như vậy sao?

"Cút." Jinsoul tức giận nói.

"Ai nha, đừng a!" Kim Hyunjin hảo ngôn hảo ngữ khuyên cô, "Tớ chỉ là có chút bất ngờ thôi a." là phi thường bất ngờ, cô không nghĩ tới Jungeun sẽ nghe lời mình nói. Coi như là thật sự nghe được, muốn phản kháng Jinsoul cũng cần có dũng khí.

Jinsoul cáu kỉnh phun ra một vòng khói thuốc, đã rất lâu cô không hút thuốc, loại này có thể làm tê liệt thần kinh, giống như rượu, rất có thể gây nghiện, đối với cô mà nói, đều rất nguy hiểm. Bản năng của cô có thể chống lại tất cả những người cùng những thứ làm cô nghiện.

Nhưng ngàn vạn đề phòng, không cẩn thận tựa hồ cô đã nghiện một nữ nhân tên là Jungeun.

Jungeun còn mạnh hơn cả nicotine và rượu, đột nhiên không kịp phòng bị thì đã nghiện. Tựa hồ cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có phát sinh ý định từ bỏ.

"Chỉ là, Jinsoul, cô ấy đã từ chối, cậu muốn thế nào?" Kim Hyunjin hỏi, kỳ thực dưới cái nhìn của cô, nếu nhân cơ hội này tránh xa Jungeun thì cũng tốt cho cô. Ít nhất, để người luôn có khả năng tự chủ kinh người như Jinsoul, thoát ra cùng rời đi khi đang dần hãm sâu cũng không phải việc khó gì.

Nhưng lần này Kim Hyunjin đã sai rồi, cô không phải là người trong cuộc, cũng không thể chuẩn xác ước lượng sức nặng của Jinsoul và Jungeun trong lòng nhau. Như Jungeun đã nói lúc đầu, Hyunjin không thể dùng thành kiến ​​nhận thức của bản thân đi nhìn bất cứ ai, đó là bất công cùng sai lầm, hơn nữa còn nhìn rất ngu ngốc.

Căn bản Jinsoul không muốn buông tay, lời khuyên bảo của Kim Hyunjin đều thành lời nói suông. "Tôi thế nào? Đương nhiên là mang theo em ấy bên người rồi! Đây không phải là rất bình thường sao? Tôi chỉ muốn thông báo cho em ấy, không thật sự muốn nghe ý kiến ​​của em ấy."

Mặc dù nói như vậy, trong lòng cô lại giống như mắc phải cái xương cá.

Đau nhói, khiến người ta không thể bỏ qua.

Đầu bên kia điện thoại, Kim Hyunjin lắc đầu, nhưng trong miệng không phải tiếp tục khuyên bảo Jinsoul từ bỏ Jungeun. Jinsoul đã quyết định, cho dù có nói đến thiên hoa loạn trụy, người kia cũng sẽ không để ý tới.

"Kim Hyunjin, cậu cảm thấy tôi sẽ nói để em ấy ở lại sao?" Jinsoul đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này thực sự khiến Kim Hyunjin đang xem camera bị chọc cười. "Jinsoul, cậu đừng đùa, cậu không thích hợp nói đùa a." Nói cái gì, Jinsoul sẽ là loại người chủ động mở miệng mời người ở lại sao?

Cái này không có khả năng a, dù sao phải biết lúc Jinsoul còn đi học, có người đã định tự sát vì cô, ngay tại cây cầu bắc qua sông, cô cứ như vậy mà đi ngang qua, trong tình cảnh đó đừng nói một câu nhẹ nhàng làm bộ an ủi, thậm chí cô còn không thèm đưa mắt nhìn đối phương. Loại cảm xúc lãnh đạm này, giống như một người sinh ra đã thiếu vui, buồn, tức giận, làm sao có thể nói ra những lời tình cảm như vậy được? Đó hẳn không phải là Jinsoul.

Điện thoại đã bị cúp.

Đầu ngón tay Jinsoul cầm điếu thuốc đã cháy hết, cô ném tàn thuốc vào lọ thủy tinh trên bàn, châm một điếu khác. Khói thuốc lượn lờ, lông mày cùng đôi mắt của cô bao phủ một tầng phiền muộn.

Thật sao? Cô không có nói thật. Kim Hyunjin không biết thực sự cô đã từng nói gì, cô muốn Jungeun ở lại, nhưng Jungeun đã từ chối.

Một người quật cường cùng lãnh đạm như cô, trong loại tình huống nào sẽ nói ra lời như vậy, lại lấy tâm trạng thế nào nghe lời từ chối của đối phương. Đối với những chuyện này, Jinsoul không cách nào nói được, cô chỉ có thể ngồi tại chỗ một mình nhìn hoàng hôn đã dần buông xuống.

Cảm xúc tiêu cực đọng lại trong lòng Jinsoul chỉ trong chốc lát, cô nhanh chóng quay trở lại thư phòng, đem chuyện quăng ra sau đầu, dù sao kết quả cuối cùng cũng sẽ như ý muốn của cô.

Đêm nay hai người trên lầu dưới lầu đều không ngủ được, không biết là do ban ngày ngủ quá lâu hay là do nội tâm còn có cất giấu tâm sự.

Mấy ngày kế tiếp, Jinsoul không ở nhà nhiều. Bình thường cô cũng đi xã giao với rất nhiều người, chỉ sợ toàn bộ thành phố Seoul này không ai dám hẹn cô đi ăn cơm, tán gẫu, chơi mạt chược. Chỉ cần Jinsoul đồng ý, cô có thể đi ở vô số địa điểm trong suốt một ngày.

Buổi tối về nhà, cô không biết hiện tại mình nên nói cái gì với Jungeun, hai người luôn nắm trong tay quan điểm khác biệt, giao tiếp thì chỉ cãi nhau thôi.

Jinsoul thích Jungeun khi ở trên giường, khi đó Jungeun giống như một con mèo ngoan ngoãn cùng mềm mại, đặc biệt là khi nàng bám vào bả vai cô, rêи ɾỉ trầm thấp, vừa khóc vừa kêu không muốn. Chỉ có khi đó, Jinsoul mới cảm thấy nàng đang thực sự thân cận mình.

Dùng chiếm hữu thân thể để chứng minh Jungeun vẫn tồn tại ở bên cạnh mình, là cách chứng minh nàng vẫn chưa rời đi, sau khi tỉnh lại, bản thân Jinsoul cũng cảm thấy thật hoang đường. Nhưng mỗi khi đêm đến, cô lại nhịn không được mà làm như vậy.

Jungeun giống như không có bất kỳ phản kháng nào đối với hành vi của cô, còn rất hợp tác.

Đương nhiên Jungeun sẽ không cự tuyệt, Jinsoul cũng không biết nàng vẫn đang dùng cách này để lừa mình dối người, tựa hồ chỉ cần dùng thân thể sẽ giảm bớt đi quyến uyến cùng tội lỗi trong lòng nàng. Jungeun cảm thấy mình thích Jinsoul chính là tội lỗi, nàng biết rõ không thể nhưng vẫn cứ làm, đến hiện tại còn nhớ mãi không quên. Sau khi hạ quyết tâm phân rõ giới hạn, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến nữ nhân này, cho nên mỗi buổi tối, nàng cũng cùng Jinsoul phóng túng.

Một ngày nào đó loại cuộc sống này sẽ kết thúc.

Cả Jungeun và Jinsoul đều đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng hai người không nghĩ tới một ngày nào đó lại đến nhanh như vậy, đến nỗi hai người đều không kịp chuẩn bị nghênh tiếp, liền cứ thế mà ập xuống trên đầu hai người.

Khi Jungeun nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nàng cùng Jinsoul vành tai chạm vào tóc mai, thậm chí Jinsoul còn khuấy động một mảnh xuân thủy trong thân thể nàng.

Cuộc sống giả tạo giống như dây tóc trong bóng đèn đang treo, một ngày nọ bỗng nhiên bị cháy, sau đó, thế giới chìm trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro