Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungeun lúc này vẫn đang ở trong bãi đậu xe, bị Jinsoul kéo cổ tay, "Sao, hiện tại em lại định nháo với tôi sao?" Ngữ khí của Jinsoul mang theo trào phúng, cô không hiểu nổi đôi khi Jungeun lại có những tâm tình nho nhỏ như vậy.

Jungeun mím chặt môi không nói gì. Có Jinsoul ở bên cạnh, xung quanh không có ai dám trắng trợn nhìn nàng, nhưng mà, không nhìn quang minh chính đại không có nghĩa là sẽ không có ai nhìn. Ánh mắt lén lút đánh giá từ bốn phương tám hướng bắn tới phía nàng, nàng làm sao có thể không cảm nhận được?

Tiếng hét của Hong Sung Tae không chỉ tiết lộ thân phận của nàng, mà còn xé nát tâm tư trong đáy lòng nàng, làm nàng giống như bịt tai trộm chuông vậy.

Nàng rất rõ ràng, luôn rất rõ ràng, cho dù trong lúc đó không phải là tình nhân với Jinsoul, hai người cũng sẽ vĩnh viễn không có quan hệ ngang nhau. Cô là kim chủ của nàng, cho dù là ... Jungeun dừng ý nghĩ chạy lung tung, nàng dùng tay trái nhéo vào lòng bàn tay phải, lòng bàn tay đau nhói khiến nàng hoàn hồn, tựa như trở nên tỉnh táo hơn một chút. Jungeun ngẩng đầu nhìn Jinsoul, thấy người kia vẫn đang nhìn nàng.

"Jinsoul!"

Ngay khi hai người đang giằng co nhìn nhau, một ánh đèn xe chiếu vào mặt của Jinsoul, người kia không khỏi vươn tay chặn ở trước mắt, cũng đưa tay đang ở trên eo Jungeun đặt ở mắt nàng...

Kim Hyunjin cố ý để tài xế taxi dùng đèn xe chiếu vào người đang đứng trước đầu xe, xuống xe hét lên tên Jinsoul, trong giọng nói tràn đầy tức giận.

Nhưng Jungeun lại thất thần trong tiếng hét giận dữ này.

Chùm sáng nhanh chóng biến mất, nhưng cảnh tượng trước đó tựa như vĩnh viễn lưu giữ trong tâm trí nàng, giống như một tập tin không thể sửa đổi hay có thể xóa được.

Năm ngón tay thon dài tinh tế, không có bất kỳ chiếc nhẫn nào, che ở trước mắt nàng, chắn chùn tia sáng kia cho nàng. Chùm sáng kia như có thể xuyên qua mọi thứ, khiến bàn tay bạch ngọc giống như phát sáng...

Khi Jinsoul nhìn thấy người tới, chân dài đã bước ra. Bước chân của cô còn lớn hơn Kim Hyunjin đang đi về phía cô, trong nháy mắt đã đi tới bên người người kia, sau đó nhấc chân lên, đá một cái thật cao, "Vừa gọi cái gì!" Trong miệng cô không khỏi phát ra lời giáo huấn.

Kim Hyunjin phản ứng nhanh, lập tức đưa tay ra chặn chân của Jinsoul đang hướng về phía đại não của mình.

"A, cậu thực sự tới đây?" Kim Hyunjin không để ý chân người kia không lưu lại một chút lực, không có phát giác liền chống đỡ, không khỏi lui về phía sau hai bước. "Cậu điên rồi a!"

Tâm tình Jinsoul vốn không tốt, Kim Hyunjin còn để cho người ta dùng tia sáng cao, rọi vào cô, hiện tại không phát tiết vào Kim Hyunjin, chẳng lẽ quay về đối mặt Jungeun luôn im lặng với cô sao?

"Ai điên?" Jinsoul làm lỡ một cước, dừng lại.

"Cậu a!" Kim Hyunjin đi tới, có chút buồn bực nhìn cô một cái, dưới ánh đèn đường, sắc mặt của Jinsoul có chút khó coi, ánh mắt của cô rơi vào Jungeun lúc này đang ở phía sau Jinsoul không xa, giờ phút này người kia đang cúi đầu, để Kim Hyunjin không nhìn ra được biểu cảm của nàng. Cô hiếu kỳ hỏi Jinsoul, "Làm sao, cãi nhau với Jungeun à?"

Cãi nhau? Hai chữ này ở trong miệng Jinsoul hai lần, sau đó cô nghiêng đầu, nhìn Kim Hyunjin như nhìn một tên ngốc, hỏi: "Tôi có kỹ năng này từ khi nào?"

Kim Hyunjin: "..."

Trước đây Jinsoul không có kỹ năng này, cô thậm chí không thích cãi nhau với mọi người, cô thích dùng thực lực để nghiền ép. Nhưng, trong chuyện tình cảm thì sao? Trong chuyện tình cảm, cô cũng có thể dựa vào thực lực sự nghiệp của bản thân đi nghiền ép đối phương sao?

Kim Hyunjin nhún vai, cùng cô đi tới chỗ người trước mặt, rất nhiều người chạy tới chào hỏi cô, từng tiếng "Chị Hyunjin" bay lên không trung.

"Thôi được rồi, thời gian không còn sớm, lên đi. Hôm nay tôi đến muộn, lát nữa đi quán bar, tất cả đều tính trên người tôi!" Kim Hyunjin cười nói, sau đó đi tới chỗ người kia, "Hôm nay tôi không lái xe tới, lát nữa đi nhờ xe cậu vậy." Hắn nói rất tự nhiên, nhưng người bị cô vỗ vai lại kinh ngạc ngây người, còn quay đầu nhìn Jinsoul.

"Chị Hyunjin, xe của em?" Lúc trước có Jinsoul ở đây, có khi nào Kim Hyunjin đi nhờ xe của người khác đâu? Tất cả những người có mặt ở đây đều biết, người đua cùng Kim Hyunjin, thật sự chỉ có Jinsoul. Hai người đến thành phố Seoul kỳ thực chỉ để mua vui, dù sao thì hai người vẫn không giống nhau.

Kim Hyunjin không kiên nhẫn vỗ vỗ gáy hắn, "Nói nhảm cái gì đó!"

Nhưng trước khi lên xe, Kim Hyunjin vẫn nhìn vị trí của Jinsoul.

Jinsoul lại trở về bên người Jungeun, cô nhìn thấy Jungeun vẫn như tảng đá, không nói lời nào, cô cũng không kiên nhẫn "Lên xe!" Cô ra lệnh.

Jungeun ngoan ngoãn nghe lời, ngồi vào ghế phó lái.

Jinsoul tận mắt thấy nàng thắt đai an toàn mới quay đầu, chạy theo dòng xe cộ phía trước.

Đây là ngọn núi cao nhất thành phố Seoul, dốc cao, điều kiện đường xá không tốt lắm. Đường cong liên tục chỉ có hai làn đường, khiến mỗi lần quay đầu xe đều phải thận trọng. Nhưng hiện tại, đoàn xe trong buổi tối này yêu thích loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.

Việc chiếm làn đường ngược lại tựa như không có gì to tát, một nhóm người đã ầm ĩ lái xe về phía đỉnh núi.

Tâm tình Jinsoul không tốt, ngày thường tụ tập giống như vậy cho dù có đến cũng sẽ không chơi quá điên cuồng. Loại trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, sau khi chân chính đi qua sinh tử, cô đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.

Nhưng hiện tại, cô chỉ muốn tìm loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với cô vốn đã có vẻ nhạt nhẽo này.

Đột nhiên xoay vô lăng trong tay một cái, Jungeun còn chưa kịp chuẩn bị gì, Jinsoul không báo trước đã vượt qua xe khác.

Vẫn ở khúc quanh, cô dường như không để ý, đạp ga, cũng không biết phía trước có một chiếc xe đang cản tầm nhìn.

Sự cố này khiến cho Jungeun vốn không bận tâm ngồi trên ghế phó lái bị dọa cho sợ hết hồn rồi, nàng không khỏi tập trung vào đường xá phía trước.

Như không để ý đến biến hóa của nàng, Jinsoul thao túng vô lăng trong tay, trên con đường này cô liên tục vượt lên, thậm chí có mấy lần Jungeun nhìn thấy xe của hai người tiến đến mép vực, bước tiếp theo có lẽ là vực sâu vạn trượng.

Hai bên đường không có biện pháp bảo vệ, nếu có thì cũng chỉ có những cột bê tông đỏ dài khoảng ba mét, cột bê tông đỏ trắng cao bằng đầu gối người trưởng thành, cũng không có tác dụng gì.

Jungeun bị dọa sợ, nàng nắm chắc dây an toàn trên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Nàng thật sự không nghĩ tới, có thể sẽ có một ngày nàng chết thảm như vậy, nàng nghĩ, nếu lúc này nàng ngã xuống, thật sự sẽ chết không ra dạng người. Chắc chắn, rất xấu xí.

"Jung ..." Nàng có chút muốn nhắc nhở Jinsoul như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng vừa mở miệng liền dừng lại. Jinsoul nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt quá mức căng cứng của đối phương.

Jungeun yên lặng cúi đầu, nàng càng thắt chặt dây an toàn trên ngực.

Jungeun không biết vừa rồi Jinsoul đã nhìn thấy hành động nhỏ của chính mình, còn tưởng rằng nàng sẽ chủ động nói gì đó, kết quả là Jungeun im lặng rất lâu. Cuối cùng nụ cười trên mặt Jinsoul hoàn toàn biến mất, không còn để ý đến Jungeun nữa, chỉ dựa vào bản năng xen kẽ trong đoàn xe dài đằng đẵng này, chiếc xe giống như ánh nến chập chờn trong gió, có thể sẽ bị thổi tắt bất cứ lúc nào, sau đó chìm vào bóng tối.

Nhưng Jinsoul không hề sợ hãi, ngay sau đó chiếc xe cô đang lái đã lao lên phía trước.

Vào ban đêm, trên đường núi thật sự không có xe, đường tối om không có đèn đường. Jinsoul liều lĩnh dẫn đầu, phi nước đại qua các con đường núi. Ở góc cua không giảm tốc độ, theo quán tính chiếc xe nghiêng về phía vách núi bên phải, đầu Jungeun cũng đập vào cửa kính xe. Trong chốc lát, Jungeun cảm thấy tối nay mình nhất định sẽ qua đời ở đây. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, chiếc đĩa trong tay Jinsoul đã lái chiếc xe trở lại mép vực, nàng vừa mới dán vào cửa xe liền áp sát về phía Jinsoul.

Trên đường đi, Jungeun cảm thấy ý thức của mình đang trên đà suy sụp, giống như một giây sau nàng sẽ rơi vào hôn mê.

Jinsoul là người đầu tiên lên đến đỉnh núi, lúc này không có xe nào có thể chạy theo được.

Khi còn đi học, khi đi chơi đêm cô đã làm rất nhiều việc như vậy. Đã nhiều năm rồi cô không có làm bừa như đêm nay, cô mở cửa xe, đứng dậy cảm nhận làn gió đêm trên đỉnh núi.

Đứng ở rìa vách núi, cô vẫn có thể nhìn thấy đoàn xe đang chạy trên lưng chừng núi, cô khẽ nheo mắt.

Jungeun cũng bước ra khỏi xe, nhưng khi bước xuống xe trông nàng không tùy tính tiêu sái như Jinsoul. Jungeun khom người như muốn nằm sấp ra đất, trong dạ dày một trận cuồn cuộn, như đi tàu lượn siêu tốc cả chục lần khiến nàng choáng váng, khó chịu đến mức chỉ muốn ôm vào bồn cầu mà "âu yếm".

Khi Jinsoul quay đầu lại thì nhìn thấy là Jungeun đang ngồi xổm trên mặt đất. Người kia quay lưng về phía cô, đỉnh núi tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn pha của xe. Jungeun ngồi xổm trên mặt đất ngược sáng, dáng dấp rất nhỏ, nhìn có chút đáng thương.

Nữ nhân đứng trên mép vực im lặng quan sát, trên đỉnh núi trống không có ai khác ngoài hai người, Jinsoul có thể nghe thấy tiếng nôn mửa của cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cô bước tới cạnh xe, cúi xuống lấy ra một chai nước ngọt ở ghế sau, bước đến chỗ Jungeun vẫn còn ngồi trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô gái đang nôn khan mà chẳng có thứ gì, ngữ khí như mang theo tức giận, "Không thoải mái sao? Tại sao lúc ở trong xe tôi không nghe thấy em nói một câu?"

Jinsoul không biết hiện tại mình đang sinh khí vì cái gì, nhưng nhìn Jungeun như vậy, trong lòng như bị đâm một lỗ nhỏ, từng tia từng tia đau nhói.

Jungeun đang cảm thấy khó chịu, nghe thấy lời nói của Jinsoul, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp phản bác "Tôi nói chị chạy chậm lại, chị sẽ nghe sao?"

Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng ở trên đỉnh núi vắng vẻ yên tĩnh có thể để Jinsoul nghe thấy rõ ràng. Giọng nói tựa như còn bị gió thổi bay xa rồi vang vọng, làm Jungeun lại nghe thấy giọng nói của mình, nàng đột nhiên cảm thấy ngữ khí của mình giống như đang làm nũng. Nàng có chút khó xử, cầm chai nước ngọt Jinsoul đưa tới, mở nắp chai, giống như để che giấu lúng túng, ngẩng đầu lên uống vài ngụm.

"Đương nhiên tôi sẽ nghe!" Jinsoul nói, chờ cô nói xong mới nhận ra có phải mình đáp ứng quá nhanh rồi không?

Jungeun đang ngồi xổm trên mặt đất kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng vốn tưởng Jinsoul sẽ giễu cợt trào phúng nàng như trước, nhưng nàng không nghĩ tới đây chính là câu trả lời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên không có giao tiếp, bầu không khí tựa như trở nên có chút vi diệu.

Jinsoul nhìn cô gái nhợt nhạt đang ngước nhìn mình, cô đột nhiên cúi người, một tay đặt lên vai Jungeun, tay còn lại nâng cằm người kia lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng nhìn có chút mê hoặc trong bóng tối.

Cô đã sớm muốn làm việc này rồi.

Khoảnh khắc dán lên, tay Jinsoul càng siết chặt vai Jungeun hơn.

Jungeun trợn tròn mắt, giống như hoàn toàn không thể tin hành động của Jinsoul lúc này, chai nước ngọt trên tay nàng lăn xuống đất lúc nào không hay, chai nước chưa được đậy nắp liền lan tràn khắp nơi. Nhưng hiện tại nàng không có thời gian cùng tinh lực đi quan tâm đến lãng phí nước, hiện tại nàng đang sợ hãi trước hành động của Jinsoul.

"Jung ..." Nàng muốn đánh thức người trước mặt, nhưng nàng mới nói một chữ, nhưng đổi lại là nữ nhân trước mặt càng hôn kịch liệt hơn.

Sau đó Jinsoul cũng đã cân nhắc xem tại sao trên đỉnh núi đêm đó cô lại đột ngột hôn Jungeun như vậy, cô suy nghĩ rất lâu nhưng không thể đưa cho chính mình câu trả lời. Cuối cùng Jinsoul chỉ biết hôm đó muốn hôn nàng liền hôn, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán muốn chứng minh, cho nên mới dán lên môi của cô gái này.

Jungeun nhẹ giọng kháng cự, Jinsoul nghe thấy nhưng còn chưa giải quyết được nghi hoặc đột nhiên xuất hiện trong lòng, sao có thể buông tha Jungeun dễ dàng như vậy? Cho nên, phản kháng cùng tiếng kêu của Jungeun đều bị cô chặn lại, nuốt vào trong bụng.

Khi gió núi thổi qua, mái tóc dài của Jinsoul bị thổi vào má Jungeun, sợi tóc mềm mại mang lại cảm giác ngứa ngáy, Jungeun không nhịn được, há miệng muốn hắt hơi một cái.

Jinsoul thừa dịp kẽ hở này tiến vào răng, trong lĩnh vực cùng khí tức đã hai mươi năm vốn chỉ thuộc về Jungeun, cô lại cường thế giữ lấy, tùy ý càn quét, nỗ lực để lại dấu ấn ở trong không gian này.

Cô cũng đã làm được.

Lúc này Jungeun đã ngồi xổm dưới đất, hai chân tê dại, không còn khí lực, muốn duy trì tư thế ngồi xổm cũng khó. Jinsoul phối hợp với chiều cao của nàng, ngồi xổm xuống, duy trì ở mức cao hơn nàng nửa cái đầu, vẫn nâng cằm của nàng lên.

Cô thích độ cao chênh lệch này, việc này mang lại cho cô cảm giác kɦoáı ƈảʍ chinh phục.

Một lúc lâu sau, lúc Jungeun hoàn toàn mất đi quyết tâm kháng cự, Jinsoul mới buông nàng ra.

Từ tại chỗ đứng lên, Jinsoul vuốt mái tóc dài bị gió thổi bay, giữa lông mày lộ ra một tia hứng thú "Rất ngọt." cô nói, xen lẫn với vị của nước ngọt, vị của Jungeun rất ngọt.

Những lời này làm cho vành tai của Jungeun triệt để đỏ lên, như bị lửa đốt, nàng muốn thoát khỏi "hiện trường sự cố", nhưng chân mềm nhũn không cách nào bước đi.

Trên môi nóng rực, tựa như khí tức của Jinsoul vẫn đang chiếm lấy hô hấp của nàng.

Jungeun chưa kịp nói gì thì Jinsoul đã cúi người, đưa một tay về phía nàng.

"Bọn họ sắp đến rồi." Thấy Jungeun không có động tĩnh gì, Jinsoul nói.

Trên con đường quanh co cách đỉnh núi không xa, tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao đã vang lên. Jungeun đột nhiên hoàn hồn, tay ở trên đùi bóp một cái, cuối cùng vẫn là thành thật đưa tay vào lòng bàn tay của Jinsoul.

"Căng thẳng sao?" Jinsoul kéo nàng lên khỏi mặt đất, nhưng không có lại thả tay Jungeun ra, cô nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút ý cười. Cô cảm thấy trong lòng bàn tay Jungeun mồ hôi nhễ nhại.

Jungeun không ngẩng đầu lên, nàng nhìn chằm chằm vào mũi chân, Jinsoul cảm thấy lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, nhưng nàng lại cảm nhận chính là sự điên cuồng của Jinsoul.

"Chị, vừa rồi, tại sao ..." Nàng lắp ba lắp bắp hỏi, Jungeun suy nghĩ rất lâu, nàng biết sau khi hỏi câu này có thể sẽ cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng hiện tại, nàng cảm thấy mình không hỏi cho rõ ràng, có thể vẫn kéo dài trong khoảng thời gian này sẽ chỉ mình nàng cân nhắc.

Khi nàng hỏi câu này, trong mắt nữ nhân đang kéo nàng như có một ngôi sao băng xẹt qua. Jinsoul có chút kinh ngạc: "Hửm, hôn em sao?" Cô nói thêm lời mà Jungeun chưa nói.

Jungeun gật đầu, nàng muốn cuộn tròn ngón tay lại, nhưng Jinsoul nắm quá chặt, nàng mất đi quyền khống chế, không thể làm gì khác hơn là để Jinsoul tùy ý nắm lấy.

"Tôi đột nhiên muốn thế." Jinsoul đáp, ánh mắt không chút né tránh, yên lặng nhìn người bên cạnh. Điều mà cô muốn chứng minh nhất trong lòng, hiện tại tựa như càng thêm mơ hồ.

Lúc này, những ánh sáng thưa thớt đã chiếu về phía hai người, đại đoàn xe dần dần chạy đến.

Xuất hiện đầu tiên chính là chiếc xe mà Kim Hyunjin "quá giang", Jinsoul vẫy tay về phía bên kia. Jungeun đứng bên cạnh cô, lén lút ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cô. Dây đàn trong lòng tựa như đã bị bàn tay trước đó nâng cằm của nàng gảy một hồi, hiện tại vẫn còn vọng trong lòng nàng.

Khi Kim Hyunjin đi tới, cô tình cờ nhìn thấy Jungeun vẫn chưa thu hồi ánh mắt, hắn nhìn cô gái đứng cạnh bạn già Jinsoul của hắn, còn chưa kịp giải thích bên trong ánh mắt kia là có ý gì thì Jungeun đã thu hồi ánh mắt. Sau đó, hai người đối mặt với nhau, người kia nở nụ cười thân thiện với mình. Kim Hyunjin có chút kinh ngạc, vốn tưởng dựa vào tính tình của Jungeun, nàng căm hận Jinsoul cũng sẽ không có hảo cảm gì với mình.

"Kim tiểu thư, cảm ơn chị chuyện của bệnh viện, ngày khác tôi sẽ trả lại tiền cho chị" Jungeun nói.

Khi nghe đến hai từ bệnh viện, Kim Hyunjin lập tức hiểu ra. Cô cười ha ha hai tiếng, không dám kể công "Cô nói chuyện người điều dưỡng a, người đó là tôi mời, nhưng tiền lương là Jinsoul trả, cho nên cô không cần phải cảm ơn tôi." Cô không có nói dối, hiện tại người điều dưỡng đều yêu cầu trả lương, 50 ngàn won, lúc đó Jinsoul mời tới người ứng trước lương, sau đó chuyện này vẫn rơi lên đầu Jinsoul.

Jungeun sững sờ, bị tin tức này làm cả kinh không nhẹ, lúc này nàng nhìn Kim Hyunjin rồi lại nhìn Jinsoul vẫn đang nắm tay nàng, đột nhiên không biết nên nói gì. Nhưng mà, tại sao Jung Jinsoul lại làm như vậy?

"Jinsoul không nói cho cô biết sao?" Kim Hyunjin cười nói, kinh ngạc nhìn nàng.

"Cần cậu lắm miệng à?" Jinsoul nhíu mày, cảm thấy Kim Hyunjin thật phiền phức, cô nhớ đến lời Kim Hyunjin đã nói với cô trong quán bar khoảng thời gian trước.

"Nếu như cậu chỉ muốn ngủ với cô ấy, vui đùa một chút, tớ không có ý kiến." Kim Hyunjin hỏi cô, đến tột cùng cô muốn thế nào đây?

Bản thân Jinsoul lúc này cũng không hiểu, lúc đầu để Jungeun ở lại chính là vì muốn dằn vặt nàng, nhưng sau đó dần dần Jungeun tựa như trở thành phiền phức, cô còn để ở trong lòng. "Tôi là người nông cạn vậy sao?" Lúc Jinsoul nghe Kim Hyunjin nói ngủ, cô liền cau mày, tựa như cô không thích nghe từ này dùng trên Jungeun, giống như, rất ... khó chịu, cảm giác giống như nàng bị chà đạp.

"Vậy cậu muốn nghiêm túc với cô ấy à?" Sau khi cô phủ nhận ý tứ thứ nhất của Kim Hyunjin, Kim Hyunjin liền sớm đề xuất khả năng thứ hai.

Ngày đó Jinsoul không nói lời nào, những thứ cô bỏ qua trong lòng tựa như liền bị Kim Hyunjin vạch trần, cô có chút không muốn thừa nhận. Giống như lúc ở bệnh viện, cô biết người điều dưỡng mà Kim Hyunjin thuê là cho Jungeun, nhưng cô vẫn đồng ý, thậm chí còn chủ động hỗ trợ.

Trên người Jungeun có một cỗ năng lượng, làm cho cô thưởng thức, tựa hồ còn có loại hấp dẫn chí mạng.

Cô làm sao lại muốn nghiêm túc với Jungeun? Jinsoul lý trí bác bỏ ý niệm này, thậm chí khi lên xe đến vùng ngoại ô, cô vẫn đang thuyết phục bản thân. Cô không ngừng tự nhủ rằng cô chỉ hiếu kỳ với cô gái mảnh mai trước mặt, cũng chỉ muốn biết tìm hiểu thêm mà thôi. Cho nên, đêm nay, khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng không ngừng mê hoặc mình, cô không chút do dự mà hôn lên.

Hôn để tìm hiểu xem cô đang nghĩ gì về nàng, nhưng sau khi chiếm tiện nghi của cô gái kia, bản thân cô vẫn còn mơ hồ.

Jinsoul làm Kim Hyunjin dở khóc dở cười, ánh mắt rơi vào hai tay đan xen của hai người đối diện, nhíu mày, có lẽ cô biết Jinsoul muốn làm gì. Trước chuyện chưa thể làm rõ, Jinsoul luôn làm theo ý thích của bản thân, sau này tự nhiên sẽ dần dần lộ ra kết quả. Trong quán bar trước đó, Jinsoul không thể trả lời đến tột cùng cô có muốn nghiêm túc với Jungeun hay không, bây giờ cô đang làm những gì cô muốn làm.

"Đêm nay có định đi chơi với bọn họ không?" Kim Hyunjin hỏi.

Jinsoul lắc đầu như hắn dự đoán, người kia nắm lấy tay Jungeun, đáp lại lời của Kim Hyunjin, "Em ấy không khỏe, về trước."

Đối với chuyện Jinsoul muốn đi, ở đây không ai dám phản bác, chỉ là mọi người không hẹn mà muốn giữ cô lại.

"Chị Jinsoul, mới bắt đầu thôi a, chị đi rồi sẽ rất nhàm chán a!"

"Đúng vậy, Chị Jinsoul, vừa rồi mấy người chúng ta còn nói đã lâu không gặp chị a! Em còn nghĩ hôm nay mình gặp may, có thể xem chị nghiền ép tên Jungsook kia! Hẳn là chị Jinsoul không biết, tiểu tử Jungsook kia đã thắng mấy ván liên tiếp, nhưng hắn quá kiêu ngạo a, chúng ta còn mong chị tới thu thập hắn đây!" Hôm nay Jungsook tới đây cũng tính là phú nhị đại, gia đình của hắn làm ngành công nghiệp ô tô, hắn có hứng thú cải trang lại.

Nhiều người vây quanh Jinsoul mở miệng nói, trong ánh mắt mang theo sùng bái.

Jungeun vẫn bị Jinsoul giữ tay, bởi vì Jinsoul đang đứng giữa đám người nên nàng cũng bị bao vây. Nàng có chút ngạc nhiên về tính khí hỏng bét của Jinsoul, hiển nhiên có thể được mấy vị công tử này sùng bái như vậy, hơn nữa nhìn lên, xem ra những tên phú nhị đại này cũng thực sự muốn thân cận cô.

Jungeun cũng đã từng biết đám người này. Nàng không thể nào thích tiếp xúc với đám người này, nhiều người trong số họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được sủng ái, tính tình vênh váo, tính khí lại xấu xa, ỷ vào tổ tông cha chú làm mưa làm gió khắp giang sơn, công tử bột lại vô lại. Nhưng trước mắt, đám công tử bột trong mắt Jungeun xưa nay chưa từng phục tùng, giờ khắc này lại đang chịu phục Jinsoul không chênh lệch tuổi tác với bọn họ bao nhiêu, nàng kinh ngạc đến ngây người.

Jungeun nhìn mấy người trước mặt, nàng không hiểu.

Lúc này, trên mặt Jinsoul mang theo ý cười, như có tâm tình tốt, gõ vào đầu thanh niên đang nói chuyện, "Rồi rồi, hôm nay các cậu chơi đi, hôm nay mèo con nhà tôi có chút không thoải mái, trước tiên tôi phải đưa em ấy về nhà. Không phải Kim Hyunjin còn muốn mời khách sao? Cũng đừng nhân từ mà uống phần của tôi luôn đi!"

Mèo con? Jungeun có chút mê man, đây là Jinsoul nói nàng sao?

Vài câu nói của Jinsoul khiến đám công tử bột im bặt, Jungeun cắn môi, nàng không biết mình hiểu ý của Jinsoul mấy phần, nhưng bây giờ nàng rất rõ ràng, kỳ thực nàng cũng không hiểu một tí gì về Jinsoul. Trước đây nàng chỉ nghĩ rằng Jinsoul chỉ là một thương nhân thủ đoạn tàn nhẫn, như một tiểu nhân có thù tất báo, nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ cái mác năm xưa nàng đặt cho Jinsoul đã sai rồi...

Hoặc là nói, nàng cũng chỉ là người mù sờ voi, coi chính mình đã biết hết mọi thứ, nhưng kỳ thực nàng không biết gì cả.

Jungeun bị Jinsoul mang đi rời xa náo nhiệt.

Khi chuẩn bị lái xe xuống núi, đột nhiên có người gọi Jinsoul.

"Chị Jinsoul!" Một cô gái mặc quần da, mái tóc nhuộm thành màu xám tro vui vẻ chạy tới, dáng vẻ giống như rất quen thuộc với Jinsoul, cười hì hì chào hỏi, "Jinsoul tỷ, tiểu tử Jungsook kia vừa vặn cũng muốn xuống núi, hay là chị đi giáo huấn hắn một chút đi?"

Mục đích của đám người này ở đây là muốn đua từ đỉnh núi xuống chân núi, bởi vì địa hình, liền không nói tới chuyện kỹ thuật, chỉ cần xem ai là người liều mạng nhất, người đầu tiên đến chân núi, cạnh tranh tốc độ.

Trong toàn bộ đoạn đường xuống dốc, dưới nhân tố ảnh hưởng của quán tính cùng trọng lực thì gia tốc cũng tăng lên, liều mạng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đương nhiên Jinsoul không có ý kiến, cô vừa muốn mở miệng đáp ứng, dư quang thoáng thấy Jungeun đang đứng ở một bên không lên tiếng, mà ngón tay thì bấm vào nhau, cô đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng, suýt chút nữa cô đã quên mất, hôm nay mèo con mà cô mang theo có vẻ rất sợ trò đua xe này.

Lời chưa kịp ra khỏi miệng đột nhiên thay đổi ý tứ, Jinsoul cười cự tuyệt cô gái tóc màu xám tro, "Quên đi, hôm nay tôi không so đo với mọi người, không phải còn có Kim Hyunjin sao? Mặc dù tay chân đã lẩm cẩm tựa hồ không thuận tiện, nhưng nếu cho một chiếc xe, Hyunjin vẫn có thể lên trời cao. Hyunjin bồi mọi người, tôi đi trước một bước."

Cô gái tóc màu xám tro nghe cô nói lời này, sắc mặt có chút tối sầm lại, dậm chân có chút tính trẻ con, biểu tình trên mặt có chút mất mát lại đáng yêu, "Này lại không thể hảo hảo giáo huấn tiểu tử Jungsook kia một bài học sao! Ai nha, chị Jinsoul, lần sau chị nhất định phải đến a! Vậy hôm nay tạm biệt chị!" Nói xong, cô ta vẫy tay tạm biệt Jinsoul, đi về phía trung tâm đám người.

Jinsoul lên xe, thấy Jungeun đang nhìn thẳng vào mình, cô nghĩ trên mặt mình bị dính cái gì nên vươn tay lau hai cái, "Làm sao vậy?" Kéo gương xuống xem, Jinsoul không thấy có gì bất thường, nhưng ánh mắt Jungeun vẫn dán chặt vào cô, cô không khỏi mở miệng hỏi.

"Tại sao chị... không chơi với bọn họ?" Jungeun rất mẫn cảm, nàng có thể cảm nhận được lúc cô gái kia đưa ra đề nghị thì Jinsoul cũng rất muốn thử, nhưng cuối cùng, không biết tại sao người này lại từ bỏ.

Trong lòng nàng có một suy đoán, nàng muốn chứng thực, nhưng nàng lại sợ.

Jungeun khẩn trương, trong lúc vô tình đã thốt ra câu hỏi trong lòng.

"Không phải em không thích lại còn rất sợ sao?" Jinsoul thắt dây an toàn nói, "Nếu như vậy, tôi còn định chơi làm gì nữa? Trở về thôi."

Cô thản nhiên nói, nhưng người nghe lại đặt trên đầu quả tim. Jungeun giữ chặt dây an toàn trên ngực, yên lặng cắn môi, vậy những gì Jinsoul làm vừa rồi hoàn toàn là vì nàng? Tại sao vậy? Nàng nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng trên đỉnh núi, hình ảnh đó tựa hồ còn vương vấn trong tâm trí, nàng bất giác liếm môi dưới, nhưng hành động này càng khiến nàng cảm thấy bất an...

Đây... là ... nơi vừa rồi Jinsoul đã hôn qua...

Ý nghĩ này giống như kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không, càng nghĩ càng làm nàng lưu ý. Mọi thời khắc luôn nhắc nhở nàng, vừa rồi, nàng thực sự cùng Jinsoul hôn môi.

Trên đường về cũng không có kẹt xe, về đến nhà cũng đã là một giờ sau.

Dì Song đã nghỉ ngơi, vào cửa rất yên tĩnh. Jinsoul thay giày, đi vào bếp lấy nước, Jungeun chuẩn bị về phòng.

"Bây giờ em tùy ý sử dụng tầng ba, đừng nhảy trong phòng khách nữa." Jinsoul nói. Ngày đó ngoài cửa sổ nhìn thấy thiên nga uyển chuyển nhảy múa cô còn có chút động tâm, huống chi là người đi đường, có lẽ sẽ nhìn thấy thoáng qua, loại tình huống này cô không muốn nhìn thấy nữa.

Độc chiếm là một chuyện quá bình thường đối với Jinsoul.

Bàn tay đang cầm nắm cửa bằng kim loại của Jungeun cứng đờ, nàng xoay người lại, sững sờ nhìn Jinsoul đang ngồi trên sô pha, như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, "Sao?"

Jinsoul tùy ý nhấc một chân lên, khoác lên chân còn lại, "Không phải em muốn khiêu vũ sao? Tôi nói, sau này em có thể sử dụng tầng ba."

Đội ngũ trang trí mà mấy ngày trước Kim Hyunjin giới thiệu, hiện tại đã trang trí lại tầng ba biến thành một phòng khiêu vũ.

Jungeun mê man đi theo Jinsoul lên lầu, ở lối vào lầu ba có một cánh cửa, sau khi đẩy ra, tầm mắt của nàng đột nhiên trống trải. Toàn bộ tầng ba, dưới chỉ dẫn của Jinsoul đã hoàn toàn được mở ra. Ban đầu, ánh sáng trong nhà của Jinsoul rất tốt, cô đã thay toàn bộ vách tường thành cửa sổ lớn bằng kính. Hiện tại, toàn bộ tầng ba, hai vách tường đối diện đã trở thành bộ dạng như vậy, giống như chúng hoàn toàn bị treo trên không trung. Không đóng rèm lại, nhảy múa trong căn phòng này giống như đang nhảy múa trên không trung.

Vách tường thứ ba còn lại được làm thành một tấm gương. Dì nội trợ đã tới dọn dẹp rồi, cực kỳ sáng sủa, giống như có thể soi sáng mọi thứ trên đời.

Trong góc còn có một cây dương cầm màu trắng, giờ khắc này như thục nữ yên lặng ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn hai người ở cửa.

Lúc này trời đã về đêm, Jinsoul bật tất cả đèn, căn phòng giống như một quả cầu pha lê, có chút khiến người ta cảm thấy đẹp đến nghẹt thở.

Tư thái của Jinsoul rất thản nhiên, cầm cốc nước lạnh lúc nãy lấy trong bếp, bất chấp cái lạnh, cô dựa vào cửa, thưởng thức sắc mặt đang không ngừng biến hóa của Jungeun, nhìn nàng từ kinh ngạc sang chấn động, lại hé đôi môi đỏ mọng như muốn dụ hoặc cô, ngây người nhìn phòng tập.

"Thế nào, được không?" Jinsoul nhìn nàng cười, lại có chút muốn hôn nàng.

Jungeun cởi giày, đi chân trần bước lên sàn, đưa tay chạm vào tường, chất liệu thép không gỉ sáng bóng, như có thể phản chiếu ánh sáng. Đầu ngón tay nàng cảm thấy một chút mát lạnh, như có thể xua đi cái nóng giữa mùa hè.

Mũi chân nàng giống như cảm nhận được phấn khích của nàng, vô thức kiễng chân lên, không mang giày múa, nàng nhiều nhất là xoay tròn hai vòng, nhưng nàng vẫn giống như một con thiên nga nhỏ, vô cùng tao nhã khiến người ta nhìn không chớp mắt.

"Trong tủ có giày, là Tiền a di đi mua, em xem có hợp không." Tâm tình của Jinsoul cũng trở nên rất tốt, nhìn bóng người màu đen tinh tế, cô mở miệng nói.

Giọng của Jinsoul đánh gãy Jungeun vẫn còn muốn nhảy, nàng trở về thực tại "Đây đều là chị chuẩn bị cho tôi sao?" Nàng nhìn Jinsoul, trong mắt hiện lên tia hy vọng, còn có tia không thể tin.

Jinsoul dựa vào tường, không nhúc nhích, chỉ lắc chiếc ly trong suốt trong tay, trong đó có những viên đá chưa tan hết, tiếng leng keng vang vọng, "Nếu không phải vậy thì sao?" Giọng nói của cô rất mê người, tiếng leng keng của nước đá va vào ly như đệm nhạc cho nàng.

Đầu ngón chân Jungeun có chút bất an giật giật, ngón chân cái co lại, tưởng không có người phát hiện liền lặng lẽ rơi xuống, "Cảm ơn chị." Nàng nói.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nói lời cảm ơn, đối với hảo ý của Jinsoul, Jungeun cảm thấy không thể giải thích được, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui thích. Ai bảo mỗi một lần Jinsoul đều chọc thủng tâm nàng làm chi?

"Nhưng, tại sao?"

Jinsoul nhíu mày, cô cảm thấy tối nay lá gan Jungeun hơi lớn, không một chút sợ hãi mà tán gẫu với cô.

"Tôi muốn nhìn em nhảy, nhưng tôi lại không muốn để người khác tùy tiện nhìn thấy. Lý do này, có được không?" Cô nhìn chằm chằm vào mắt cô gái rồi đột nhiên động. Từ cửa bước từng bước đi về phía Jungeun.

Đôi môi đỏ mọng càng ngày càng đến gần cô, Jinsoul cầm cái ly uống thêm một ngụm nước lạnh, sau đó đi tới bên người Jungeun, cô gái kia giống như một con thú nhỏ sợ hãi ngẩng đầu, cúi đầu, đặt lên.

Liền rất yêu thích, liền rất muốn chiếm hữu, sau đó liền giữ lấy cho riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro