Chương 67: Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Phượng Tê điện tiếp tục giả vờ hai ngày, thẳng đến khi thái y nói nàng đã khá hơn không ít, rốt cuộc cũng có thể trở về phủ.

"Hồi phủ rồi." Vừa về tới trong phủ, Thái Anh giống như cá được trở về với nước, liền trở nên sống động không ít. Thái Anh hít sâu một hơi, xoay người cười nói với Lệ Sa, "Lệ Sa, ở trong cung thật đúng là buồn chết Bổn công chúa nha."

"Lệ Sa đương nhiên biết Anh Nhi rất buồn bực." Lệ Sa khẽ cười một tiếng, "Nếu không thì cũng sẽ không mỗi ngày đều phái người đến hỏi Hoàng hậu nương nương lúc nào có thể trở về a."

"Nói rất hay, làm như ngươi không muốn về vậy." Trừng mắt nhìn Lệ Sa, Thái Anh nói.

"Đúng, Lệ Sa so với Anh Nhi càng muốn nhanh trở về a." Lệ Sa cũng không phủ nhận, mỉm cười hồi đáp.

"Lệ Sa, vừa rồi trên đường trở về ta nhìn thấy hương lầu vừa khai trương, bề ngoài nhìn rất không tồi, chúng ta đi nếm thử đi."

"Như vậy không tốt lắm đâu. Đối với ngoại nhân, ngươi bây giờ là người bệnh nặng mới khỏi, tốt nhất vẫn nên ở quý phủ tĩnh dưỡng nhiều một chút."

"Tĩnh dưỡng lâu như vậy Bổn công chúa cũng muốn mốc meo rồi." Thái Anh một bên oán trách, một bên lôi kéo cánh tay Lệ Sa, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, "Để cho Bổn công chúa ra ngoài đi."

"Trước kia lúc ở trong cung cũng chưa từng thấy Anh Nhi như vậy a."

"Đây không phải đã xuất cung rồi sao? Đương nhiên muốn hảo hảo tự do một chút. Lệ Sa nếu không đi Bổn công chúa đi một mình."

"Anh Nhi đã nói như vậy Lệ Sa còn có thể không đáp ứng sao?" Lệ Sa đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khẽ cười cười, "Bất quá chỉ có thể ra ngoài một chút."

"Biết rồi, biết rồi, Lệ Sa, ngươi càng ngày càng nhiều lời rồi." Thái Anh một bên nói, một bên đem Lệ Sa kéo ra cửa.

"Cũng không biết Lệ Sa nhiều lời như vậy là vì muốn quan tâm ai." Lệ Sa lầm bầm một câu.

"Hảo hảo hảo, Lệ Sa hết thảy cũng là vì Bổn công chúa. Đợi chúng ta đã trở về Bổn công chúa liền mặc ngươi giáo huấn, như thế nào?"

Biết rõ sau khi trở về Thái Anh chắc chắn sẽ không nhớ rõ chuyện này nữa, Lệ Sa cũng không vạch trần nàng. Chẳng qua là buồn cười mà lắc đầu, đi theo Thái Anh lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi đi một đoạn thời gian mới đến nơi.

"Anh Nhi, đừng quên cái này." Trước lúc xuống xe Lệ Sa đem một cái mũ rộng vành đeo lên đầu Thái Anh, "Anh Nhi dung nhan tuyệt thế, chỉ có một mình Lệ Sa mới được nhìn." Trước khi Thái Anh lên tiếng Lệ Sa cũng rất thức thời tự mình mang lên mũ rộng vành. Thái Anh cho Lệ Sa một ánh mắt khen ngợi.

Đi theo Thái Anh xuống xe ngựa, Lệ Sa nhíu nhíu mày, nói với Thái Anh, "Anh Nhi, nơi này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt a."

"Bổn... Tiểu thư chính là muốn tìm lý do đi ra ngoài mà thôi, ngươi có cần phải vạch trần như vậy không!" Thái Anh thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Lệ Sa. Tuy rằng cách một chiếc mũ Lệ Sa nhìn không tới thần sắc của Thái Anh, nhưng nàng cũng có thể đoán được Thái Anh lúc này khẳng định đang dùng đôi mắt xinh đẹp kia lên án nàng a.

"Anh Nhi chớ để ý, Lệ Sa cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi."

"Tùy tiện nói vậy thì đừng nói."

"Anh Nhi muốn cướp đoạt quyền lợi nói chuyện của Lệ Sa sao?" Lệ Sa ngữ khí khiêu khích.

"Nếu cản được Bổn công chúa thật hy vọng ngươi câm miệng lâu một chút." Thái Anh thuận miệng nói ra.

"Tốt." Lệ Sa khóe mắt hiện lên một tia giảo hoạt, ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.

"Đi thôi, Lệ Sa." Mắt nhìn cửa ra vào, Thái Anh mang theo Lệ Sa cùng tiến vào bên trong.

Liễu Nhi thay Thái Anh sắp xếp một căn phòng, cùng một bàn thức ăn vô cùng phong phú.

Đi vào phòng, Thái Anh tháo xuống mũ rộng vành trên đầu mình.

"Bổn công chúa thật yêu thích loại cảm giác không bị trói buộc này." Thái Anh cười cười nói.

Lệ Sa tháo xuống mũ rộng vành, hướng về phía Thái Anh nhẹ gật đầu, xem như phụ họa lời nàng.

Nơi này khách nhân tương đối nhiều, Thái Anh đợi đã lâu cũng thấy tiểu nhị mang đồ ăn đến, không khỏi có chút phiền muộn.

"Lệ Sa, cùng Bổn công chúa tùy tiện tâm sự một chút a."

Lệ Sa hướng về phía Thái Anh mỉm cười một chút, không nói lời nào.

"Ngươi sao không nói chuyện?" Thái Anh nhíu mày nhìn Lệ Sa.

Lệ Sa như trước mỉm cười không nói một lời.

"Lệ Sa, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy Lệ Sa im lặng như vậy, Thái Anh trong mắt dâng lên một tia lo lắng, Lệ Sa không phải bị bệnh gì rồi a.

Lệ Sa lắc đầu, đưa tay chỉ Thái Anh, lại đối với mình làm một động tác câm miệng.

Thái Anh bây giờ mới nhớ tới trước khi vào cửa, mình đã nói với Lệ Sa tốt nhất nàng nên câm miệng mới tốt a.

"Bổn công chúa chỉ thuận miệng nói mấy lời, ngươi để ý làm cái gì?" Thái Anh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lệ Sa, Lệ Sa này chẳng lẽ còn tưởng thật?

Lệ Sa thẳng tắp nhìn Thái Anh, trong mắt ý tứ hết sức rõ ràng, nàng chính là tưởng thật, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn chấp hành.

"Bổn công chúa hiện tại muốn ngươi mở miệng nói chuyện."

Lệ Sa lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.

"Ngươi cố ý muốn Bổn công chúa khó chịu có phải không!" Thái Anh trong giọng nói mang theo một tia phiền muộn. Lệ Sa chẳng lẽ không biết, không có nàng trò chuyện nàng một mình sẽ rất cô đơn lạnh lẽo sao!

Lệ Sa hướng về phía Thái Anh tròn mắt, chứng tỏ mình là người vô tội.

"Hừ." Thái Anh hừ một tiếng, cũng bắt đầu nổi nóng, "Bổn công chúa cũng không phải không còn ai." Nói xong liền hướng về phía Liễu Nhi cách đó không xa vẫy vẫy tay.

Liễu Nhi rất nhanh đi tới, cúi đầu hỏi Thái Anh một câu: "Công chúa có gì phân phó?"

"Bổn công chúa buồn bực, cùng Bổn công chúa trò chuyện." Một bên nói qua, một bên hướng về phía Lệ Sa ném đi một ánh mắt khiêu khích. Trong mắt ý tứ rất rõ ràng: Không có ngươi, Bổn công chúa vẫn có thể tìm tới một đống người làm bạn cùng Bổn công chúa!

"Cái này..." Liễu Nhi sửng sốt một chút, khó xử nhìn Lệ Sa, loại chuyện này không phải trước đây là chuyện bí mật của Lệ Sa cùng công chúa ở khuê phòng sao? Như thế nào đột nhiên kéo nàng vào, nàng thật sự thụ sủng nhược kinh a, nếu không chuẩn bị cho tốt sẽ hỏng bét.

"Nhìn Lệ Sa làm cái gì." Thái Anh bất mãn nói, "Bây giờ Bổn công chúa cùng ngươi nói chuyện."

"Vậy Lệ Sa tỷ tỷ?" Liễu Nhi thăm dò hỏi một câu, đổi lấy sắc mặt âm trầm của Thái Anh.

"Coi nàng không tồn tại!" Thái Anh phất phất tay nói.

"Vậy công chúa muốn cùng Liễu Nhi nói chuyện gì?" Liễu Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Cái gì cũng được. Tùy tiện nói vài chuyện thú vị a."

"Vậy Liễu Nhi nói một chút chuyện khi công chúa không ở quý phủ mấy ngày nay." Liễu Nhi suy nghĩ một chút, nói.

"Ừ, ngươi nói đi." Thái Anh phất phất tay.

"Thúy Nhi mỗi ngày ba lượt quét dọn chánh điện, cẩn thận tỉ mỉ, quản gia thường xuyên tìm người giáo huấn, A Toàn tiễn đưa công chúa tiến cung vài ngày cũng không trở về, vợ của hắn rất nhớ hắn, thường xuyên tìm người nói chuyện..." Liễu Nhi nói liên miên lan man một chuỗi dài cũng không hề dính dáng gì đến hiện tại.

Thái Anh nghe được phiền càng phiền, cuối cùng nhịn không được cắt đứt lời Liễu Nhi: "Ngừng! Ngươi không có chuyện gì thú vị hơn để nói sao?"

"Công chúa, Liễu Nhi mỗi ngày trải qua đều như vậy, cũng không biết nói gì cho đúng." Liễu Nhi có chút vô tội nhìn Thái Anh.

"Được rồi, ngươi có biết chuyện xưa nào không?"

"Có một chuyện." Liễu Nhi suy tư một chút mới nói.

"Nói cho Bổn công chúa nghe một chút a."

"Dạ, công chúa." Liễu Nhi gật gật đầu, "Lúc trước có một cặp tỷ muội vô cùng thân thiết, bọn họ đã thề muốn cả đời đều ở chung một chỗ. Cập kê năm đó, hai người song song bị định ra hôn sự. Các nàng hướng phụ thân bày tỏ tâm ý, lại bị phụ thân cự tuyệt."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó hai tỷ muội đã bị đưa lên kiệu hoa về nhà chồng."

Thái Anh hỏi: "Bổn công chúa là muốn hỏi ngươi cặp tỷ muội đó cuối cùng thế nào?"

"Công chúa cảm thấy thế nào?" Liễu Nhi nhìn Thái Anh nói, "Đương nhiên là sống cùng phu quân cả đời, giúp chồng dạy con, an ổn qua ngày. Chẳng lẽ họ có thể ở cùng một chỗ sao?"

"Câu chuyện này Bổn công chúa không thích, đổi chuyện khác cho Bổn công chúa." Thái Anh lông mày nhíu chặt, vì sao hai nữ tử luôn không thể có kết cục tốt!

"Công chúa, Liễu Nhi học thức nông cạn, chỉ biết mỗi chuyện này."

"Được rồi, được rồi, được rồi." Thái Anh phiền muộn vẫy tay, "Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Liễu Nhi cúi đầu thi lễ. Liễu Nhi lặng lẽ cho Lệ Sa một ánh mắt, ý tứ vừa nhìn liền hiểu ngay: Ta đã đem người xấu cùng kẻ ngu dốt đều đuổi hết, ngươi tiếp theo có thể hảo hảo biểu hiện!

Lệ Sa bí mật giơ lên hai ngón tay cái với Liễu Nhi, khẽ mỉm cười.

Sau khi Liễu Nhi rời khỏi, Lệ Sa từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Thái Anh: "Anh Nhi, Lệ Sa có một câu chuyện kết thúc rất tốt đẹp, Anh Nhi có muốn nghe không?"

Cũng không đợi Thái Anh đáp lại, Lệ Sa đã bắt đầu nói.

"Lúc trước có một công chúa cùng một thị nữ, các nàng thân phận khác biệt, nhưng lại yêu thích lẫn nhau. Công chúa liều lĩnh cùng thị nữ ở chung một chỗ." Liếc nhìn Thái Anh, Lệ Sa mỉm cười, "Cuối cùng, các nàng hạnh phúc cả đời."

"Câu chuyện này của ngươi thật nhạt nhẽo."

"Nhưng mà Anh Nhi rất thích, không phải sao?" Lệ Sa nhíu mày nhìn về phía Thái Anh.

"Ừ, Bổn công chúa rất thích." Tựa vào trong lòng Lệ Sa, Thái Anh nói, "Ngươi không cùng Bổn công chúa giận dỗi nữa sao? Nguyện ý mở miệng nói chuyện?"

Lệ Sa mỉm cười, nói: "Lệ Sa cũng có chút tiểu tính tình a, Anh Nhi phải dễ dàng tha thứ một chút mới được."

"Lần này nể tình câu chuyện kia, Bổn công chúa không cùng người so đo." Thái Anh rầu rĩ nói qua, "Lần sau còn như vậy, Bổn công chúa cũng không để ý tới ngươi nữa."

Lệ Sa khóe mắt tràn đầy vui vẻ, "Lần sau, nếu Lệ Sa phát cáu sẽ đổi một phương pháp khác."

"Không cho phép ngươi phát cáu."

"Công chúa đây là muốn đối với Lệ Sa thực hành chính sách chuyên chế sao?"

"Như thế thì sao?" Thái Anh khiêu mi nhìn Lệ Sa.

"Lệ Sa cũng chỉ có thể tiếp nhận."

Liễu Nhi đứng ở phía ngoài nhìn hai người hòa lẫn vào nhau, đáy mắt hiện lên một tia hâm mộ, không biết lúc nào mình mới có thể tìm được một người như vậy, chỉ là cùng chung một chỗ, liền có thể làm cho mình cảm nhận được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro