Chương 36: Xuân Hương các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày về sau, Hoàng đế mang theo một nhóm người ngồi xe ngựa xuất cung.

Đi theo Hoàng đế ngoại trừ những người đã được chỉ định ngay từ đầu, còn nhiều thêm một Cảnh Bình.

Ngồi ở trên xe ngựa, Thái Anh thở dài một tiếng. Lần cải trang đi du ngoạn này kiếp trước nàng chưa từng trải qua, không biết tương lai như thế nào nàng tự nhiên có chút bất an.

"Anh Nhi, có phải đang mệt hay không?" Ngắm thần sắc Thái Anh có chút không yên, Lệ Sa mở miệng hỏi.

"Ân, có một chút." Thái Anh gật gật đầu, "Bất quá có thể nghe được Lệ Sa kêu ta một tiếng Anh Nhi lập tức tinh thần liền tốt hơn gấp trăm lần nha."

"Anh Nhi đừng nói mê sảng." Lệ Sa trừng mắt liếc nhìn Thái Anh, nói ra.

"Ta nói đều là lời thật lòng." Thái Anh trong mắt tràn đầy nghịch ngợm.

"Hảo hảo hảo, Anh Nhi nói đều là thật." Lệ Sa tràn đầy cưng chiều trả lời, "Lệ Sa thay ngươi xoa bóp bả vai a."

"Ân." Thái Anh nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, Anh Nhi, nghe nói, buổi tối hôm qua Cảnh Bình công chúa ở bên ngoài ngự thư phòng của Hoàng thượng quỳ cả một đêm a." Lệ Sa một bên giúp Thái Anh xoa bả vai, một bên nói.

"Chuyện này có gì kì lạ." Thái Anh không cho là đúng, mở miệng nói, "Vì Vệ Trung nàng cái gì cũng đều làm ra được." Ở bên ngoài ngự thư phòng quỳ một đêm sao? Ngược lại là nàng ở kiếp trước cũng hơi tương tự. Nàng kiếp trước vì được gả cho Tướng quân kia không phải chưa từng làm chuyện như vậy. Không hề có tôn nghiêm của công chúa, vì cái gì bất quá chỉ là có thể thân cận người nam nhân kia. A, Thái Anh cười lạnh một tiếng, nữ nhân, thật sự thật đáng buồn.

"Anh Nhi, đừng luôn lộ ra vẻ mặt này." Nhìn thấy Thái Anh như tự giễu, như bi thương, Lệ Sa không biết như thế nào trong nội tâm lại sinh ra đau xót, "Lệ Sa không thích ngươi như vậy."

"Vì sao?" Thái Anh nhíu mày, nhìn về phía Lệ Sa, "Ta đang cười a, không phải sao?"

"Anh Nhi chỉ là thoạt nhìn đang cười mà thôi." Lệ Sa thẳng tắp nhìn vào hai con ngươi của Thái Anh nói, "Nhưng mà Lệ Sa có thể cảm giác được Anh Nhi nội tâm bi thương."

"Lệ Sa." Thái Anh khẽ cong môi nói, "Trên đời này, chỉ có ngươi hiểu ta."

"Bởi vì trên đời này cũng chỉ có mỗi Anh Nhi rất hiểu Lệ Sa a." Lệ Sa híp mắt, mỉm cười.

Xe ngựa lắc lư một thời gian rất dài, hoàng hôn gần buông xuống rốt cuộc cũng ngừng lại.

Thái Anh đưa tay vén lên tấm rèm bên cạnh, mắt nhìn ngoài. Thoạt nhìn là một trang viên.

"Công chúa, cẩn thận dưới chân." Lệ Sa cẩn thận nâng Thái Anh xuống xe ngựa.

Lọt vào trong tầm mắt là một thôn trang không hề nhỏ, bên ngoài thôn trang còn có một mảnh rừng. Thôn trang trang trí tuy rằng mộc mạc, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần tươi mát.

Thái Anh dang hai tay, hít thở một chút không khí chung quanh, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu. Quả nhiên con người một khi tự do mặc kệ là cái gì cũng đều thoải mái.

"Công chúa có vẻ rất thích chỗ này?" Một thanh âm làm cho người ta chán ghét xuất hiện bên tai Thái Anh, thoáng cái liền phá hủy tâm tình đang rất tốt của nàng.

Thái Anh cau mày nhìn về phía Vệ Trung, ngữ khí mang theo vài phần không vui, "Có thích hay không là chuyện của Bổn công chúa, Tướng quân không có quyền quản Bổn công chúa a."

"Vi thần tự nhiên không dám quản công chúa, vi thần bất quá là quan tâm công chúa một chút, dù sao công chúa cũng là lần đầu tiên xuất cung. Công chúa nếu như thích nơi này, vi thần sẽ sai người ở bên ngoài cung kiến tạo một cái giống như đúc, tương lai sau khi công chúa gả đến cũng có một địa phương yêu thích có thể ở lại." Vệ Trung ha ha cười, cũng không thèm để ý Thái Anh lãnh đạm thế nào. Hắn ngược lại bởi vì Thái Anh lãnh đạm mà càng thêm thích nàng. Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân tự tìm tới cửa, nhưng mà Thái Anh, nữ nhân thân phận cao quý này nhìn về hướng hắn sắc mặt không chút thay đổi vẫn là người đầu tiên, hắn cảm thấy hắn đối với nàng mê luyến đã rất sâu.

Thật là nam nhân không biết xấu hổ! Thái Anh trong mắt hiện lên một tia oán giận, rõ ràng lại dám đem nàng trở thành đồ vật sở hữu của hắn, nàng không hảo hảo giáo huấn hắn một chút, nàng đổi họ với Lạp Lệ Sa! Đổi tên Lạp Thái Anh sao? Thái Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy đó là một cái tên không tệ. Kịp phản ứng tự mình vừa rồi nghĩ cái gì, Thái Anh mặt thoáng chút liền đỏ lên, nghe như vậy thế nào lại có cảm giác nàng là người của Lệ Sa a? Nàng nghĩ gì thế, cho dù muốn sửa họ cũng là Lệ Sa đổi thành họ của nàng, gọi Phác Lệ Sa mới đúng! Thái Anh càng nghĩ càng cảm thấy như vậy mới đáng tin cậy.

Thái Anh xấu hổ bị Vệ Trung nhìn vào trong mắt trở thành thẹn thùng, quả nhiên, mặc kệ là nữ nhân dạng gì, chỉ cần hắn bày ra bộ dạng tình căn thâm chủng đều bị hắn chinh phục. Lòng hư vinh của Vệ Trung thật sự rất thỏa mãn.

"Công chúa yên tâm, vi thần nhất định sẽ hảo hảo đợi công chúa a." Vệ Trung cam đoan nói.

Thái Anh ngay cả một ánh mắt cũng đều lười ban phát cho tên nam nhân không biết xấu hổ này.

"Công chúa, bên ngoài gió lớn." Lệ Sa hợp thời mà xen vào một câu, "Nên vào thôn trang a."

"Tốt." Thái Anh gật gật đầu, cũng không nói lời tạm biệt với Vệ Trung, theo Lệ Sa tiến vào thôn trang.

"Vệ tướng quân, ta rất thích thôn trang này." Thừa dịp Thái Anh vừa rời khỏi, Cảnh Bình chậm rãi đi lên liếc mắt đưa tình nhìn Vệ Trung, thẹn thùng nói.

"Công chúa nếu như yêu thích như vậy, cứ ở trong trang viên thêm một đoạn thời gian a." Vệ Trung lễ phép thi lễ một cái nói, "Vệ mỗ còn có việc cần làm, sẽ không thể bồi công chúa nói chuyện phiếm, cáo từ." Nói rồi cũng quay đầu ly khai Cảnh Bình. Cảnh Bình công chúa luôn thích quấn lấy này thật sự làm cho người khác phiền lòng.

Nhìn thân ảnh Vệ Trung rời đi, Cảnh Bình trong mắt hiện lên một tia si mê, còn có mất mát. Nếu như mình không phải công chúa dân gian, mà là thân phận công chúa cao quý như Thái Anh, Tướng quân có phải sẽ không đối xử với mình lãnh đạm như vừa rồi?

Thoáng cái đã trôi qua một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Riêng phần Thái Anh sau khi ăn tối liền chuẩn bị tắm gội nghỉ ngơi.

Trong phòng, Thái Anh lại để cho Lệ Sa từ trong bao lấy ra hai thân quần áo nam trang cho hai người thay đổi.

"Công chúa, ngươi là muốn làm cái gì?" Lệ Sa cầm lấy nam trang, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

"Dẫn ngươi đi một nơi rất tốt đẹp." Thái Anh khẽ cười một tiếng, nói ra, "Trước mặc vào đi."

Không biết như thế nào Lệ Sa đột nhiên có loại dự cảm bất thường.

"Công chúa, sắc trời đã không còn sớm, chi bằng chúng ta cũng sớm đi nghỉ ngơi đi." Lệ Sa khuyên giải nói, "Công chúa nếu là thật sự nhàm chán, Lệ Sa cùng ngươi xem sách một chút a."

"Lệ Sa ngươi hôm nay như thế nào nhiều lời như vậy." Thái Anh chân mày lá liễu nhướng lên, "Bổn công chúa bất quá là muốn đi ra ngoài vui đùa một chút mà thôi, phụ hoàng cũng đồng ý rồi."

"Nhưng... nhưng là..."

"Nếu ngươi cứ nhưng là, Bổn công chúa vứt ngươi ở lại đi một mình." Thái Anh hai tay chống nạnh nói, "Tranh thủ thời gian thay đổi y phục, bằng không Bổn công chúa lại phải tức giận."

"Cái này... Được rồi, nhưng nhất định phải sớm một chút quay trở về." Biết rõ không lay chuyển được Thái Anh, Lệ Sa thở dài một tiếng, bắt đầu thay quần áo.

"Biết rồi, yên tâm đi, ta chỉ là đi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi." Thái Anh trên mặt chất đầy mỉm cười.

"Công chúa, ngươi cuối cùng là muốn đi chỗ nào..."

Thái Anh chẳng qua là cười thần bí, cũng không đáp lời.

Thẳng đến khi Thái Anh đem Lệ Sa dẫn tới cửa ra vào, Lệ Sa mới hiểu được.

Nhìn ba chữ "Xuân Hương các" treo trên cao, Lệ Sa không hề nghĩ ngợi trực tiếp đem Thái Anh kéo đi.

"Anh Nhi, ngươi điên rồi a!" Lệ Sa có chút đề cao âm lượng, tỏ vẻ chính mình đang tức giận, "Loại địa phương này coi như là nam tử đến cũng sẽ bị nói là trơ trẽn, hai người chúng ta là nữ tử..."

"Lệ Sa lại nói mê sảng cái gì rồi, bổn công tử hiện tại thật sự là nam nhân a." Thái Anh mở ra quạt xếp trong tay, vỗ vỗ vai Lệ Sa nói, "Ngươi cũng là nam nhân."

"Anh Nhi đừng nháo, chúng ta trở về đi." Lệ Sa thật là chóng mặt muốn chết rồi, phải kéo Thái Anh phải trở về trang viên thôi.

"Trở về cái gì!" Đem quạt xếp gấp lại, Thái Anh gõ đánh một cái vào tay Lệ Sa, "Bổn công... tử còn chưa đi dạo. Hay là ngươi muốn vứt bỏ Bổn công tử một mình trở về? Bổn công tử nói cho ngươi biết, cho dù ngươi bây giờ quay trở về, Bổn công tử cũng nhất quyết phải đi dạo cho xong đấy!"

Lệ Sa bất đắc dĩ vuốt trán: "Anh Nhi, có thể nói cho Lệ Sa biết lý do ngươi đến đây không?"

"Bổn công tử chỉ là muốn nhìn một chút địa phương mà tất cả nam nhân đều gọi là ôn nhu hương này đến tột cùng là cái dạng gì." Thái Anh nói. Kiếp trước Vệ Trung thường xuyên lưu luyến loại địa phương này, nàng ngược lại muốn nhìn xem có gì khiến hắn si mê như vậy!

"Anh Nhi, chúng ta đi vào liếc mắt nhìn một chút, xem hết liền đi ra được không?" Lệ Sa lôi kéo cánh tay Thái Anh, gần như cầu khẩn nói. Nơi này loạn như vậy, công chúa lại là một bộ dạng xinh đẹp, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.

"Được rồi." Thái Anh suy nghĩ một chút cũng đáp ứng, "Chỉ nhìn trong chốc lát. Kỳ thật Lệ Sa không cần lo lắng như vậy, bên cạnh ta còn mấy ám vệ sẽ bảo vệ ta."

"Công chúa, Hoàng thượng nếu biết ngươi tới chỗ như thế này, nhất định sẽ hảo hảo trách phạt ngươi a." Lệ Sa nói.

"Yên tâm đi." Thái Anh nói, "Bọn hắn ngoại trừ bảo vệ an toàn cho ta, cái gì cũng không biết làm, cũng sẽ không nói ra."

"Như vậy là tốt rồi."

"Hiện tại ngươi có thể đi vào chưa a?"

"Ân." Lệ Sa có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là theo Thái Anh tiến vào.

Bên trong "Xuân Hương các", cảnh tượng hết sức náo nhiệt. Thái Anh trong mắt tràn đầy tình sắc cả trai lẫn gái, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu. Thật không rõ những nam nhân kia tại sao lại yêu thích loại địa phương này!

"Anh Nhi, chúng ta trở về đi." Lệ Sa kéo tay áo Thái Anh, bày ra một bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Ân." Thái Anh nhẹ gật đầu, mang theo Lệ Sa đang muốn đi ra ngoài. Trong lúc đó thấy được một thân ảnh quen thuộc, Thái Anh đồng tử có chút rụt lại, chính là Vệ Trung!

Thật sự là tính cách đến chết vẫn không đổi, cho dù là cùng Hoàng đế đi tuần, cũng tranh thủ thời gian đến thanh lâu.

Vệ Trung cùng một cô nương đùa giỡn hai câu, liền ôm người ta lên lầu.

"Ta muốn một gian phòng cách vách với vị công tử kia." Thái Anh đem một thỏi bạc đưa cho tú bà bên cạnh, giảm thanh âm xuống mức thấp nhất nói ra.

"Được." Tú bà mặt mày hớn hở, "Không biết công tử muốn vị cô nương nào làm bạn?"

"Tạm thời không cần." Thái Anh nói.

"Công tử mời đi bên này." Tú bà mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, dù sao khách nhân như Thái Anh nàng gặp được không phải chỉ một hai người. Tú bà chuyên tâm ở phía trước dẫn đường.

"Anh Nhi, ngươi muốn làm cái gì!" Lệ Sa lông mày nhíu chặt, gắt gao giữ lấy ống tay áo của Thái Anh, "Chúng ta không phải nói sẽ trở về sao?"

"Thế nhưng ta có chuyện trọng yếu." Thái Anh nói.

"Là chuyện gì?" Lệ Sa hỏi.

"Nghe bên góc tường." Thái Anh khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười lạnh. Vệ Trung gần đây luôn quấy rối nàng, nàng nếu không cho hắn một chút hồi đáp thú vị, chẳng phải là rất có lỗi với hắn sao.

Lệ Sa: ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro