Chương 23: Hiến vật quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?" Hoàng đế nhìn Thái Anh hồi lâu, nàng rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

"Không có gì." Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, "Chỉ là nhớ đến một ít chuyện, có chút cảm khái. Anh Nhi, vũ đạo của ngươi nhìn rất đẹp, lúc nào đó lại múa cho phụ hoàng một khúc a."

"Phụ hoàng nếu muốn xem, nữ nhi lúc nào cũng có thể vì phụ hoàng mà nhảy múa." Thái Anh mỉm cười.

"Tốt, tốt." Hoàng đế trong mắt tràn đầy thỏa mãn vui vẻ, "Vương phi cũng không thiếu vũ đạo, ngươi nếu là có hứng thú ta sẽ cho người dạy ngươi."

"Tốt." Thái Anh cười cười, "Phụ hoàng nếu là muốn xem, nữ nhi nhất định chăm chú học."

"Nói đến vũ đạo của Vương phi, Hoàng hậu là quen thuộc nhất a, ta đã nghĩ nên để Hoàng hậu chỉ điểm một chút cho ngươi." Hoàng đế nói, đem ánh mắt hướng về phía Hoàng hậu, "Đáng tiếc nàng năm đó chân tổn thương quá nặng, không thể nhảy nữa."

"Hoàng thượng, trên đời này, luôn sẽ có những việc ngoài ý muốn a." Hoàng hậu nhàn nhạt nói, "Coi như là nô tì có thể khiêu vũ, trong nội tâm của Hoàng thượng, cũng không thể bì kịp một phần vạn của tỷ tỷ."

Bầu không khí giữa Hoàng hậu cùng Hoàng đế bỗng trở nên thật căng thẳng, Thái Anh có chút tò mò. Thời điểm kiếp trước nàng đã biết rõ, mối quan hệ của mẫu hậu cùng phụ hoàng không hài hòa như người khác vẫn thường thấy. Chẳng qua là không biết vai trò của Vương phi này ở giữa hai người là gì a. Tương Vương phi, nàng nhớ không lầm hình như là tỷ tỷ ruột thịt của mẫu hậu?

Thời điểm bầu không khí tràn ngập cứng ngắc cùng căng thẳng, Vệ Trung tiến lên một bước, kêu Hoàng thượng một tiếng, phá vỡ cái không khí yên lặng đến mức quỷ dị này, "Hoàng thượng."

"Ái khanh có chuyện gì?" Hoàng đế một lần nữa đem ánh mắt đặt ở trên người Vệ Trung.

"Thần lần này đi biên quan, ngoại trừ bình định chiến sự, còn mang về ba kiện bảo vật." Vệ Trung nói.

"Không hổ là thần tử tốt của trẫm." Hoàng đế cười cười, hỏi, "Không biết là bảo vật gì a?"

"Kiện thứ nhất, chính là kỳ hương Tây Vực, tên là Ngưng hương." Vệ Trung nói, lệnh cho thủ hạ bưng lên một cái khay, xốc lên vải đó phủ bên trên, bên trong ước chừng khoảng mười cái hộp nhỏ, "Kỳ hương này, chỉ cần dính vào một chút, mùi thơm có thể ba ngày không tiêu tan. Thần cho rằng, công chúa và chư vị nương nương, sẽ thập phần ưa thích."

Vệ Trung đưa tay mở nắp của một trong mười hộp kỳ hương kia. Cái nắp vừa mở ra, mùi thơm bên trong lập tức liền đầy tràn bốn phía. Mùi thơm cực kỳ thanh đạm, nhưng mà ngửi thấy lại hết sức làm cho lòng người thư thái.

"Anh Nhi rất thích sao?" Hoàng đế hỏi Thái Anh ngồi bên cạnh mình.

"Đồ vật đặc biệt như thế, nữ nhi tự nhiên ưa thích." Thái Anh mỉm cười, mấy hộp ngưng hương này phụ hoàng không để cho Hoàng hậu hoặc là các phi tử khác chọn đầu tiên, mà là để cho nàng chọn. Chính là nói cho người khác biết, địa vị của nàng trong lòng hắn cao bao nhiêu.

"Nếu như thích, ngươi cứ chọn một hộp a." Hoàng đế nói.

"Đa tạ phụ hoàng, vậy nữ nhi liền không khách khí." Thái Anh nói rồi đi về hướng thái giám đang bưng khay. Quét mắt qua mấy cái hộp đặt ngay ngắn, ánh mắt cứng lại tại cái hộp cuối cùng. Cái hộp kia được điêu khắc hình ảnh chim sơn ca vô cùng tinh xảo, Thái Anh không biết như thế nào lại nhớ tới Lệ Sa. Đưa tay đem hộp ngưng hương cầm lên, vuốt ve hoa văn phía trên, chỉ cảm thấy yêu thích đến mức không muốn buông tay.

Tại phương hướng của Vệ Trung, chỉ có thể nhìn nửa bên mặt Thái Anh.

Nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, lại nhớ đến điệu múa động lòng người, lực đạo hết sức nhỏ tràn ngập vòng eo nhỏ nhắn, Vệ Trung không biết như thế nào trong lòng nóng lên, ánh mắt nhìn về phía Thái Anh cũng thêm phần nóng bỏng.

Cảm nhận được một ánh mắt vô cùng nóng ở ngay bên cạnh, Thái Anh quay đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt của Vệ Trung. Thái Anh chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, lập tức tránh đi.

Cùng Thái Anh liếc nhau một cái, Vệ Trung có thể chứng kiến rất rõ ràng trong mắt Thái Anh chợt lóe lên một tia chán ghét, sững sờ ngơ ngác một chút, sờ lên cái mũi, có chút nghĩ không ra lý do mình bị công chúa chán ghét. Chẳng lẽ là công chúa hy vọng hắn đem tất cả ngưng hương lén lút vụng trộm đưa cho nàng, mà không phải hiến cho Hoàng thượng?

"Anh Nhi thế đã chọn xong rồi sao?" Hoàng đế hỏi.

Thái Anh nhẹ gật đầu, nói: "Nữ nhi muốn hộp này a."

"Số còn lại đưa đến trong hậu cung của Hoàng hậu, để cho Hoàng hậu phân chia a." Hoàng đế phất phất tay, nói.

Ngưng hương rất nhanh đã bị thái giám cầm xuống dưới.

Hoàng đế nhìn về phía Vệ Trung, hỏi: "Không biết kiện thứ hai là bảo vật gì?"

"Kiện thứ hai là váy bảy màu." Vệ Trung đang nói chuyện, lại có một tiểu thái giám bưng khay đi tới. Vải đỏ xốc lên, một kiện xiêm y tỏa ra màu lưu ly xuất hiện ở trước mắt mọi người. Xiêm y được làm thập phần xa hoa, mỗi một châm một đường đều là dùng tơ vàng hoàn thành, phía trên khảm nạm bảo thạch cực kì quý giá.

"Anh Nhi." Hoàng đế nhìn về phía Thái Anh, "Xiêm y như thế, đối với ngươi vô cùng phù hợp. Trẫm liền phần thưởng ban cho ngươi." Có lẽ là bởi vì nhớ tới Tương Vương phi, Hoàng đế hôm nay chỉ có một ý tưởng, chính là đem tất cả những thứ tốt nhất đều ban cho Thái Anh. Nữ nhi bảo bối của hắn, chỉ có đồ vật tốt nhất trên đời mới xứng với nàng.

"Hoàng thượng, người đã ban thưởng cho Anh Nhi ngưng hương Tây Vực." Lưu Quý phi nói, "Xiêm y này liền ban thưởng cho người khác a. Người đối với Anh Nhi thiên vị quá mức."

"Trẫm chính là muốn toàn bộ người trong thiên hạ biết rằng, trẫm thiên vị Anh Nhi!" Hoàng đế hôm nay đặc biệt không lý trí. Ở trước mặt mọi người quá thiên vị Thái Anh, tự nhiên sẽ mang đến lợi ích cho nàng nhưng đồng thời cũng sẽ mang đến vô số ghen ghét. Nhưng mà hắn hôm nay lại bất chấp hết thảy rồi. Hắn thầm nghĩ, đem nhiều năm tình cảm luôn giấu trong lòng toàn bộ trút trên người Thái Anh.

"Đa tạ phụ hoàng." Thái Anh sửng sốt một chút, lập tức liền mỉm cười đón nhận. Người khác ghen ghét hãm hại, nàng chưa bao giờ sợ, kiếp này nàng cũng không phải là mềm như trái hồng mặc người khi dễ!

Về việc Vệ Trung hiến vật quý, nàng nhớ rõ kiếp trước, Vệ Trung cũng có hiến vào ba kiện bảo vật, nhưng mà Hoàng đế cũng không có ban cho Cảnh Bình. Bởi vì là nàng, cho nên hết thảy mới trở nên thay đổi như vậy sao?

Cảnh Bình ngồi ở phía dưới hầu như muốn cắn nát một cái răng. Thái Anh, đây hết thảy đều là do nàng ta! Thái Anh cướp đi vị trí Trưởng công chúa vốn thuộc về nàng, cướp phú quý thuộc về nàng, bây giờ còn cướp đi sủng ái của phụ hoàng. Nếu như không có Thái Anh, giờ phút này ngồi ở bên người phụ hoàng tiếp nhận ban thưởng chính là nàng a! Đúng, chỉ cần Thái Anh biến mất, mọi thứ hết thảy đều thuộc về nàng. Cảnh Bình trầm tư suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Thái Anh, cũng có chút động.

"Hoàng thượng, kiện bảo vật thứ ba này có chút kỳ lạ." Sau khi xiêm y được Thái Anh đón nhận, Vệ Trung nói đến kiện bảo vật thứ ba.

"A?" Hoàng đế hứng thú, "Không biết là vật kì lạ gì?"

"Kiện bảo vật này chính là một người. Người này có thể biết được được mối nhân duyên của mỗi người." Vệ Trung nói.

"Cái gì biết nhân duyên, ta xem bất quá là mánh khóe giang hồ thuật sĩ thường dùng để bịp người mà thôi." Hữu tướng lạnh lùng nói một câu, "Tướng quân chẳng lẽ thật sự tin sao?"

"Hắn đã từng cho xem qua cho thủ hạ của vi thần, nhất định không sai lầm." Vệ Trung nói, "Hoàng thượng nếu không ngại xin để cho hắn đến đại điện nhìn thử xem."

"Chuẩn tấu." Hoàng đế phất phất tay, xem như đã đáp ứng yêu cầu này.

Không mất bao nhiêu thời gian, một nam tử trung niên ăn mặt quái dị liền xuất hiện ở trên đại điện.

"Nghe nói ngươi biết nhân duyên?" Hoàng đế nhìn về phía nam tử trên đại điện, nói thật, trong nội tâm hắn chính là không tin điều này.

"Bẩm báo Hoàng thượng, đúng vậy." Người nọ cung kính cuối người nói một câu.

"Vậy ngươi thử nói một chút xem, trẫm nhân duyên như thế nào?" Hoàng đế hỏi người ở phía đối diện.

Người nọ nhìn Hoàng đế trong chốc lát, lập tức xách bút lên, viết mấy chữ trên giấy, để cho hạ nhân trình lên cho Hoàng thượng.

Hoàng đế mở ra tờ giấy trong tay, phía trên đã viết mấy chữ rồng bay phượng múa to tướng, "Tình cảm chân thành đã qua đời, lưu lại một nữ nhi."

Hoàng đế ngẩn người thất thần.

Người nọ lập tức viết thêm hai cuộn giấy, đưa cho thái giám dâng lên Hoàng hậu cùng Thái Anh.

Hoàng hậu nhìn thấy trang giấy trong nháy mắt đồng tử liền co rụt, âm thầm liếc ánh mắt về phía thị nữ Liên Nhi bên cạnh.

"Nương nương, Liên Nhi cho ngươi thêm trà." Liên Nhi ngầm hiểu, cầm lấy ấm trà thay Hoàng hậu rót nước, không nghĩ tới nước trà tràn ra, thấm ướt cả trang giấy. Chữ viết trên giấy bị nước thấm ướt, mơ hồ nhìn không rõ.

"Nương nương thực xin lỗi, Liên Nhi không phải cố ý." Liên Nhi lập tức quỳ xuống.

"Mà thôi, không có việc gì, dù sao Bổn cung đã xem hết rồi." Hoàng hậu nói, đem trang giấy ướt đưa cho Liên Nhi, "Cầm lấy đi ném đi a."

"Vâng." Liên Nhi lập tức đem trang giấy thu lại, một lần nữa đứng ở bên cạnh Hoàng hậu.

"Hoàng hậu, phía trên đã viết cái gì?" Hoàng đế nhìn về phía Hoàng hậu.

"Không có gì đặc biệt." Hoàng hậu nhàn nhạt nói.

Hoàng đế chẳng qua là hỏi cho có, cũng không chú ý nhiều lắm. Cuối cùng đem ánh mắt hướng tới trang giấy trên tay Thái Anh: "Anh Nhi, của ngươi đã viết cái gì mau cho trẫm nhìn xem, trẫm sẽ thay ngươi chọn Phò mã tốt."

"Phụ hoàng chỉ sợ phải thất vọng rồi." Thái Anh đem trang giấy đưa cho Hoàng đế, phía trên Viết bốn chữ: Mục tiêu có nữ.

"Như vậy là ý gì? Nói là Anh Nhi tương lai sẽ có một nữ hài tử sao?"

Thái Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Có lẽ vậy, bất quá con gái cảm thấy, giang hồ thuật sĩ nói làm sao có thể tin tưởng. Bất quá là ăn nói bậy bạ mà thôi." Thật sự là chê cười, nàng đời này làm sao có khả năng cùng nam nhân khác thành thân, làm sao có thể sẽ có nữ hài!

"Công chúa, nếu là đại sư nói tuyệt đối không sai." Vệ Trung tiến lên một bước, đối với Thái Anh nói, "Công chúa sẽ có một nữ. Vi thần tin tưởng, nhất định là nữ hài xinh đẹp động lòng người giống như công chúa." Vệ Trung nhìn về phía Thái Anh, trong mắt không thể che giấu si mê. Người nọ thời điểm đoán nhân duyên cho hắn, cũng là trúng mục tiêu có nữ, cùng công chúa giống nhau. Chẳng lẽ, nhân duyên của hắn chính là Thái Anh công chúa? Hắn nhớ rõ, công chúa năm nay đã mười bốn tuổi, rất nhanh đã đến tuổi cập kê rồi. Có lẽ, hắn nên thừa cơ cùng công chúa phát triển tình cảm một chút.

"Phụ hoàng, nữ nhi có chút mệt mỏi, xin được cáo lui trước." Chạm phải đôi mắt của Vệ Trung, Thái Anh chỉ cảm thấy bị buồn nôn. Kiếp trước nàng đến tột cùng là như thế nào cảm thấy cái đôi mắt híp lại kia là tràn đầy thâm tình a! Đầu óc nhất định là bị lừa đá rồi!

Thọ yến xem như cũng đã gần xong, Hoàng đế đồng ý để Thái Anh rời đi.

"Công chúa, ngươi làm sao vậy?" Từ bên trong đi ra, Thái Anh toàn bộ sắc mặt liền hết sức không tốt, Lệ Sa có chút lo lắng hỏi một câu.

"Đầu của Bổn công chúa chỉ để cho con lừa nó đá!" Thái Anh phẫn hận mà nói một câu.

Lệ Sa: "..." Nàng cảm thấy vẫn là không cần nói thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro