Chương 22: Tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh múa yên ổn hoàn tất, Hoàng đế khẽ gật đầu, cũng không có tán thưởng quá lâu. Giống như là đang nhìn một vũ đạo không hề có lực hấp dẫn.

Cảnh Bình bị Hoàng đế đặc biệt lạnh lùng khiến cho ngẩn người. Phản ứng của Hoàng đế so với dự liệu của nàng thật sự là kém nhiều lắm. Nàng lựa chọn khiêu vũ cho Hoàng đế xem, ngoại trừ muốn cùng Thái Anh đoạt danh tiếng, điểm trọng yếu nhất vẫn là mong Hoàng đế thập phần yêu thích vũ đạo này, thậm chí có thể nói là đạt đến cảnh giới của sự si mê. Vũ đạo của nàng tuy rằng không tính là cực hạn hoàn mỹ, nhưng mà nàng tự tin có thể làm cho Hoàng đế thoả mãn. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ cũng không có gì bận tâm. Cuối cùng xảy ra sai lầm gì, Cảnh Bình nghĩ như thế nào cũng nghĩ không rõ.

Khóe miệng Thái Anh cong lên một nụ cười mỉa mai, tình huống này thật sự nằm trong dự liệu của nàng.

Thời điểm kiếp trước, Cảnh Bình dựa vào một điệu múa này mà đạt được danh tiếng rất lớn, thậm chí còn được kêu ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, bày ra vô vàn ân sủng. Lúc đó, danh tiếng của Cảnh Bình thậm chí đã vượt qua Trưởng công chúa như nàng. Kiếp trước, nàng chỉ có thể căm giận bất bình mà nhìn nàng ta, thế nhưng kiếp này mọi việc đã khác. Nàng có thể ngồi ở chỗ này, mỉm cười ngắm nhìn Cảnh Bình thất bại.

"Công chúa, tâm tình của ngươi tựa hồ rất tốt?" Lệ Sa nhạy cảm phát hiện Thái Anh khóe miệng khẽ cong lên, cúi người hỏi một câu.

Thái Anh cười nói: "Bổn công chúa khi nào tâm tình không tốt đây?"

"Lúc Lệ Sa không nhìn lén công chúa khiêu vũ." Lệ Sa thập phần không kiêng dè mà chỉ ra thái độ ngạo kiều không đoán nổi của Thái Anh.

"Lệ Sa." Thái Anh trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, "Không nên luôn thành thật như vậy, Bổn công chúa sẽ cảm thấy thật mất mặt a."

"Lệ Sa lần sau sẽ chú ý hơn." Lệ Sa trong mắt hiện lên mỉm cười, nhưng mà Thái Anh lại không nhìn thấy.

So với Thái Anh ở đây đang chuyện trò rất vui vẻ thì Cảnh Bình ở chỗ đó lại là một mảnh lạnh như băng. Tất cả mọi người đều đã biết, Cảnh Bình công chúa tựa hồ cũng không được sủng ái giống như đồn đãi, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Bình cũng ít đi vài phần tôn kính, nhiều thêm vài phần xem thường. Công chúa dân gian đúng là công chúa dân gian, sinh thần của hoàng thượng lại chỉ biết nhảy một điệu múa không ra hồn, múa đến mất mặt xấu hổ.

Ngồi vị trí phía trên, đem vẻ mặt của mọi người xung quanh thu hết vào mắt, giữa hai hàng lông mày của Cảnh Bình nhiễm lên một tia tức giận. Trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy đôi mắt của Thái Anh giống như mỉm cười mà cũng không phải cười, Cảnh Bình chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một trận buồn bực cùng tức giận.

"Phụ hoàng, nữ nhi cũng có một điệu múa..." Thái Anh đứng dậy, chưa kịp nói hết câu đã bị một người bên ngoài cắt đứt.

"Hoàng... Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng!" Một cái thái giám vội vàng chạy vào, quỳ gối trên đại điện.

"Chuyện gì, tại sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?" Hoàng đế nhìn tiểu thái giám quỳ gối trên đại điện, hỏi một câu.

Tựa hồ là chạy quá nhanh, thái giám phải hít hai hơi thật sâu mới có thể trọn vẹn nói ra: "Phiêu, Phiêu, Phiêu Kỵ Tướng quân hồi kinh rồi!"

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng.

"Hoàng thượng, Phiêu Kỵ Tướng quân đã hồi kinh, hiện tại đã ở bên ngoài điện chờ gặp." Thái giám nói.

"Còn không mau mời!"

Không bao lâu, Phiêu Kỵ Tướng quân theo sự dẫn đường của thái giám đi vào trong cung điện. Người tới ngũ quan như ngọc, áo trắng tóc đen, y phục bồng bềnh phiêu dật, càng lộ ra tư thái tự do tự tại không bị trói buộc.

Nhìn thấy người này, Thái Anh ngẩn người, trí nhớ ngày xưa toàn bộ xông lên đầu. Người nam nhân này, nàng cho dù chết cũng sẽ không quên! Tướng quân, Vệ Trung! Nam nhân này đã hủy cả đời của nàng cùng Lệ Sa! Trong mắt Thái Anh hiện đầy cừu hận, cả thân thể đều khẽ run lên.

"Công chúa?" Một tay đặt lên bờ vai của nàng, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu ấm áp bên trong lại mang theo lo lắng của Lệ Sa, "Ngươi làm sao vậy?"

Quay đầu, chạm phải đôi mắt tràn đầy nhu thuận, nội tâm Thái Anh cũng ngoài ý muốn bình tĩnh lại. Bây giờ không giống như ngày xưa, nàng hiện tại, sẽ không yêu mến Tướng quân này một lần nữa, hết thảy bi kịch đều sẽ không phát sinh. Chỉ cần có Lệ Sa bên cạnh mình, nàng cái gì cũng không lo lắng.

"Không có gì." Vỗ vỗ bàn tay thả trên vai mình, Thái Anh nói, "Chẳng qua là nhớ tới ác mộng trước kia mà thôi."

"Công chúa, đừng sợ, Lệ Sa vĩnh viễn bên cạnh ngươi, cho dù là ác mộng cũng không thể khi dễ công chúa." Lệ Sa mỉm cười, nói.

"Lệ Sa, có ngươi thật tốt." Thái Anh mỉm cười, nhanh chóng giấu đi vẻ lo lắng trong mắt.

Không giống với nội tâm đầy cừu hận của Thái Anh, Cảnh Bình trong nháy mắt đang nhìn đến Vệ Trung, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng. Tướng quân tuổi trẻ tài cao lại anh tuấn, nữ tử ai sẽ không động tâm đây?

"Tham kiến Hoàng thượng." Vệ Trung đi đến chính giữa, đối với Hoàng đế quỳ thi lễ nói.

"Vệ ái khanh xin đứng lên." Hoàng đế trong mắt tràn đầy vui vẻ, nói, "Ái khanh hai ngày trước không phải còn dùng bồ câu đưa tin, nói vẫn còn ở biên quan chuẩn bị trở về kinh, như thế nào nhanh như vậy đã đến kinh thành?"

"Vi thần biết rõ hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, cho nên ra roi thúc ngựa, đến đây chúc thọ." Vệ Trung cung kính nói, "Thần còn mang về ba vạn quân, với tư cách hạ lễ hiến vào cho Hoàng thượng!"

"Hặc hặc, tốt." Hoàng đế cởi mở cười, "Vệ tướng quân quả nhiên là một đời hào kiệt, trẫm rất là thoả mãn, người đâu, ban thưởng ghế ngồi!"

Không biết có phải Hoàng đế có ý an bài hay không, chỗ ngồi của Vệ Trung lại vô tình đối diện Thái Anh, Thái Anh ngẩng đầu liền có thể trông thấy.

Không muốn nhìn thấy cái bộ mặt khiến người ta chán ghét này của Vệ Trung, Thái Anh giả bộ như đang cùng thị nữ bên người nói chuyện phiếm.

"Hoàng thượng, Bình nhi đã hiến múa xong, tiếp theo có phải nên đến Anh Nhi hay không a?" Lưu Quý phi bên người Hoàng đế chọn thời điểm này mở miệng nói.

Hoàng đế nhíu mày, vừa muốn nói cái gì Cảnh Bình liền từ chỗ ngồi của mình đứng lên, "Phụ hoàng, tỷ tỷ vì điệu nhảy này đã tốn hết không ít tâm tư, kính xin phụ hoàng không nên phụ một mảnh tâm ý này của tỷ tỷ."

Lông mày của Hoàng đế càng nhíu chặt hơn. Khóe miệng Thái Anh lại vẽ lên một nụ cười mỉa mai, Cảnh Bình này thật đúng là bình thường đi tìm đường chết.

"Phụ hoàng, nữ nhi đi thay y phục." Thái Anh thoải mái đứng lên, hướng Hoàng đế thi lễ.

"Nếu là như vậy, ngươi hãy đi đi." Thời điểm nhìn về phía Thái Anh, Hoàng đế trong mắt lại nhiễm lên một tia ôn nhu, "Vũ đạo tùy ý là được."

"Nữ nhi hiểu rồi." Thái Anh cúi đầu đi xuống.

Tiếng tiêu du dương vang lên, Thái Anh trong một bộ y phục đỏ rực như lửa, từ bên ngoài đi vào. Thân thuận theo âm thanh, mềm mại không xương, lại giống như tràn đầy sức dãn. Mỗi một động tác đều tràn đầy lực hấp dẫn ngoài ý muốn. Ống tay áo dãn nhẹ, thân thể mềm mại khẽ xoay tròn, càng chuyển càng nhanh. Đột nhiên từ trên mặt đất nhanh nhẹn bay lên. Mũi chân điểm nhẹ một chút, y phục đỏ rực bồng bềnh, giống như Lăng Ba tiên tử. Toàn bộ người trong đại điện nhất thời đều xem đến có chút ngây dại.

Lệ Sa si ngốc nhìn kỹ thuật nhảy của Thái Anh, nàng không phải là lần đầu tiên nhìn công chúa khiêu vũ, nhưng mà mỗi lần nhìn đều có một loại cảm giác rung động. Nhất là thời điểm này, Thái Anh một bộ y phục đỏ rực, mê hoặc nhân tâm. Lệ Sa có cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình đều bị câu dẫn đi rồi. Trái tim loạn xạ nhảy trong lồng ngực.

So với mọi người càng đắm chìm trong kỹ thuật tuyệt vời của Thái Anh, Hoàng đế lại bất đồng, giờ phút này trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, còn có chút gì đó không muốn rời đi. Điệu nhảy này, là người kia đã từng nhảy. Vốn cho là từ nay về sau rốt cuộc không được nhìn thấy nữa, lại không nghĩ rằng, nữ nhi của nàng, còn có thể tái hiện phong thái như vậy. Không tự giác một giọt nước mắt óng ánh theo khóe mắt chảy xuống đôi gò má của Hoàng đế.

Điệu múa hoàn tất, mọi người thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Rất lâu sau tiếng vỗ tay vang lên như sấm, phía dưới là một mảnh thanh âm tán thưởng. Vệ Trung ánh mắt nhìn về phía Thái Anh cũng có chút thay đổi, nhiều thêm vài tia hứng thú, còn có tò mò muốn tìm hiểu. Trong lúc vô tình chạm phải đôi con ngươi muốn khám phá của Tướng quân, Thái Anh lại khẽ cười mỉa mai. Điệu nhảy này là nàng kiếp trước vì sự sủng ái của Tướng quân mà dốc sức liều mạng luyện tập. Kiếp trước, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Không nghĩ tới kiếp này, trong tình huống như thế lại để cho hắn thấy được. Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi sao?

"Con gái bêu xấu rồi." Đối với Hoàng đế hơi thi lễ, Thái Anh nói.

"Ngươi không có bêu xấu." Hoàng đế nói, "Vũ đạo của ngươi đã làm cho trẫm kinh ngạc. Anh Nhi, đi lên đây, ngồi bên cạnh trẫm."

Thái Anh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới đãi ngộ kiếp trước thuộc về Cảnh Bình, bây giờ nàng lại may mắn nhận được. Thái Anh rất nhanh thu hồi kinh ngạc trong mắt, ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế.

"Anh Nhi, ngươi cũng đã biết điệu nhảy này là do ai sáng chế?" Hoàng đế rất hào hứng mà hỏi một câu.

"Là Vương phi đã qua đời." Thái Anh hồi đáp, "Nghe nói tài nhảy múa của Vương phi là thiên hạ đệ nhất, nữ nhi cũng chưa từng được gặp qua, cảm giác rất đáng tiếc."

"Không cần đáng tiếc." Hoàng đế trìu mến sờ lên đầu Thái Anh, "Trẫm đã từ trên người của ngươi, nhìn thấy hình ảnh của nàng." Hoàng đế trong mắt tràn đầy thâm tình, hình như là xuyên qua nàng để nhìn người nào đó. Thái Anh trong nội tâm hiện ra nhàn nhạt nghi hoặc, đến tột cùng là nàng quá nhạy cảm, hay vẫn là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro