Chương 1: Ngày thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   
                    Ngày thứ nhất

" Có ai sống trong tòa nhà này không? "

" Xin lỗi ngài, những người sống ở đây vẫn chưa trở về. "

" Bà có thể mở cửa không? Chúng tôi cần vào để kiểm tra. "

" Nhưng. . . "

" Quý bà đây, mở cửa. Hoặc chúng tôi xông vào. "

" Vâng, tôi sẽ mở ngay. "

Cửa được mở ra, đèn trong nhà bật sáng, ánh đèn vàng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng một mảnh bầu trời đêm bên ngoài ngôi nhà.

Ngoài cửa sổ, một bóng người dựa vào góc tường, ẩn mình trong bóng tối duy nhất còn sót lại. Anh nghe thấy tiếng giày quân đội di chuyển quanh phòng.

" Ngài thấy đấy, không có gì ở đây cả. " người phụ nữ lớn tuổi nói, " Thậm chí còn chẳng có tủ quần áo lớn nào. "

Tên sĩ quan đi quanh phòng rồi đi tới cửa sổ. Nếu có ai đó từ bên ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nhìn thấy anh, như vậy anh ta sẽ không còn đường lui.

May mắn thay, tên sĩ quan không mở cửa sổ mà xoay người rời đi. Căn phòng lại trở nên tối tăm.

" Nếu bà nhìn thấy một người khả nghi, hãy báo cho chúng tôi ngay lập tức. "

" Vâng, thưa ngài. Tôi biết rồi. " người phụ nữ đáp lại, rồi đóng cửa.

Đám *Gestapo rời đi, Lewandowski nghe thấy tiếng giày quân đội của chúng ở cầu thang. Dựa lưng vào tường, anh thận trọng bước lên mái hiên cửa sổ hẹp, di chuyển từ trong góc bóng tối ra cửa sổ, lần mò cái móc khung, nhấc nhẹ hết mức có thể.

[*Gestapo:  là lực lượng cảnh sát bí mật (hoặc Mật vụ) của tổ chức SS do Đức Quốc xã lập ra. (wiki)].

Cảm tạ trời đất, chủ nhà hẳn là quên không khóa cửa.

Có lẽ họ cũng không ngờ sẽ có người đột nhập vào nhà họ từ lầu bốn.

Lewandowski thận trọng leo vào nhà, bước qua chiếc tủ thấp và suýt làm đổ chậu bạc hà nhỏ trên đó.

Anh không biết khi nào người chủ sẽ trở về. Anh chỉ hy vọng chí ít là muộn một chút, để có thể đợi cho đến khi đám Gestapo hoàn thành việc rà soát khu nhà. Lewandowski ôm chặt vết thương, khó khăn ngồi xuống dựa vào tường.

Cuộc phản công ở phía Ba Lan đã thất bại, anh không hề nghe thấy một vụ nổ như dự kiến ​​trên đài phát thanh, nên anh chưa thể cho nổ quả bom do mình sắp đặt. Nhưng Gestapo đã tìm ra nơi ẩn náu của anh. Điều này có nghĩa là thông tin tình báo đã bị rò rỉ. Anh bị một đám người áo đen đuổi theo, chạy trốn về phía đông phương Tây qua vài quảng trường, cuối cùng đi tới đây.

Anh phải cân nhắc kỹ lưỡng về kế hoạch tiếp theo của mình.

Nếu qua mười hai giờ mà chủ nhà vẫn chưa trở về, thì khả năng cao là tối nay người đó sẽ không xuất hiện. Đây là tình huống thuận lợi nhất. Anh có thể yên tâm mà băng bó vết thương, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi đi xuống cầu thang cạnh ống thoát nước ngoài cửa sổ trước bình minh ngày mai. Anh thậm chí có thể mượn một chiếc áo khoác từ chủ nhà - nếu có những người đàn ông mang tầm vóc của anh sống ở đây - điều này sẽ giúp anh có cơ hội trốn thoát khỏi sự điều tra. Sau đó, anh sẽ đi đến căn cứ ngầm dưới lòng đất và cùng các đồng đội tụ họp.

Hy vọng nơi đó vẫn an toàn.



Thật không may, những dự tính của anh sớm thất bại.

Ai đó đang đi lên cầu thang.

Lewandowski nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Anh nên làm gì đây? Nhảy ra khỏi cửa sổ, hay vẫn ở lại? Bộ não của người Ba Lan đang phải suy nghĩ rất nhanh.

Đám Gestapo truy lùng anh đã rời đi, nhưng sợ rằng chúng vẫn chưa đi xa, những con phố gần đó chắc hẳn còn nhiều cảnh sát tuần tra. Vết thương ở phần bụng anh còn chưa được xử lý, Lewandowski không biết mình bị thương nghiêm trọng ra sao, nhưng những cơn đau co thắt dữ dội cho thấy rằng cơ thể anh có thể không chịu được việc chạy trốn nữa.

Xem ra chỉ còn một lựa chọn.

Anh liếc nhanh căn phòng dưới ánh trăng, cạnh tường có một chiếc giường đơn bừa bộn, đối diện giường là một chiếc sô pha vải, rải rác quần áo và sách vở, hai chiếc áo sơ mi nam treo trên mắc áo cạnh cửa, ngoài ra còn có một số sách chất đống trên bàn trước cửa sổ, có vẻ như còn có một cốc cà phê chưa rửa. Xem ra căn phòng chỉ có đúng một người ở.

Lewandowski cắn chặt răng.

Anh quyết định mạo hiểm một lần.

Anh vịn tủ thấp đứng dậy, rút ​​khẩu súng lục từ thắt lưng giữ chặt, rón rén đi tới cạnh cửa, bình tĩnh đứng dựa vào tường.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã đi đến cửa. Anh nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, tiếp theo là tiếng vặn tay nắm cửa, giây tiếp theo anh nhanh chóng lao ra từ phía sau cánh cửa, một tay kẹp chặt hai tay đối phương, tay còn lại bịt miệng đối phương, dựa lưng vào cửa.

Người nọ vùng vẫy dữ dội, khẩu súng lục lạnh lùng gí vào thái dương. Lewandowski cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình ngay lập tức cứng đờ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Nếu phát ra âm thanh, tôi sẽ bắn." Lewandowski đe dọa bằng một giọng trầm vào tai đối phương.

Đối phương vội vàng gật đầu.

Lewandowski từ từ buông cánh tay đang kẹp chặt, nhưng súng vẫn luôn chĩa vào đầu người nọ, không hề dịch chuyển một tấc.

" Giơ tay lên, đi đến chiếc ghế giữa phòng và ngồi xuống. " anh trầm giọng ra lệnh.

Đối phương sợ tới mức run rẩy, nhưng vẫn làm theo từng việc một.

Hiện tại Lewandowski cần phải tìm dây trói tay chân đối phương vào ghế, sau đó bịt miệng lại. Nhưng anh không có dây thừng, hơn nữa chỉ có một tay có thể di chuyển. Người trên ghế quay lưng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy hình dáng, nhưng lại không nhìn ra được biểu cảm của người kia. Anh chỉ có thể hy vọng rằng người bên kia bị dọa đến không dám nhúc nhích. Vết thương của anh đau nhói, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh dính chặt vào người. Đây là việc cấp bách nhất lúc này.

Anh thò tay với lấy công tắc cạnh cửa và bật đèn.

" A. . . . . . " người đối diện hít một hơi, lời còn chưa kịp phát ra đã bị súng lục buộc nuốt trở lại.

Đôi mắt dần dần thích nghi với ánh sáng sau một thời gian ngắn, Lewandowski cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ mà anh ta đang bắt làm con tin. Một người thanh niên trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng và áo khoác nâu nhạt, mái tóc vàng rối bời vì vùng vẫy trước đó, đôi mắt màu xanh lục ánh lên vẻ sợ hãi, đôi môi mím lại, mặt cắt không còn một giọt máu.

" Không được phát ra âm thanh. " anh giơ súng lên.

Người thanh niên bỗng co rúm lại, giơ hai tay lên.

Lewandowski một tay cầm súng, tay kia vén một bên áo lên, ngăn máu và mồ hôi dính đầy áo, liếc xuống một cách nhanh chóng. May mắn thay, viên đạn chỉ sượt qua thắt lưng, để lại vết thương không quá sâu, nhưng máu vẫn rỉ ra liên tục, nhuộm cả chiếc áo khoác len xám đen của anh thành một màu tối lớn.

Anh cởi một bên tay áo khoác của mình, dùng răng cắn góc áo sơ mi và xé toạc một mảnh. Nhưng anh không thể tự băng bó cho mình bằng một tay.

Anh ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế, người thanh niên lo sợ mà hai mắt mở to.

Thật không khôn ngoan khi để lộ những bộ phận dễ bị tổn thương của mình cho kẻ thù, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

" Cậu, lại đây. " anh gật đầu ra hiệu.

Người thanh niên tóc vàng chớp mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn vào vết thương của anh, rốt cuộc cũng hiểu ý, có chút do dự mà đứng lên. Cậu cắn môi bước một bước nhỏ, thấy Lewandowski không có phản ứng, liền giơ tay lên và từ từ tiến lại gần.

"Có thể băng bó không?" Lewandowski đưa mảnh vải cho cậu.

Người thanh niên khẽ gật đầu, sau đó cúi người xem xét vết thương.

" Anh. . . . . . " người thanh niên vừa lên tiếng, súng lục đã chạm vào trán của cậu. Cậu há miệng và giơ tay tỏ ý rằng mình không có ý xấu.

" Nói nhỏ giọng " Lewan không nổ súng.

" Vết thương. . . . của anh cần phải được lau sạch. " người thanh niên cố gắng đè thấp giọng, run rẩy nói  "Nếu anh không phiền, tôi cần đi lấy khăn."

" Không được giở trò. " Lewandowski chĩa súng vào cậu rồi đi theo vào phòng tắm.

Khi bước đến trước gương, người thanh niên nhìn thấy khuôn mặt của mình, hơi giật mình, vội đưa tay ra sờ thì phát hiện chẳng qua chỉ là dính vết máu mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu lấy một chiếc khăn trên kệ và vặn vòi nước nóng, bởi vì lo lắng sợ sệt mà không còn đủ sức lực, mất một lúc lâu mới vặn được vòi. Lewandowski nhìn cậu cầm chiếc khăn ướt nhẹp vắt khô, sau đó quay lại và lúng túng nhìn anh.

Lewandowski hít một hơi thật sâu và gật đầu.

Người thanh niên cúi đầu, nhẹ nhàng đắp khăn lên vết thương cho anh.

Hơi ấm của khăn làm dịu cơn đau rất nhiều, các phần cơ hơi căng cứng của Lewandowski cũng nới lỏng một chút. Người kia cởi cúc áo sơ mi của anh, lau vết thương tỉ mỉ, sau đó vòng tay qua thắt lưng của anh, dùng mảnh vải nhẹ nhàng băng bó vết thương.

Nhưng việc quấn qua loa như vậy hơi không ổn. Người thanh niên ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi. Người Ba Lan đọc được ý nghĩ của đối phương, vì vậy chỉ đơn giản gật đầu.

Người thanh niên nhận được cái gật đầu, giúp Lewandowski cởi áo khoác và áo sơ mi. Dường như đã dần quen với cảm giác bị súng chĩa vào người, cử động cũng dần lưu loát hơn. Cậu xé toạc phần áo thấm đẫm máu, giữ lại phần sạch xé thành từng mảng dài, nối từng miếng dài ghép lại với nhau, quấn chặt vết thương quanh cơ thể của Lewandowski.

Kỹ thuật xử lý của cậu rất liền mạch khiến cho Lewandowski cảnh giác. Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay đối phương, đặt họng súng vào giữa mi tâm của cậu.

" Cậu là quân nhân hay cảnh sát. "

" Tôi. . . . . . " người thanh niên bị dọa đến nghẹn, vội vàng lắc đầu " Tôi chỉ là một sinh viên Đại học. "

Sinh viên Đại học. Lewandowski nhìn vào đôi mắt trong veo tựa như hồ nước của đối phương và đoán rằng cậu không nói dối.

Sinh viên đại học là những người đáng yêu nhất mà cũng đáng sợ nhất. Họ là những người ngây thơ nhất, lạc quan nhất và dễ đồng cảm nhất với những người Cộng sản và người Do Thái. Họ cũng là những người bốc đồng và dễ bị kích động trở thành những kẻ cuồng tín Đức Quốc xã nhất.
Anh đành phải cầu nguyện rằng bản thân mình không phải gặp loại người thứ hai.

May thay, tên trước mặt xem ra không giống vậy.

Anh di chuyển súng đi.

Người thanh niên bị anh làm cho hoảng sợ mấy lần, sau khi băng lại cũng không dám cử động nữa, mà là ngoan ngoãn giơ tay lên, hạ mí mắt xuống.

Phải làm gì tiếp theo. Lewandowski đau đầu nghĩ khi mặc áo khoác. Mình có thể bắt cậu ta tự trói tay và chân được không?



Ngay lúc yên tĩnh này, trong phòng đột nhiên nghe thấy một tiếng " ùng ục " rõ to.

Lewandowski  theo phản xạ mà giơ súng lên, trừng mắt nhìn người trước mặt, người thanh niên cũng mở to mắt nhìn anh. Sau một lúc, anh mới ý thức được đó là âm thanh do bụng mình phát ra.

Anh đã chưa ăn gì trong gần một ngày.

" Tôi. . . . . . tôi đi tìm chút gì cho anh ăn nhé? " người thanh niên rụt rè hỏi.

Lewandowski nhíu mày. Anh thật sự cấp bách cần một ít thức ăn để cung cấp cho cơ thể. Nhưng nhà bếp là một nơi nguy hiểm, nơi có đủ dụng cụ để làm vũ khí phản công. Anh không chắc mình có còn đủ sức để hạ gục một thanh niên cầm dao sau khi mất quá nhiều máu hay không.

" Nếu anh lo lắng, có thể tiếp tục dùng súng chĩa vào người tôi. " người thanh niên nhìn ra sự nghi ngờ của anh mà bổ sung thêm.

" Đi. " Lewandowski một tay đẩy cậu.

Sau đó giai đoạn tìm kiếm đồ ăn được tiến hành, kỳ thực mỗi gia đình bình thường không giữ lại nhiều đồ ăn thừa, huống chi là một chàng trai tuổi đôi mươi. Lượng bánh mì và bột với họ mà nói căn bản không đủ để lấp đầy dạ dày.

Sau khi lục tung hết một lượt, người thanh niên chỉ tìm ra một ít bột bắp, một miếng bơ và nửa lọ mứt.

" Rõ ràng tôi có trữ bánh mì cho ngày mai. " cậu lo lắng mà nhăn mày.

Cuối cùng, cậu tìm thấy chúng trong đống hỗn độn trên bàn ăn, bị ép dưới một cuốn sách kiến trúc dày cộm.

" Anh có cần uống chút gì không? " người thanh niên đẩy hai lát bánh mì đen cứng và mứt đến trước mặt anh, có phần áy náy mà nói thêm, " Nếu anh không ngại. . . . . . tôi có bia và cà phê. "

Nếu có thể, người Ba Lan muốn một chai Palikotowka, hoặc là một chai Vodka, một nửa dùng để giảm đau, nửa còn lại dùng để khử trùng vết thương.

Nhưng rõ ràng anh không thể hi vọng vào trong nhà của người thanh niên này có loại rượu mạnh như vậy.

" Không cần. " anh ngồi xuống bàn ăn mà không bỏ súng trên tay xuống.

Bị từ chối, nét mặt của người thanh niên thoáng chút buồn.

" Nếu cậu tình cờ có một chút nước. . . . . . "

" Ồ, tôi có. " người thanh niên lập tức xoay người đi tìm cái cốc và bình nước, thậm chí đã quên chính mình còn đang bị súng chĩa vào.

Lewandowski bất lực, khóe miệng hơi giựt một chút. Anh có thể khẳng định rằng đối phương là một kẻ đơn thuần, có lẽ quá ít cảnh giác hoặc quá nhiều lòng trắc ẩn, còn có xu hướng đối xử với anh như một vị khách thân thiết.

Anh không chắc liệu có cần thiết phải nhắc lại họ là bạn hay thù.

Nhưng cuối cùng, mãi đến khi người tóc vàng đem cốc nước đặt vào trong tay Lewandowski, anh vẫn không làm gì cả.

Người thanh niên di chuyển một cái ghế khác, ngồi ở phía đối diện anh. Có lẽ ý thức được đối phương sẽ không tùy tiện nổ súng, ánh mắt ban đầu sợ hãi, do dự, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, kèm theo một chút tò mò.

" Tôi. . . . . . tôi lúc trở về nhà, nhìn thấy cảnh sát ngầm đang lục soát khắp đường phố. " cậu tò mò hỏi, " Bọn họ đang tìm anh sao? "

Lewandowski nhai bánh mì khô, không trả lời, chỉ cầm súng trong tay giơ lên một chút.

Người thanh niên lập tức im bặt.

Nhưng một lúc sau, lòng hiếu kỳ lại một lần nữa chiến thắng nỗi sợ hãi.

" Tại sao bọn họ lại truy bắt anh? Anh là người của Đảng Cộng Sản sao? "

Lewandowski rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Người đối diện hai tay đặt trên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cậu nghiêng đầu nhìn anh dưới ánh đèn mờ ảo.

" Tôi là người Ba Lan. " anh nói.

" Ồ. " người thanh niên rụt trở về sờ sờ chóp mũi.

Không khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt.

Lewandowski ăn xong bánh mì, một hơi uống cạn nước trong cốc. Bánh mì vừa đen vừa chua lại vừa cứng, những miếng thô ráp cọ xát vào thực quản và dạ dày của anh, nhưng ít nhất nó có thể cung cấp cho anh một số năng lượng cần thiết. Anh không thể đòi hỏi hơn.

Người thanh niên đối diện vẫn đang nhìn anh.

Tay liên tục giơ súng có phần đau mỏi, thậm chí bắt đầu run nhẹ. Anh nhớ lại lần đầu tiên anh đi săn với cha trong khu rừng bên ngoài Warsaw khi anh còn bé, cha đưa súng săn cho anh, nói với anh rằng một thợ săn giỏi nhất định phải có khả năng cầm súng bất động trong thời gian dài, chờ cho con mồi xuất hiện sau đó cho nó một phát trí mạng. Vì còn nhỏ, anh nấp sau bụi cây với một khẩu súng săn nặng nề và đợi cả buổi chiều, đến khi tay cầm súng không khỏi run lên, anh không hề nhúc nhích. Mãi cho đến lúc mặt trời lặn, anh không thể đợi được con mồi của mình. Sau khi về đến nhà, cánh tay của anh đã bị đau suốt ba ngày.

[Warsaw (Vác-xa-va): Thủ đô Ba Lan]

Ngày hôm nay, cơn ác mộng lại lần nữa tìm tới anh.

Anh không nhận được vụ nổ như giao ước, nhiệm vụ đã thất bại.

Lewandowski đột nhiên duỗi thẳng tay cầm súng, họng súng thoáng chạm đến chóp mũi người thanh niên, khiến cậu sợ tới mức run cầm cập.

Phục hồi lại tinh thần, người Ba Lan ý thức được trạng thái bản thân, thu tay cầm súng lại.

" Tôi muốn hỏi. . . . . . " người thanh niên vừa mới khỏi sợ hãi lại mở miệng mà không sợ chết, " Tại sao anh lại ở Đức? "

Chúa ơi, cậu bé này thật là phiền toái. Người Ba Lan gần như có ý định giết cậu bằng một phát súng. Nhưng anh không thể, ít nhất là không phải bây giờ.

" Tôi trước kia làm việc ở Đức. " anh lạnh lùng nói, " Trước chiến tranh. "

" Tôi còn nghĩ anh là lính Ba Lan. " người thanh niên trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn anh nói, " Nếu anh không phải lính, vậy anh không cần dùng súng. . . . . . "

" Tôi không phải lính. Nhưng hiện tại, mỗi người Ba Lan đều là người lính. " Lewandowski ngừng lại một chút rồi nói, " Chúng tôi quyết chiến đấu đến người cuối cùng. "

" Tại sao phải như vậy? " người thanh niên có phần vội vàng nói lí lẽ, " Führer (Quốc trưởng) nói chúng tôi chẳng qua là lấy lại phần lãnh thổ thuộc về nước Đức. "

" Lãnh thổ của các người. " người Ba Lan cười lạnh một tiếng " Warsaw sao? "

Người thanh niên cắn môi không nói gì.



Qua một lúc lâu, thanh niên tóc vàng thấp giọng hỏi: " Anh muốn nghỉ ngơi một chút không? "

Lewandowski nhìn cậu. Mặc dù kiệt sức, nhưng anh không thể nghỉ ngơi, ngộ nhỡ người đối diện thừa cơ hội anh ngủ say liền chạy trốn, hoặc giật lấy súng của anh, anh sẽ sớm bị bắt, những đồng đội anh sẽ rơi vào nguy hiểm. Tuy rằng người thanh niên trước mặt trông vô hại, nhưng cậu dù gì cũng là một người Đức, một người Đức bình thường.

Vì vậy anh lắc đầu.

" Nhưng. . . . . . tôi có chút buồn ngủ. " người thanh niên cúi đầu, " Tôi vô cùng mệt. Nếu anh không có ý định giết tôi hoặc bắt cóc tôi, tôi có thể nằm trên giường một lát không? "

Quá thiếu cảnh giác. Lewandowski nhìn cậu, nghĩ thầm. Chờ cậu ta ngủ say, mình có thể giết cậu ta bằng vô số cách mà không phát ra tiếng, khiến cậu ta ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.

Hay là, đối phương muốn anh nới lỏng cảnh giác, chờ ban đêm tinh thần anh buông thả, rồi phản kháng?

Người này có mưu tính như vậy sao?

" . . . . . .đi. " anh thở dài một hơi.

Nòng súng Lewandowski chỉ theo người thanh niên đến bên giường. Người thanh niên cởi giày và áo khoác, rồi chui vào trong chăn.

Người Ba Lan kéo ghế, dựa lưng vào cửa rồi ngồi xuống, nòng súng chĩa vào người trên giường. Như thế này anh có thể đề phòng giữa đêm có người phá cửa mà vào, cũng có thể đề phòng người thanh niên muốn chuồn đi.

Một lúc sau, người thanh niên chui đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng gọi anh.

" Quên nói, tôi là Marco Reus. " ánh mắt xanh lục lấp lánh, " Có thể nói cho tôi biết tên của anh không? "

Người Ba Lan chần chừ một lúc lâu.

" Lewandowski. "

Có lẽ là do ánh mắt của đối phương quá mức thuần khiết, làm cho anh không cẩn thận đã nói ra tên thật.

Người trong chăn cười nhạt ngồi dậy.

" Vậy ngủ ngon, Lew. . . . . . uh. . . . . . "

Người thanh niên líu lưỡi.

" Tóm lại, chúc ngủ ngon. "

Khuôn mặt ửng đỏ chui lại vào chăn.



Không bao lâu, có tiếng thở đều đều từ chiếc chăn cuộn tròn trên giường, Lewandowski vươn tay tắt đèn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro