39 ➠ 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39.

"Haechan... Chậm lại một chút... Nè, chậm..."

Jaemin bấu mười ngón tay lên tấm chăn trải giường, khó nhọc điều chỉnh tư thế quỳ của chính mình, bởi vì người ở đằng sau đang mê đắm thúc rất mạnh vào sâu trong cậu.

"Sao-- sao vậy?... Mình làm cậu đau à?"

Giọng Haechan thoát ra nhẹ hẫng tựa như đang mê sảng, bởi vì tầm mắt cậu ta giờ mịt mờ dán xuống vòng eo thon thả cùng đường hõm lưng gợi cảm của Jaemin, sự đối nghịch trong màu da của họ được phơi bày rõ rệt nhất tại những vùng nhạy cảm, khi chiều dài của Haechan đang thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới bờ mông đầy đặn, hết thảy những hình ảnh vô cùng quyến rũ ấy khiến tâm trí tên "kình ngư" họ Lee tạm thời đắm chìm trong mê muội.

"Không. Nhưng mình sắp không kiềm lại được nữa... Chậm lại đi. Cậu làm mình ra mất..."

"Được... Vậy thì chúng ta cùng ra..."

Hai mắt Jaemin cố mở to khi cậu ấy gắng sức cưỡng lại cảm giác sảng khoái đang ồ ạt trào dâng theo từng nhịp đưa đẩy của Haechan, trong khi Haechan lại có thể sảng khoái nhoẻn miệng cười thích thú, cậu ta chủ động gia tăng nhịp độ, một tay trườn ra đằng trước để giúp Jaemin xoa dịu nơi địa phận đang trương phình bức bối.

"Ưm."

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp với năm ngón thon dài đang bao bọc quanh bề ngang và trượt theo bề dọc chiều dài của mình, Jaemin cao hứng rướn thẳng người lên, áp sát lưng cậu ấy vào lòng của Haechan.

"Mình bắn vào bên trong nhé?"

Haechan ân cần hỏi, phiến môi dày mùi mẫn hôn lên má người yêu. Sau khi nhận được cái gật đầu gấp gáp từ Jaemin, cậu ta mới vòng tay ôm lấy bụng cậu để giữ chặt bạn tình, để có thể mạnh mẽ thúc thêm vài nhịp vào sâu đến tận cùng.

"Ôi."

Lúc Jaemin hưng phấn thít chặt huyệt khẩu, Haechan cũng buông mình giải phóng hồi cao trào của cậu ta vào bên trong cậu ấy, còn cậu ấy thì run rẩy bắn vào lòng bàn tay của Haechan.

"Hì."

Sau khi mãn nguyện buông tay để Jaemin được nhẹ nhàng đổ người xuống giường, Haechan dành vài giây mỉm cười hài lòng nhìn ngắm bạn người yêu đang nằm ổn định lại nhịp thở, rồi mới quay đi rút khăn giấy lau chùi cho cả hai.

"Thích quá đi mất... Thích hơn hẳn những lúc ở trong xe..."

Jaemin mỉm cười ái ngại nhìn sang tên bạn trai vừa nhào xuống ôm chầm lấy lưng cậu, vừa tạm thời hất sạch đống khăn giấy xuống sàn phòng rồi hào hứng nằm thở phào bên tai cậu.

"Xin lỗi nhé. Đều tại mình."

"Không sao đâu, ở trong xe cũng tuyệt. Miễn là làm với cậu, ở đâu cũng thấy tuyệt!"

Haechan vui vẻ trở mình theo Jaemin, còn nhanh nhẹn chụp lấy bàn tay đang vỗ nhè nhẹ lên bụng mình.

"Đói bụng chưa?"

"Chưa hề nhé! Vẫn còn đang ngây ngất trong hạnh phúc!"

Jaemin có hơi ngạc nhiên nằm sấp lại để véo yêu lên gò má cái người đang híp mắt cười hệt như một đứa trẻ:

"Xem cậu kìa! Thực sự không đói? Từ lúc đến đây vẫn chưa ăn gì mà."

"Có ăn quá trời mà. Ăn ở đây! Cả ở đây nữa!"

Jaemin phá lên cười khanh khách, cật lực né tránh đôi bàn tay nghịch ngợm đang sờ soạng khắp người cậu. Lúc đôi mắt Jaemin đã mở ra trở lại sau khi ngớt tràng cười, cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt mình đang phản chiếu trong đôi mắt của Haechan, đang được gói gọn trong ánh nhìn trìu mến của Haechan.

"Sao?" - Cậu cao giọng hỏi đùa.

"Nếu như địa cầu thu nhỏ lại chỉ bằng một trái banh, và mình cần ghi điểm để giành được tình yêu của cậu, thì cam đoan với cậu, mình sẽ vung chân đá tung lưới khung thành."

"Hahaha, đấy là bởi vì cậu chúa ghét đá banh!"

"Không! Đấy là mình cần cậu hơn cả quả địa cầu!"

Jaemin ôm bụng cười nắc nẻ trước kiểu so sánh kỳ quặc của Haechan:

"Thật giống hồi còn nhỏ, cậu từng luôn cương quyết khẳng định rằng trái đất có hình vuông! Giờ thì chịu công nhận nó hình tròn rồi đấy à? Lại còn thu nhỏ chỉ bằng một trái banh nữa, hahaha!"

"Thì con người ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm!"

"À, nhắc mới nhớ... Cậu hồi nhỏ đã từng rất ghét mình, đấy cũng là một sai lầm!"

Jaemin âu yếm nựng cằm của Haechan. Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên năm 12 tuổi, giáo sư Na đã dẫn theo cậu qua nhà giám đốc Lee dự tiệc tân gia, bởi vì trước đó gia đình Haechan sống ở rất xa nhà của ông ấy.

"Mình chưa từng ghét cậu. Là mình chưa phân biệt được loại cảm giác khi đó là yêu thích."

"Mình chưa từng thấy ai đứng ở trước mặt người họ thích mà lại trưng ra biểu cảm kỳ thị và kinh tởm như cậu cả!"

Jaemin bức xúc nói với người đang dịu dàng vuốt tóc cậu. Vào thời điểm đó cậu thực sự chẳng tưởng tượng được rằng sẽ có lúc bọn họ trở nên thân thiết như bây giờ.

"Đấy là do cậu làm mình cảm thấy rất khó chịu! Tim mình cứ đập loạn cả lên! Mồ hôi tay lại còn tuôn ra ướt đẫm!"

"Ôi, tội nghiệp chưa kìa... Nhưng mà có thể tìm thấy được một chàng trai tuyệt vời như cậu, mình cảm thấy khoảng thời gian chủ động kết giao đó quả nhiên rất xứng đáng!"

Jaemin đã từng chỉ đơn giản là làm theo cái cảm giác muốn được làm bạn với Haechan, muốn được hiểu thêm về chàng trai tuy nóng nảy nhưng lại rất trung thực này, thế nhưng may mắn thay, cậu đã dần nhận lại được còn nhiều hơn cả tình bạn từ cậu ta.

"Mình... tuyệt vời sao?"

"Tuyệt! Siêu cấp tuyệt! Đại Hàn Dân Quốc, Lee Haechan, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Haechan hạnh phúc vùi mặt vào ngực của Jaemin, để cậu ấy trịnh trọng ôm lấy cậu.

"Cảm ơn cậu. Vì đã nhẫn nại với mình."

Nếu không nhờ có rất nhiều lần chủ động từ Jaemin, Haechan sợ rằng cậu đã bồng bột đánh mất tình yêu đầu đời của mình...

"Vậy thì mình phải cảm ơn cậu, vì đã luôn tha thứ cho mình."

"Hở?"

... Nhưng nếu không nhờ có sự bao dung từ Haechan, Jaemin có lẽ sẽ không dám tiếp tục đến bên cậu thêm một lần nào nữa, bởi vì cậu ấy không thể tự tha thứ cho chính mình. Đấy không chỉ có xuất phát từ sự giáo dục nghiêm khắc của giáo sư Na, đấy còn là vì Jaemin hiểu rõ hơn ai hết, về thứ cảm xúc trái khoáy mà cậu ấy đang âm thầm che giấu.

Thứ cảm xúc cậu ấy không nên có với Lý Mẫn Hưởng.

"Đi ăn thôi, hai đứa kia chắc đang chờ mình đấy!" - Jaemin cố tình đổi chủ đề.

"Không đâu, tụi nó có khi còn đang máu lửa hơn bọn mình nữa đấy! Thằng Jeno hôm qua căn dặn nhân viên xong không thèm ra đón luôn!"

"Là vì tụi mình đến quá muộn!"

Haechan mạnh mẽ chụp lấy bàn tay của Jaemin khi cậu ấy vừa phá lên cười vừa vỗ lên ngực cậu ta, sau khi đã giữ được khuôn mặt của người yêu, cậu ta liền bình thản kéo cậu ấy vào một nụ hôn sâu. Triền miên kéo dài hơn một phút, Haechan mới chịu dứt môi ra, lặng thinh ngắm nhìn Jaemin đang chầm chậm mở mắt.

"Kẹo."

"Hở?"

"Môi của cậu. Mềm mại như mút kẹo."

Haechan nhẹ giọng hỏi, lả lướt ngón tay trên gò má của Jaemin:

"Kẹo này có vị gì?"

"Ngọt."

"Đương nhiên rồi! Nhưng là ngọt của cái gì?"

"Coca-Cola."

"Chi tiết ghê nhỉ. Chứ không phải là ngọt như tình yêu của mình à?"

"Không. Mình thích vị ngọt của Coca-Cola hơn."

Một bàn tay của Haechan mơn trớn đùi của Jaemin khi cậu ta an yên quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy, người yêu của cậu ta rốt cuộc thì cũng đã hết buồn.

"Vậy hôn mình thay bữa sáng luôn có được không?"

"Có thể."

"Vậy sau khi hôn có thể cho mình vào thêm lần nữa không?"

"Không nhé! Tốn sức lắm! Cậu thực sự chưa đói luôn đó hả??"

"Có đói mà... Thèm ăn cậu..."

"Khôngggg!" - Jaemin phá lên cười bất lực, dùng hết sức bình sinh đẩy người đang liếm mút đầu ngực của cậu ấy ra.

"Chán quá... Thực sự không muốn xuống khỏi giường..." - Haechan rốt cuộc cũng chịu buông tha cho Jaemin, cậu ta nằm ngửa ra với tay chân duỗi thẳng, môi cong lên giở giọng nhõng nhẽo.

"Chúng ta có tận 3 ngày nghỉ lận mà, cậu tranh thủ làm gì?"

"Mình chẳng biết! Cứ có cảm giác không muốn xa rời cậu chút nào hết! Giống như lơ là một khắc thì sẽ mất cậu ngay!"

Haechan chỉ đơn thuần bộc bạch một cách vô tư thôi, là do thâm tâm Jaemin tự cảm thấy cắn rứt, cậu ấy tiến đến gần vuốt ngược tóc mái của cậu ta xuống, mở ra một vầng trán rộng để cậu ấy có thể đặt môi lên:

"Vậy thì nghĩ cách thuyết phục cha mình đi. Để chúng ta có thể sớm được thoải mái ở bên nhau."

Haechan mỉm cười kéo Jaemin vào lòng, sao cậu ta lại có cảm giác giáo sư Na không phải là mối đe dọa đáng gờm nhất?



40.

"Tụi nó vẫn chưa chịu dậy à?"

Jeno cất tiếng hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Injun bước ra khỏi phòng ngủ, hắn vừa trở về từ phòng gym và đang đứng trong bếp nếm thử mấy món ăn nhân viên phục vụ mới đưa vào.

"Tụi nó đến rồi à?" - Injun ngơ ngác nhìn theo hướng mắt của Jeno.

"Đến rồi. Đến khuya hôm qua. Mình có nghe thấy tiếng mở khóa, nhưng đang ngủ ngon quá nên chẳng muốn ra xem."

"Hay nhỉ, rủ nhau cùng cúp học vậy mà tới nơi thì ở lì trong phòng..."

"Để tụi nó riêng tư thêm chút đã, chẳng mấy khi có dịp mà."

Jeno giữ Injun lại ngay khi cậu định di chuyển đến phá quấy, rồi hắn bật cười nham nhở, thuận tiện kéo bạn người yêu nhỏ nhắn vào trong lòng:

"Hay là chúng ta cũng vào phòng tranh thủ thêm chút nhỉ?"

"Mình cho cậu ngừng hót luôn bây giờ!"

Injun nâng cao đùi dọa dẫm, thành công khiến Jeno phải mau lẹ buông bỏ thủ lĩnh đội Hapkido ra để che chắn cho chú chim sơn ca của hắn, trong thoáng chốc chợt thấy nuối tiếc đêm hôm qua, đội trưởng Hwang chỉ trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo ở trên giường mỗi khi cạn kiệt năng lượng vì tập Hapkido thôi, và đội trưởng Lee cũng có thể mượn cớ xoa bóp cho người yêu để giở trò dụ dỗ cậu, còn vào thời điểm này thì đừng hòng.

"Haechan nói sẽ ở đây tới hết chủ nhật, chắc Jaemin đã gặp chuyện gì đó, chứ không thì đời nào hội trưởng hội học sinh của chúng ta chịu nghỉ học."

"Vậy nên chúng ta mới vội vàng theo xuống đây. Thằng Haechan vụng về lắm, để một Jaemin đang có tâm sự ở cạnh nó, mình cảm thấy không yên tâm."

Jeno mỉm cười đặt tay lên hông của chàng trai đang choàng tay quanh cổ hắn, hắn rất thích kiểu suy nghĩ chu đáo của Injun, kể từ khi quen biết cậu, hắn cũng học được cách hành xử chín chắn hơn.

"Có điều... đã lâu lắm rồi không quay lại nơi này... Nếu như không phải nghe Haechan đột ngột nhắc tới, mình cũng gần như đã có thể lãng quên được nó..."

Cho dù Incheon là quê nội của Jeno, dù hầu hết đất đai ở đây đều thuộc sở hữu của nhà hắn, Injun biết, sở dĩ tên bạn trai có trái tim rộng mở của cậu lại tha thiết muốn quên một nơi có mối liên hệ mật thiết với hắn nhiều đến vậy, là bởi vì Incheon đã trót gắn liền với một kỷ niệm không vui, cực kỳ không vui, khiến không chỉ hắn mà cả Injun cũng có chút khó xử mỗi khi bất đắc dĩ phải nhớ tới.

Vậy nên hành động lãng quên nơi này đã được họ chọn lựa như một giải pháp để trốn tránh cảm giác tội lỗi, để chạy trốn khỏi một sự kiện đầy ám ảnh.

"Mà nếu mình nhớ không lầm... thì cũng sắp tới ngày mất của thằng nhóc đó..."

"Jeno. Nhìn mình này."

Injun vội vã giữ lấy khuôn mặt của Jeno để dời tầm mắt hắn khỏi cảnh vật bên ngoài cửa sổ, người yêu của cậu đang bắt đầu suy nghĩ lan man, hắn giống như đang phát bệnh trở lại, căn bệnh mà Injun đã phải bí mật tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị cho Jeno trong gần một năm trời.

"Đấy không phải là lỗi của cậu. Đấy chỉ là một tai nạn. Một tai nạn mà không ai trong chúng ta lường trước được hậu quả. Và chúng ta cũng đã làm mọi việc có thể để bù đắp lại mọi tổn thất. Tất cả đã kết thúc, đã thành quá khứ cả rồi, cậu hiểu chứ?"

"..."

"Trả lời mình đi."

"Ừm, mình hiểu mà."

Jeno khẽ gật đầu, một bàn tay nâng cao nắm lấy bàn tay đang giữ lấy khuôn mặt hắn. Hắn gượng cười, đưa ánh mắt vẫn còn thấp thoáng muộn phiền nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập vẻ lo lắng dành cho mình.

"Thằng Haechan này cũng thiệt tình! Jaemin xảy ra chuyện là nó chẳng còn nhớ gì khác hết! Sao lại có thể vô tâm gọi cậu trở lại nơi này chứ!"

"Không trách nó được, nó là một thằng ngốc đã si tình lại còn sống ngay thẳng không biết sợ trời đất, nếu thằng đó đã thực sự không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện cũ, bọn mình lại càng phải vui mừng cho nó."



41.

"Ủa, sao mày còn chưa đi ngủ?"

Jaemin trố mắt hỏi. Đã qua ngày mới rồi, Haechan thì đang ngủ rất ngon sau khi cả 4 người bọn họ dành ra nửa ngày trời để đi thăm thú xem Incheon đã có gì đổi khác, cũng phải 3 năm rồi bọn họ mới lại xuống đây chơi, trong khi hồi trước cả bọn từng ghé suốt.

"Tao có chút chuyện cần giải quyết."

Jeno cất đi chiếc điện thoại mà Jaemin đã bắt gặp hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó, rồi vươn tay với lấy chai nước đang uống dở, cố gắng hành xử thật tự nhiên trước mặt cậu.

"Mày mà cũng có chuyện cần giải quyết giờ này? Gấp gáp vậy? Bị chủ nợ đòi tiền hả?"

Jaemin cười cợt đùa khi cậu lấy một chai nước ra từ tủ lạnh rồi thong thả ngồi xuống chiếc ghế bành đặt kế ghế của Jeno, chẳng biết là do không gian xung quanh họ đều đã mịt mù tối, chỉ có đèn phòng khách là bật sáng, khiến cho nét mặt Jeno trông có vẻ thâm trầm, hay là do hắn đang thực sự có chuyện đáng để suy ngẫm...

Dù vậy, chẳng mấy khi nhìn thấy điệu bộ đăm chiêu này ở tên bạn thân vốn dĩ luôn hoạt bát và huyên náo, Jaemin nhịn không nỗi phải phì cười.

"Ừa... Cũng có thể xem là nợ."

Một món nợ phát sinh từ quá khứ và đeo bám đến hiện tại, một món nợ chẳng thể ngờ là vẫn còn kéo dài đến tận ngày hôm nay, Jeno chán nản nghĩ thầm, tu một hơi ừng ực hết chai nước.

"Này, nếu có thực sự cần hỗ trợ thì mày cứ việc nói một tiếng nhé!"

"Không sao đâu, mày yên tâm, tao tự giải quyết được."

Jaemin mỉm cười tự hào. Mấy tên này, đều đã quen biết nhau kể từ hồi còn lông bông lêu lổng, chưa xác định được hoài bão, đam mê, vậy mà cứ dăm bữa nửa tháng nhìn lại, cậu đều thấy bọn họ trưởng thành hơn một chút, người thì đã có thể thu nhận đồ đệ, người thì đã biết nói đến chuyện trách nhiệm, ngay đến cả tên đội trưởng họ Lee từng chỉ giỏi quậy phá, tiêu hoang này, giờ cũng đã ra dáng một người đàn ông bản lĩnh.

"Mà sao mày cũng thức khuya vậy?"

"Tao đang ngủ thì bị dọa cho tỉnh giấc đấy chứ. Tao mơ thấy ác mộng."

"Hê, mày mơ thấy anh Doyoung đánh nhau với thằng Haechan hay gì?"

"Haha. Không. Tao mơ thấy một cậu nhóc nào đấy đang nằm dưới lòng hồ, là cái hồ nhân tạo của khu resort này ý, nhưng khi tao hốt hoảng kéo nó lên thì đấy lại là Mẫn Hưởng... Sao cái mặt mày thất thần dữ vậy?"

Jeno như bừng tỉnh, hắn khẩn trương lắc đầu chối bỏ:

"Không. Không có gì."

"Ầy... trông cái mặt mày giống như vừa gặp ma ấy, không thể nào không có gì được. Khai thật cho tao biết đi, đã có chuyện kỳ quái gì xảy ra với khu resort này phải không? Thế nên mày mới không rủ tụi tao ghé chơi nữa! Yên tâm, tao không sợ ma, lại chưa từng gây tội ác, tao sẽ không quan ngại đâu!"

Jeno thận trọng quan sát thái độ vô tư của Jaemin, dĩ nhiên là cậu hoàn toàn chẳng có dính líu gì tới sự kiện kinh hoàng đó, cậu sẽ chẳng thể nào thấy bồn chồn, thậm chí bây giờ nếu Jeno kể cho Jaemin nghe về chuyện đó như thể hắn chỉ là người ngoài cuộc, thì cậu chắc chắn cũng sẽ không mảy may nghi ngờ.

Đáng tiếc, đấy lại là loại chuyện quá tắc trách, Jeno không thể tàn nhẫn bộc bạch với Jaemin về nó như một nhân vật vô can được.

"Jaemin này, nếu như... nếu như một người mà mày rất xem trọng gặp tai nạn... một tai nạn rất thương tâm... một tai nạn... cướp đi cả mạng sống... và bởi vì đó chỉ là một tai nạn, nên đương nhiên là những kẻ đã gây nên chuyện đó không hề cố ý, chỉ là... đùa giỡn có hơi quá trớn mà thôi... thì liệu mày... mày... có thể tha thứ cho chúng nó không?"

Jaemin sững sờ nhìn Jeno trong vài giây, cậu chưa bao giờ nhìn thấy hắn mang bộ dạng hồi hộp này. Thế nhưng Jaemin biết Jeno không thuộc mẫu người giỏi che giấu cảm xúc, nếu có đánh mất một người vô cùng quan trọng, hắn sẽ không thể nào trông vẫn bình tĩnh như thế được, vậy nên sau khi đã ngầm đưa ra nhận định rằng bạn thân của cậu vẫn ổn, Jaemin mới có thể yên tâm trả lời:

"Theo tao thì không có ai từng nếm trải cảm giác mất mát lại muốn gieo cho người khác cảm giác mất mát cả, thế nên nếu mọi chuyện đều đã được làm sáng tỏ, nếu như bọn người đó thực sự không cố tình, và họ sẵn sàng lãnh nhận hậu quả xứng đáng với sai phạm của mình, thì sau cùng, tao vẫn sẽ chọn tha thứ, bởi mọi hành động dù là oán trách hay giận dữ, cũng chỉ là cách để giải tỏa đau thương, mà đâu có ai muốn giữ mãi đau thương, vậy nên đến lúc cần phải tha thứ thì cũng nên tha thứ thôi."

Jeno gật đầu công nhận, thả tầm mắt vào dòng suy nghĩ của riêng hắn:

"Mày nói đúng, chỉ cần sự việc được làm sáng tỏ, con người cũng sẽ có phản ứng sáng suốt và khôn ngoan hơn..."

"Bởi vậy, tao luôn mong có thể chọn cách xử lý minh bạch trong mọi tình huống... sự mập mờ dễ làm phát sinh thêm nhiều hiểu lầm lắm..."

Jaemin rút hai chân lên ghế, từ câu chuyện của Jeno mà cũng thầm đưa ra quyết định cho câu chuyện của riêng cậu. Sau khi quay trở lại lớp học, cậu nhất định sẽ tìm cách nói rõ với Mẫn Hưởng về chuyện đã xảy ra trong phòng nhạc cụ, phải lý giải cho tình huống bất cẩn khi ấy, để giữa cả hai không còn tồn tại khuất mắc, để cậu và anh ta lại có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro