Chương 35 + 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Có em tài giỏi

Tần Ý Nùng: "Nguyễn Cầm gặp tai nạn xe à?"

Quan Hạm: "..."

Tần Ý Nùng cảm thấy bản thân đã phạm sai lầm vì câu nói buột miệng kia khi chứng kiến biểu cảm một lời khó nói hết từ Quan Hạm, đặt chiếc kéo làm vườn trên tay xuống, gọi cô tới cửa nói chuyện.

Quan Hạm đặt tài liệu của Mục Thanh Ngô ra trước mặt Tần Ý Nùng, nói: "Cô Dao tìm tổng giám đốc Cao, chủ động yêu cầu đổi người."

Cả mặt Tần Ý Nùng hoài nghi.

Quan Hạm ra sức gật đầu hai cái: "Thật ạ."

Tần Ý Nùng miễn cưỡng tin tưởng, nâng cốc nước lên uống một ngụm, cố gắng mím môi, che đậy ý cười trên mặt.

Quan Hạm nhìn thấy đôi mắt đang cong lên của Tần Ý Nùng, nói: "Muốn cười thì cười đi, em ở trên đường cũng cười rồi." Trời mới biết lúc vừa nhận được tin tức này Quan Hạm đã chấn động thế nào, người nhà mình, không đúng, con thỏ mà bà chủ nuôi dưỡng cuối cùng cũng biết cắn người rồi.

Tần Ý Nùng: "Khụ."

Cô ấy không cười, nhất định phải nhịn.

Tần Ý Nùng rót cho Quan Hạm một chén trà, cúi đầu xem tài liệu của Mục Thanh Ngô, nhàn nhạt nói: "Em nói tỉ mỉ cho tôi."

Điều tra sự việc tới tận ngọn tận nguồn để chuẩn bị việc cấp trên có thể hỏi tới bất cứ lúc nào, là trách nhiệm của trợ lí ưu tú, Quan Hạm hắng giọng, ngắn gọn tóm tắt ý chính một lượt.

Nghe xong Tần Ý Nùng ồ một tiếng, làm như không có chuyện gì giở một trang tài liệu: "Coi như dùng trí khôn cho việc nghiêm túc rồi."

Quan Hạm: "..."

Chị Tần, đôi mắt của chị sắp cười thành tiếng rồi chị biết không hả? Giống như nhìn thấy người mẹ già hiền từ chứng kiến đứa con bé bỏng trưởng thành.

Có khả năng Tần Ý Nùng nghe được tiếng lòng của Quan Hạm, ánh mắt lướt qua một tia lúng túng, lạnh lùng nói: "Em quay mặt đi."

Quan Hạm nghe lời làm theo.

Chà, số lần cấp trên thẹn quá hóa giận ngày càng nhiều.

Tần Ý Nùng dùng nắm đấm chặn môi, cười không thành tiếng.

"Quay lại đi."

Quan Hạm nghe được âm thanh căn dặn này, lại bình tĩnh quay người lại.

Thế là có một đoạn hội thoại phía trên.

"Lí lịch cũng chói lọi đấy, nhưng tiểu hoa cô ấy dẫn dắt trước đây đi con đường phim truyền hình, liệu có đảm đương nổi phim điện ảnh?"

Trên mặt Tần Ý Nùng thấp thoáng vẻ lo lắng, có lẽ trời sinh cô ấy đã có số khổ tâm, khó khăn lắm Đường Nhược Dao mới giống cô ấy mong mỏi, đổi một người quản lí tốt, cô ấy lại bắt đầu lo lắng người quản lí của cô không giành được tài nguyên cao cấp.

Quan Hạm khách quan nói: "Đây đã là người quản lí tốt nhất của Truyền thông Tinh Nhuệ rồi, không phải ai cũng có thể so sánh với chị An Linh." Cô lại nhìn Tần Ý Nùng một cái, bình tĩnh bổ sung, "Cũng không phải tất cả diễn viên đều giống chị."

"Tôi biết." Ngón trỏ của Tần Ý Nùng gõ lên đầu gối, như có suy nghĩ gì đó.

Cô ấy đang nghĩ, hay là mở rộng quan hệ cá nhân cho người quản lí của Đường Nhược Dao?

Quan Hạm không hổ là con giun trong bụng Tần Ý Nùng: "Chị Tần, có phải chị muốn giúp người quản lí của cô Dao một phen?"

Tần Ý Nùng: "..."

Loại cảm giác bị nhìn thấu còn bị nói toạc ra thật không tốt chút nào, đặc biệt là liên quan tới chuyện riêng tư của cô ấy. Sắc mặt Tần Ý Nùng nhất thời có chút lạnh lẽo.

Quan Hạm dự đoán cô ấy sẽ không vui, nhưng lúc cô lên tiếng cũng đã nghĩ kĩ, cô rất ít khi làm chuyện không phù hợp quy củ, Tần Ý Nùng là người trong cuộc nên mơ màng, nhưng vô cùng để tâm tới Đường Nhược Dao, Quan Hạm không thể không nhắc nhở một chút: "Không phải lúc trước chị quyết định buông tay không quản nữa sao?"

Tần Ý Nùng đã đảm bảo với An Linh, sau này gặp phải tin tức xấu của Đường Nhược Dao, trừ phi là vô cùng nghiêm trọng, có thể xin chỉ thị của An Linh rồi hành động, những chuyện khác nhất định không được quản. Muốn rèn giũa Đường Nhược Dao, bước đầu tiên là phải để Đường Nhược Dao đối mặt với những bình luận ác ý trên mạng mới đúng, không có nghệ sĩ nào có thể hoàn toàn không có bình luận xấu.

Tần Ý Nùng muốn con trẻ bước vững bước đầu tiên, nhưng bị Quan Hạm dội gáo nước lạnh lên tâm tình mẹ già chuẩn bị đánh địch bảo vệ con, mới giúp cô ấy bình tĩnh lại.

"Ờ." Sắc mặt Tần Ý Nùng nhìn có chút mệt mỏi.

Quan Hạm không khỏi nghi ngờ Tần Ý Nùng đã quá buồn ngủ, loại nhàn hạ này không phải là cô ấy không có chuyện để làm. Cho dù bị Hàn Ngọc Bình hạ lệnh không cho phép đóng phim phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng cô ấy không quen nhàn hạ lại chạy đi làm nhà sản xuất. Tần Ý Nùng là người cuồng công việc, liên tục gia nhập đoàn làm phim quay diễn, vô cùng tận tâm với nghề, cũng rất có thiên phú, là một trong những nữ diễn viên xuất sắc nhất của Trung Quốc. Nhưng theo quan sát của Quan Hạm, cô ấy quay nhiều phim như thế không phải vì yêu thích diễn xuất, mà như một công việc, chăm chỉ tận tụy, giống như Quan Hạm làm trợ lí cho Tần Ý Nùng, cô có thể làm rất tốt, nhưng không đại diện cho việc cô yêu thích làm trợ lí.

Bồi dưỡng Đường Nhược Dao, cũng coi như một trong những chuyện hiếm thấy mà Tần Ý Nùng thật sự có hứng thú.

Cho dù chân trước bị Đường Nhược Dao chọc tức mất nửa cái mạng, chân sau lại mỉm cười vui vẻ vì một chút tiến bộ của Đường Nhược Dao.

Quan Hạm thầm hít sâu một hơi.

Ví dụ lần trước cô gửi cho Đường Nhược Dao giống như rất hợp lí, Tần Ý Nùng chẳng phải đang chơi trò nuôi dưỡng sao?

Hai năm trước có một trò chơi thịnh hành tên là "Ếch xanh du lịch", vô số ông bố bà mẹ vất vả nuôi con, có thể vui mừng khôn xiết vì vài tấm bưu thiếp con cái gửi về, vui vẻ rơi lệ.

Vừa nghĩ đến ếch xanh, ếch xanh liền gửi bưu thiếp tới.

Điện thoại Quan Hạm rung lên.

Cô mở màn hình điện thoại, khung chat hiện lên bưu thiếp của Đường ếch xanh gửi tới, không phải, gửi tin tức tới.

"Chị Tần."

"Ừm?"

"Cô Dao báo cáo chuyện đổi người quản lí với chị." Quan Hạm đưa điện thoại tới.

Tần Ý Nùng cầm lấy nhìn một cái, lại hiện lên một tin nhắn nữa.

Đường Nhược Dao báo cáo: [Ngày mai em về quê một chuyến, vé máy bay lúc mười giờ sáng, một tuần sau sẽ quay lại]

Tần Ý Nùng hồi tưởng lại một lúc, quê của Đường Nhược Dao hình như là ở thành phố Z, cùng tỉnh với cô ấy, chỉ cách một thành phố. Quê hương kia của Tần Ý Nùng, sau khi cô ấy rời đi, không hề thấy nhớ quê muốn quay lại.

Điện thoại lại rung lên.

Đường Nhược Dao: [Chị đã bớt giận chưa ạ?]

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm tin nhắn, ánh mắt lại phức tạp, khẽ thở dài một hơi.

Dường như cô ấy có làm gì, Đường Nhược Dao đều không tức giận, chỉ lo lắng cô ấy tức giận, thỉnh thoảng không khống chế được mới lộ ra chút cảm xúc, cũng sẽ kìm nén rồi chầm chậm yên lặng trong sự lạnh lùng mà bản thân giả vờ tạo ra, giữ trách nhiệm là con chim Hoàng Yến được nuôi dưỡng trong lồng.

Nếu...

Tần Ý Nùng không nhịn được, nhưng vừa đặt ra giả thiết, ánh mắt cô ấy lại hiện lên một tia hoang mang, căn bản không nhìn thấy tương lai.

Đường Nhược Dao gửi tin nhắn xong, vứt điện thoại lên giường, cắm dây máy sấy vào ổ điện trên tường, khom lưng thổi những sợi tóc đen ướt át, tiếng gió từ máy sấy vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Thời gian màn hình sáng đến giờ, màn hình điện thoại tự động tối đi, không bao lâu sau, lại lần nữa sáng lên.

Đường Nhược Dao mở khóa, ngồi bên mép giường, cầm lên.

[Hết rồi]

[Hơn nữa có chút vui]

Đường Nhược Dao híp mắt lại, giọng điệu này... không giống giọng nói chuyện của Quan Hạm.

Chắc không phải là chính chủ Tần Ý Nùng chứ?

Vì suy đoán này, trái tim Đừng Nhược Dao đột nhiên lạc đi một nhịp.

Cô đắn đo giây lát, trả lời: [Nửa tháng nữa sẽ gia nhập đoàn phim "Nam Sơn Hạ", em quay về còn thời gian một tuần nữa, vào đoàn phim rồi có khả năng không tiện ra ngoài]

Hàm ý của câu này chính là, nếu muốn gặp mặt, thời gian tốt nhất là một tuần sau khi cô từ quê trở lại, trước khi tiến vào đoàn làm phim.

Một giây sau khi trái tim mẹ già Tần Ý Nùng nhận được ám hiệu đã biến thành trái tim tình nhân.

Tính từ giữa tháng Năm đến hiện tại cũng đã hơn một tháng không gặp, nếu là bình thường cũng không tính là gì, quay phim thường mất ba bốn tháng, nhưng khoảng thời gian này Tần Ý Nùng ngoài chạy lịch trình không tốn bao nhiêu thời gian vẫn luôn ở nhà chơi với Ninh Ninh – bức tranh Kỷ Vân Dao tặng lần trước, thật sự có tác dụng đôn dốc cô ấy, đẩy hết những kế hoạch tìm đạo diễn tìm nhà đầu tư đi.

Nhưng ban ngày Ninh Ninh phải đi học, buổi tối lại vất vả làm bài tập, không chơi cùng cô ấy, bình thường Tần Ý Nùng cứ ngồi rồi lại ngồi, iPad lại tự động mọc lên trên tay, bên trong có video cắt ghép của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng tỉnh táo lại: "!!!"

Đường Nhược Dao sấy tóc, chăm sóc da mặt xong, dựa vào đầu giường đọc sách, tin nhắn của Tần Ý Nùng mới chậm chạp gửi tới.

Tần Ý Nùng: [Đến lúc đó rồi tính]

Đường Nhược Dao đột nhiên ngồi thẳng người, đối diện nhất định là Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng trả điện thoại về, Quan Hạm dùng hai tay nhận lấy, không tiếng động đọc hết những tin nhắn qua lại của hai người, lặng lẽ cất vào túi, lấy máy tính bảng kiểm tra lịch trình hai tuần tới của Tần Ý Nùng.

Đến lúc đó nhất định sẽ gặp nhau, trợ lí Quan đã nhìn thấu tất cả rồi.

Để tài liệu của Mục Thanh Ngô lại, Quan Hạm rời khỏi nhà họ Tần.

...

Gần đây Đường Nhược Dao là khách quen của hot search, ngày diễn ra lễ tốt nghiệp kia, Tần Ý Nùng tới tham dự, một lúc bùng nổ ba hot search, trong đó tên hai người #Tần Ý Nùng Đường Nhược Dao ngồi trên hot search suốt cả một ngày.

An Linh phụ trách thu hồi những tin tức xấu của Đường Nhược Dao, loại tin tức tương đối khách quan này bình thường sẽ không quan tâm, tăng độ nổi tiếng miễn phí liệu có ai chê nhiều. Video Tần Ý Nùng trao bằng tốt nghiệp, làm lễ thu hoạch cho Đường Nhược Dao được chia sẻ hơn mấy trăm nghìn lần.

Diễn đàn phim ảnh đến nay đã suy yếu, nguyên nhân cũng không nói rườm rà. Rất nhiều nữ diễn viên ưu tú từng chói sáng nếu không phải gả cho chồng giàu sang thì cũng đã lui khỏi giới giải trí ra nước ngoài định cư, nhiều năm không ra được một bộ phim, rất nhiều người yêu phim chỉ có thể nhớ lại từng thước phim kinh điển của quá khứ. Thế hệ diễn viên những sau 70 còn có, đến những tiểu hoa sau 85 không có nổi một người có thành tựu to lớn trong giới điện ảnh, diễn viên thế hệ sau 90 và 00 thì quá nhỏ, có được đề cử cũng hai tay trống không ra về. So với những ngày tháng thịnh vượng trăm hoa đua nở, tranh đấu sôi nổi, diễn đàn phim ảnh của Trung Quốc hiện tại chỉ còn lại duy nhất một người nổi trội là Tần Ý Nùng.

Theo lí mà nói, Tần Ý Nùng cũng thuộc nhóm diễn viên thế hệ sau 80, thậm chí thiếu chút nữa là sang 90, nhỏ hơn nhóm tiểu hoa sau 85 đang sôi nổi hoạt động, nhưng cô ấy ra mắt sớm, ngoại hình cũng không theo phong cách đơn thuần, trời sinh yêu nghiệt, giơ tay nhấc chân đều gợi cảm thành thục, lúc đầu bị người ta gắn vào nhóm người thế hệ sau 70, chỉ đến khi lật tìm tư liệu của cô ấy, mới sinh ra cảm giác giật mình bừng tỉnh: Thì ra Tần Ý Nùng còn chưa đến ba mươi!

Cộng thêm thành tích quá xuất chúng, dựa vào bản lĩnh của bản thân không ngừng leo cao, Venice phong Hoàng, cộng thêm lần trước được xếp hạng nhất, đồng hạng với diễn viên được phong Thần trong giới, giới phim ảnh trong nước lựa chọn đại hoa đán đều tránh mặt Tần Ý Nùng ra.

Cuối cùng thế hệ sau 90 cũng không chịu kém cạnh, xuất hiện một Đường Nhược Dao. Sau lễ trao giải, truyền thông đặt Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao cùng nhau để so sánh, đương nhiên là có cả nguyên nhân từ những đối thủ cạnh tranh của cô, nhưng cũng đại diện cho tiếng lòng của đại bộ phận người đam mê phim ảnh. Bọn họ quá khát vọng xuất hiện những tác phẩm ưu tú những diễn viên ưu tú, nếu Đường Nhược Dao thật sự có thể kế nghiệp Tần Ý Nùng, bọn họ đều mỏi mắt mong chờ. Nonfan vẫn đang hi vọng Đường Nhược Dao sẽ là Ảnh hậu quốc tế tiếp theo, vượt qua lằn ranh trong nước hướng ra thế giới, khiến fan của Đường Nhược Dao đều bị dọa sợ, đi qua đi lại cầu đừng đút sữa độc.

Cho nên lần đầu tiên Tần Đường hai người cùng khung hình, nhiệt độ tương đối cao.

[A a a a a a mẹ của con ơi! Hai vị Ảnh hậu thế kỉ của Kim Quế chung khung hình! Hít một hơi khí tiên!]

[Bây giờ trong giới phim ảnh người nhận được chú ý nhất chính là hai người này, một cũ một mới, có cảm giác như đang truyền lửa đuốc vậy, tự nhiên có chút bốc cháy là chuyện gì đây]

[Bình luận trên mau đi điều tra tuổi của Tần Ý Nùng đi, điên cuồng yêu cầu [Cười khóc.jpq]

[Thì ra Tần Ý Nùng chỉ lớn hơn Đường Nhược Dao bảy tuổi thôi sao? Tại sao tôi có loại cảm giác lớn hơn hai mươi bảy tuổi nhỉ [Ngẩn tò te.jpq]

[Lớn hơn hai mươi bảy tuổi mày không phải người]

[Tại sao tôi nhìn ra cảm giác xứng đôi nhỉ? Có ai đẩy thuyền này không?]

[Đẩy thuyền ở tin tức Weibo này là ma quỷ đúng không? Nhưng nói thế đột nhiên cảm giác rất tốt, đến đây, nhanh biến tôi thành một thành viên của ma quỷ nào!]

Đương nhiên, khi nào minh tinh chung khung hình đều khiến người hâm mộ lao vào cãi nhau, ai cũng cho rằng đối phương bú fame, câu nói kinh điển của fan: "Anh/ chị chỉ có chúng tôi mà thôi", "Luôn có điêu dân muốn hại thần tượng của tôi", fan hai nhà Hoàng phi và Đường đậu lại lần nữa hỗn chiến.

[Ảnh hậu tệ nhất lịch sử Đường Nhược Dao có thể ngừng bú fame bố Tần của chúng tôi không, phế vật tứ chi tàn phế, hay là liệt nửa người, không học được cách tự đi trên đôi chân của mình sao?]

[Tần Ý Nùng muốn mượn Đường Đường nhà chúng tôi để tẩy trắng cho bản thân sao? Mau tỉnh lại đi, gà thì vẫn là gà, có khí tiên trên người cũng vẫn là gà, vĩnh viễn không có ngày đầu thai thành người, ảnh khỏa thân của chủ tử các người vẫn còn đầy trên mạng kia kìa]

Khi Đường Nhược Dao đọc được bình luận trên Weibo, liền chặn tài khoản những fan có bình luận ác ý này ngay lập tức.

Tần Ý Nùng những năm đầu bị lộ ảnh chụp khỏa thân, sự việc rất náo loạn, trên mạng ngoài mạng đều sôi sục. Nghe nói lúc đó toàn bộ đại diện thương hiệu đã đàm phán xong đều bị hủy bỏ, vai nữ chính phim truyền hình cũng bị thay đổi đột ngột dù đã gia nhập đoàn phim, đợi phong ba bão táp lắng lại mới có phim để quay.

Khi đó Đường Nhược Dao còn nhỏ, mới học cấp Hai, tình hình cụ thể cũng không rõ, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc với chuyện đó, có hôm sau khi tan học, người dẫn chương trình tin tức giải trí thông báo tin tức mới nhất của Tần Ý Nùng, ở chỗ nào bị nhận ra, bị mắng chửi mà hoảng hốt bỏ chạy, máy quay quay được cảnh tượng này, Tần Ý Nùng đội chiếc mũ màu đen, vành mũ kéo thấp sắp che khuất cả khuôn mặt.

Hai năm trước cô lên mạng tìm kiếm tin tức của Tần Ý Nùng, bức ảnh khỏa thân vẫn còn trong gợi ý tìm kiếm, có thể thấy ảnh hưởng của chuyện này nghiêm trọng đến chừng nào.

Những bức ảnh đó đã bị xóa gần hết, đại khái đã bị khóa lại. Tìm kiếm bình thường sẽ không tìm thấy, Đường Nhược Dao tìm kiếm rất lâu, tìm được một bức ảnh chưa bị khóa trong một bài đăng từ rất lâu, một người phụ nữ khỏa thân toàn bộ, nằm trên cơ thể người đàn ông, lộ ra nửa mặt, lần đầu tiên nhìn đến, vô cùng giống Tần Ý Nùng, ngay cả Đường Nhược Dao sớm chiều ở bên Tần Ý Nùng cũng không chắc người này rốt cuộc có phải là cô ấy hay không.

Cô nhìn vào bức ảnh nghiên cứu cả một tối, cuối cùng xác định không phải, người phụ nữ trong bức ảnh dưới eo có một nốt ruồi. Thân thể Tần Ý Nùng có chỗ nào mà Đường Nhược Dao chưa nhìn tới, sạch sẽ, dưới eo vốn không có nốt ruồi.

Người là giả, nhưng tất cả mọi người đều tin, dù sao Tần Ý Nùng cũng không thể cởi quần áo cho người trong thiên hạ nhìn cô ấy không có nốt ruồi kia, từ đó chứng minh người trong bức ảnh không phải là bản thân.

Tần Ý Nùng cũng không hề giải thích, bởi vì trước khi xảy ra chuyện này, còn lộ ra rất nhiều bức ảnh thân mật ám muội mà Cô ấy cười cười nói nói châm thuốc rót rượu cho nhà đầu tư, đạo diễn bụng phệ trong phòng ăn. Rất nhiều ảnh, chứng cứ nhiều như núi, nối tiếp tấm ảnh khỏa thân, dư luận quần chúng liền đẩy Tần Ý Nùng lên đầu sóng ngọn gió.

Những người thâm niên trong giới giải trí đều biết, nếu muốn phát tán tin tức để hủy hoại một người, vậy thì phải phát tán tin tức thật giả lẫn lộn, tin thật đặt ở trước làm giá đỡ tạo nhiệt độ, sau khi thành công tạo khí thế liền phát tin tức giả, đến lúc đó thật là thật, giả cũng thành thật, mọi người chỉ thích tin giật gân, không có năng lực phân biệt thật giả, cũng không muốn đi phân biệt thật giả.

Lăn lộn lâu trong giới, bản thân Đường Nhược Dao đã có thể nhìn ra món nghề này.

Cho dù Tần Ý Nùng dựa vào quy tắc ngầm trèo lên, chuyện ảnh khỏa thân là giả vẫn là giả, giả thì không thể thành thật. Càng không nói đến việc đem những con chữ khó nghe kia đặt cho người trong lòng cô.

Còn về chặn tài khoản người hâm mộ, Đường Nhược Dao vốn không quan tâm, cô không dựa vào người hâm mộ để kiếm cơm. Huống hồ người hâm mộ độc ác như thế, cô nguyện bớt đi một người. Một người đến cô chặn một người, bây giờ danh sách đen đã có một rổ.

Người hâm mộ của Tần Ý Nùng tự cho thân phận cao quý, không thèm để mắt tới những kẻ nhiều lời, nhiều một ánh mắt là nhiều một phần nhiệt độ cho đối phương, cho nên đám Hoàng phi cắn xé một lúc liền lên kiệu hồi phủ, Tần Ý Nùng khó khăn lắm mới hoạt động công khai một lần, không liếm tới rách da thì thật có lỗi với nhan sắc tuyệt thế vô song của cô ấy.

Người hâm mộ hai nhà lúc này còn chưa biết, trong những năm tháng dài lâu trong tương lai, hai người sẽ hát chị là gió em là cát, quấn lấy nhau đến chân trời, yêu nhau lắm cắn nhau đau, không chết không ngừng.

Chuyện tốt nghiệp mới lắng xuống một thời gian, tài khoản Weibo chính thức của "Nam Sơn Hạ" công bố diễn viên, lập tức lại lên hot search.

Giải trí Chủ Nhật:

[#Đường Nhược Dao đảm nhận vai chính của Nam Sơn Hạ #Bộ phim Nam Sơn Hạ do Ảnh thị Hoàn Vũ sản xuất, đạo diễn Lâm Quốc An, giám chế Doãn Hoan hôm nay công bố vai diễn, xác nhận Đường Nhược Dao chính thức được chọn làm vai chính. Trước đây tin đồn trên mạng nói vai nữ chính là Hoắc Ngữ Kha, có chút đáng tiếc, cảm giác Hoắc Ngữ Kha hợp với vai diễn này hơn] [Hóng biến]

[Hợp cái em gái mày? Phim quay chưa mà hợp cái nỗi gì, mày xuyên không tới tương lai xem phim rồi à? Xì, gần đây Hoắc Ngữ Kha mua hot search hơi lố rồi đấy, vừa dìm vừa giẫm thú vị quá nhỉ, người phụ nữ già nua buông tha cho em gái xinh đẹp đi] [Mỉm cười]

[Đường đậu không cần tăng nhiệt độ cho tài khoản marketing, cố ý gây chiến, Đường Đường của chúng tôi xinh đẹp độc nhất]

[Nữ diễn viên xuất sắc nhất Kim Quế, Người mới xuất sắc nhất Kim Môi, không so sánh, xin người nào đó lấy được giải Người mới xuất sắc nhất (còn phải đợi những ba năm) đừng đến bú fame] [Khà khà]

[Bình luận của fan cô Đường thật là sắp đặt rõ ràng quá mà, mua hot search hết bao nhiêu tiền? Lưu lượng nhà các người thế nào trong lòng không rõ sao? Ngày ngày bú fame Tần Hoàng, tướng ăn khó coi]

...

"Đường, Nhược, Dao!" Hoắc Ngữ Kha nắm chặt chiếc cốc trên tay, hung hăng đập xuống đất, pằng một tiếng, vỡ vụn vương vãi khắp nơi, lại hất tay xô đổ hộp giấy tàn thuốc tung tóe xuống sàn, tức giận đến mặt tái xanh.

Trợ lí của cô ta run rẩy ở một bên, muốn lên trước dọn dẹp, lại sợ chọc Hoắc Ngữ Kha càng tức giận hơn, đến lúc đó lại trút giận lên cô ta, cô ta không có quả ngọt ăn, thế là án binh bất động.

"Cô là người chết à? Còn không mau lăn lại đây quét dọn mảnh vỡ!" Đồ đạc Hoắc Ngữ Kha có thể đập đều đã đập gần hết, sau đó hướng ánh mắt lên người trợ lí sắp co vào góc tường.

Hoắc Ngữ Kha vốn cho rằng vai chính "Nam Sơn Hạ" đã là đồ trong tay cô ta, cộng thêm việc cô ta và Đường Nhược Dao là kẻ thù sống chết, sau khi cô ta cướp được đã dương dương tự đắc đi khoe khoang, cuối cùng cũng nở mày nở mặt thắng được Đường Nhược Dao một trận, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện này. Bây giờ lại nói với cô ta, vai diễn của cô ta mất rồi? Nếu bị người khác giành giật Hoắc Ngữ Kha sẽ không tức giận như thế, nhưng người đó lại là Đường Nhược Dao!

Tại sao Đường Nhược Dao cứ thích đối đầu với cô ta?

Hoắc Ngữ Kha giống như đang nghiền nát một chiếc răng bạc.

Tối đó, sau khi gã đàn ông thân hình mập mạp thưởng thức xong, dựa vào đầu giường thở dốc, run run móc ra một điếu thuốc trong tủ đầu giường, ngậm vào trong miệng, Hoắc Ngữ Kha nhịn đau ngồi dậy – gã đàn ông kia không nặng không nhẹ, vừa đâm vừa đánh, bình thường đều khiến cả người cô ta xanh tím, hôm nay như uống thêm thuốc, càng thêm càn rỡ.

Thấy Hoắc Ngữ Kha nép về phía trước, Lưu Á Dụ tự nhiên đưa chiếc bật lửa trong tay qua, Hoắc Ngữ Kha nhận lấy, nặn ra một nụ cười lẳng lơ, châm thuốc cho gã, ngón tay trắng mịn lại lau mồ hôi trên trán cho gã.

Lưu Á Dụ hưởng thụ hít một hơi, cúi mắt chăm chú nhìn cô ta, nhả làn khói trắng trong miệng lên khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Hoắc Ngữ Kha.

Hoắc Ngữ Kha không lộ ra điểm nào không thích ứng, cũng không tránh không né, trong làn khói thuốc, hôn lên khóe môi của Lưu Á Dụ, nũng nịu nói: "Tổng giám đốc Lưu ~"

Lưu Á Dụ được dỗ vui vì hành động của Hoắc Ngữ Kha, cười lớn.

Gã có vô số nhân tình, đây là người làm gã vui vẻ nhất.

Cho nên khi Hoắc Ngữ Kha dựa vào người hắn, ngón tay chơi đùa vẽ vòng tròn trên ngực, hỏi tại sao lại bị Đường Nhược Dao cướp vai nữ chính "Nam Sơn Hạ" về, Lưu Á Dụ liền nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô ta, đặt lên lòng bàn tay lớn của lão rồi hôn một cái, nhẫn nại cười đáp: "Một vai diễn nhỏ mà thôi, lần sau tôi cho em thứ tốt hơn nữa."

Ánh mắt Hoắc Ngữ Kha lóe lên một tia không phục, giọng khàn quyến rũ, dây dưa không dứt gạn hỏi: "Không thể cướp lại sao ạ?"

Lưu Á Dụ dỗ cô ta: "Vai diễn công bố rồi, lại đổi người thì không tốt. Tôi là nhà đầu tư, tôi cũng muốn kiếm tiền."

Hoắc Ngữ Kha muốn hỏi rõ ràng, triển khai thủ đoạn, Lưu Á Dụ bị cô ta ve vãn trong lòng đã nổi lửa, lập tức lấy thuốc làm thêm một trận, Hoắc Ngữ Kha treo trên người gã, Lưu Á Dụ mới nói thật: "Bây giờ tôi vẫn có chút chưa rõ về bối cảnh của cô ta, không thể tùy tiện đụng vào."

"Không phải có kim chủ sao ạ? Lần trước anh còn nói không sợ kẻ đó." Hoắc Ngữ Kha vừa làm nũng vừa ảo não bồi thêm một câu, ngón tay đặt dưới chăn, động đậy một lúc.

Lưu Á Dụ hít sâu một cái, đè tay Hoắc Ngữ Kha lại qua lớp chăn: "Không đơn giản như thế, cô ta và... một nhân vật lớn có khả năng có quan hệ, không dễ chọc."

"Nhân vật lớn nào chứ?" Hoắc Ngữ Kha truy hỏi tới tận gốc rễ.

Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Á Dụ nhìn sang, Hoắc Ngữ Kha mới ngừng lại.

Lưu Á Dụ phân chia nhân tình rất rõ ràng, gã có thể chiều chuộng, cho cô ta tài nguyên, nhưng thật sự động đến tin tức bí mật, hắn sẽ không nói. Lâu như thế, Hoắc Ngữ Kha vẫn luôn tìm hiểu, nhưng không thể tìm ra rốt cuộc kim chủ bí mật của Đường Nhược Dao là ai.

"Tóm lại chuyện này để nó qua đi, đừng hỏi nhiều." Lưu Á Dụ mất kiên nhẫn đứng dậy, uống một viên thuốc, rút ra một thứ đồ ở ngăn dưới cùng trong ngăn kéo.

"Hôm nay chơi chút mới mẻ nhé." Lưu Á Dụ quay mặt lại, trên mặt chầm chậm lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy thứ đồ trên tay gã, tận sâu trong đáy mắt Hoắc Ngữ Kha cuối cùng cũng lộ ra một tia hoảng sợ, nhưng lí trí bảo cô ta đóng đinh ở vị trí cũ, không lùi về sau.

Lưu Á Dụ cười tợn nhào về phía cô ta.

Sau khi tất cả kết thúc, Lưu Á Dụ khò khò ngủ say. Hoắc Ngữ Kha nằm trên giường, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm lên trần nhà, cơ thể càng đau, trong lòng cô ta càng nhớ tới Đường Nhược Dao. Vừa nghĩ tới Đường Nhược Dao ở chỗ kim chủ của mình cũng có khả năng chịu đựng chuyện đen đủi như bản thân, cơn đau của Hoắc Ngữ Kha liền dịu đi đôi chút, hàm răng cắn chặt dần dần thả lỏng.

Phần lớn kim chủ đều biến thái, không coi nhân tình là người. Hoắc Ngữ Kha từng giao lưu với những người giống cô ta, Lưu Á Dụ cũng coi như một kim chủ tương đối bình thường, thỉnh thoảng mới dùng một số cách thức cực đoan, cũng sẽ không lưu lại dấu vết ở những nơi quần áo không che chắn được, người cũng rất hào phóng, có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu.

Đường Nhược Dao giả vờ thanh cao như thế, còn không phải cũng trở thành đồ chơi ngoãn ngoãn của người khác giống như cô ta sao. Khuôn mặt cao quý của Đường Nhược Dao, nào có người đàn ông nào nhìn ngắm mà không muốn chinh phục, để cô phủ phục dưới chân, hiện ra một mặt phóng đãng.

Nhất định Đường Nhược Dao còn thảm hại hơn bản thân cô ta. Hoắc Ngữ Kha cười không ra tiếng, hàm răng lộ ra ánh sáng u ám trong màn đêm đen.

Ngày tiếp theo, Đường Nhược Dao dậy sớm ra sân bay.

Sau khi mở mắt, lướt điện thoại một lượt, cuộc đối thoại với Tần Ý Nùng là thật, nếu không có gì bất ngờ, lần sau cô về sẽ có thể gặp được Tần Ý Nùng. Vừa nghĩ như thế, còn chưa về nhà, đã mỏi mắt mong chờ ngày trở lại.

Đường Nhược Dao cười xong cất suy nghĩ này đi, mở ra cuộc trò chuyện với Mục Thanh Ngô, Mục Thanh Ngô gửi tin nhắn cho cô.

Mục Thanh Ngô: [Có phải hôm nay bay đến thành phố Z không, đừng để lỡ chuyến bay, nhớ ăn sáng]

Trong lòng Đường Nhược Dao ấm áp, trả lời: [Cảm ơn chị Mục nhắc nhở]

Lại gõ chữ: [Chị dậy sớm thế sao?]

Mục Thanh Ngô: [Vẫn luôn dậy sớm, dẫn nghệ sĩ đi trang điểm]

Đường Nhược Dao không làm phiền cô ấy: [Vất vả rồi, chị làm việc đi ạ.]

Cô đến phòng bếp làm một bữa sáng kiểu Tây, thêm một cốc sữa, sắp thu dọn xong, trợ lí thông báo xe của cô đã ở dưới nhà.

Đường Nhược Dao đứng trước gương trong phòng thay đồ, áo phông màu trắng, quần dài nhàn nhã, giày vải. Cô gái trẻ tuổi vòng eo mảnh khảnh, tay chân thon dài, khuôn mặt trắng bóc phát sáng, cho dù ăn mặc bình thường hơn nữa, cũng không giấu được một thân hình tỏa sáng khiến người ta chú ý.

Đường Nhược Dao đội chiếc mũ bóng chày lên đầu, đeo khẩu trang, lưng thẳng tắp khom xuống, đi lại hai bước mới hài lòng.

Cô kéo theo hành lí, vào thang máy xuống nhà.

Trợ lí Tân Tinh đặt hành lí ra cốp sau thay cô, vừa nhấc lên liền kinh ngạc: "Nhẹ thế sao?"

Đường Nhược Dao đang khom lưng lên xe, nghe thấy liền đáp: "Chỉ mang mấy bộ thay đổi thôi."

Tân Tinh ờ một tiếng, để đồ xong rồi lên xe cùng cô.

"Thật sự không cần em đi cùng chị sao?" Tân Tinh lo lắng nói, "Chị ở nhà một mình, ai chăm sóc chị?"

Tâm tình Đường Nhược Dao vui vẻ, trêu đùa cô nàng nói: "Làm như bình thường em chăm sóc tôi vậy."

Tân Tinh: "..."

Công việc trợ lí của cô nàng thật sự không có cảm giác thành tựu, trợ lí nhà người ta giống như vạn năng, mặc, ăn, ở, đi lại, bất kể chuyện gì cũng sắp xếp tỉ mỉ chu đáo. Cô nàng thì tốt rồi, ở bên Đường Nhược Dao lại như người qua đường, thậm chí chưa từng lên nhà cô.

Tân Tinh vắt hết đầu óc, khó khăn lắm mới nghĩ ra mấy tác dụng của mình, nói: "Em có thể giúp chị gọi xe, có thể mang vác hành lí, có thể xách đồ, quà của người hâm mộ tặng, nhiều lúc có thể giúp chị một tay."

Đường Nhược Dao nhìn Tân Tinh.

Tân Tinh cũng nhìn Đường Nhược Dao.

Tân Tinh nản lòng nói: "Đó là vì chị không cho em cơ hội đấy."

Đường Nhược Dao giơ tay, khẽ vỗ vỗ lên đầu cô ấy: "Tương lai sẽ có việc cho em."

Tân Tinh mạnh mẽ ngẩng đầu: "Hả?"

Đường Nhược Dao lộ ra một nụ cười: "Đợi tôi quay lại, em có thể làm việc rồi."

Bây giờ cô không phải sinh viên, cũng đã đổi người quản lí, cuộc sống bận rộn khẩn trương mới vừa mở màn, cô đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.

Mười giờ sáng, máy bay màu trắng đúng giờ cất cánh lên không trung, sau đó hạ cánh xuống sân bay của thành phố Z.

Thành phố Z là một thành phố ở phía nam, phát triển thần tốc, từ trên máy bay nhìn xuống đã thấy được những công trình sắt thép bê tông đồ sộ, không có gì khác biệt so với thủ đô. Bởi vì người đông, lại sợ nhận ra, Đường Nhược Dao đi cửa VIP, sau đó đi bắt xe.

"Đến bệnh viện Nhân dân Số 1." Đường Nhược Dao đóng cửa xe, lên tiếng.

Chương 36: Giới hạn của cô

Mẹ kế Giang Tuyết Trân của Đường Nhược Dao là một người phụ nữ hay ăn lười làm, sau khi gả tới nhà cô không đi làm lấy một ngày, sở thích thường ngày là cùng một nhóm bà nội trợ trong khu nhà tụ họp đánh mạt chược. Đặc biệt là sau khi bố của Đường Nhược Dao, Đường Hàm Chương gặp chuyện, Đường Nhược Dao một mình chống đỡ cả gia đình, lại làm minh tinh có thể kiếm tiền, bà ta triệt để trở thành "bà hoàng", thường xuyên ra ngoài mua sắm, uống trà chiều với đám chị em, bình thường đều không ở nhà.

Mẹ đẻ của Đường Nhược Dao đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, ấn tượng về mẹ đẻ của cô rất nhạt, theo năm tháng dần trưởng thành cũng không còn đọng lại gì. Cô vẫn luôn hoài nghi tại sao Đường Hàm Chương lại lấy một người phụ nữ như thế làm vợ, ông lại có cách nhìn thế nào về người mẹ đã sớm qua đời của cô?

Lúc Giang Tuyết Trân không ở nhà, Đường Nhược Dao cùng ông nói về chủ đề này.

"Mẹ con, bà ấy... là người như thế nào ạ?"

Đường Hàm Chương rút ra một album ảnh ở dưới tủ, vô cùng trân trọng mở ra, tất cả là ảnh của một người phụ nữ, lông mày mảnh, đôi mắt như nước thu, xinh đẹp không gì sánh nổi.

"Mẹ của con, là người phụ nữ dịu dàng nhất đẹp đẽ nhất mà bố từng gặp."

Trong mắt người đàn ông mang theo tình ý dịu dàng và trân trọng, giọng nói tha thiết.

Nhưng Đường Nhược Dao không hiểu, nếu ông yêu mẹ mình như thế, lại nhớ mãi không quên, tại sao phải lấy vợ khác? Mãi đến rất lâu về sau cô mới hiểu được, cuộc sống không giống phim ảnh tiểu thuyết, không có nhiều người thủy chung không thay lòng, lập trường không đổi. Cô cũng hiểu được Đường Hàm Chương, ông là một người đàn ông không tinh tế, một mình nuôi con gái lớn chẳng dễ dàng, cưới vợ mới về chăm sóc gia đình là chuyện hết sức bình thường.

Cho dù ông không muốn, nhưng hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích, từng người từng người đều khuyên nhủ. Dáng vẻ Đường Hàm Chương rất nho nhã, có mấy phần tuấn tú, năm đó làm kế toán cho doanh nghiệp quốc doanh, lương lậu tuy không cao, nhưng cũng có chút mặt mũi, cho dù có con gái, nhưng vẫn là một miếng ngon trên thị trường.

Thế nên Đường Nhược Dao không hận bất kì ai, cũng không bất mãn với bất kì điều gì, cô không thích lãng phí thời gian cho những chuyện không thể thay đổi, không cách nào thay đổi người khác, chỉ có thể thay đổi bản thân, cô chỉ nghĩ sớm độc lập để rời khỏi gia đình.

Sau đó cô thích biểu diễn, từng bước từng bước thi vào trường. Cô giống như con đại bàng vừa mọc lông, sốt ruột chờ đợi ngày vụt lên trời cao. Nhưng chân trước gặp phải Nguyễn Cầm, bị vùi dưới đống tuyết, chân sau bố xảy ra chuyện, vội vàng tháo xuống sống lưng cao ngạo của mình.

Bệnh viện Nhân dân Số 1 là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất tại thành phố Z, người bệnh đông đúc, mấy chục mét từ cổng vào đã tắc nghẽn, tài xế tắc-xi đưa đến lối vào, liếc cô gái trẻ tuổi từ lúc lên xe đã vô cùng yên lặng từ gương chiếu hậu, thương lượng nói: "Bên trong không dễ vào, xuống ở đây nhé?"

Đường Nhược Dao gật đầu, rút hai tờ tiền mệnh giá một trăm đồng đưa tới, tài xế tìm tiền thừa quay đầu nhìn cô một cái, cảm giác quen mặt: "Chà, trông cháu rất giống..."

Đường Nhược Dao không đợi ông ấy nói xong, quyết đoán đẩy cửa xuống xe.

Tài xế ngồi ngây người trên xe một lúc mới lái xe đi.

Đường Nhược Dao quen đường quen lối vào bệnh viện, vào thang máy lên tầng ba, đến trước cửa một phòng bệnh đơn, một tay đặt lên khóa cửa, đẩy cửa đi vào, phòng bệnh ngoài mùi thuốc khử trùng, cũng chỉ có một mùi thối rữa khó ngửi.

Mùi vị của bệnh nhân nằm liệt giường.

Đường Phỉ chuyển ghế ra trước cửa sổ, ánh sáng rõ ràng, cậu bé đang làm bài tập trên chiếc bàn gấp, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ngẩn ra.

"Chị! Chị về rồi!"

Trên mặt cậu bé lộ ra vẻ mừng rỡ, vứt bài tập xuống, nhào về phía cô.

Đường Nhược Dao bị cậu bé nhào tới khiến lưng đụng phải cửa, cộp một tiếng, cô lặng lẽ nhịn đau, xoa xoa mái tóc ngắn mềm của Đường Phỉ, dịu dàng cười nói: "Sao không về nhà lại ở đây làm bài tập?"

"Dù sao mẹ em cũng không ở nhà, chẳng thà em ở đây cùng bố."

Đường Nhược Dao nhìn Đường Hàm Chương nằm trên giường không cảm nhận được tiếng động của thế giới bên ngoài, ánh mắt tối dần.

Đường Phỉ quấn lấy eo cô, cọ mạnh lên ngực cô, làm nũng nói: "Chị, em nhớ chị lắm."

"Chị nghe thấy rồi, cho nên không phải đã về rồi sao?" Đường Nhược Dao xoa lấy gáy Đường Phỉ, đẩy em trai dính người của mình ra ngoài một chút, trên đường đến đây cô sắp nóng chết rồi, thể chất con trai lại nóng, ôm người lại biến thành lò nướng.

"Đi làm bài tập đi."

"Vâng." Đường Phỉ ngẩng đầu, nở nụ cười lộ ra cả hàm răng trắng bóc với cô.

Đường Phỉ bị hung hăng đẩy ót ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế xếp, ngoài miệng đáp ứng, nhưng ánh mắt đen láy sáng trong lại nhìn chằm chằm lên người Đường Nhược Dao đang ngồi bên giường.

Đường Nhược Dao cảm nhận được ánh mắt của nó, quay đầu giả vờ tức giận: "Làm bài tập."

Đường Phỉ hi hi cười ngốc, làm một lúc, lại trộm nhìn cô.

Cậu bé rất thích chị gái.

Từ lúc nó bắt đầu có kí ức, đều là chị chăm sóc nó. Trường mẫu giáo mà cậu bé theo học nằm gần trường cấp hai, mẹ ruột Giang Tuyết Trân của cậu bé lại ham mê đánh mạt chược, cuộc chơi kết thúc rất muộn, không có thời gian đón con, bảo Đường Nhược Dao sau khi tan học tiện đường dẫn cậu bé về nhà, Đường Nhược Dao nắm lấy tay nó, từng bước từng bước đi về nhà. Lúc đó bên đường có rất nhiều sạp hàng rong, ở đó bán đủ loại đồ ăn vặt, đặc biệt là mùa hè, nhìn thấy những bạn nhỏ khác cầm kem que trong tay, đôi mắt thèm muốn không chịu nổi, Đường Nhược Dao nhìn thấy, liền dùng tích góp của bản thân mua cho nó một que.

Đường Phỉ cầm que kem cười, lắc lắc cánh tay Đường Nhược Dao, nũng nịu nói: "Chị ăn."

Đường Nhược Dao cười híp mắt cong lưng, cắn một miếng lên que kem trên cánh tay đang giơ cao của cậu bé.

Đường Phỉ cười đến mắt mũi nhắm tịt.

Hai chị em chị một miếng em một miếng ăn hết que kem rồi vứt que vào thùng rác trước cổng khu nhà, nếu không sẽ bị Giang Tuyết Trân mắng. Cuộc sống cứ như thế cho đến khi Đường Nhược Dao lên cấp ba, lịch học của hai người quá khác nhau mới dừng lại.

Là chị gái đón nó đi học tan học, chị gái mua cho nó sách vở đồ dùng học tập, chị gái phụ đạo bài tập cho nó, dẫn nó ra ngoài chơi.

Trong mắt Đường Phỉ, địa vị của chị gái còn cao hơn Giang Tuyết Trân rất nhiều. Cho nên mỗi lần Giang Tuyết Trân nói xấu Đường Nhược Dao, cậu bé đều khinh thường trong lòng, trẻ nhỏ là sinh vật mẫn cảm nhất, ai thật lòng thật dạ đối xử tốt với nó, ai chỉ đẻ ra không nuôi dưỡng biến nó thành công cụ, trong lòng nó đều sáng như gương.

Sau khi Đường Nhược Dao đi học Đại học, Đường Phỉ khóc đến nghiêng trời lệch đất, đến nỗi mất cả tiếng, suýt chút nữa chạy theo Đường Nhược Dao, lại bị Đường Hàm Chương và Giang Tuyết Trân lôi về. Từ đó về sau chuyện nó chờ đợi nhất chính là kì nghỉ đông, người khác là vì có thể ra ngoài chơi thỏa thích, nó là vì có thể gặp chị gái.

Có thể được Đường Nhược Dao chăm sóc lớn lên, tính cách của cậu bé không hoang dại như mấy cậu trai khác, tương đối yên tĩnh, che giấu bản thân rất sạch sẽ, cũng rất thích học hành, bình thường không cần người đốc thúc, mà Giang Tuyết Trân sinh ra con trai, giống như có người kế nghiệp Hoàng vị, có khả năng sẽ đốc thúc người ta sai hướng.

Tình cảm con người xuất phát từ hai hướng, lúc bắt đầu Đường Nhược Dao không cam tâm tình nguyện chăm sóc Đường Phỉ, chỉ là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đường Phỉ thông minh ngoan ngoãn, không khóc không nổi loạn, lại rất dựa dẫm vào Đường Nhược Dao, cả ngày đi sau mông cô gọi "chị chị", lòng dạ sắt đá cũng sẽ hòa tan, dần dần liền có tình cảm. Đường Hàm Chương bận bịu công việc, đi sớm về tối, Giang Tuyết Trân không thăm không hỏi, hai chị em cả ngày ở bên nhau, tình cảm ngày càng sâu đậm.

"Chị." Đường Phỉ nhỏ tiếng gọi cô.

"Ừm?" Đường Nhược Dao đáp lại, không ngẩng đầu, ôm lấy bàn tay gầy gò của Đường Hàm Chương, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của người đàn ông này. Nằm liệt trên giường ba năm khiến người đàn ông vốn có thân hình gầy gò lại càng trở nên mong manh, quần áo bệnh nhân phủ lên cơ thể gầy nhom, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn ngày nào sớm đã không nhìn ra khí chất, già nua giống như một ông lão.

"Em làm xong rồi." Đường Phỉ bỏ vở bài tập vào trong cặp, dịch chuyển chiếc ghế, chậm bước ngồi xuống một bên.

Đường Nhược Dao ừ một tiếng, tâm tư không tập trung.

Đường Phỉ nhìn Đường Hàm Chương nằm trên giường, Đường Hàm Chương mở mắt, có lúc chuyển động không mục đích, nhưng hoàn toàn vô hồn, cho dù con trai con gái có ngồi bên cạnh, ông cũng không có bất kì phản ứng nào.

Đường Phỉ chống hai tay lên thành ghế, nhỏ tiếng nói: "Có phải bố sẽ không tỉnh lại nữa không?"

Cậu bé mới 11 tuổi, qua một năm nữa mới lên cấp hai. Rất nhiều chuyện nó đã hiểu, không hiểu cũng biết lên mạng tìm kiếm. Bác sĩ nói trạng thái hiện tại của bố nó gọi là người thực vật, thời gian càng lâu càng khó tỉnh lại, đã qua ba năm rồi, bố nó cũng không có một vết tích rằng sẽ tỉnh lại.

Đường Nhược Dao ngẩng mắt, bình tĩnh nhìn vào nó.

Đường Phỉ bị ánh mắt như vậy của cô nhìn tới, vô duyên vô cớ sinh ra một tia lạnh lẽo, mở miệng, lẩm nhẩm rất lâu, nói: "Nếu bố có thể nói, chắc chắn ông ấy sẽ không trách chị."

Đường Nhược Dao đỏ vành mắt, vội vàng rũ mi mắt xuống.

Việc khó hơn cũng có thể quen thuộc, mới đầu Đường Nhược Dao nhìn thấy Đường Hàm Chương trên giường bệnh liền trốn tránh, căn bản không có cách nào đối diện, đến hiện tại có thể bình tĩnh nói chuyện bên tai ông, chẳng qua cũng chỉ có mấy năm ngắn ngủi.

Đến giờ, nhân viên điều dưỡng đến lật người cho Đường Hàm Chương, mát-xa cơ thể, tránh cho cơ thể quắt lại. Nhân viên điều dưỡng là một bác gái tầm 40 tuổi, tính cách phóng khoáng, làm việc chu đáo, chăm sóc bệnh nhân này đã ba năm, thoải mái quen thuộc, vô cùng thuần thục, vừa mát-xa vừa nói chuyện với người nhà mới tới ở một bên.

"Ôi chao, cháu về rồi à." Điều dưỡng nở nụ cười rạng rỡ, bà biết Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao gật đầu, khuôn mặt lạnh lẽo.

Điều dưỡng đã quen với khuôn mặt băng giá này, biết con người Đường Nhược Dao không thế, tự lẩm nhẩm như đang nói chuyện một mình: "Tôi nói này, ở bệnh viện tiền viện phí đắt đỏ, sao không đón bố cháu về nhà?"

"Trong nhà không có ai chăm sóc ạ." Đường Nhược Dao mím môi, trả lời bà.

Trước đây cô cũng từng nghĩ đến chuyện đón về, hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể, nhưng đón về nhà liệu Giang Tuyết Trân có chăm sóc bố cô, hay là qua loa cho xong chuyện. "Trước giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo", trong tin tức đa phần đều để bệnh nhân nằm lì trên giường trong nhà, Đường Nhược Dao nguyện tốn nhiều tiền để Đường Hàm Chương có thể nằm viện lâu dài.

Điều dưỡng lại thở dài một cái, ánh mắt lộ ra mấy phần đồng cảm: "Cũng không dễ dàng gì."

...

Đường Nhược Dao ở bệnh viện đến chiều tối, rồi cùng Đường Phỉ về nhà, không khí dần thoải mái hơn một chút.

Hai chị em sánh vai đi trên đường, nữ sinh cao ráo chân dài, lại đội mũ đeo khẩu trang nhưng cũng không giấu được khí chất thu hút trên người. Nam sinh mặc quần yếm trắng ngắn màu trắng, chân dài tay dài, mặt mày tinh xảo, tuấn tú hơn người, đúng chất một cậu chàng đẹp trai.

"Lần trước chị gọi điện cho giáo viên của em, nghe giáo viên nói em có khuynh hướng yêu sớm?"

"Là những cô nữ sinh đó cứ muốn viết thư tình cho em, em cũng không thèm để mắt tới." Đường Phỉ cầm xiên kẹo hồ lô đường lạnh mà chị gái mua cho, nuốt quả sơn tra trong miệng xuống mới mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra mấy phần bất đắc dĩ nhàn nhạt.

"Em được chào đón thế sao?" Đường Nhược Dao nhướng mày.

"Chị không tin à?" Đường Phỉ nói, "Thử nghiệm cho chị xem."

Đường Phỉ nhìn trái nhìn phải, trên đường có người tộc cúi đầu, nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, Đường Phỉ híp mắt, chạy nhanh mấy bước về phía trước, ngọt ngào gọi: "Chị."

Tộc cúi đầu nghe tiếng gọi này, hoang mang ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao cảm thấy thời gian chỉ mới qua vài cái chớp mắt, Đường Phỉ đã quay lại, cho cô xem dãy số điện thoại trong lòng bàn tay, đắc ý khoe khoang: "Của chị kia."

Đường Nhược Dao giơ tay gõ vào đầu nó.

"Không cho phép làm loạn." Bệnh gì đây.

"Là chị không tin em trước." Đường Phỉ ôm đầu cảm giác vô cùng bất hạnh.

"Chuyên tâm học hành." Cô nói.

"Biết rồi mà." Đường Phỉ kéo dài âm, lại níu lấy cánh tay cô, Đường Nhược Dao hất ra, ghét bỏ nói: "Em nóng chết mất."

Đường Phỉ dùng sức, cố ý ôm lấy cô, cười lớn kêu: "Nóng chết chị, nóng chết chị, nóng chết chị."

Đi ngang một cửa hàng bán điện thoại.

Đường Phỉ kéo Đường Nhược Dao lên phía trước: "Chị, em muốn mua điện thoại."

"Không được, em còn quá nhỏ." Đường Nhược Dao từ chối.

"Em muốn nói chuyện với chị."

"Viết thư đi."

"..." Đường Phỉ suýt chút nữa cho rằng bản thân bị lãng tai.

Đường Nhược Dao bị bản thân chọc cười, hai tay chống lên đầu gối, nhìn vào mắt em trai: "Nói một lí do có thể thuyết phục chị, chị sẽ mua cho em. Không lúc về nhà em cũng sẽ bị mắng."

Đường Phỉ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Em sắp đến thời kì nổi loạn rồi, em sợ em sẽ hư hỏng, không quản lí được bản thân. Em cảm thấy lúc bản thân mình hư hỏng, có thể gọi điện thoại cho chị, nghe được giọng chị sẽ tốt lên."

Đường Nhược Dao: "..."

Hai phút sau.

Đường Phỉ như ý nguyện đứng trước cửa kính của cửa hàng bán điện thoại.

"Tự chọn đi." Đường Nhược Dao nói.

Đường Phỉ đi thẳng về phía một gian hàng, mục tiêu đã xác định, Đường Nhược Dao thầm nói thì ra đã ủ mưu từ lâu.

"Mua chiếc này đi." Đường Phỉ dừng chân, gõ lên trên tủ kính trước mặt.

Nhân viên tư vấn lấy ra, Đường Nhược Dao nhìn xem giá cả, 998 tệ.

Đường Nhược Dao vốn lo lắng cậu bé sẽ chọn chiếc iPhone đắt nhất, đang có suy nghĩ mượn cơ hội dạy dỗ nó, không ngờ Đường Phỉ chất phác vượt xa tưởng tượng của cô. Cuối cùng Đường Nhược Dao và cậu bé tranh luận rất lâu mới miễn cưỡng đổi sang chiếc giá 1999 tệ.

Trên đường về nhà, cả mặt Đường Phỉ viết chữ không vui: "Em chỉ gọi điện thoại, gửi tin nhắn, mua chiếc đắt thế này làm gì?"

"Đồ rẻ dễ hỏng."

"Hỏng thì hỏng, cũng không phải không thể dùng, thật là không gánh vác việc nhà không biết củi gạo đắt." Dùng mấy trăm nghìn tệ của mẹ cũng không đau lòng, dùng tiền của chị, hai nghìn cũng khiến Đường Phỉ ruột đau như cắt.

"Rốt cuộc ai mới là người gánh vác việc nhà chứ?" Đường Nhược Dao dở khóc dở cười.

"Đưa hành lí cho em." Đường Phỉ làm mặt lạnh nói.

"Hả?"

"Đưa em." Đường Phỉ cướp lấy tay cầm kéo hành lí trong tay cô, cứng rắn nắm chặt trong tay mình.

Đường Phỉ rút chiếc chìa khóa treo trên cổ ra, cắm vào ổ khóa, mở cửa nhà, bật sáng đèn phòng khách.

Cậu bé rút một đôi dép đi trong nhà mới từ trong tủ giày, đặt trước mặt Đường Nhược Dao, kéo hành lí của cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa càu nhàu như người lớn: "Em đã quét dọn phòng cho chị rồi, chăn đệm hai ngày trước cũng đã phơi phóng, điều khiển điều hòa, sạc điện thoại cũng thay mới rồi, ở bên gối của chị, buổi tối không được điều chỉnh nhiệt độ quá thấp, dễ bị lạnh, đắp chăn kín vào."

Đường Nhược Dao chống tường ngoài lối vào thay giày, khẽ xì một tiếng: "... Sao chị có cảm giác nuôi thêm một ông bố thế nhỉ."

Đường Phỉ: "Bây giờ bố nằm đó, chị coi em thành bố là được."

Đường Nhược Dao: "Em nói lại lần nữa xem nào?"

Trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Đường Phỉ.

Đường Nhược Dao về phòng nhìn một lượt, sáng sủa sạch sẽ, chăn đệm ngay ngắn, Giang Tuyết Trân chắc chắn không thể dọn dẹp phòng cho cô, khả năng duy nhất chỉ có thể là cậu em trai nhỏ mới mười tuổi trước mặt này.

Tâm tình Đường Nhược Dao phức tạp.

Một lần về nhà đều phát hiện em trai càng đảm đang hơn trước.

Em trai bàn giao với chị gái xong, nói: "Em đi nấu cơm, chị muốn ăn gì?"

Đường Nhược Dao khựng người: "Giang... mẹ em đâu?"

Dáng vẻ Đường Phỉ không quan tâm, nhún nhún vai: "Ra ngoài đánh bài chăng, không rõ nữa." Tối muộn mới về.

Cậu bé cũng không quan tâm, Đường Nhược Dao càng không quan tâm, nhưng dù sao cô cũng đã về, để bạn nhỏ nấu cơm thật không quá tử tế, đứng lên nói: "Chị nấu cho, trong nhà có rau gì không?"

Đường Nhược Dao mở cửa tủ lạnh ra.

Thực tế chứng minh, mức độ đảm đang của Đường Phỉ vẫn có chút chưa hoàn hảo, Đường Nhược Dao đóng cửa tủ lại, nói: "... Gọi đồ ăn ngoài đi."

Hộp thức ăn ngoài bày đầy bàn ăn, hương thơm nức mũi.

Đường Phỉ là cậu trai đang trong tuổi dậy thì, lập tức cúi đầu ăn xì xà xì xụp, giống như con lợn tham ăn, vừa ăn vừa gắp rau cho cô: "Chị cũng ăn đi."

Đường Nhược Dao khống chế thực phẩm, chỉ ăn ít rau, cô giơ tay lau đi hạt cơm trên khóe miệng Đường Phỉ, rót cho nó cốc nước, dịu dàng nhắc nhở nó ăn chậm một chút, trong lòng chua xót không thôi, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt như cũ, trong ánh mắt lóe lên hai tia lửa tối.

Giang Tuyết Trân càng ngày càng quá đáng.

...

Giang Tuyết Trân vào nhà cảm giác có gì đó không đúng, bà ta ngửi thấy hương thơm đồ ăn, mùi vị hoàn toàn không giống thường ngày.

"Đường Phỉ? Con trai ngoan, nấu gì ăn ngon à?" Giang Tuyết Trân bụng đói cồn cào, ngửi thấy mùi thơm liền đi vào trong bếp.

"Giang Tuyết Trân." Một giọng nói thình lình xuất hiện khiến bà ta giật thót, Giang Tuyết Trân tìm kiếm theo phương hướng của giọng nói kia, nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở phòng khách, bật sáng đèn, thở phào một cái, ngẩng mắt liếc Đường Nhược Dao: "Là cô à, sao cô về mà không nói một tiếng?"

Giang Tuyết Trân ngồi xuống đối diện cô, lấy một quả táo trên khay hoa quả chống đói tạm thời, cắn rộp một tiếng, hôm nay đánh bài cả buổi chiều, vốn đang thắng, cuối cùng thua ngược một nghìn, bà ta cứng rắn kéo chị em chơi thêm hai lượt, mới có thể thắng lại.

Khuôn mặt Đường Nhược Dao lạnh lùng: "Dì chăm sóc Đường Phỉ như thế này sao?"

Giang Tuyết Trân kì quái nói: "Tôi chăm sóc thế nào?"

Đường Phỉ buông bút trên tay xuống, khẽ chân khẽ tay đi đến bên cửa, dính lỗ tai lên cánh cửa, nghe tiếng cãi vã càng ngày càng kịch liệt bên ngoài.

Nói là cãi vã, thật ra chỉ nghe thấy âm thanh của một mình Giang Tuyết Trân, Đường Nhược Dao sẽ không chống nạnh mắng chửi Giang Tuyết Trân. Đường Phỉ thở dài trong lòng, chị gái cãi không lại mẹ nó.

Bởi vì mỗi lần cãi đến cuối cùng, mẹ nó sẽ ra "tuyệt chiêu".

"Nếu không phải Lão Đường đi tìm cô, cũng sẽ không bị xe tông! Mẹ con chúng tôi có rơi vào bước đường cùng này không?" Một đầu ngón tay của Giang Tuyết Trân sắp chọc vào mặt Đường Nhược Dao, hung hăng nói, "Cô là cái đồ tai họa, cái đồ sao chổi, trước kia thì khắc chế mẹ cô, sau đó lại hại bố cô sống dở chết dở. Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, gả vào nhà họ Đường các người, chưa từng được hưởng phúc nửa ngày, tai nạn thì cứ ập xuống đầu."

Bà ta vừa khóc vừa gào, ngồi bệt xuống đất.

"Tôi đã tạo nghiệp gì đây, Lão Đường à, ông dậy mà xem, ngay cả con gái ông cũng ức hiếp tôi."

Giang Tuyết Trân vừa lau nước mắt, vừa liếc sang nhìn trộm Đường Nhược Dao, thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, vành mắt khẽ đỏ, dùng sức cắn môi dưới không lên tiếng, trong lòng dần có chút tự tin.

Chỉ cần nhắc tới người cha bất hạnh của mình, Đường Nhược Dao sẽ có dáng vẻ như quỷ thế kia, bách phát bách trúng.

Bên ngoài không còn âm thanh.

Đường Phỉ nắm chặt lấy tay nắm cửa, muốn nhịn nhưng không nhịn được bước ra ngoài: "Mẹ!"

Giang Tuyết Trân vẫn muốn giữ thể diện trước mặt con trẻ, vội vàng lau mặt, nở ra nụ cười: "Con trai sao lại ra đây? Mau về phòng làm bài tập đi, chuyện của người lớn con đừng quan tâm."

"Con đã là người lớn rồi." Đường Phỉ hất cánh tay đang đưa qua của Giang Tuyết Trân, đi thẳng đến bên Đường Nhược Dao, duỗi thẳng từng ngón tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay của cô, khẽ lắc một cái, nhỏ tiếng lo lắng, "Chị."

Đường Nhược Dao thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi dưới, cúi đầu nhìn về phía nó cười cười.

"Đi làm bài tập đi." Cô xoa tóc Đường Phỉ.

"Em không." Đường Phỉ quyết tâm chưa từng thấy, ấn Đường Nhược Dao xuống sô-pha, dùng tư thế người bảo vệ đứng trước mặt cô, nhíu mày bất mãn với Giang Tuyết Trân, "Mẹ, mẹ quá đáng quá rồi đấy."

Giang Tuyết Trân rõ ràng không ngờ tới chuyện này, cả người ngây ra.

"Con nói gì?"

"Con nói, mẹ quá đáng quá rồi đấy." Đường Phỉ lặp lại từng câu từng chữ.

Giang Tuyết Trân khó lòng tin tưởng hét lớn: "Con có lương tâm không hả? Mẹ như vậy là vì ai hả?"

Dù sao cũng là mẹ ruột, Đường Phỉ có chút sợ, để bản thân bạo dạn, cúi đầu nhìn những chữ dày đặc trong lòng bàn tay, nâng cao tông giọng: "Mẹ vì bản thân mẹ!"

Giang Tuyết Trân từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm chằm nói: "Con nói lại lần nữa xem!"

Đường Phỉ nghẹn ngào, rồi lại tiếp tục nghiêm túc: "Sau khi bố xảy ra chuyện, mẹ lúc nào cũng nói buồn, mẹ đến thăm bố được mấy lần? Mẹ hút máu của chị, đổi nhà mới, mua xe mới, ngày ngày mua sắm đánh bài, mẹ có chỗ nào là vì con không?"

"Mẹ đăng kí trại hè mấy trăm nghìn tệ cho con, mẹ đối xử với con còn không đủ tốt sao?"

"Đó là tiền của chị! Không phải của mẹ!" Cảm giác được ánh mắt sau lưng chú ý đến, Đường Phỉ đột nhiên tràn đầy tự tin, "Mẹ sống tốt, con học trường tốt, đều là chị cho, mẹ dựa vào cái gì mà lớn tiếng với chị? Bố bị người ta đâm phải, cũng không phải chị đâm, liên quan gì đến chị, mẹ đâm dao vào tim chị như thế, mẹ có còn là người không? Có chút lương tâm của con người không?"

"Mày, mày, mày..." Giang Tuyết Trân tức nghẹn, sắc mặt trắng đỏ luân phiên, đặc sắc dị thường, bà ta nói "mày" rất lâu, hét lớn, "Rốt cuộc mày là con của ai?"

"Nếu có thể chọn, mẹ cho rằng con tình nguyện làm con của mẹ sao?" Đường Phỉ rống lên, nước mắt cũng tuôn ra.

Giang Tuyết Trân tức không thể kiềm chế, xông lên, giơ tay tát một cái.

Tiếng gió dữ dội lướt qua gò má, Đường Phỉ run lên, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Cái tát kia của Giang Tuyết Trân không rơi xuống, Đường Nhược Dao đột nhiên đứng lên, siết chặt lấy cổ tay bà ta, dùng sức hất lại.

Trước đây Giang Tuyết Trân còn làm việc nhà, hiện tại ngày tháng sống thảnh thơi, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không động tay, đôi tay trói già không chặt, Đường Nhược Dao vừa hất vừa đẩy, Giang Tuyết Trần ngã chổng vó ra sau.

Tùng một tiếng vang lên, cú ngã khiến lục phủ ngũ tạng của bà ta đều đau, nhất thời không bò dậy được.

"Được lắm chị em chúng mày liên hiệp lại bắt nạt tao đúng không?" Giang Tuyết Trân liền vô cớ náo loạn, gào khóc rống lên, "Tôi đã tạo nghiệp gì đây, chồng thì nằm ở bệnh viện không dậy, để lại đứa con gái lúc nào cũng chống lại tôi, ngay cả con trai ruột thịt cũng không đứng về phía tôi, tôi còn sống làm gì? Không bằng chết đi cho xong!"

"Tôi chết đi cho xong, tôi chết..." Bà ta nhìn mép bàn trà, làm ám thị rất rõ ràng với hai người, tư thế muốn đụng đầu vào đó.

Bà ta nhào qua, chỉ cách góc bàn mười xen-ti-mét.

... Không có ai ngăn cản bà ta.

Đường Nhược Dao rút tờ giấy trong hộp giấy lau nước mắt cho Đường Phỉ, càng lau Đường Phỉ khóc càng tợn, trong miệng không biết lẩm nhẩm nói cái gì, căn bản không chú ý đến Giang Tuyết Trân lại bắt đầu giờ trò quỷ bên kia.

Giang Tuyết Trân diễn một lúc, không có khán giả, nhớ đến con trai, lau nước mắt đi, muốn qua nhìn cậu bé, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Phỉ, đến chỗ mẹ."

Đường Phỉ liền trốn sau lưng Đường Nhược Dao, toàn thân muốn kháng cự.

Cái tát kia của Giang Tuyết Trân khiến nó rất sốc.

Đường Nhược Dao liền mạnh mẽ bảo vệ nó, hất ra cánh tay đang muốn ôm con của Giang Tuyết Trân ra.

"Thằng bé là con trai tôi."

"Nó là em trai tôi." Đường Nhược Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.

Nếu không phải vì Đường Phỉ, Đường Nhược Dao sớm đã trở mặt với Giang Tuyết Trân. Cô gián tiếp khiến bố bị xe tông, sống dở chết dở, cô tình nguyện thay ông chống đỡ cái gia đình này, chăm sóc vợ ông, con trai ông, dù sao bố không gặp chuyện, bọn họ sẽ có cuộc sống yên ổn. Nhưng không đại diện cho việc cô sẽ nhẫn nhịn Giang Tuyết Trân hết lần này đến lần khác, lòng tham không đáy có thể bỏ qua, nhưng bà ta không nên chạm vào giới hạn của cô.

Đường Phỉ chính là giới hạn của cô.

...

Có thể bạn quan tâm:

Trên mạng xã hội Trung Quốc có hai thuật ngữ là "tộc cúi đầu" và "người mắt đỏ".

Tộc cúi đầu: Để chỉ những người cuồng điện thoại, lúc nào cũng cúi đầu nhìn xuống màn hình.

Người mắt đỏ: Để chỉ những người chuyên thức đêm, giờ giấc sinh hoạt đảo lộn so với mình thường hay chúng ta thường gọi thân thương là, những người ngày ngủ đêm bay, hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt