8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chật vật một hồi, Eddie cũng cởi được dây trói hoặc căn bản mà nói, Trần Nghị sợ làm cậu bị thương nên dây trói mới không bị cột quá chặt. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng vì Eddie chắc chắn sẽ chọn hướng tiêu cực để gắn lên hành động mà Trần Nghị dành cho cậu.

Eddie xoa xoa cổ tay hơi hằn chút vết đỏ, nhân lúc Trần Nghị bận ở ngoài, cậu lục lọi trong phòng tìm được một con dao rồi mai phục sẵn ở bên cánh cửa, chờ hắn đi vào.

Trần Nghị bày xong một bàn đầy đồ ăn theo khẩu vị của Eddie, hắn vừa mở cửa định gọi người đã bị người ta kề dao sát cổ.

Eddie cười: "Đã nói em mà thoát được sẽ giết chết anh đúng không?"

Trần Nghị nom cực kỳ bình tĩnh, hắn nhẹ xoa đầu cậu, sau đó lại di chuyển xuống ôm trọn bàn tay đang kề dao vào mình. Hắn tự mình dùng sức ép vào đến chảy máu: "Anh biết em sẽ thoát được".

Eddie hốt hoảng nhìn hắn nhưng lại không dám giật tay về, sợ bản thân càng manh động lại càng làm vết thương sâu hơn.

"Anh bị điên à? Mau dừng lại!"

Trần Nghị: "Không phải em muốn giết anh à?"

Eddie nhất thời im lặng, nghĩ mãi cũng không biết phải nói làm sao.

Trần Nghị rốt cuộc cũng chịu buông tay, hắn muốn xoa đầu cậu lần nữa lại bị cậu tránh đi, đành thu cánh tay đang khựng lại ở giữa không trung rồi ra lệnh: "Ra ăn tối".

Eddie liếc hắn, không nói lời nào mà đi ra. Đi đến một bàn đầy đồ ăn, cậu đến nhìn cũng không thèm, một mực đi thẳng về phía cửa muốn rời đây.

Trần Nghị đi theo, hắn giữ lấy tay cậu: "Anh có cho em đi à? Bảo em ăn cơ mà!"

Eddie chán ghét nhìn Trần Nghị, dùng một lực mạnh gạt tay hắn ra: "Không phải cứ anh muốn là được. Chuyện anh nhờ em cũng đã xử lý xong rồi, đừng cứ bám theo em nữa".

Eddie vừa xoay người bước được hai bước, lại lần nữa bị Trần Nghị vác lên vai mang ngược vào bên trong.

"Trần Nghị! Anh vác người thành thói quen rồi đấy à? Mau thả em xuống!"

Trần Nghị vậy mà thật sự thả.

À, không phải hắn nghe lời cậu, chẳng qua là do đã đi đến cạnh bàn ăn thôi.

Eddie tức đến thở gấp, cậu gật đầu với hắn: "Được. Anh muốn ăn đúng không?"

Nói rồi cậu đè hắn ngồi xuống ghế, chính mình lại cầm đũa lên. Eddie gắp một trái ớt lớn nhất trong đĩa, tiện tay nhún thêm vào nồi lẩu cay màu đỏ rực đang bốc khói nghi ngút. Đợi vài giây sau, cậu lại mang quả ớt nọ đút vào miệng của cái người tên Trần Nghị.

"Muốn đến vậy thì chúng ta cùng ăn!"

Nào ngờ khác hoàn toàn với thái độ của hắn trước đây, lần này thay vì bày ra vẻ mặt nhăn nhó, Trần Nghị lại hơi cười, hắn vươn tay giữ lấy sau gáy Eddie kéo cậu về sát mình.

Eddie bất ngờ đến rơi cả đũa, dưới sự khống chế của Trần Nghị mà cùng hắn giao thoa môi lưỡi ăn sạch quả ớt kia.

Đợi hành động đáng xấu hổ này kết thúc, Eddie ra sức lấy tay lau miệng.

"Anh phát điên còn chưa đủ à?"

Trần Nghị nhún vai, nụ cười hắn đột nhiên trở nên lưu manh kỳ lạ: "Em bảo chúng ta cùng ăn còn gì?"

Eddie mang tâm trạng bực mình từ trên người hắn tách ra: "Anh làm cái gì với em trai của mình vậy?"

Trần Nghị nhíu mày: "Có là anh em đi chăng nữa thì cũng chẳng phải ruột thịt, huống chi đối với anh, bây giờ em đã không còn là em trai anh".

Eddie lại liếc hắn: "Không là anh em chứ là cái gì?"

Trần Nghị chủ động tiến sát lên mấy bước nữa. Cứ một tiến một lùi cho đến khi Eddi chạm vào cạnh bàn ở phía sau.

"Nếu anh nói là yêu thì em có tin không?"

Eddie nghiêm túc nhìn hắn: "Êy! Đầu anh có vấn đề thật à? Mai đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi".

Trần Nghị mặc kệ Eddie là không tin hay không muốn tin, đôi môi kia sau khi ăn chút vị cay liền thần kỳ trở nên căng mọng. Hắn cảm thấy cổ họng cùng khoang miệng có chút khô khan. Khẽ vươn tay nâng cằm rồi miết nhẹ lên đôi môi đó.

Eddie nhíu mày nhìn xuống cái tay không an phận kia, lại nghe từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp.

"Eddie, em còn nhớ không, chuyện anh đã nói lần sau sẽ mang em làm đến bước cuối cùng?"



——— 30.10.2023 ———

Author: _Ataraxia_

Ngày mai "Kỳ tích" có tập mới nên tui sẽ không ra chap mới nha mn, tại tui mắc nôn phim quá á 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro