Chap 21: Heo, hạnh phúc nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:00 P.M.

Tiệm Café Love.

Thiên Ngọc đẩy cửa bước vào, đảo mắt tìm kiếm. Chiếc bàn gần khung cửa kính quen thuộc, Hương Ly có lẽ đã ngồi đó khá lâu, đôi mắt chùng xuống mệt mỏi. Nhìn thấy Thiên Ngọc đang bước về phía mình, cô đứng lên theo phép lịch sự, nhẹ nhàng mời Thiên Ngọc ngồi xuống.

- Cậu gọi tôi đến đây là vì chuyện gì?

Thiên Ngọc vào ngay vấn đề chính, tránh để mất quá nhiều thời gian ở đây. Nó không vội, nhưng đối với việc đi gặp người mà mình không ưa quả thật thời gian dù thế nào cũng là dài. Hương Ly có lẽ hiểu ý nó, cũng nhanh chóng đi vào vấn đề chính:

- Cậu yêu Hoàng Quân chứ?

- Vì sao hỏi tôi như vậy? - Thiên Ngọc nhíu mày.

- Nếu cậu yêu Hoàng Quân, xin hãy làm cậu ấy hạnh phúc. Còn nếu... - Hương Ly ngừng lại, hướng ánh mắt thẳng về phía Thiên Ngọc. - Xin cậu hãy buông cậu ấy ra.

- Tôi chưa bao giờ cố giữ cậu ấy bên mình.

- Vậy ý cậu tất cả là do Hoàng Quân sao?

Hương Ly cau mày hướng ánh mắt giận dữ về phía Thiên Ngọc. Thiên Ngọc cười nhạt, lắc đầu:

- Không. Tôi không có ý đó. Là tôi đã sai khi chỉ vì chút chuyện cá nhân giữa tôi với Gấu mà lôi Hoàng Quân vào việc này. Đến giờ vẫn chưa thể tìm ra cách giải quyết.

- Cậu thật tàn nhẫn. Cậu có biết là Hoàng Quân yêu cậu nhiều lắm không?

Hình như là nó biết, nó cảm nhận được tình cảm mà Hoàng Quân dành cho nó rất sâu đậm. Nhưng biết làm sao được, con tim nó lại đặt ở nơi khác mất rồi. Mắt Hương Ly rơm rớm, cô cúi đầu, giọng nhỏ lại:

- Đối với cậu ấy, cậu là tình yêu duy nhất.

- Xin lỗi cậu. Là tôi sai, nên tôi chỉ hi vọng cậu có thể làm cho Hoàng Quân hạnh phúc...

- Tôi không thể, cậu ấy không hề yêu tôi. Cậu biết điều đó mà.

Có giọt nóng đang dâng trên khóe mắt Hương Ly làm Thiên Ngọc thoáng giật mình. Liệu những gì đang xảy ra trước mắt nó là sự thật hay giả dối, những giọt nước măt kia có thể tin tưởng được không? Rồi nó cúi đầu, nó luôn bị chinh phục bởi những thứ mềm yếu như vậy, ai bảo nó vô cảm chứ, đó chỉ là vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà thôi.

- Thật ra cậu ấy không yêu cậu bởi vì cậu không chịu thay đổi, cậu còn giữ quá nhiều cái tính ích kỉ, chiếm hữu của trẻ con. Cậu không thấy vậy sao?

Không khí lặng đi trong sự im lặng vô hình, nó bao trùm lên không gian khiến Thiên Ngọc vô cùng khó chịu, không muốn ở lại đây nữa nhưng lại thấy cô gái trước mắt thật sự tội nghiệp. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu đó sao?

- Tôi đã đăng kí một suất du học. Ở Mỹ, vài ngày nữa sẽ đi.

- Tại sao? - Thiên Ngọc thắc mắc.

- Vì nghĩ không thể ở lại nhìn thấy cậu và Hoàng Quân hạnh phúc.

- Vậy là cậu đã định từ bỏ?

Hương Ly không nói thêm câu nào, vội vã đứng lên chạy ra khỏi cửa. Có lẽ là Hương Ly đang khóc thật, Thiên Ngọc cảm nhận được hơi thở gấp gáp và vội vã của cô ấy khi lướt qua. Lặp lại lời của một nhân vật trong một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết nào đó. Tình yêu là cái quái gì mà lại khiến con người ta trở nên như vậy chứ, tự hành hạ bản thân mình, tự làm mình đau khổ, tự làm mình thay đổi.

Thiên Ngọc bước từng bước chậm rãi trên đường, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp xảy ra thật nhanh chóng. Bây giờ thêm chuyện của Hương Ly lại khiến nó khó nghĩ không biết làm thế nào. Có lẽ nó nên chấm dứt với Hoàng Quân ngay tại đây, nói cho cậu biết chuyện Hương Ly sẽ đi Mỹ. Nếu có chút tình cảm nào đó, Hoàng Quân có lẽ sẽ đuổi theo, sẽ giữ Hương Ly lại. Có lẽ vậy... Nó cầm điện thoại, tra danh bạ đến mục có ghi tên “Hoàng Quân”, định nhấn nút gọi thì điện thoại lại rung lên từng hồi. Là Hoàng Quân đang gọi, nó từ từ nhấc máy cố giữ giọng nói bình thường nhất có thể:

- Mai gặp nhau được không? - Giọng Hoàng Quân nhẹ nhàng.

- Là chuyện gì vậy?

- Tớ muốn đưa cậu đi chơi ở chỗ này. Cả ngày được chứ? - Hoàng Quân cười nhẹ.

- Ừ...

- Vậy mai 8 giờ tớ qua đón đấy.

Hoàng Quân dập máy nhanh chóng, sợ nếu còn nói chuyện nữa Thiên Ngọc sẽ lại nói thêm gì đó, lúc ấy cậu có lẽ sẽ rất đau lòng. Thật sự cũng hơi bất ngờ khi Thiên Ngọc ngay lập tức đồng ý, mà chính nó cũng đang không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy. Ngày mai nhất định sẽ phải nói ra điều ấy. Dù biết có lẽ Hoàng Quân sẽ rất đau khổ, nhưng thà đau rất nhiều một lần còn hơn đau dai dẳng mãi về sau. Nó không muốn bản thân phải đau khổ, người yêu thương nó phải đau khổ.

_oOo_

8 giờ. Hoàng Quân rất đúng hẹn. Thiên Ngọc cố giữ bộ mặt tươi tỉnh một chút, có lẽ lát nữa sẽ nói những lời khó nghe, khiến Hoàng Quân đau lòng. Nhưng đành chấp nhận vậy thôi, còn hơn sau này sẽ phải day dứt, phải hối hận. Xe lao nhanh giữa dòng người đang hối hả rồi dần dần ra đến ngoại thành. Hà Nội nơi này thật khác, thanh bình, yên tĩnh hơn rất nhiều. Thiên Ngọc xuống xe, gió tràn vào mặt lành lạnh nhưng rất dễ chịu, Hoàng Quân cũng bước ra khỏi xe, đứng ngay phía sau nó. Thiên Ngọc định sẽ nói chia tay luôn khi gặp Hoàng Quân, nhưng khi nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy lại không nỡ. Có lẽ nên đợi đến khi buổi đi chơi này kết thúc, ít nhất vẫn còn có thể giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp.

Hoàng Quân mua một con diều hình siêu nhân và một con diều hình phượng hoàng. Hai người chạy dài cả cánh đồng, thả diều giống như lũ trẻ. Đến khi đã thấm mệt, con diều cũng đã lên khá cao, Hoàng Quân kéo Thiên Ngọc ngồi xuống một bóng mát nho nhỏ trên cánh đồng. Đây là Hà Nội phồn hoa đó sao? Nó nhìn thấy những đứa trẻ chăn trâu trên cánh đồng cỏ rộng rãi này, không khí thoáng mát, dễ chịu. Và phía trên bầu trời cao, hai con diều đang thỏa sức bay lượn, thật vô tư.

- Diều của tớ bay cao hơn của cậu nhé.

Thiên Ngọc hào hứng hẳn lên khi thấy con diều của mình được gió nâng cao thêm một chút, nó thả cho dây diều dài thêm ra, diều lại bay cao thêm, thật thú vị.

- Tớ thả diều không giỏi.

Gió đang lên, Hoàng Quân biết điều đó. Nếu thả thêm dây bây giờ, diều của cậu cũng sẽ đuổi kịp con diều của Thiên Ngọc. Nhưng cậu không muốn cho nó đuổi theo, chỉ muốn con diều của mình từ bên dưới nhìn con diều kia tự do bay lượn. Hoàng Quân cũng thế, cậu mệt mỏi với sự ích kỉ của bản thân mình lắm rồi. Hoàng Quân đã dành ra khá nhiều thời gian để suy nghĩ, nghĩ về tất cả. Con người ta thể đuổi theo những điều biết chắc chắn là không thuộc về mình, Hoàng Quân đã quá ngu ngốc khi trước giờ vẫn bỏ qua điều đó. Cứ mãi đuổi theo tình cảm của Thiên Ngọc. Thiên Ngọc không hề chạy, không hề trốn tránh, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Quân vẫn không thể theo kịp, không thể bước ngang bằng cũng không thể chạm vào. Có lẽ định mệnh là như thế, thần Cupid cũng đã sắp đặt, nếu không làm theo sẽ phải mãi chịu đau khổ thôi.

- Thả thêm dây ra, gió đang lên. Diều của cậu chắc chắn sẽ lên rất cao.

Thiên Ngọc vừa nói vừa lay lay Hoàng Quân, cậu rời khỏi dòng suy nghĩ, nhẹ buông tay. Bay. Con diều tuột khỏi tay cậu bay cao lên không trung, nó như đang rất hạnh phúc vì không còn bị phụ thuộc vào Hoàng Quân nữa, nó bay cùng gió, lên rất cao.

- Xin lỗi nhé, bay mất rồi.

Thiên Ngọc khẽ kêu, giọng lí nhí khiến Hoàng Quân thấy buồn cười. Bình thường có mấy khi nó ăn nói nhỏ nhẹ được chứ.

- Không sao. Mất thì thôi. Mà cậu xem, con diều đó có vẻ rất sung sướng nhé.

- Tất nhiên. Không còn bị khống chế nữa, tự do lúc nào cũng là tốt nhất mà. Đúng không?

Đúng. Câu nói của Thiên Ngọc như giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng Hoàng Quân bấy giờ. Cậu thấy Thiên Ngọc giống như con diều kia, chỉ hạnh phúc khi có gió, còn khi không có gió, dù cậu có che chở, bao bọc thế nào nó cũng không thể hạnh phúc được. Hoàng Quân khẽ cười rồi kéo tay Thiên Ngọc, thả cho con diều phượng hoàng của nó bay khỏi tầm tay.

- Cậu làm gì thế? Lại bay mất nữa rồi.

- Thả tự do cho nó.

- Hâm.

Hoàng Quân dẫn Thiên Ngọc đi thăm thú nhiều điều ở vùng quê này. Đối với nó mà nói, mọi thứ đều không quá mới lạ nhưng lại cảm thấy thú vị kinh khủng. Nhìn trên ti vi người ta cấy lúa có vẻ dễ, nhưng khi bắt tay vào mới biết là nó không thể làm được.

Dừng chân ở một quán ăn bình dân, Thiên Ngọc thấy lạ lẫm mà cũng có cảm giác quen thuộc kinh khủng. Gọi hai tô lớn phở bò, Hoàng Quân hít hà vị bò thơm lừng. Hồi còn đi học cấp ba, nó cũng thường xuyên phải đi ăn hàng ăn quán lang bạt như vậy. Vì đi học xa mà, học liền tù tì mấy ca lấy đâu ra thời gian mà về nhà đánh chén. Còn tại vì sao mà Thiên Ngọc phải khổ thế hả? Là tại vì cái mục đích vào đại học cao cả này đây, vì cuộc sống sinh viên sung sướng này đây. Nhưng cuối cùng, bây giờ lại ngộ ra một điều khá đau lòng: càng lớn cuộc sống càng phức tạp, giá mà cứ mãi mãi ở cái thời cấp ba, chắc chắn sẽ rất vui...

Khi bụng đã đầy, cơ thể cũng đã được tiếp thêm năng lượng, Hoàng Quân và Thiên Ngọc quay về thành phố. Hoàng Quân hôm nay có vẻ rất vui, Thiên Ngọc ngồi trên xe cứ thao thao kể chuyện cười khiến không khí tràn đầy vui vẻ. Nửa buổi chiều còn lại, Hoàng Quân dành cho Thiên Ngọc lựa chọn điểm đi, nó dắt Hoàng Quân đi ăn vớ vẩn ở mấy quán ăn lề đường, đi ăn kem ốc, đi chơi cầu trượt ở công viên. Nụ cười cứ giữ mãi trên khuôn mặt đôi bạn trẻ cho đến khi trời dẫn về chiều.

Bên vệ đường có một người hát rong đang hát vang một giai điệu nào đó, Thiên Ngọc cứ ngẩn ngơ nhìn người hát rong, đôi mắt ánh lên điều gì đó kì lạ. Hoàng Quân dừng xe lại, nhìn nó mỉm cười:

- Muốn nghe tớ hát chứ?

- Cậu ư?

Không nghe hết câu trả lời của Thiên Ngọc, Hoàng Quân đã đẩy cửa bước xuống xe, tiến lại gần phía người hát rong. Nó cũng bước ngay theo phía sau, trong lòng rộn lên chút tò mò. Hoàng Quân lễ phép chào người hát rong nọ, nói vài câu. Ông cho cậu mượn cây đàn ghita, đứng dậy nhường chỗ cho cậu. Cậu cầm lấy cây đàn, ngồi xuống ghế, hướng ánh mắt về phía nó:

- Muốn tớ hát bài gì đây?

- Gì cũng được.

- Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu.

Những âm điệu du dương vang lên, Hoàng Quân đánh đàn rất hay. Hình ảnh một cậu trai có gương mặt tuấn tú đang chơi đàn làm sáng bừng cả đoạn đường. Những thính giả tò mò dừng lại nhìn cậu, cậu nhìn về phía cô gái đứng đó, tiếng hát bắt đầu cất lên, thật dịu dàng, êm ái, mê đắm lòng người:

“Bàn tay anh thấy giá lạnh, khi em nói câu biệt ly

Vòng tay anh ôm rất chặt, nhưng em vẫn bước ra đi

Nhìn qua gương thấy bóng hình, em cứ xa dần xa

Chợt nhận ra em đi mất rồi, giờ một mình lẻ loi...”

Đôi môi Thiên Ngọc mím lại. “Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu”. Đây chẳng phải lời Hoàng Quân vừa nói sao? Bàn tay nó hơi siết chặt, giọng hát Hoàng Quân truyền cảm, du dương, như đang dồn hết tất cả những tâm sự của mình vào đó, một cảm giác đau lòng nhói lên trong tim. Cạnh đó, một vài thính giả đã bị giọng hát kia mê hoặc, không cầm được nước mắt mà bật khóc. Nó cũng thấy sống mũi mình cay cay, tim như thắt lại từng cơn, đau, đau lắm. Hoàng Quân mỉm cười, đôi mắt nhìn nó trìu mến, không chút oán trách. Cậu bây giờ cũng cảm thấy lòng vô cùng thoải mái, có thể nói cho nó biết, có thể hát cho nó nghe một lần, có được một ngày bên nó rất vui vẻ. Và bây giờ, có thể buông tay ra và thật lòng chúc nó sẽ hạnh phúc.

“Ở bên người mà em chọn nhé, anh sẽ nguyện cầu cho em từng phút

Những kỉ niệm ngày xưa đã rất ngọt ngào

Chỉ riêng mình anh khắc sâu

Ở bên người ta vui em nhé, đừng buồn như bên anh lúc trước

Nếu mai này gặp nhau

Anh muốn thấy nụ cười,muốn thấy một người anh đã yêu

Thật hạnh phúc...!!”

Đó là những lời Hoàng Quân muốn nói ư? Chẳng phải đã hiểu hết những tâm sự của Thiên Ngọc rồi sao? Những giọt nước mắt cũng lăn dài trên má, nó không còn kìm được nữa, có lẽ đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Hoàng Quân vẫn nhìn về phía nó, miệng vẫn nở một nụ cười tươi tắn. Nó thấy có lỗi với Hoàng Quân quá nhiều, thấy bản thân mình thật vô tâm và tàn nhẫn. Tự trách bản thân mình đã không thể yêu Hoàng Quân được, tự trách trái tim mình lại tàn nhẫn đến mức này. Nó không muốn khóc nữa, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ấy. Đôi mắt ấy dường như muốn chúc nó hạnh phúc, nhưng lúc này lại khiến tim nó nhói vô cùng.

Thiên Ngọc lặng người, hướng ánh mắt sang phía bên kia đường, tránh đi ánh mắt quan tâm ân cần ấy, bóng dáng một cậu nhóc quen quen. Hình như là Khang Luân, thằng nhóc này thật hiếu động, định chạy qua đây mà không có người lớn đi cùng sao, đường đông lắm đấy. Đường rất đông... nó chợt nhìn thấy chiếc xe từ xa đang chạy lại, rất gần Khang Luân, cậu bé vẫn chẳng chút quan tâm, lao vụt ra đường.

Thiên Ngọc vội vã lao theo cậu bé, đẩy Khang Luân sang mé đường bên kia một cách nhanh chóng, chiếc xe vội vã phanh gấp, cán vào chân nó. Hoàng Quân giật mình buông đàn, chạy đến bên nó vội vàng. Vết thương nhẹ, cũng may người lái xe còn phanh kịp, Thiên Ngọc có lẽ sợ quá đã ngất xỉu. Xe trên đường dừng hẳn, bà Thục Trinh từ đám đông hốt hoảng chạy lại, ôm chặt lấy Khang Luân:

- Luân. Con không sao chứ?

- Chị Heo... hu...hu...

Thằng nhóc Khang Luân khóc ré lên khi thấy máu trên bàn chân Thiên Ngọc cứ chảy dài xuống lòng đường, tay kéo kéo áo bà Thục Trinh mà nấc lên từng hồi. Hoàng Quân vội vã bế Thiên Ngọc sang bên đường, nhường đường cho xe cộ đi lại. Bà Thục Trinh cứ đứng yên lặng nhìn Thiên Ngọc, hôm nay nếu không có nó, chẳng phải người đang rất đau kia sẽ là Khang Luân sao? Bà cúi người, lấy chiếc khăn nhỏ buộc chặt vết thương lại rồi khẽ khàng:

- Hoàng Quân, đưa cô bé đến bệnh viện nhé.

- Vâng ạ.

Hoàng Quân nhanh chóng đưa Thiên Ngọc vào xe đến bệnh viện, trong lòng dấy lên nỗi lo sợ. Sau một hồi thăm khám kĩ lưỡng, bác sĩ nói Thiên Ngọc không sao, lúc bị chiếc xe đó đâm vào là trong lòng đang lo lắng hoảng sợ nên mới đâm ra ngất xỉu. Hoàng Quân tạm thời an tâm, quay lại nói mấy câu với bà Thục Trinh:

- Có cần gọi cho anh Khang Duy không ạ?

- Vì sao lại phải gọi cho Khang Duy chứ?

- À. - Hoàng Quân thở dài. -Khang Duy chắc chắn sẽ rất lo cho Thiên Ngọc bác ạ.

Bà Thục Trinh khẽ giấu những giọt nước mắt trên khóe mắt, cũng không rõ là khóc vì cái gì nữa. Dù bà không thích sự ồn ào mà Thiên Ngọc tạo ra, nhưng khi cho nó nghỉ kèm thêm Khang Luân, bà lại thấy căn nhà thật trống vắng. Sự im lặng quen thuộc lại làm bà thấy thiếu vắng, khó chịu. Sau hôm ấy, bà mới nhận ra rằng mình đã quá bảo thủ, ép bản thân mình phải ghét cô gái đó, còn trong trái tim, đã để lại một chỗ trống cho cô bé đó rồi. Qua chuyện hôm nay càng làm bà cảm động, cô bé không màng đến sự an nguy của bản thân, không suy nghĩ toan tính gì mà chỉ vội vàng lao ra cứu Khang Luân. Trái tim cô bé này quả thật chân thành, trước kia, có lẽ bà đã sai?

Hoàng Quân đã gọi điện cho Khang Duy. Anh chạy như bay đến bệnh viện, khuôn mặt đầy lo lắng, bồn chồn.

- Chỉ là mệt quá nên ngủ rồi. Con bé không sao.

Bà Thục Trinh lên tiếng giải thích, cốt để cho cậu con trai đỡ lo lắng. Bà sợ Khang Duy sẽ yêu Thiên Ngọc nên không muốn hai người đó tiếp xúc nhiều. Nhưng cuối cùng cái gì phải đến sẽ đến, Khang Duy vẫn yêu Thiên Ngọc như thế này đây. Bà dắt tay nhóc Khang Luân, bước ngược về phía cửa:

- Ta về trước, con ở lại chăm sóc cô bé nhé.

Khang Duy chạm tay vào nắm cửa, đang định mở ra thì cũng vừa lúc có người bên trong đẩy cửa đi ra. Là Hoàng Quân, anh không ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt có chút bực bội mà hỏi:

- Tại sao lại như vậy?

- Cô ấy lao ra đường cứu Khang Luân.

- Tại sao cậu đi với cô ấy?

- Không còn quan trọng nữa. - Hoàng Quân đóng cánh cửa lại, khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp lời. - Tôi còn chưa kịp nói với cô ấy câu chia tay. Nhưng có lẽ cô ấy cũng muốn nói chia tay với tôi vào ngày hôm nay. Vì vậy nên giờ thì anh cứ ở bên cô ấy, quan tâm và yêu thương cô ấy. Nếu anh làm cô ấy khóc, tôi sẽ cho anh một trận đó.

Hoàng Quân nói một mạch rồi quay lưng đi thẳng, cậu không muốn để Khang Duy nhìn thấy mình khóc. Là một thằng con trai, cậu không bao giờ muốn tỏ ra mình yếu ớt như thế được.

- Hoàng Quân. - Khang Duy gọi với theo trước khi Hoàng Quân đi ra khỏi cửa. - Cảm ơn cậu.

Bước chân Hoàng Quân hơi khựng lại, cậu giơ bàn tay chào tạm biệt rồi bước thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi, ngày mai cậu sẽ đi, đây cũng không phải là ý muốn của cậu, nhưng nó làm cho ba mẹ cậu vui. Đối với Hoàng Quân lúc này, điều đó đã quá đủ rồi.

Khang Duy đẩy cửa bước vào, Thiên Ngọc đang ngủ. Một mẩu giấy nhắn nho nhỏ được đặt trên bàn, là dòng chữ của Hoàng Quân. Anh nhẹ nhàng nhấc mẩu giấy lại gần, đôi mắt thoáng buồn.

“Ngày mai tớ sẽ bay. Ba mẹ muốn tớ đi Mỹ cũng Hương Ly. Có lẽ tớ sẽ học cách yêu một cô gái khác, Hương Ly là sự lựa chọn tốt nhất. Vì cô ấy rất yêu tớ. À, tớ lại ích kỉ rồi phải không? Nhưng tớ học cách buông tay cậu ra, rồi cho Hương Ly một cơ hội. Cũng không biết điều đó có tốt hay không, nhưng tớ biết cậu sẽ thấy thoải mái, tự do hơn lúc này. Tớ cũng biết là cậu thích anh Khang Duy, và anh ấy cũng thích cậu. Tớ bây giờ không còn là kẻ ngăn cản hai người nữa, hai người có thể đến bên nhau. Nhớ hạnh phúc đấy. Còn nữa, tớ sẽ là người bạn tốt của cậu, sau Nhật Linh. Vì tớ biết với cậu “Nhật Linh là số hai, không ai là số một” rồi. Nhớ đến tớ như thế nhé, nếu mà Khang Duy đó có đối xử tệ với cậu, nhớ bảo tớ, tớ sẽ bay về cho anh ấy một trận tơi tả cho mà xem. Tạm biệt nhé...”

Khang Duy đặt lại mẩu giấy xuống bàn. Hoàng Quân không phải là một thằng nhóc ích kỉ, nó đã lớn rồi khi làm được những điều này. Ngay cả Khang Duy, lúc trước cũng chỉ nghĩ đến cách có thể cướp Thiên Ngọc lại chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều này cả. Nhìn Thiên Ngọc đang ngủ rất ngon lành, gò má ửng hồng trông rất dễ thương, anh cúi đầu khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ, miệng nở thành nụ cười mãn nguyện. Đến bây giờ, liệu nó có còn trốn tránh Khang Duy nữa không nhỉ?

_oOo_

Thiên Ngọc từ từ mở mắt, đầu vẫn còn đau, nó đảo mắt nhìn khắp phòng, dụi dụi mắt mấy lần chỉ thấy Khang Duy đang đứng trước mặt nó. Anh cười lớn trước sự ngây ngô của nó rồi cung cấp cho nó một số thông tin nho nhỏ:

- Đêm qua đã gọi điện báo cho Nhật Linh, không phải lo đến chuyện cô ấy sẽ lo lắng.

- Em đâu định hỏi điều đó? - Thiên Ngọc nói giọng bất cần.

- Hoàng Quân để lại mẩu giấy nhắn trên bàn.

Thiên Ngọc vừa nghe xong vội vã vươn người lấy mấu giấy nhắn trên bàn. Những dòng chữ viết vội nhưng vẫn dễ đọc. Giọt nước mắt lăn dài trên má, nó thấy mình quá có lỗi với Hoàng Quân, nếu cứ để cậu ấy ra đi như vậy thật day dứt.

- Mấy giờ cậu ấy bay vậy?

- Hình như là 9 giờ

- Bây giờ là mấy giờ?

- 8 giờ

- Đưa em đến sân bay được không?

Khang Duy đưa Thiên Ngọc ra khỏi bệnh viện, lao nhanh đến sân bay, chỉ còn có 25 phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Cũng không biết Hoàng Quân với Hương Ly bây giờ đang ở đâu mà tìm, nó chạy thẳng vào bên trong, đôi mắt ngân ngấn dáo dác nhìn xung quanh. Bóng người kia có vẻ gì đó quen quen, nó nhanh chóng lại gần, đúng là Hoàng Quân rồi, người bên cạnh là Hương Ly, họ chuẩn bị bay, 20 phút nữa.

- Tớ không nghĩ là cậu sẽ đến.

Hoàng Quân mỉm cười, đôi mắt ánh lên một niềm vui nho nhỏ.

- Tớ phải đến chứ, bạn tốt.

- Ừ. Đúng rồi... - Hoàng Quân cười đồng tình, dang rộng đôi tay. - Vậy ôm bạn tốt một cái trước khi đi chứ?

Thiên Ngọc ôm chặt lấy Hoàng Quân, nước mắt tuôn rơi, miệng lí nhí mấy câu từ đủ để Hoàng Quân có thể nghe được:

- Quân à, cảm ơn cậu.

- Một người nói được rồi. Hôm qua tớ đã nhận được câu này từ Khang Duy.

- Chẳng liên quan đến tớ.

Thiên Ngọc gạt nước mắt cười, cô quay sang nhìn Hương Ly, dang tay trước mặt Hương Ly, lên tiếng hỏi:

- Tớ có thể ôm cậu chứ?

Hương Ly cũng mỉm cười, ôm chầm lấy Thiên Ngọc.

- Thiên Ngọc. Cảm ơn và xin lỗi cậu.

- Đây là cơ hội của cậu. Cậu và Hoàng Quân nhớ phải hạnh phúc đó.

- Tớ sẽ cố gắng làm điều đó.

Nước mắt dù có rơi vào lúc này cũng là giọt nước mắt của hạnh phúc. Tiếng chị tiếp viên hàng không trên loa yêu cầu hành khách lên máy bay. Hoàng Quân và Hương Ly xách va li bước đi, vẫy tay chào người ở lại, trên môi không quên nở một nụ cười. Bàn tay Khang Duy khẽ đặt lên vai Thiên Ngọc, máy bay vừa cất cánh. Hoàng Quân, Hương Ly, ở bên kia quả địa cầu, hai người nhất định phải sống vui vẻ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro