Chap 20: Em có phải là định mệnh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Đăng kéo rèm cửa sổ thật mạnh, Nhật Linh nhăn mặt kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ. Anh thở dài thườn thượt, gõ gõ tay xuống mặt bàn:

- Rốt cuộc em có dậy không?

- Không. - Nhật Linh nũng nịu.

- Vậy hả?

Hải Đăng thức cả đêm, lo Nhật Linh mệt hay gì gì đó, ai dè cô không những không bị làm sao mà lại còn ngủ ngon lành như vậy, tờ mờ sáng khát nước mà mò dậy. Đã không tự thân vận động mà còn diễn vở “em mệt” ra bắt vạ Hải Đăng khiến anh mệt mỏi từ sáng sớm nay. Đến lúc phát hiện ra sự thật “nghiệt ngã”, cô lại cười khoái trá tiếp tục lăn ra ngủ, gọi không được. Vậy nên mới có cái đoạn sau đây.

- Hôm qua nghe nói Heo sốt ghê lắm. Cứ gọi em hoài thôi. Chắc cũng lo cho em đấy.

- HẢ?

Nhật Linh giật mình bật dậy như cái lò xo, mặt nghệt ra trông hài hài:

- Vậy thì em phải sang với Heo ngay...

Không cần kéo chăn kéo rèm gì cả vẫn khiến Nhật Linh chạy vội ra khỏi phòng. Hải Đăng cũng đang nghệt mặt ra ngạc nhiên. Hóa ra muốn cô bật dậy lại dễ như vậy, thế mà cả tiếng đồng hồ rồi anh thật khổ sở. Nhật Linh chạy thục mạng về phòng, không để ý mà tông đầu vào Khang Duy vừa bước ra khỏi. Mặt mày xám ngoét.

- Ơ... Nhật Linh à?

- Anh Khang Duy?

- Heo đang ở bên trong, cô ấy vẫn còn mệt, em vào với cô ấy nhé.

Chưa để Nhật Linh nói câu nào, Khang Duy đã vội vã đi khỏi. Bữa nay Khang Duy có gì đó cứ là lạ, thậm chí còn chẳng nhìn Nhật Linh lấy một lần mà cứ thế đi vội qua. Lại thấy hơi ấp úng như vừa làm điều gì đó khuất tất. Mặt Nhật Linh trở nên nguy hiểm và hình sự hơn hẳn, đẩy cửa phòng bước vào, cô cười nham hiểm.

- Hà hà... Vừa nãy là...

Chưa kịp nói hết câu, Nhật Linh cứng họng khi nhìn thấy Thiên Ngọc cũng đang đơ không tả nổi. Nó ngồi yên trên giường, mặt cũng biến sắc không khác gì Khang Duy. Từng ngón tay bấu chặt vào tấm ga trải giường, đôi mắt ngân ngấn nước, hình như còn chưa nhận ra sự hiện diện của Nhật Linh lúc này. À. Có phải là tên Khang Duy đó làm gì Thiên Ngọc không thế? Nhật Linh nhăn mặt tiến đến gần Thiên Ngọc, làm động tác xòe bàn tay huơ huơ trước mặt nó, động tác trước mắt cùng với giọng nói choe chóe kéo nó trở về thực tại:

- Heo, Heo, Heo ơi ới ời...

- Bỏ tay xuống xem nào.

Thiên Ngọc nhận ra sự xuất hiện của Nhật Linh, dần dần tỉnh lại. Gạt tay cô bạn xuống rồi khe khẽ thở dài.

- Con gái lớn cứ thở dài như vậy sau này sẽ rất khổ. - Nhật Linh tỏ vẻ kẻ cả.

- Vớ vẩn. - Thiên Ngọc lại thở dài.

- Thế cậu đang bị làm sao?

Thiên Ngọc im lặng không nói, cũng không nhìn thẳng vào Nhật Linh. Nó xoay người vào bên trong tường, nằm xuống vờ ngủ. Nhật Linh méo mặt nhìn nó, hôm nay là một ngày... là lạ.

- Định không nói sao?

- Tớ buồn ngủ. - Thiên Ngọc nhỏ giọng.

- Được rồi. Vậy thì cứ ngủ đi.

Nhật Linh nói giọng giận dỗi, chắc chắn là Thiên Ngọc đã gặp chuyện gì đó. Nhưng không hiểu có chuyện gì mà lại giấu cô như vậy. Cô bước chân ra, vừa chạm vào tay nắm cửa chợt nhớ ra Khang Duy, chuyện này có khi anh ta cũng biết hơn cô, Thiên Ngọc không nói thì đành đi hỏi anh ta vậy!

- Tớ đi hỏi Khang Duy.

Tưởng là Nhật Linh đã dẹp cái suy nghĩ tò mò Thiên Ngọc mới an tâm nhắm mắt. Nhưng câu nói kia vừa bật ra khỏi miệng Nhật Linh, nó đã bật dậy như cái lò xo, mặt méo xệch:

- Khoan đã.

- Cậu buồn ngủ mà. - Nhật Linh cười cười.

- Tớ kể cho cậu nghe.

Nhật Linh cười hỉ hả đóng cửa phòng lại, leo lên giường ngồi chăm chú nghe Thiên Ngọc kể. Mặt Thiên Ngọc đỏ ửng, lắp ba lắp bắp, không rõ câu cú, cũng không đi thẳng vào chủ đề. Nhật Linh gan ruột bắt đầu nóng, giục nó liên hồi, mãi rồi mới nghe ra. Mặc dù câu chữ hơi loằng ngoằng nhưng Nhật Linh cũng tạm hiểu, mặt giãn ra, cô cười cười tỏ vẻ thỏa mãn cho sự tò mò của mình:

- Vậy là Khang Duy đó đã cướp đi nụ hôn đầu của cậu. Ơ mà...

Nhật Linh đang cười rõ lớn bỗng nhận ra câu mình vừa nói ra có ý nghĩa gì. Cô cũng ấp a ấp úng quay sang nhìn Thiên Ngọc, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, lắp bắp nói ra mấy từ quan trọng với âm lượng vô cùng nhỏ:

- Khang Duy đã cướp đi nụ-hôn-đầu của cậu?

- Ừ.  - Thiên Ngọc cúi mặt ngại ngùng. - Vậy đấy!

Mặt Thiên Ngọc xụ xuống, còn Nhật Linh thì không nhịn nổi mà ôm bụng cười lăn cười bò. Giờ thì là Thiên Ngọc nghệt mặt ra nhìn con bạn thân của mình. Đấy, kể cho nó nghe xong nó tự dưng cười như ngộ, thật là không chấp nhận nổi. Thiên Ngọc vừa xấu hổ, vừa ức chế, nằm phịch xuống giường trùm chăn kín mít. Nhật Linh làm điệu bộ xua xua tay trước mặt cho thoát hết N2O ra ngoài rồi tiếp tục nói:

- Vậy tâm trạng cậu thế nào?

- Còn hỏi nữa? - Thiên Ngọc bực mình.

- Vui? Bực mình? Khó chịu?...

- Xấu hổ, mỗi thế thôi biết chưa!

Nhật Linh lại cười ngặt nghẽo như không thể dừng được, Thiên Ngọc mà cô quen trước giờ có mấy khi biết định nghĩa hai từ xấu hổ. Vậy mà vào thời điểm này lại dùng hai từ này thì quả thật tên Khang Duy đó đã rất lợi hại rồi.

Mãi vẫn chưa thấy Nhật Linh ngừng cười, Thiên Ngọc đâm ra bực. Kể cho cô nghe chỉ mong cho cái ý kiến, chuyện như vậy xảy ra rất ngại nhìn mặt Khang Duy, lại còn Hoàng Quân nữa. Dù sao thì cũng còn chưa thể chấm dứt hẳn với cậu ấy. Thật ngớ ngẩn. Vậy mà nghe xong rồi thì Nhật Linh làm gì??? Chỉ biết cười ngặt nghẽo như ngộ, bạn với chả bè, thật vô tích sự.

- Có thôi ngay không thế?

Nhật Linh nhận ra sự giận dữ trong âm điệu của câu nói, cố nhịn cười nói ra từ “Có” thật lớn. Thiên Ngọc day day đầu thở dài, đầu óc trống rỗng, phân vân, lưỡng lự. Sao ông trời cứ bắt nó rơi vào mấy tình cảnh khốn-nạn như thế này chứ.

- Tạm coi như không có gì xảy ra đi. Khang Duy chắc chắn sẽ làm thế. - Nhật Linh hùng hổ đưa ra kế sách.

- Được không vậy?

- Cứ vậy đi.

Thiên Ngọc miễn cưỡng gật đầu nghe lời Nhật Linh. Đằng nào thì bây giờ cũng chẳng biết làm thế nào là tốt nhất. Thôi thì tạm nghe theo lời vị quân sư quạt mo này vậy.

_oOo_

Hải Đăng vẫn còn ngạc nhiên vì sự nhanh chóng quá phấn khích của Nhật Linh thì lại giật nảy mình vì cái đập cửa rõ mạnh của Khang Duy. Mặt Khang Duy xám ngoét ngồi xuống ghế, có vẻ đang mất bình tĩnh. anh cầm cả chai nước trên bàn tu ừng ực, bộ dạng thảm thương, tệ hại.

- Tớ đã dặn cậu không được uống nước trong phòng chưa nhỉ? Nước này cũng để đây lâu rồi. Có khi đã hết hạn...

Khang Duy đang tu nước ừng ực, nghe vậy giật mình mà phun hết ra người đứng đối diện là Hải Đăng. Hải Đăng méo mặt muốn khóc, có ý tốt nhắc nhở cậu ta mà cậu ta nỡ lòng nào phun sạch nước cam ép đang trong miệng lên người anh chứ. Anh đứng yên bất động, quá sốc. Khang Duy mặt nhăn nhó tỏ vẻ xin lỗi, rút bịch giấy ăn trên bàn lau lấy lau để.

- Cậu ở yên đấy, tắm xong tôi sẽ xử đẹp cậu đấy.

Hải Đăng cầm lấy tờ giấy ăn, vo lại ném vào sọt rác rồi lấy quần áo đi tắm. Khang Duy vẫn chẳng nói câu nào, ngồi im thin thít đợi Hải Đăng như một thằng nhóc vừa mắc lỗi với ba mẹ nó. Hải Đăng lau lau đầu, miệng vừa lẩm bẩm gì đó, hướng ánh nhìn về Khang Duy:

- Cậu có chuyện gì đây?

Nếu Thiên Ngọc còn chần chừ chưa muốn kể ngay chuyện này cho Nhật Linh thì Khang Duy lại ngược lại. Khang Duy như thể đợi Hải Đăng bình tĩnh lại để nói ngay cho Hải Đăng chuyện này. Và Hải Đăng cũng có cách hành xử khác hẳn Nhật Linh, anh đặt tay lên vai cậu bạn thân rồi phán xanh rờn:

- Cậu khá lắm. Làm rất tốt. Cơ hội của cậu đã lên tới... 51%.

Sặc. Sao lại chỉ có 51%?

- Còn muốn bao nhiêu nữa? Cậu đã hơn hẳn Hoàng Quân 2% rồi đấy.

- Thôi đi, đừng có đùa nữa. - Khang Duy hất tay Hải Đăng khỏi vai mình. - Bây giờ Heo sẽ tránh mặt tớ mất. Chắc chắn là cô ấy rất ngại.

- Biết thế sao còn làm.

Cái này Khang Duy chịu, cảm xúc thì không kiềm chế được, hỏi như vậy anh biết trả lời sao? Nhìn bản mặt ngồ ngộ của Khang Duy, Hải Đăng lắc đầu, mặt tỏ vẻ nham hiểm:

- Cứ coi như không có chuyện gì đi. Có lẽ Heo cũng muốn vậy!

- Được không thế?

- Cứ vậy đi!

Ừ thì đành vậy. Giờ thì Khang Duy cũng chẳng biết làm thế nào, đành nghe lời Hải Đăng thôi, mặc dù không tin tưởng lắm. Đúng là không ổn, không dưng cả Thiên Ngọc và Khang Duy đều có một quân sư quạt mo như thế kia, chẳng biết chuyện sau này sẽ diễn biến thế nào. Nếu không phải khốn khổ khốn nạn chắc cũng không thoát khỏi cảnh thảm thương về sau.

Bữa trưa cuối cùng ở mảnh đất Sa Pa này, có người rất mừng vì đã mong được về nhà từ hôm qua, có người lại hơi tiếc nuối một chút vì còn chưa chơi được nhiều. Mọi người họ dô hò rất vui vẻ, chỉ duy có Khang Duy và Thiên Ngọc hôm nay lại cứ khang khác, nói chuyện cũng thấy có chút gì đó bất ổn. Hoàng Quân kéo Thiên Ngọc lại ngồi gần cậu, nói chuyện rất vui vẻ. Khang Duy lúc đó có chút bực mình nhưng đành chấp nhận, vì nếu cứ ngồi cạnh Thiên Ngọc, chắc anh trụy tim mất...

Xếp hành lý vào sau cốp xe xong, Khang Duy cũng bước lên xe kiếm một chỗ ngồi, hôm nay là Hoàng Quân lái. Thiên Ngọc ngồi gần cửa sổ, tất nhiên là một mình. Hải Đăng mắt nháy liên tục, chỉ Khang Duy đi đến ngồi gần cô. Hóa ra vụ này là do Hải Đăng một tay sắp đặt, dụ Hoàng Quân làm tài xế lái xe, tất nhiên là để Thiên Ngọc với Khang Duy có cơ hội ngồi cạnh nhau rồi. Nhưng mà... Khang Duy ngồi xuống ghế, Thiên Ngọc xích vào gần cửa sổ một chút, anh ngượng ngùng mãi mới lắp bắp nói được mấy câu:

- Chào... em.

- À... Chào anh.

Không khí im ắng đến ngạt thở cứ bao quanh hai người này, đến con ruồi bay qua bay lại còn nghe rõ tiếng kêu. Ờ, có một con ruồi. Con ruồi đó lúc đầu bay qua bay lại cố tình trêu tức hai người ngồi đó, đậu vào tay rồi cù cù cho họ phải phát tức lên. Ấy thế mà con ruồi ấy cù cù gãi gãi đến mòn cả chân, hai con người này vẫn chả thèm nhúc nhích. Cuối cùng con ruồi bé nhỏ ngu ngốc lại ức chế bay khỏi, tông đầu vào cửa sổ mà kết thúc cuộc sống tươi đẹp của mình.

- Heo này... - Khang Duy lên tiếng.

- Gì ạ?

- À... Con ruồi vừa nãy... chết rồi !!!

Thiên Ngọc nhăn mặt nhìn Khang Duy gãi đầu gãi tai. Ờ, con ruồi nó chết mặc xác nó, liên quan gì mà nói ra chứ? Nó cứ tưởng anh ta nói gì đó lãng mạn hơn một chút, ví dụ như “Anh xin lỗi, nhưng vì anh thích em” chẳng hạn, đằng này...

- Anh định lo hậu sự cho nó à???

Thiên Ngọc xoáy lại Khang Duy một câu cũng khiến anh á khẩu. Có thằng điên nào đi làm hậu sự cho một con ruồi đâu chứ? Hỏi anh như vậy chẳng phải quá khinh thường anh sao??? Khang Duy mặt mày méo mó, không nói chuyện thì quá im lặng, nói chuyện rồi thì như tấu hài. Anh đứng vụt lên, miệng nói lớn:

- Hoàng Quân, xuống đi. Để anh lái.

Thiên Ngọc chả quan tâm đến cái người bên cạnh cô định làm gì. Cô mặc kệ, ngủ một giấc rồi tính, đi xe đường dài luôn khiến người ta thấy mệt mỏi. Người trên xe cũng ngủ gần hết, còn có mấy ai thức chứ. Hoàng Quân hơi ngạc nhiên vì đề nghị của Khang Duy, cậu biết rõ ý đồ của Hải Đăng nhưng vẫn mặc kệ mà chấp nhận. Dù thế nào cũng chẳng thay đổi được gì, Hoàng Quân đã biết chấp nhận kể từ cái đêm hôm ấy, khi mà Thiên Ngọc chỉ hét lớn tên của Khang Duy.

Hoàng Quân ngồi xuống ghế, Thiên Ngọc đã ngủ. Khuôn mặt cô bé lúc ngủ trông thật vô tư và thoải mái. Vậy mà cậu lại là một trong những nguyên nhân khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Hoàng Quân biết, đã nhiều lần cô định nói chia tay, vậy nên mới không để cô nói ra, mới không chịu nghe cô nói hết. Nhưng chỉ là lúc ấy, lúc con người trong cậu bị chế ngự bởi ác quỷ. Cái sự ích kỉ, chỉ vì bản thân trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng đêm qua, thiên thần trong Hoàng Quân đã thắng, cậu ấy bảo Hoàng Quân hãy buông tay, buông tay Thiên Ngọc ra thôi.

Thiên Ngọc ngủ say. Đường đi hơi ngoằn ngoèo. Đầu nó khẽ dựa vào bờ vai Hoàng Quân. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nó, Hoàng Quân khẽ cười thoải mái... “Cho cậu mượn bờ vai tớ hôm nay nhé. Ít nhất đôi vai này của tớ cũng được một lần giúp ích cho cậu. Vì sau này khi cậu vui, khi cậu buồn, khi cậu vấp ngã hay mệt mỏi, cậu cũng đã có một bờ vai khác để dựa vào...” Hoàng Quân nhắm mắt im lặng, cậu biết lúc này có một ánh mắt khác đang nhìn về phía cậu, tâm trạng cũng rất rồi bời, rất hoang mang.

Xe dừng lại ở từng nhà để ai về nhà nấy cho đúng giờ. Thiên Ngọc khuân đống đồ đoàn nặng trịch khỏi xe, không quên nói câu cảm ơn với Hoàng Quân.

- May mà có cậu tớ mới khuân hết được cái đồng đồ lỉnh kỉnh này. Cảm ơn nhé.

- Không có gì. Mà tớ cũng không hiểu vì sao đồ của cậu lại nhiều như vậy. - Hoàng Quân cười nhẹ.

- Toàn đồ linh tinh thôi mà.

- Suốt ngày mua sắm. - Hoàng Quân cốc đầu Thiên Ngọc một cái vui vẻ.

- Đâu có, tớ còn giành thời gian cho cả phim nữa chứ.

Thiên Ngọc cười hớn hở, Hoàng Quân cũng bật cười vì câu trả lời rất đỗi ngây ngô này. Đứng nhìn Thiên Ngọc vào nhà rồi Hoàng Quân mới lên xe. Khẽ liếc nhìn Khang Duy, anh cũng đang nhìn cô đi khuất hẳn, có tâm trạng hơi buồn, hơi hụt hẫng. Giá mà chuyện đó không xảy ra, có lẽ bây giờ anh và Thiên Ngọc cũng đang nói chuyện vui vẻ, dù là có cãi nhau nhiều đi chăng nữa, nhưng Khang Duy và Thiên Ngọc nói chuyện có vẻ khá hợp nhau.

_oOo_

Thiên Ngọc cứ đi ra đi vào, mặt mày nhăn nhó, có lẽ đang suy nghĩ gì đó. Nhật Linh nằm dài trên giường, mặt cũng không kém phần nhăn nhó:

- Nghĩ thông chưa đấy? Có đi không đấy?

- Không biết.

Hôm nay Thiên Ngọc phải đến nhà dạy kèm Khang Luân học. Từ hôm đi dã ngoại về, nó toàn tránh mặt Khang Duy, hôm nay phải đến tận nhà, khó có thể tránh được. Cứ ra ra vào vào mãi mà vẫn chưa thông, đầu như muốn nổ tung.

“Heo không đòi ăn cơm

Heo không đòi ăn cám

Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ

Em không thèm mua kem

Em không thèm mua bánh

Em để dành cho heo

Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”

Thiên Ngọc nhìn màn hình điện thoại, hơi lưỡng lự, cũng không biết có nên nghe hay không. Nhật Linh cắn nốt hạt hướng dương, ngẩng đầu nói:

- Kể cả có là Khang Duy thì cũng nên nghe đi chứ.

- Không phải của anh ấy.

- Vậy là Hoàng Quân à? - Nhật Linh thắc mắc.

- Hương Ly.

- Hả? Cô ta gọi làm gì?

Thiên Ngọc bắt máy, giọng thờ ơ hết sức. Đã từng coi cô ấy là bạn tốt, nhưng cuối cùng biết được cô ấy tiếp cận mình chỉ vì tình cảm với một đứa con trai. Nó tạm chấp nhận, vì nhìn ở một phương diện nào đó, cô ta thật sự rất đáng thương.

- Cậu có thể gặp tôi chứ? Tối nay? - Tiếng Hương Ly nhàn nhạt qua điện thoại.

Thiên Ngọc liếc nhìn Nhật Linh, cô bạn đang ra hiệu “còn Khang Luân thì sao?”, Thiên Ngọc lắc đầu, thở dài rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với người ở đầu dây bên kia:

- Để làm gì chứ?

- 8 giờ ở Café Love. Cậu sẽ đến chứ?

- Ừ.

Thiên Ngọc đáp nhanh rồi dập máy, chưa để Nhật Linh kịp nói thì nó đã tiếp tục bấm số điện thoại, đầu dây bên kia có tiếng của một người phụ nữ đứng tuổi, nó lễ phép đáp lời:

- Thưa bác, cháu là Thiên Ngọc ạ. Tối nay cháu bận, bác cho cháu nghỉ kèm Khang Luân tối nay ạ.

- Cô nghỉ luôn cũng được. - Giọng người phụ nữ đanh lại. - Tôi sẽ tìm gia sư khác.

- Dạ... - Thiên Ngọc hơi bất ngờ bởi câu nói của bà Thục Trinh.

- Cô xin nghỉ quá nhiều.

- Cháu hiểu, thưa bác. - Giọng Thiên Ngọc buồn buồn. - Thành thật xin lỗi bác ạ.

Thiên Ngọc quay ra nhìn Nhật Linh, câu chuyện đầu đuôi thế nào Nhật Linh cũng đã nghe hết. Nó nhoẻn miệng cười rất tươi:

- Vậy là đỡ phải suy nghĩ đến việc có nên đến đó hay không nhé.

Nhật Linh chán nản thở dài. Không hiểu vì sao mẹ Khang Duy lại đối xử với Thiên Ngọc như vậy. Lại có thể nói ngay ra việc cho Thiên Ngọc nghỉ mà không cần suy nghĩ gì cả, thật chẳng ra sao. Chẳng bù lại cho bác Khang Việt tẹo nào, lúc nào cũng yêu quý nó như con vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro