Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến khi Điền Chính Quốc tan học về phòng, Kim Tại Hưởng đã ngủ trên giường. Ra giường trắng tinh đang ở bên ngoài phơi nắng, bị gió thổi phất pha phất phơ, tư thế ngủ của Kim Tại Hưởng là cuộn mình lại, người bình thường mà ngủ như thế nghĩa là không có cảm giác an toàn.

Điền Chính Quốc cầm lấy một quyển sách, ngồi ở bên giường đọc, cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh Kim Tại Hưởng, đợi cậu tỉnh lại .

Phải mất một lúc lâu, Kim Tại Hưởng mới mơ hồ mở mắt ra, liền trông thấy Điền Chính Quốc, cậu nở nụ cười ngồi dậy duỗi thắt lưng: “Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

“Hôm nay tối chúng ta mới về được không? Tớ muốn mời Lí Minh ăn cơm.”

“Ừ.”

“Cậu chủ chi.”

Điền Chính Quốc trợn mắt liếc Kim Tại Hưởng một cái, Kim Tại Hưởng rút quyển sách từ tay Điền Chính Quốc, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc: “Có chuyện này tớ phải nói với cậu.”

“Ừ.”

“Cái kia, đối với việc Phó Dĩ Thư thích mình cậu thấy thế nào?”

“Ai là Phó Dĩ Thư?”

Kim Tại Hưởng hoàn toàn bị đánh bại, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, thế mà lại không biết?.

“Chính là bạn cùng phòng mới của Lí Minh.”

“À.” Phản ứng của Điền Chính Quốc rất lãnh đạm .

Hai tay Kim Tại Hưởng đặt trên vai Điền Chính Quốc, dùng sức lắc hắn: “Cậu nhất định không được động tâm với hắn.”

“Động cái khỉ mốc.” Đối với hành động của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc có phần dở khóc dở cười .

“Đương nhiên, tớ rất tin tưởng cậu, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tớ lại không thể ngày nào cũng ở cạnh cậu, nếu một ngày nào đó đầu cậu đột nhiên bị kẹp cửa, tư tưởng chập mạch, tớ không cách nào thừa nhận được đả kích này.”

“Tớ thấy cậu không cần đợi đến lúc chịu đả kích đâu, tin hay không giờ tớ giết cậu luôn.”.

Kim Tại Hưởng đứng lên, khoanh tay: “Tớ thấy cậu là đang ra cái vẻ hồng hạnh muốn xuất tường.”

Kim Tại Hưởng không sợ chết, đổi lấy một cước hung hăng của Điền Chính Quốc, đành phải mặt xám mày tro chạy sang phòng bên cạnh .

“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Kim Tại Hưởng mất kiên nhẫn giục Lí Minh, tùy tiện vỗ vỗ cái mông vừa bị Điền Chính Quốc đá, ẩn ẩn đau .

“Chờ một lát, không vội a.” Lí Minh chậm rãi đáp .

“Tớ đang chờ cậu đây.”

“Chờ thêm một lát cũng không sao cả.”

“Điền Chính Quốc cũng đang chờ.”

“Đi thôi.” Khác biệt quá rõ ràng .

Phó Dĩ Thư đang ở trong phòng, từ lúc Kim Tại Hưởng tiến vào, ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi Kim Tại Hưởng, thấy Kim Tại Hưởng cả người không được tự nhiên.

Đột nhiên trong đầu Kim Tại Hưởng linh quang chợt lóe, nghĩ ra một chủ ý xấu, cậu kéo Lí Minh đến trước mặt Phó Dĩ Thư: “Cậu cảm thấy Lí Minh thế nào?”

Người ở đây đều không phải kẻ ngốc, đều hiểu được ý tứ của Kim Tại Hưởng, cái tên vì sắc bán đứng bạn bè này, Lí Minh sắc mặt xanh mét, còn kém chưa phân thây Mạch Đinh .

Phó Dĩ Thư nhún nhún vai: “Không tốt cho lắm.”

“Tớ cảm thấy con người Lí Minh rất tốt, quả thực có thể nói là gần như hoàn mỹ.”.

Hiện tại mấy lời xuôi tai này, khiến Lí Minh không cao hứng nổi dù chỉ một chút .

“Vậy sao cậu không ở bên cạnh hắn?” Phó Dĩ Thư hỏi ngược lại .

“Tớ, như thế nào có thể, ha ha.” Kim Tại Hưởng cười khan, tự chặn họng mình, xem ra không diễn được nữa. Lí Minh đẩy đẩy Kim Tại Hưởng: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Kim Tại Hưởng phi thường lịch sự, lại một lần nữa lịch sự hỏi Phó Dĩ Thư: “Cậu có muốn đi không?” Đa phần mấy câu mời kiểu này đều là khách sáo, câu trả lời nhiều nhất là không cần, các cậu đi đi, cảm ơn. Nhưng khiến Kim Tại Hưởng bất ngờ chính là, Phó Dĩ Thư lại đứng lên, cười tủm tỉm: “Được.”

Nụ cười ấy, thật giả tạo .

Kim Tại Hưởng không đấu lại được Phó Dĩ Thư. Quả thực hối hận đến xanh ruột .

Ngồi trên xe Điền Chính Quốc, không ai nói chuyện, Phó Dĩ Thư và Kim Tại Hưởng hai người đều có tâm sự riêng, Lí Minh cảm thấy không khí trong xe rất quỷ dị, không dám nhiều lời, mà Điền Chính Quốc lại là người không thích nói chuyện.

Tới chỗ ăn cơm, Kim Tại Hưởng gọi đồ ăn. Khi đồ ăn được mang lên, có một món Kim Tại Hưởng rất thích, nhưng bên trên lại phủ đầy một lớp rau thơm, Kim Tại Hưởng không thích ăn rau thơm a .

Điền Chính Quốc cầm đũa, vừa gắp hết rau thơm bỏ ra ngoài, vừa mắng Kim Tại Hưởng: “Không biết đường mà nói với người ta đừng cho rau thơm vào sao.”

“Tớ quên mất.” Bộ dáng hung dữ, so với rau thơm còn làm mất khẩu vị hơn, Kim Tại Hưởng thầm nghĩ trong lòng, không dám nói ra, cậu biết nếu nói ra, Điền Chính Quốc khẳng định sẽ nhét tất cả rau thơm vào mồm cậu .

Hành động này làm Phó Dĩ Thư xiết chặt đôi đũa, hắn chưa từng trông thấy Điền Chính Quốc như vậy bao giờ. Ở trường học người luôn cái gì cũng không nghe không thấy không hỏi, lại đối xử khác với Kim Tại Hưởng, hắn thật sự không hiểu, Kim Tại Hưởng trước đây đã dùng chiêu trò gì .

Lí Minh lại không để tâm mấy, khó có dịp đến một nhà hàng tốt như vầy, ngồi một bên thưởng thức hương thơm thức ăn, hắn ngay từ đầu đã biết Phó Dĩ Thư không có đất diễn, tuy Phó Dĩ Thư khi nhìn Điền Chính Quốc giống Kim Tại Hưởng trong ánh mắt có sự mến mộ, nhưng ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn Phó Dĩ Thư lại hoàn toàn bình thường, hoặc là nói căn bản hắn không quan tâm. Lí Minh cảm thấy tiếc hận thay cho mình, nói đi nói lại xui xẻo nhất vẫn là bản thân .

Bữa cơm này coi như tốt đẹp, ít nhất Lí Minh và Kim Tại Hưởng tán gẫu rất vui vẻ với nhau, bọn họ nói về những chuyện từng xảy ra trong quá khứ. Điền Chính Quốc đứng dậy đi thanh toán, Phó Dĩ Thư cũng đứng lên, nói đi toilet. Kim Tại Hưởng vẫn cùng Lí Minh tán gẫu đến nước miếng tung bay, cho đến khi Lí Minh nháy mắt với cậu: “Cậu ngốc a, còn không mau đi theo.”

“Đi đâu?” Quả nhiên rất ngốc .

“Đi theo Phó Dĩ Thư.”

“Không hay đâu, tớ không có sở thích rình người ta đi WC.”

Lí Minh bó tay, chỉ kém nước cầm búa gõ văng đầu Kim Tại Hưởng: “Hắn đi tìm Điền Chính Quốc.”

“Không phải chứ?” Kim Tại Hưởng ngẩng đầu lên, quả nhiên không thấy Điền Chính Quốc ở quầy thanh toán, cậu tìm tìm xung quanh, rốt cuộc ở một nơi vắng vẻ trông thấy Điền Chính Quốc và Phó Dĩ Thư .

Kim Tại Hưởng không lại gần, lén lút nghe xem bọn họ nói gì .

“Có việc?”

“Cậu với Kim Tại Hưởng có quan hệ thế nào?” Phó Dĩ Thư cũng là một người khá thắng thắn .

“Sao tôi phải nói với cậu?”

“Cậu không nói tôi cũng biết. Có điều cũng cũng nên biết, tôi thích cậu, trước đây tôi cứ nghĩ cậu bài xích đàn ông, cho nên không nói ra, xem ra, tôi cũng không phải không có cơ hội.”

“Ai nói cậu có cơ hội.” Điền Chính Quốc sở dĩ ở đây, là muốn làm rõ ràng mọi chuyện, miễn cho sau này rước lấy phiền toái, đương nhiên, cũng miễn cho Kim Tại Hưởng suy nghĩ linh tinh .

“Đàn ông mà, tôi hiểu được, yêu cầu của tôi không nhiều, nếu cậu ấy không học ở đây, dù sao cũng không biết được, cậu ở thể ở bên cạnh tôi, tôi không muốn tranh giành gì với cậu ấy, các phương diện, tôi đều khiến cậu vừa lòng.” Nụ cười của Phó Dĩ Thư tỏa ra mùi vị hấp dẫn .

“Đáng tiếc.” Điền Chính Quốc diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Phó Dĩ Thư: “Tôi chướng mắt cậu.” Dứt lời xoay người bỏ đi mặc kệ Phó Dĩ Thư đứng ngốc ở đó, Kim Tại Hưởng không kịp tránh, bị Điền Chính Quốc phát hiện, xấu hổ phất phất tay: “ Ha ha, thực khéo.”

“Khéo cái rắm, đi về.”

“Ừ.” Kim Tại Hưởng trong lòng sung sướng a. Cậu phất tay với Lí Minh: “Tớ đi trước, có rảnh lại đến thăm cậu.”

“Ừ, được rồi.” Lí Minh đáp lại .

Kim Tại Hưởng tin Điền Chính Quốc, chỉ có điều không quá tin tưởng bản thân mà thôi, thói tự ti, đã trở thành khuyết điểm lớn nhất của cậu .

Ngồi trên xe, Kim Tại Hưởng quay sang nhìn Điền Chính Quốc: “Điền Chính Quốc, cậu có thể cam đoan hay không, ngoại trừ tớ, sẽ không động tâm với ai khác?”

Ngoài ý muốn không thấy hắn phản bác, không động chân động tay, Điền Chính Quốc nhìn con đường phía trước, thản nhiên nói: “Tớ cam đoan, ngoài cậu ra, sẽ không động tâm với bất cứ ai.”

Lời nói của Điền Chính Quốc giống như viên thuốc an thần, tan chảy trong thân thể Kim Tại Hưởng. Khiến đám tế bào không an phận đều bình tĩnh trở lại .

“Điền Chính Quốc, vì sao mỗi lần ở cùng cậu tớ đều không nhịn được muốn nói tớ yêu cậu a.”.

“Buồn nôn.”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro