Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Điền Chính Quốc đưa Kim Tại Hưởng về đến nhà, Kim Tại Hưởng bảo Điền Chính Quốc dừng xe ở nơi cách xa nhà mình, để tránh ba mẹ trông thấy .

“Kim Tại Hưởng.”

“Hửm?”

“Cậu định mãi mãi bên cạnh tớ?”

Đối với vấn đề này của Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng cảm thấy có phần khó hiểu: “Cậu hỏi kiểu gì đấy? Nhanh như vậy đã chán tôi rồi à, cậu mau quăng cái ý tưởng đó đi, tớ đã đem toàn bộ bản thân giao phó cho cậu, đừng nói đời này, kiếp sau cũng muốn quấn lấy cậu.” Kim Tại Hưởng là người một khi đã thích thì rất cố chấp .

“Vậy thì ba mẹ cậu sớm hay muộn cũng sẽ biết.”

Những lời này, tựa hồ quá mức trầm trọng, Kim Tại Hưởng không phải chưa từng nghĩ đến, hai nam nhân ở bên nhau, cần gánh chịu rất nhiều chuyện, một đôi vợ chồng già bình thường sao có thể dễ dàng chấp nhận việc này .

“Ý của cậu tôi hiểu được, có điều hiện tại cũng không vội.” Khi Kim Tại Hưởng đang định thao thao bất tuyệt nói ra suy nghĩ của mình, Điền Chính Quốc bèn cắt ngang: “Cậu còn muốn ngồi bao lâu nữa, mau xuống xe,”

Quả thực cũng đã muộn, Kim Tại Hưởng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn nhìn Điền Chính Quốc, tiến lên hôn một cái trên mặt Điền Chính Quốc: “Điền Chính Quốc, ngủ ngon.” Dứt lời liền chạy ra khỏi xe, Điền Chính Quốc trông thấy bộ dáng thẹn thùng vừa rồi của Kim Tại Hưởng, khẽ cười, khởi động xe rời đi.

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm vào chiếc xe cho tới tận khi nó biến mất trong bóng đêm, mới xoay người đi về phía nhà mình.

Không có Điền Chính Quốc bên cạnh, dường như đột nhiên thấy tịch mịch hẳn, mặc kệ hắn là nam, mặc kệ người khác cảm thấy mình biến thái hay thế nào, một khi đã yêu, hết thảy trở nên không quan trọng .

Kim Tại Hưởng đối với tình yêu của mình rất kiên định .

Hôm sau, Kim Đệ Nhất thực sự đăng kí thi bằng lái, một là vì Điền Chính Quốc, hai là vì an toàn.

Để có thể đi thi, cậu không ngại mệt, ngồi xe rất lâu đến nhà Điền Chính Quốc, khi Điền Chính Quốc trông thấy bộ mặt hưng phần của Kim Tại Hưởng, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Sao cậu lại tới nữa.”

“Tớ không thể tới à, đồng học, có thể dạy tớ lái xe hay không, tớ muốn đi thi lấy bằng lái.”

“Thi làm chi.” Điền Chính Quốc đến nhà bếp lấy một cốc cà phê, lật xem báo chí hôm nay .

“Cái gì mà thi làm chi, cậu cái tên không coi trọng pháp luật quốc gia này, sau khi có bằng, là có thể chở cậu a.”

Điền Chính Quốc mặt nhăn mày nhíu: “Tiểu thụ lái xe chở tiểu công?”

“Khẩu khí gì đây, tớ đường đường cũng là một đại nam tử chứ bộ.”

“Không dạy.”

“Tớ cầu xin cậu cũng không được?”

“Chả đáng bao nhiêu.”

“Tớ chính là người cùng cậu đi suốt cuộc đời này.”

“Lời này nói ra hơi sớm.”

Xem ra chiêu gì cũng vô dụng với Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều lộn xộn, toàn do Điền Chính Quốc quăng đồ bừa bãi, cậu đột nhiên nảy ra một ý: “Đồng học, tớ sẽ dọn phòng một tháng cho cậu, cậu dạy tớ lái xe thế nào?”

Điền Chính Quốc vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo, thậm chí không thèm liếc mắt với Kim Tại Hưởng: “Mấy việc cỏn con này, thuê người giúp việc là được.”

Kim Tại Hưởng vân vê ngón tay, hơn nửa ngày mới mặt đỏ nghẹn ra một câu: “Ngoại trừ quét tước dọn dẹp, trong một tháng này, cậu có thể tùy thời tùy chỗ đè tớ.”

Điền Chính Quốc ngẩng phắt đầu lên, thực quyết đoán nói: “Thành giao.”

Quả nhiên chiêu lấy sắc dụ người là có tác dụng nhất. Kim Tại Hưởng cảm thấy Điền Chính Quốc rất háo sắc, có điều Kim Tại Hưởng có thể nghĩ ra được chiêu này, so ra không kém là bao?

Bất quá thế nào cũng tốt, Kim Tại Hưởng ngồi trên ghế điều khiển, kích động ghê gớm, chiếc xe này nói không chừng về sau là của mình, Kim Tại Hưởng có đôi khi thật sự nghĩ hơi nhiều .

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế phó lái, lấy tay chống cằm, miễn cưỡng nói: “Kéo chặt phanh tay, đạp hết hành trình bàn đạp ly hợp, đừng nhấn ga, vặn chìa khóa kích hoạt, nhả phanh tay, thả chậm li hợp, nhấn ga, xuất phát.” Thật đúng là ngắn gọn, Kim Tại Hưởng luống cuống tay chân làm theo chỉ thị, nói nhanh như vậy làm cái khỉ gì, bất quá vẫn thành công khởi động được xe, lấy tốc độ phi thường chậm chạp ra đường quốc lộ, Kim Tại Hưởng ngồi chờ chỉ thị tiếp theo từ Điền Chính Quốc .

“Kế tiếp, cứ ôm vô lăng là được.”

“Cậu dạy kiểu gì thế.” Đối với thái độ tùy tiện của Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng có chút bất mãn, ban nãy câu đầu tiên còn rất chuyên nghiệp, giờ thì cứ như vậy .

Đúng lúc này phía trước có một chiếc xe tiến đến, Kim Tại Hưởng liền sốt ruột, không có xe còn tốt, vừa xuất hiện một chiếc cậu bắt đầu luống cuống tay chân: “Làm sao bây giờ, có xe đến, Điền Chính Quốc, mau, tớ phải làm gì.” Điền Chính Quốc hoàn toàn trái ngược với sự khẩn trương của Kim Tại Hưởng: “Tránh ra là được.”

Kim Tại Hưởng thành công tránh được chiếc xe, tay vẫn còn run, lần đầu tiên lái xe ra đường, không run mới là lạ, lúc này phía trước lại có hai xe, Kim Tại Hưởng hoàn toàn hoảng sợ: “Mau, mau, cậu lái đi, sắp đâm rồi, tớ không biết lái như thế nào.” Kim Tại Hưởng hoảng hốt nên quên mất hết thảy .

“Cậu bình tĩnh một chút cho tớ, quẹo trái.”

Có điều lời này đã quá muộn, Kim Tại Hưởng mắt thấy xe kia sắp đến, không đợi Điền Chính Quốc phản ứng lại, thế nhưng mở cửa xe nhảy xuống.

May mà tốc độ xe phi thường chậm, chỉ bị xây xát ở tay, nhưng Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phó lại lại tông vào chiếc xe kia, một lần nữa may mắn tốc độ xe rất chậm, hơn nữa xe kia cũng phanh lại kịp, cho nên cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là đầu xe bị hỏng chút .

Kim Tại Hưởng sốt ruột chạy tới: “Điền Chính Quốc, cậu có sao không?”

Trông thấy khuôn mặt của Điền Chính Quốc so với bình thường còn lạnh lẽo hơn, đang cắn răng nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, chủ nhân của chiếc xe kia cũng đi xuống, lớn tiếng quát tháo: “Có lầm không vậy, lái xe kiểu gì đấy, không có mắt à, làm hỏng xe tôi.”

Kim Tại Hưởng cúi thấp người giải thích: “Ngại quá, tôi mới học lái xe, không phải cố ý.”.

Điền Chính Quốc lúc này cũng xuống xe, lấy tiền ra đưa cho người đàn ông kia: “Đủ chưa?”

Không chỉ đủ, mà còn dư dả, người đàn ông nhìn chăm chú tiền trong tay hắn, lại nhìn nhìn bộ mặt đáng sợ của Điền Chính Quốc, nhìn nhìn Kim Tại Hưởng vẫn không ngừng giải thích bên cạnh, sắc mặt hơi dịu lại: “Lần sau đừng như vậy nữa, học lái xe thì phải ở nơi không có người a.”

Chuyện này cứ như vậy liền giải quyết xong, chờ người kia lái xe rời đi, Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra ấn một dãy số: “Chú Phó, xe tôi xảy ra sự cố cách nhà hơn một trăm mét, chú kêu người tới kéo nó về hộ tôi.” Nói xong cúp điện thoại, đi về phía nhà mình, Kim Tại Hưởng theo sau, thật cẩn thận hỏi: “Điền Chính Quốc, cậu giận à? Tớ đã nói không phải cố ý rồi mà. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, cậu cũng không thể trách tớ đưa ra quyết định nhảy khỏi xe a.”

Điền Chính Quốc quay người lại đối mặt với Kim Tại Hưởng, híp mắt nói: “Không cho lái xe nữa.”.

“Vì sao a, ai mà không phạm sai lầm, chỉ bởi lỗi nhỏ này, phạt tớ chung thân không thể lái xe hình như hơi ác.”

“Cậu không nghe lời thử xem?”

“Cậu uy hiếp tớ?”

“Uy hiếp cậu thì sao?” Ngữ khí của Điền Chính Quốc rất cường ngạnh, khiến Kim Tại Hưởng không cách nào phản bác, đợi đến khi về đến nhà, Điền Chính Quốc lấy ra túi đá chườm ném cho Kim Tại Hưởng .

Kim Tại Hưởng nhận lấy túi đá chườm xoa xoa cánh tay của mình, thì thào nói: “Cậu không cho tớ lái xe, tớ đây cũng sẽ không dọn dẹp quét tước cho cậu, không cho cậu làm tớ.”

“Không được.”

Cái này Kim Tại Hưởng không phục: “Dựa vào đâu mà không được a, đây vốn là điều kiện trao đổi không phải sao?”

“Nói ra rồi không thể nuốt lời.”

“Chính cậu nuốt lời trước còn gì.”

“Tớ là tớ, cậu là cậu.”

“Đừng có cãi cùn, lô-gíc kiểu gì vậy, đây rõ ràng là tớ vì muốn học lái xe, chịu nhục cho ra điều kiện như vậy, cậu đã không thực hiện, tớ cũng sẽ không tuân thủ.”

“Điều kiện đó, vốn ứng với nghĩa vụ của cậu.”

Điền Chính Quốc nói không sai, nếu Kim Tại Hưởng đã là người yêu của Điền Chính Quốc, giúp người yêu quét tước dọn vệ sinh, giúp người yêu giải quyết nhu cầu, hoàn toàn là hợp tình hớp lý a .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro