Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Tại Hưởng là một người rất chịu khó, dưới sự dạy dỗ từ nhỏ của mẫu thân đại nhân, giặt quần áo, nấu cơm, ....đều làm được cả, mẹ của Kim Tại Hưởng cũng có suy nghĩ của chính mình, luận về gia sản không đáng bao nhiêu, luận về bộ dáng cũng không xuất chúng, chỉ cần dựa vào bản tính chăm chỉ này, sẽ luôn có con gái nguyện ý gả cho Kim Tại Hưởng.

Thế nhưng mẹ Kim Tại Hưởng đã dự định quá sớm, bà không biết Kim Tại Hưởng đã lệch khỏi quỹ đạo kỳ vọng của mình rất xa rất xa .

Hiện tại Kim Tại Hưởng đang lau nhà, còn ba mẹ cậu ngồi cắn hạt dưa xem tivi, Kim Tại Hưởng không nhịn được oán giận: “Thật là, có lầm hay không vậy, con vất vả lắm mới về nhà một chuyến, còn bắt con làm mấy việc này, bố mẹ thiệt quá đáng.”

“Hiếu kính cha mẹ là bổn phận của con cái, than thở cái gì.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Kim Tại Hưởng đổ chuông, màn hình hiện thị một dãy số lạ .

“A lô, tìm ai a?”

“Gọi cho cậu, còn có thể tìm ai?” Thanh âm lạnh lùng từ đầu bên kia khiến Kim Tại Hưởng liền nhận ra ngay chủ nhân của nó là ai .

Có tật giật mình hạ giọng: “Sao cậu lại có số di động của tớ?”

“Hôm chúng ta ấy ấy, khi cậu đi tắm, nhân dịp lưu lại.”

Thốt ra những lời này, Kim Tại Hưởng liền đỏ mặt, trách Điền Chính Quốc: “Cậu nói rõ như vậy làm chi, ấy ấy cái gì mà ấy ấy, loại việc này, cậu không nói dễ nghe một chút được à?”

“Hôm chúng ta muốn ấy ấy.”

“Điền Chính Quốc, cậu cố ý phải không, cậu không sao, nhưng tớ thấy ngượng, ngoại trừ ấy ấy cùng muốn ấy ấy, cậu không còn từ nào khác à?”

“Hôm tớ cắm vào cậu.”

“Lão tử, lão tử....” Kim Tại Hưởng không tìm ra từ nào để phản bác .

Lúc Kim Tại Hưởng còn đang tức giận tìm lại từ ngữ, Điền Chính Quốc lại nói: “A lô, ngày mai cậu nhớ để dành thời gian rảnh.”

“Làm gì.”

“Chúng ta hẹn hò.”

Khẩu khí của Điền Chính Quốc giống như là nói: đi, chúng ta đi ăn cơm vậy.

Mặc kệ khẩu khí ra sao, Điền Chính Quốc bá đạo đưa ra yêu cầu này đã đủ khiến khuôn mặt Kim Tại Hưởng tràn đầy hạnh phúc, cậu sợ Điền Chính Quốc sẽ đổi ý, bật người đáp ứng: “Được, tớ đây ngày mai sẽ sớm ngồi xe đến nhà cậu, phải chờ tớ.” Có hai nguyên nhân Kim Tại Hưởng không cho Điền Chính Quốc đến đón mình, thứ nhất là sợ ba mẹ phát hiện ra, thứ hai là sợ Điền Chính Quốc mệt .

“Còn nữa....” Kim Tại Hưởng đang định nói thêm một câu, nhưng Điền Chính Quốc đã gác máy .

Mẹ Kim Tại Hưởng ngồi trên sôpha mẫn tuệ sâu sắc sớm đã để ý biểu tình của thằng con mình khi nhận điện thoại rất không tầm thường, trộm đi đến sau lưng Mạch Đinh cướp lấy di động: “Tại Hưởng, không phải con có bạn gái đấy chứ?” Kim Tại Hưởng sốt ruột muốn cướp lại di động: “Cái gì bạn gái hay không bạn gái, con không có.”

“Đừng gạt mẹ, đã lớn như vậy rồi, có bạn gái mẹ cũng không phản đối, mẹ mày không phải cái loại cổ hủ, nói cho mẹ biết đi.”

“Có gì hay mà nói, không có là không có.”

Mẹ Kim Tại Hưởng xem lại danh sách cuộc gọi, phát hiện là một dãy số lạ, không ghi tên, chỉ đành trả lại di động cho Kim Tại Hưởng: “Tại Hưởng, nếu có bạn gái, nhất định phải nói với mẹ, để mẹ xem xem thế nào.”

“Con biết rồi.” Dứt lời đoạt lấy điện thoại trở về phòng, nguy hiểm thật .

Kim Tại Hưởng ở trong phòng lưu số của Điền Chính Quốc lại, đặt tên là Điền đồng học.

Sau đó bắt đầu mở tủ quần áo, lăn lộn hơn nữa ngày, mới phối ra được một bộ thuận mắt, rồi đứng trước gương thử cả buổi.

Khi hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, Mạch Đinh liền không ngủ được, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đối với ngày mai cậu quá mức chờ mong, thế cho nên trong óc bắt đầu tưởng tượng hình ảnh hai người hẹn hò, được rồi, ngày mai sẽ là một cuộc hẹn hò oanh oanh liệt liệt! Gây sức ép đến quá nửa đêm mới ngủ được, hôm sau, Kim Tại Hưởng dậy rất sớm, viết tin nhắn ra giấy để lại cho ba mẹ rồi vội vàng ra ngoài, đi xe thẳng đến nhà Điền Chính Quốc, đứng ở ngoài cửa hô: “Điền Chính Quốc!”

Một lát sau Điền Chính Quốc mới ra mở cửa, cầm trong tay chìa khóa xe: “Đi thôi —” Ngay cả hỏi han ân cần cũng không có, Kim Tại Hưởng đành phải theo Điền Chính Quốc ngồi vào trong xe, ngồi chưa ấm chỗ Kim Tại Hưởng đã sốt sắng hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Tới rồi sẽ biết.”

“Xời, còn giữ bí mật, sao hả? Ngượng à?” Kim Tại Hưởng thế nhưng lại trêu chọc Điền Chính Quốc .

Điền Chính Quốc không nói gì .

Kim Tại Hưởng nghĩ Điền Chính Quốc thật sự xấu hổ, lại nói tiếp: “Không cần kinh hỉ quá lớn, chỉ cần lãng mạn khi bắt đầu và lãng mạn lúc kết thúc tớ đã thấy thỏa mãn rồi.”

Điền Chính Quốc vẫn không nói gì, Kim Tại Hưởng chán nản mếu máo dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, đây là một đoạn đường xa lạ, Kim Tại Hưởng hình như chưa từng đi qua, phong cảnh cũng càng ngày càng đẹp, đại khái sau hai mươi phút rẽ trái rẽ phải, liền trông thấy một cánh cửa sắt, Điền Chính Quốc dừng xe ở đó, nơi ấy đã có rất nhiều xe đang đỗ, Kim Tại Hưởng theo Điền Chính Quốc xuống xe: “Chúng ta đi đâu vậy a?”

“Đi rồi chẳng phải sẽ biết.” Điền Chính Quốc tới lui vẫn là hai câu này .

Trước mặt Kim Tại Hưởng là một rừng cây thuần một màu xanh, thỉnh thoảng lại có mây khói theo gió thổi qua, trong rừng cây ngẫu nhiên có tiếng chim hót, mọi người chậm rãi leo núi, Kim Tại Hưởng nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ: hóa ra Điền Chính Quốc còn lắm trò như vậy, đem mình đến một nơi ngập tràn tình thơ ý họa .

Đi được một lát, Kim Tại Hưởng đã bắt đầu thấy mệt. Đúng lúc ấy, Kim Tại Hưởng đột nhiên trông thấy bên cạnh cắm một cột mốc chỉ đường, phía sau mũi tên viết: Đi thẳng tới nơi nhảy Bungee .

Kim Tại Hưởng trong lòng căng thẳng, có dự cảm phi thường bất hảo, rất nhanh, một vách núi đen cách mặt đất hơn bốn mươi mét sừng sững đập vào mắt Kim Tại Hưởng, còn có hàng loạt du khách ở bên cạnh tham quan, tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay, khiến trán Kim Tại Hưởng toát mồ hôi lạnh, cậu tự an ủi bản thân, An Tử Yến mang mình đến xem, không phải làm những thứ khác .

“Cho tôi hai vé.”

“Được, xin đợi một lát, phiền qua bên kia kiểm tra sức khỏe.”

Đầu óc Kim Tại Hưởng lập tức trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy chân như nhũn ra .

Người kiểm tra sức khỏe là nữ, đo huyết áp cùng cân nặng. Kim Tại Hưởng vẫn cảm thấy ánh mắt của cô gái này cứ dán chặt lấy Điền Chính Quốc, hơn nữa kiểm tra sức khỏe vô cùng đơn giản như vậy, Điền Chính Quốc tốn hơn mười phút, còn mình thì chưa đến một phút đồng hồ, nhưng hiện tại không phải lúc tranh giành tình nhân, Kim Tại Hưởng suy sụp, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì tớ?”

Điền Chính Quốc hoàn toàn không để ý tới bộ mắt như sắp khóc kia, chỉ cho Kim Tại Hưởng một ánh mắt biểu thị nếu cậu mà chạy, không cần dây thừng trực tiếp đá cậu xuống vách núi luôn .

Lúc này một người đưa qua hai bản thoả thuận, Kim Tại Hưởng càng luống cuống, còn muốn ký thoả thuận, tôi sắp chết hay sao? Kim Tại Hưởng mới chỉ xem nhảy bungee trên tivi, nhìn thôi đã thấy sợ, nói chi đến việc hiện tại đứng ở chỗ này, đợi nhân viên công tác giúp hai người mang trang bị, Kim Tại Hưởng nhìn dưới chân mình, rốt cuộc sụp đổ, hoàn toàn không quan tâm đến một đống người bên cạnh hét lên: “Lão tử muốn lãng mạn, cậu thế nhưng lại đưa tớ đến đây muốn giết tớ, lão tử không nhảy, các người nếu ai dám đẩy tôi, lão tử lập tức sẽ bị giết, các người đừng tới đây.”

Kim Tại Hưởng cơ hồ đã phát điên, náo loạn một hồi vẫn có chút hiệu quả, nhân viên công tác đứng cách xa bọn họ, muốn đợi cậu bình phục cảm xúc .

“Ồn chết đi được.” Điền Chính Quốc nói xong, ôm cổ Kim Tại Hưởng, nhảy xuống .

“A ———” Tiếng thét chói tai của Kim Tại Hưởng vang vọng cả sơn cốc, ngay sau đó là tiếng mắng chửi: “Đồ điên, đồ điên, cậu là đồ điên, tớ không cần lãng mạn, cho tớ xuống, xin cậu đấy, như vậy sẽ chết người a.”

“A ———”.

Không trọng lực khiến Kim Tại Hưởng cảm thấy trái tim như vọt ra ngoài, máu toàn thân đều dồn lên não, cảm giác rơi xuống làm cậu không thở nổi, cậu ôm chặt lấy Điền Chính Quốc: “Lão tử muốn hận cậu cả đời.”

Không biết qua bao lâu, yết hầu Kim Tại Hưởng kêu đến phát đau, lực đàn hồi mới chậm rãi ngừng lại, nhân viên công tác kéo hai người lên, sắc mặt Kim Tại Hưởng tái nhợt, kinh hồn chưa định, một tay gắt gao túm lấy góc áo của Điền Chính Quốc, đánh chết cũng không chịu buông, cho tới khi lên đến nơi, tinh thần của Kim Tại Hưởng vẫn hoảng hốt, cậu vĩnh viễn sẽ không quên được khoảnh khắc khi ngã xuống kia.

Cậu nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc dường như vẫn vô tư, người trước mặt này thực sự yêu mình ư?

Khi xuống núi, toàn thân Kim Tại Hưởng đều thấy không thoải mái, giống như bị say xe, nhưng vẫn không quên trách cứ Điền Chính Quốc: “Lúc trước cậu nói hẹn hò là vì muốn đưa tớ đến chỗ này đi?”

Điền Chính Quốc nhún nhún vai, trả lời như đương nhiên: “Không bảo là hẹn hò, còn lâu cậu mới đến.”

Những lời này khiến Kim Tại Hưởng phải hít một hơi lãnh khí, vậy hết thảy, ngay từ đầu đã là nói dối.

Rõ ràng chính hắn muốn chơi! Tên vương bát đản, hỗn đản, vô sỉ, hạ lưu, Kim Tại Hưởng đã không còn khí lực để mắng ra tiếng, tay chân cậu như nhũn ra, khuôn mặt uể oải, vĩnh viễn không nên ôm kỳ vọng gì với Điền Chính Quốc .

Mạch Đinh đem mặt dán trên cửa kính xe, đôi lúc sẽ dùng ánh mắt oán hận liếc Điền Chính Quốc một cái, nhưng không lên tiếng, hai người ở trên xe hơn nửa ngày cũng không nói chuyện .

“Haiz ———” Kim Tại Hưởng phát ra tiếng thờ dài thật sâu .

“Haiz ———”.

“Haiz ———”

Sau ba tiếng thở dài tựa như oán phụ của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc dừng xe trước một nhà hàng Tây, quay đầu nhìn chăm chú Kim Tại Hưởng: “Bây giờ bắt đầu hẹn hò được rồi.” Nói xong xuống xe, Kim Tại Hưởng ôm đầu: “Hiện tại mới nói đã muộn rồi, tớ phải suy nghĩ kỹ lại.” Nhưng thấy Điền Chính Quốc đã bước vào trong nhà hàng, cậu cũng vội vã mở cửa xe, đi theo .

Sao phải chấp nhất mỗi một phút giây đều trở nên lãng mạn. Cho dù ở chung một chỗ với Điền Chính Quốc, rất ít lãng mạn, nhưng hạnh phúc không nhất định phải cần đến gia vị lãng mạn, hạnh phúc có hương vị của chính nó, đó là hương vị thuộc về Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro