Chương 1: Kim Tại Hưởng rất bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng chính là người mà nếu vứt vào trong đám đông sẽ lập tức chìm nghỉm, mỗi ngày đều là cuộc sống bình thản lặp đi lặp lại, muốn trở thành siêu nhân cứu vớt thế giới, nhưng cậu không biết bay, cũng không có can đảm mặc quần lót tam giác màu đỏ ra bên ngoài, muốn sống cuộc sống minh tranh ám đấu như Vô gian đạo, nhưng đầu năm nay mang súng là phạm pháp; muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt như phim "Dòng sông ly biệt", nhưng tìm không thấy nữ chính như Y Bình .

Cho nên, rốt cuộc Kim Tại Hưởng vẫn chỉ là một Kim Tại Hưởng bình thường mà thôi. Cậu cho dù tự ti cũng không âu sầu, đại đa số thời gian Kim Tại Hưởng đều mỉm cười .

Giấc mộng lớn nhất của Kim Tại Hưởng, chính là trở thành một tên nhà giàu mới nổi, nên cậu ngày ngày đều mua xổ số .

Kim Tại Hưởng hiện tại, đang ảo não sắp xếp lại giường chiếu. Sau khi tốt nghiệp trung học, Kim Tại Hưởng vô cùng vui vẻ ở nhà chơi bời hai năm, mẹ Kim Tại Hưởng rốt cuộc hết chịu nổi, lấy việc cắt tiền mua xổ số ra uy hiếp, bức Kim Tại Hưởng vào đại học .

Đại học, một nơi tràn ngập dục vọng. Bên ngoài là cứ điểm dành cho các cặp đôi, bên trong là chốn cho nam nữ quan hệ hữu nghị, là địa phương hủy hoại mọi giấc mộng, đây là cái nhìn của Kim Tại Hưởng về đại học, phi thường cực đoan .

Đang lúc Kim Tại Hưởng suy tư thì một giọng nói cắt ngang ý nghĩ của cậu: "Cậu cũng ở phòng 502 à?".

Kim Tại Hưởng quay đầu lại thì thấy một chàng trai đeo kính, tóc dài đến mức gần như che khuất ánh mắt, trong tay cầm một đống hành lý đặt đối diện Kim Tại Hưởng, cậu ta mở miệng: "Vậy về sau chúng ta là bạn cùng phòng, tôi tên Lí Minh.".

"Kim Tại Hưởng". Kim Tại Hưởng cười cười với Lí Minh, nhanh chóng đưa ra kết luận: tướng mạo thường thường, mặt đầy mụn .

"Cậu bao nhiêu tuổi, tôi 19 rồi.".

"Tôi 17." Kỳ thực Kim Tại Hưởng đã 20 tuổi, nhưng cậu vẫn cực kỳ không biết xấu hổ, giống phụ nữ với tuổi tác của mình phi thường giữ bí mật .

"17? Nhỏ như vậy đã học đại học.".

"Ha ha ~~" Kim Tại Hưởng cười khan .

Qua quan sát của Kim Tại Hưởng, bạn cùng phòng là một trạch nam, mỗi ngày đều dán mắt vào màn hình máy tính không biết làm cái gì. Trừ việc đó ra, con người cậu ta cũng rất tốt, nhưng cuộc sống đại học của bản thân đến tột cùng là cái dạng gì đây? Ngẫm nghĩ một hồi, Kim Tại Hưởng liền ngủ mất, đêm đó, cậu mơ thấy mình trúng giải lớn, trở thành một tên giàu sổi .

______________________

Vì Kim Tại Hưởng đến trước thời hạn, cho nên mấy ngày nay không cần đi học, cậu mới mua một tấm vé xổ sổ, vừa đi vừa nhẹ nhàng cào cào.

Sau đó mặt mũi tối sầm, không nhịn được chửi bậy: "Con bà nó, không để ta trúng thưởng, sao còn báo mộng cho ta làm chi.".

Dứt lời lôi chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện có một nam sinh đứng đằng trước, cao hơn rất nhiều so với Kim Tại Hưởng .

"Cậu là bạn của Lí Minh phải không, còn cùng nhau xem phim con heo? Tôi không phán xét gì đâu nhưng tối qua mở tiếng to quá, khiến người khác mất ngủ, tốt nhất là tìm bạn gái đi, mỗi ngày kìm nén như vậy cũng không phải biện pháp, xem mấy thứ đó chỉ giải quyết tạm thời, quay tay quá độ hại đến thân, bằng hữu."

Kim Tại Hưởng cầm chìa khóa loay hoay mãi không mở được cửa .

Nam sinh bên cạnh nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, không mở miệng .

Kim Tại Hưởng dùng sức đập mạnh vào cửa: "Lí Minh, cậu khóa trái cửa làm cái khỉ gì, lại ở trong ấy làm gì thiếu đạo đức, mau mở cửa.".

Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Lí Minh ló đầu ra: "Kim Tại Hưởng, cậu ma gào quỷ rống chi đó?".

Kim Tại Hưởng biến sắc, nhìn lại số phòng, 501, vừa rồi mải cào xổ số không để ý, ban nãy mình còn nói nhiều như vậy, bây giờ không biết phải làm sao .

"Ha ha, đồng học, tôi khi nãy chỉ là đùa với cậu..." Kim Tại Hưởng tận lực làm cho giọng điệu của mình thực nhẹ nhàng, muốn giảm bớt xấu hổ, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy được khuôn mặt của nam sinh kia, liền ngắc ngứ .

Đó là một khuôn mặt rất được, ngũ quan góc cạnh rõ ràng lộ ra chút lạnh lùng, cặp mặt ngăm đen nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, đôi môi khẽ nhếch, nếu Kim Tại Hưởng không có lực khống chế vô cùng tốt, thật muốn xông lên phía trước cắn một ngụm .

Người mà có khuôn mặt như vậy, chính là tai họa. Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, rồi ba chăn bốn cẳng lủi về phòng của mình .

Lí Minh thấy Kim Tại Hưởng vội vội vàng vàng hỏi: "Cậu sao lại thở gấp thế?".

"Cậu quản được tôi." Kim Tại Hưởng không thèm để ý tới Lí Minh, vuốt cằm, không thể tưởng được loại quái vật này lại ở cách vách, về sau phải chịu đựng, chỉ cần bộ dạng so với mình đẹp hơn, Kim Tại Hưởng đều xếp vào hàng quái vật .

Hôm sau Kim Tại Hưởng mới biết nam sinh đó tên là Điền Chính Quốc, suy đoán của Kim Tại Hưởng thực chuẩn, tướng mạo của Điền Chính Quốc, chẳng bao lâu sau liền truyền khắp cả trường, không chỉ nữ sinh cùng cấp, ngay cả học tỷ cũng góp thành nhóm chạy tới xem Điền Chính Quốc, nhưng thái độ của Điền Chính Quốc phi thường lãnh đạm, khiến Kim Tại Hưởng cảm thấy rất kỳ quái chính là, cậu ta càng lãnh đạm, thì nữ sinh mến mộ cậu ta càng nhiều.

Mà bản thân hòa ái dễ gần, lại không có lấy một người tươi cười với mình .

Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết đến một người tên là Điền Chính Quốc, nhưng không ai muốn biết một người tên là Kim Tại Hưởng .

Hôm nay, Lí Minh lén lút trở lại phòng, rồi lén lút nhìn Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng bị loại ánh mắt này khiến cho run rẩy .

"Kim Tại Hưởng, cậu có thể giúp tôi một việc hay không?".

"Tôi vì cái gì phải giúp cậu.".

Lí Minh liền đưa ra điều kiện phi thường có tính thuyết phục: "Nếu cậu chịu giúp tôi, 20 tấm vé xổ số này là của cậu.".

Ánh mắt của Kim Tại Hưởng lập tức phát sáng: "Nói nghe thử?".

"Rất đơn giản, cậu giúp tôi đến hỏi Điền Chính Quốc rốt cuộc là thích nữ hay thích nam." Thật ra Lí Minh bị mấy bạn hủ nữ trong lớp quấn lấy hỏi thăm, bởi vì Điền Chính Quốc từ lúc khai giảng đến nay cự tuyệt không biết bao nhiêu nữ sinh, cho nên tất cả mọi người hoài nghi cậu ta có khả năng thích con trai.

Bất quá mỗi lần Lí Minh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Điền Chính Quốc liền lui bước, vì vậy bèn đem trọng trách này lấy một hình thức giao dịch khác quăng cho Kim Tại Hưởng .

"Đơn giản như vậy?" Kim Tại Hưởng cảm thấy chỉ cần hỏi một câu mà có thể có được 20 tờ vé số, quả thực là vận cứt chó .

"Tôi đã nói là rất đơn giản mà.".

Kim Tại Hưởng khẩn cấp mở cửa phòng mình ra, gặp đúng lúc Điền Chính Quốc vừa trở về .

"Đồng học, xin dừng bước." Kim Tại Hưởng gọi Điền Chính Quốc lại .

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng có chút ấp úng: "Cái kia, tôi muốn hỏi cậu một câu?".

"Ừm?".

"Cậu có thích con trai không?".

Đối với câu hỏi trực tiếp ngu ngốc của Kim Tại Hưởng, Lí Minh ở phòng bên liền thay cậu đổ một thân mồ hôi lạnh. Mà Điền Chính Quốc chỉ cau mày nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, cũng định không thèm quan tâm vấn đề ngu ngốc này .

Kim Tại Hưởng đột nhiên nghĩ hỏi như vậy, hình như có gì đó không thích hợp, sợ Điền Chính Quốc hiểu lầm, vội vàng bổ sung: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải thích cậu, là người khác nhờ tôi hỏi giúp.".

"Tôi đã nói gì đâu." Đối với Kim Tại Hưởng chưa đánh đã khai, Điền Chính Quốc có chút buồn cười .

"Vậy rốt cuộc cậu thích nam hay thích nữ?" Kim Tại Hưởng có phần sốt ruột .

Thấy bộ dáng khẩn trương của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc thay đổi tâm ý, hắn cúi đầu kề sát bên tai Kim Tại Hưởng lặng lẽ nói: "Tôi, nam nữ đều ăn.".

Hơi thở của Điền Chính Quốc phả ra khiến lỗ tai của Kim Tại Hưởng ngứa ngáy, nhưng câu trả lời vẫn thành công làm cho Kim Tại Hưởng đỏ mặt.

Điền Chính Quốc lôi chìa khóa phòng ra, mở cửa. Kim Tại Hưởng lại tiến lên, lần này xuất phát từ tò mò, sợ người khác nghe thấy liền đè thấp âm lượng: "Cậu vì sao lại thích nam?"

Điền Chính Quốc không trả lời, đang chuẩn bị đóng cửa lại, Kim Tại Hưởng lấy tay chặn cửa: "Không phải vì cậu sau khi cởi hết quần áo người ta, nhìn thấy thân thể ấy, đều có khí quan như nhau, cho nên sẽ mạc danh kỳ diệu cảm thấy thân thiết, cứ thế liền thích con trai?" Đối với đồng tính, Kim Tại Hưởng vẫn luôn phỏng đoán như trên, lần này cậu rốt cuộc có cơ hỏi tra rõ.

"Ngu ngốc." Điền Chính Quốc đầy đầu cậu ra, phanh một tiếng đóng cửa lại .

Nhưng Kim Tại Hưởng vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu xem câu nói đùa của Điền Chính Quốc thành thực, cậu tò mò a, tò mò đến ngứa ngáy tâm can, nam nữ đều ăn? Đó không phải là song tính luyến chỉ thấy trên điện ảnh sao? Cậu dán tai vào cửa nói: "Điền Chính Quốc, khẩu vị của cậu thật nặng a.".

Điền Chính Quốc ở trong phòng, rốt cuộc không nhịn được bật cười .

Cứ như vậy, Kim Tại Hưởng đối với Điền Chính Quốc vừa sùng bái vừa hiếu kỳ .

Nhưng giấc mộng của Kim Tại Hưởng cũng dần thành hiện thực, tuy rằng chính cậu cũng không biết.

Kim Tại Hưởng quả thực đã trúng giải thưởng lớn: Điền Chính Quốc đã chú ý đến cậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro