Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại chọn cách chạy trốn, Park Jimin - anh không thấy chán hay sao?" Jungkook pov.

Đêm hôm trước thì quậy một trận, tới hôm sau thì lại lẳng lặng bỏ đi mất.

Jungkook không thể hiểu đối với anh thì cậu và Jihan là gì? Không phải đã từng nói sẽ luôn ở bên cạnh nhau hay sao?

- Được, anh muốn thì cứ đi đi! Tôi sẽ chẳng nghĩ đến anh đâu!

Jungkook vò rối mái tóc tức giận.

Jimin tâm trạng cũng chẳng khá hơn, dù là đi du lịch song đầu óc cứ mãi đặt ở nhà.

Liệu Jungkook sẽ thấy thế nào, lần này anh sẽ có cậu hay mất cậu mãi mãi?

.
.
.

Cứ tưởng là trợ lý Park nghỉ vài ngày rồi sẽ đi làm, ai dè mãi chẳng thấy đâu. Thư ký Nam mới thấy chột dạ

"Đừng bảo anh ta bỏ việc luôn rồi chứ?" Nam Yuri pov.

.
.
.

Rồi lại một ngày, vị trí trợ lý của Jimin có người khác ngồi vào.

- Chào chị, tôi là Lim Nayoung - trợ lý mới của Phó tổng giám đốc.

- Vâng, tôi là thư ký Nam Yuri!

Thư ký Nam lịch thiếp đáp lại.

"Chẳng lẽ là trợ lý Park nghỉ hẳn" Nam Yuri pov.

Từ ngày trợ lý Lim thay cho trợ lý Park, phòng làm việc của Phó tổng Jeon bắt đầu bị Jeon phu nhân làm loạn. Còn Phó tổng thì cứ ì ra, chẳng cãi lại cũng chẳng làm theo.

- Rốt cuộc là Jeon Jungkook con muốn gì đây hả?

Jeon phu nhân tức giận nhìn Jungkook nói.

- Con chẳng có ý định gì cả, là tự anh ta bỏ đi chứ!

Jungkook ương bướng cãi.

- Vậy cô ta ở đây làm gì?

Jeon phu nhân quắc mắt chỉ ra phía ngoài cửa.

- Con cần trợ lý mới!

Jungkook thản nhiên trả lời.

- Jeon Jungkook, con định chọc mẹ tức chết luôn đúng không? Con có biết hai năm trước đã xảy ra những chuyện gì không hả?

- Con biết, không phải mẹ chi tiền cho cô ấy đi học hành lên chuyện để về trợ giúp con hay sao?

Jungkook không nhanh không chậm đáp trả bà.

- Được lắm, được lắm! Tùy con thôi nhưng đối với ta chỉ có một đứa con dâu duy nhất là Park Jimin, sẽ không chấp nhận bất kỳ đứa nào khác.

Jeon phu nhân đùng đùng bỏ ra ngoài, ngay lập tức bà bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nayoung đang hướng về phía trong phòng.

- Còn cô, đừng mong đặt chân vào Jeon gia, trước kia, bây giờ hay tương lai đều không bao giờ có thể. Cô hiểu chứ?

- Con không cần Jeon gia, con chỉ cần Jungkookie và Jihanie!

Nayoung cứng rắn đáp lại bà, cô sẽ không sợ bà như trước đây nữa đâu.

- Khốn nạn!

Jeon phu nhân không kiềm chế chửi một câu rồi bỏ đi.

Thư ký Nam trước cuộc đại loạn này cũng nhanh chóng biết ý chuồn đi xa, mãi không thấy trở lại.

Cạch

Nayoung rụt rè mở cửa đi vào, đứng phía sau Jungkook đưa tay lên xoa bóp bả vai cho anh.

- Jiminie~

Jungkook nhắm mắt khẽ rên rỉ tên người đàn ông mà cậu nhớ quay quắt, bất chợt hai mắt mở to chiếu ánh nhìn không chút thiện cảm lên Nayoung.

- Ai cho cô tự ý vào đây? Đi ra ngoài, ra ngay cho tôi!

Nayoung nhìn Jungkook sợ hãi, tại sao tự nhiên anh lại nổi điên lên như vậy?

- Em... em...

Nayoung lắp bắp.

- Cô không có tai à? Tôi đã bảo là đi ta khỏi đây rồi mà!

Jungkook càng khó chịu tợn.

Nayoung chẳng dám lấn ná ở thêm, vội nghe lời Jungkook đi ra ngoài.

* ~ * ~ * ~ *

Cuối tuần Nayoung đang ở nhà dọn dẹp nhà cửa thì thấy có tiếng người liên tục nhấn chuông, nhìn qua mắt thần cô giật mình vội mở cửa.

- In Ha?

Người đàn ông điển trai dang rộng hai tay chờ cô nhào vào lòng mình.

- Có nhớ anh hay không?

Anh nhìn cô âu yếm hỏi.

- Tất nhiên, điều đó mà anh cũng cần phải hỏi sao?

Nayoung giả lả.

- Sao anh về Hàn Quốc mà không báo cho em biết?

- Anh muốn tạo bất ngờ cho em!

In Ha dí dủm cười.

- Em bị bất ngờ lắm luôn ấy!

Thật lòng Nayoung còn lo lắng nhiều hơn, chẳng hay ho gì khi In Ha trở về mà cô lại chẳng hề biết trước thế này.

- Anh được về luôn hả?

Cô căng thẳng nhìn anh.

- Tất nhiên là chưa, bé cưng ạ! Chỉ là nhớ quá nên tranh thủ về vài ngày thôi.

In Ha ngắt nhẹ mũi Nayoung nựng nịu.

- Em biết rồi!

Cô mỉm cười, ôm anh thật chặt.

* ~ * ~ * ~ *

- Ba ơi, bao giờ ba Jimin mới về ạ?

Jihan ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Jungkook.

- Ba cũng không rõ.

Jungkook lắc đầu trả lời thằng bé.

- Tại sao ba Jimin lại bỏ đi ạ? Ba Jimin buồn vì mẹ Jihan đã về và Jihan hay gặp mẹ sao?

Jihan nhạy cảm nói.

- Không phải vậy đâu Jihan, ba Jimin yêu thương con đến thế nào còn biết mà.

Jungkook an ủi.

- Ba, ba đi kiếm ba Jimin về đi! Con nhớ ba Jimin lắm rồi.

Mặc dù là Jimin không quên gọi điện về nói chuyện với Jihan nhưng như vậy chỉ càng làm thằng bé nhớ anh đến quay quắt.

"Anh còn định đi tới bao giờ hả Park Jimin?" Jungkook pov.

- A... a... Ắt xì...

Jimin đưa tay lên xoa xoa cái mũi, không phải hắt xì vì bị lạnh đấy chứ?

- Làm sao vậy? Cậu có ổn không?

Tony - anh bạn nước ngoài mà Jimin mới quen sau chuyến du lịch quay sang ân cần hỏi han.

- Không sao đâu, chắc đang bị ai chửi đó mà hahaha...

Jimin bật cười vỗ vỗ vai anh bạn.

- Người Châu Á các cậu vui tính nhỉ.

- Chứ chẳng lẽ lại không?

Jimin lắc lắc cái đầu làm cử chỉ dễ thương.

- Yeah, trông cậu thật là dễ thương ChimChim ạ!

Tony khoác vai Jimin vui vẻ cùng nhau bước đi. Với một Tony cao đến 2m và một Jimin chỉ dừng lại trên m7 tí ti quả thực là chênh lệch quá nhiều đi.

* ~ * ~ * ~ *

- Jungkookie~ vài ngày nữa là sinh nhật anh rồi, anh muốn tổ chức ở đâu?

Nayoung quan tâm nhìn Jungkook hỏi.

"Sinh nhật mình sao? Nhanh thật, liệu lúc đó anh ta có trở về?" Jungkook pov.

- Không làm gì cả, mặc kệ đi!

Jungkook lắc lắc đầu tỏ vẻ chẳng quan tâm.

- Nhưng em muốn làm cái gì đó cho anh, hay ngày hôm ấy chỉ có ba chúng ta thôi được không?

Nayoung bày tỏ ý muốn.

- Chỉ ba chúng ta...

Ngồi cạnh Nayoung mà Jungkook không ngừng nhớ tới những việc trước kia đã xảy ra, có thể khi đó chẳng có ấn tượng nhiều nhưng bây giờ cứ nhắc tới là lại vô thức nghĩ đến.

"Park Jimin, tôi nhớ anh quá nhiều rồi!" Jungkook pov.

- Jungkookie~ em đang nói chuyện cùng anh mà anh cứ nghĩ đi đâu vậy?

Nayoung hơi khó chịu hỏi Jungkook, cứ tưởng được gần anh rồi nhưng không ngờ lại ngày càng xa cách như vậy.

Mặc dù người ở bên anh là cô song tâm trí anh cứ bay tới tận đẩu, tận đâu luôn rồi.

- Jungkookie, dạo này dường như anh hay nghĩ tới một điều gì đó đến xuất thần vậy?

Nayoung buồn buồn nhìn Jungkook, anh nghĩ rằng cô không biết gì sao? Anh, đã không còn là một Jeon Jungkook của Lim Nayoung trước kia nữa rồi. Mà bây giờ anh đã là một Jeon Jungkook bị Park Jimin thu hút tới không thể rời xa.

...

- Sắp tới là sinh nhật Jungkookie~

Jimin khẽ thở dài, lẩm bẩm.

"Nên trở về hay không?" Jimin pov.

Ring ring ring

Hồn vía đang bay tận đâu đâu lại bị tiếng chuông điện thoại lôi quay lại, Jimin giật mình theo phản xạ đưa lên tai nghe.

- Alo

"..."

- Alo...

"Bao giờ anh về?"

- Jungkookie?

"Uh, tôi đây!"

- Để làm gì?

"Anh không nhớ Jihan sao?"

- Có!

"Anh không nhớ nhà sao?"

- Có!

"Anh không nhớ các hyung ở JM sao?"

- Có!

"..."

Tiếng Jungkook thở dài phía bên kia đầu dây.

"Anh không nhớ tôi sao?"

Thịch

Trái tim Jimin hẫng một nhịp khiến anh như muốn ngạt thở.

- ...

"Jiminie~ anh không nhớ tôi sao?"

Jungkook lặp lại câu hỏi.

- Cậu muốn tôi trả lời thế nào?

Jimin tò mò.

"Câu trả lời từ trái tim anh!"

Jungkook thẳng thắn nói.

- Tôi... tôi...

Jimin ấp úng.

"Sao nào? Nói tôi nghe!"

Giọng Jungkook vô cùng mong chờ.

- Tôi cũng nhớ cậu!

Dù không nhìn thấy nhau nhưng cả Jimin và Jungkook chắc chắn hai người đều có cảm giác nóng bừng trên má, thật xấu hổ mà.

"Yah, vậy mà đi miết không chịu về! Tôi nhớ anh lắm biết không?"

Jungkook gào to trong điện thoại.

- Haha... haha... Jeon Jungkook dễ thương quá đi!

Jimin bật cười thích thú.

"Về ngay, về ngay cho tôi!"

Jungkook giục giã.

- Được rồi, được rồi mà! Tôi sẽ về sớm thôi.

Jimin hoà hoãn, anh đang không ở Hàn Quốc nói về liền là về sao được.

"Jiminie~"

- Huh?

"Nói anh yêu tôi đi!"

Jungkook mặt dày yêu cầu.

- Không!

Jimin xanh rờn đáp.

"Nhanh lên!"

Jungkook ra lệnh.

- Jungkookie~ tôi yêu cậu! 

Jimin lí nhí đáp lại.

"Uhm... Jiminie~ tôi cũng yêu anh!"

Như hai kẻ ngốc cứ ôm lấy điện thoại nói nhớ nhung, yêu đương rồi cười nghiêng ngả tùm lum.

Chẳng nhẽ do xa nhau lâu, do nhớ nhau quá nên bị dở hơi luôn rồi?

* ~ * ~ * ~ *

Jungkook chán chường chờ mòn răng tới tận ngày sinh nhật của mình vẫn chẳng thấy bóng dáng Jimin đâu.

- Yah, ngày hôm nay anh mà không về thì tôi... bán nhà luôn, cho hết chỗ dung thân.

Jungkook cáu kỉnh lầm bầm, rõ ràng là mình đang ở rể nhà người ta mà còn đòi bán nhà cho người ta mất luôn chỗ ở. Jeon Jungkook đúng là bị dở hơi thật rồi.

Từ chối cuộc hẹn với bạn bè, với Nayoung, thậm chí còn chẳng muốn về Jeon gia để ăn bữa cơm vào ngày hôm nay nữa.

Dù không có tâm trạng làm việc song Jungkook cũng chẳng muốn làm gì khác.

Rốt cuộc là Jungkook vẫn lái xe về nhà, dù có thím Hwang đưa đón Jihan nhưng nếu đến bữa cơm mà cậu vẫn chưa về thì Jihan sẽ buồn bã lắm.

Cạch

Jungkook mở cửa vào nhà, khác với mọi khi toàn bộ căn nhà tối om.  Với tay bật công tắc điện thì thấy phòng khách vẫn gọn gàng, có một tờ giấy được thím Hwang đặt trên bàn.

"Jeon phu nhân đã tới đón tôi và Jihan qua nhà chơi, cậu không phải lo lắng gì cả!"

Haiz, Jungkook thở dài vo tròn tờ giấy.

"Đến ngày hôm nay cũng chẳng ai thèm ở bên cạnh mình luôn!"

Cậu thất vọng đi lên nhà tắm rửa, trong phòng cũng hoàn toàn chẳng có gì khác lạ cả.

Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, ở dưới phòng khách lố nhố một đám người bắt đầu nhộn nhịp cả lên. Ai cũng cố gắng hoàn thành việc của mình một cách nhanh nhất.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi tất cả, mọi người dài cổ đợi mà chẳng thấy cái bóng dáng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật này đâu.

- Jiminie, con gọi cho Jungkookie xem nào!

Jeon phu nhân sốt ruột.

- Dạ!

Jimin ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi cho cậu.

Jungkook tắm xong chẳng buồn lau đầu tóc, cứ ngồi ngẩn ngơ buồn chán. Tiếng nhạc chuông điện thoại cũng chẳng thu hút được cậu nếu như đó không phải là bài nhạc chuông mà cậu cài riêng cho anh.

- Alo, Jiminie?

"Jungkookie, cậu đang ở đâu vậy?"

- Đang ở nhà!

Jungkook chán nản trả lời.

"Ở nhà sao mà đèn điện tối thui vậy?"

Jimin dùng giọng nghi ngờ hỏi.

- Anh đang ở đâu mà kêu đèn điện tối thui?

Jungkook chẳng buồn để tâm.

"Tôi đang ở dưới phòng khách..."

Jimin chỉ vừa nói tới đó đã nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân dồn dập của Jungkook.

- Jiminie, anh đang ở đâu?

Jungkook nói vào điện thoại khi chạy xuống cầu thang vẫn thấy tầng dưới tối thui.

- Anh định đùa tôi à?

Giọng cậu lộ rõ sự thất vọng, còn Jimin thì đã tắt điện thoại từ bao giờ để tránh cậu nhìn thấy ánh sáng từ màn hình của anh sẽ lộ hết mất.

- Jungkookie~

Jimin ngọt ngào gọi.

- Yah!

Jungkook hét lên rồi chạy xuống giữa phòng khách.

Happy birthday to you, happy birthday to you...

Tiếng hát của mọi người vang lên rộn ràng, Jimin đi đằng trước cùng Jihan tay bê chiếc bánh sinh nhật.

Jungkook vì bị bất ngờ mà đứng im một chỗ như pho tượng, chẳng có bất kỳ biểu cảm gì.

- Chúc mừng sinh nhật! Jungkookie~

Jimin mỉm cười tươi sáng hướng về phía cậu, chẳng cần thiết giữ hình tượng nữa Jungkook nhào người về phía trước ôm trọn Jimin trong lòng.

- Ồ...

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị bất ngờ bởi hành động của Jungkook, cá nhân Jimin thì ngượng chín mặt. Anh vỗ vỗ vào lưng cậu.

- Ước gì đó và thổi nến đi nào!

- Giống trẻ con quá!

Jungkook cằn nhằn.

- CÓ LÀM KHÔNG?

Một đám người đem tới cái khuân mặt chẳng chút hài lòng ra nhìn Jungkook, cậu vội vã rụt cổ chắp tay ước gì đó rồi thổi nến phù phù.

- Woa...

Đèn điện trong nhà được bật sáng trưng, một bàn thức ăn mặn được bày biện rất phong phú.

- Mọi người đều chưa ăn gì sao?

Jungkook mở to mắt nhìn.

- Còn nói... bởi vì cậu trở về quá muộn nên chúng tôi sắp thành chết đói đấy thấy chưa?

YoonGi cằn nhằn, Hoseok ngại ngùng nhéo nhéo tay anh.

- Xin lỗi, xin lỗi mọi người!

Jungkook chủ động nâng ly mời mọi người uống rượu trước khi dùng bữa.

- Từ nhỏ chẳng bao giờ nghĩ lại có một bữa tiệc sinh nhất đặc biệt thế này, nhất là cả ba mẹ cũng tham gia nữa... thế giới này thay đổi cả rồi!

Jungkook vờ triết lý.

- Thế không phải bởi Jiminie đã thay đổi cả thế giới của cậu sao?

Taehyung trêu chọc.

- Đúng, đúng vậy! Có Jiminie, thế giới của Jeon Jungkook đã hoàn toàn khác.

Cậu nhìn anh với ánh mắt tràn đầy yêu thương và trân trọng.

- Thôi, thôi ngay cái màn tình tứ đó đi nhá!

YoonGi vờ đập bàn ngăn cản làm mọi người phá ra cười không dứt.

Đã nhiều năm, Jungkook chỉ tổ chức sinh nhật với một mình Nayoung và sau đó là thêm Jihan nữa. Chỉ bên hai người đó cậu mới thấy được vui vẻ.

Nhưng rồi Nayoung bỏ đi, Jimin bước vào cuộc đời Jungkook. Anh cho cậu thấy thêm nhiều khía cạnh của cuộc sống, không chỉ có tình yêu mà còn có bạn bè và gia đình nữa.

Nếu trước kia, một Jungkook vốn sống khép kín, rồi lại càng cố dấu mình khi yêu Nayoung thì Jungkook ngày nay đã thay đổi hơn rất nhiều, cậu cởi mở và biết yêu thương nhiều hơn.

Tiệc tàn, đã đến lúc ai về nhà nấy. Vợ chồng chủ tịch Jeon còn tình nguyện đón Jihan về chăm sóc cho đôi bạn trẻ lâu ngày gặp nhau hàn huyên tâm sự.

Ôm chặt Jimin trong vòng tay, kề sát mặt trên vai anh cậu chất vấn.

- Suốt thời gian qua anh đi đâu?

- Đi chơi!

Jimin thản nhiên trả lời.

- Chơi ở đâu?

- Thì những nơi mà trước đây chúng ta đã từng có lần nói sẽ tới đó cùng nhau ấy!

- Anh thật là hư... quá hư luôn... không thể thế này được!

Dù gì cũng chỉ là cái cớ để Jeon Jungkook đè Park Jimin hết nguyên một đêm mà thôi, ai bảo cái tội trốn nhà đi chơi cả hơn tháng giời hỏi sao người ta không điên.

.
.
.

Nhìn những tấm ảnh được bạn của Jimin đang lên trên trang mạng xã hội của anh ta vào ngày sinh nhật Jungkook, Nayoung không nén nổi tức giận trong lòng.

Thay vì ở bên cô và Jihan như anh vẫn làm thì anh lại bỏ mặc cô, cùng cái lũ người đó bày trò hươu vượn tưng bừng.

"Nhìn ba mẹ anh mà xem, cũng chẳng kém phần vui vẻ nhỉ" Nayoung mỉa mai nghĩ.

Khi Jungkook còn yêu cô, Jeon phu nhân không ngừng tìm cách gây khó dễ rồi phản đối kịch liệt. Ấy vậy mà với Park Jimin lại trở thành một ngườu hoàn toàn khác, vô cùng chiều chuộng và yêu thương. Lý do vì sao như vậy? Chỉ vì cô nghèo, gia đình cô không môn đăng hộ đối với gia đình anh hay sao?

- Jeon Jungkook, là anh tự chuốc lấy...

Trong đầu Nayoung hiện tại, yêu thương thì ít mà hận thù thì nhiều.

Nếu như Jungkook vẫn yêu thương cô như trước đây thì mọi chuyện sẽ khác, Lim Nayoung sẽ luôn trung thành tuyệt đối. Nhưng anh lại không giữ nổi mình, cô không chấp nhận điều đó.

Jungkook đã phản bội Nayoung thì cô cũng tự cho mình cái quyền được trả thù anh, trả thù những ấm ức cô phải chịu bao thời gian qua.

Có trách thì hãy trách Jeon Jungkook đã sai lầm khi đưa Nayoung vào BH làm việc mà thôi, trách vì Park Jimin không biết vị trí của mình nên ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro