Em là của tôi! MỘT MÌNH TÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÍN

Sáng hôm sau, Chay đang vội vã tắm nhanh trong phòng tắm của bố mẹ vì hiện tại người cá hiện đang trong phòng tắm của cậu, sau đó cậu chộp lấy quần áo gần nhất mà cậu thấy - chỉ là một chiếc áo len dài tay tối màu và quần jean.

Vì sao cậu đang vội ư? Vì cậu đi làm muộn. Và ở tiệm Helen phải luôn đúng giờ.

Porchay định chạy ra khỏi cửa, nhưng vào giây cuối cùng cậu lại quay lại - tự nhắc mình phải cho khách của mình một ít thức ăn và kiểm tra anh ta.

Cũng như mấy bữa trước, nếu có thể gọi là vậy, Chay bưng một đĩa cá, cố gắng đi thật nhanh. 

Người cá đã tỉnh, vẫn nhìn Chay bằng ánh mắt mãnh liệt ấy; Cũng như hôm trước, người cá giật con cá khỏi đĩa giơ lên ​​cắn thì Chay lên tiếng: 

"Anh có phiền không nếu tôi kiểm tra vết thương của anh một chút?"

Người cá nhìn chằm chằm vào cậu trước khi quay đi và cắn con cá. 

Cho rằng đó là sự cho phép, Chay thận trọng nhúng tay vào nước và cố gắng lướt qua vùng da mà cậu nhớ là vết thương, nhưng cậu không tìm thấy gì; ngón tay cậu chỉ lướt qua làn da mịn màng, không có dấu hiệu bị thương. 

“Ồ, có vẻ như nó đã lành hẳn rồi-” Chay nhìn lên, ngạc nhiên trước cái nhìn chằm chằm sắc nhọn của người cá đang ngậm con cá ăn dở trong miệng với hàm răng sắc nhọn. 

Nhìn thấy, Chay không khỏi bật cười khúc khích vì trông người cá rất giống một chú cún con đang ngậm khúc xương trong miệng. 

Cái nhìn chằm chằm của sinh vật nheo lại.

Chay thở dài, vẫn mỉm cười, không bận tâm đến cái nhìn chằm chằm dữ dội của người cá. "Nếu anh đã khỏi bệnh, hôm nay có thể trở về. Khi tôi đi làm về, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau đưa anh trở về nhà." Chay nói. 

Người cá… gầm gừ với điều đó.

Chay cau mày bối rối, nhưng không suy nghĩ nhiều, cho rằng người cá vẫn còn thù địch với con người. 

"Được rồi,...Tôi sẽ quay lại sớm." Rồi cậu đứng dậy lao ra ngoài. 

***

"Em đã mang hắn ta đi chưa?"

"Chưa, em dậy muộn, tối nay lúc trời tối, em sẽ mang anh ấy về, tránh người qua đường." Porchay đáp.

"Chết tiệt, em nên làm vậy."

MƯỜI

"Tôi về rồi! bây giờ là lúc đưa anh về nhà!" Chay kêu lên khi bước vào phòng tắm. 

"Tôi hy vọng anh đã chuẩn bị xong," Cậu bắt đầu luyên thuyên khi đến gần người cá, "Chúng ta chỉ cần đợi cho đến khi trời tối để tránh mọi người-"

Chay bị cắt ngang khi người cá với tay ra và chỉ trong vài giây, bàn tay có móng vuốt của hắn đã nắm lấy cổ tay của Chay và giật mạnh cậu về phía trước- Chay rơi xuống nước, vài giây hỗn loạn khiến cậu mất phương hướng. 

Cuối cùng, khi cậu lấy lại thăng bằng, một nửa mái tóc ướt và phần còn lại của cậu hoàn toàn ướt sũng, Chay nhận ra…cậu đang ngồi trên chân người cá. 

Đến gần, cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch khi ánh mắt cậu khóa chặt vào ánh mắt điềm tĩnh và tính toán của người cá, người không có vẻ gì là kích động hay thù địch, cơ thể cậu mềm nhũn. 

"Uh...c-có chuyện gì vậy? Ừm...anh vừa kéo tôi vào...?" Chay khá bối rối, không biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu.

Thay vì thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn hiểu Chay đang cố gắng nói gì đó- người cá đã nắm lấy cánh tay Chay và kéo lại. 

Chay ngã vào người cá. Đôi mắt cậu mở to khi cậu nhận ra vị trí mà sinh vật đã đặt Chay vào; cuộn tròn trong người cá với sinh vật nói trên đang vòng một cánh tay quanh eo cậu trong nước.

Chay cảm thấy như mình đã ngừng thở, khi cậu cảm nhận được sự phập phồng trong lồng ngực của sinh vật đó. 

Chay định di chuyển hoặc nói điều gì đó nhưng rồi cậu nghe thấy nó… đó là một tiếng ngân nga nhẹ nhàng êm ái, nghe có vẻ thanh thản và dễ chịu…

Đôi mắt của Chay nhắm nghiền khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu. 

MƯỜI MỘT

Con người này thật tốt bụng.

Con người này thật xinh đẹp.

Con người này đã giúp hắn.

Con người này đã chữa lành cho hắn.

Con người này thật tốt đẹp.

Con người này đã cho hắn thấy sự dịu dàng.

Con người này không sợ hắn.

Con người này bây giờ là của hắn.

MƯỜI HAI 

Chay lảo đảo thức dậy, khá bối rối. 

Cậu cảm thấy mình dần dần có ý thức, những ký ức tràn về đầu cậu- ký ức về người cá ôm cậu vào lòng, ru cậu… vào giấc ngủ?

Chẳng lẽ cậu nằm mơ?

Đó là khi cậu bắt đầu nhận thức xung quanh, vẫn còn rất nhiều nước trong bồn tắm của cậu, và cảm thấy cơ thể lạnh lẽo bên dưới mình, bề mặt mà đầu cậu dựa vào đang di chuyển theo từng hơi thở của người cá.

Vậy đó không phải là một giấc mơ…

Chay chuyển sang tư thế ngồi; vị trí hợp lý duy nhất cậu đang ngồi trên người cá. 

Rồi cậu nhận ra tại sao mình lại bị đánh thức khỏi giấc ngủ; chuông cửa reo hai lần thì Chay mới tỉnh. 

Mặc dù vậy, người cá dường như không bận tâm.

"Ồ, có người ở đây, tôi nên đi kiểm tra một chút." Chay xoay xở nói khi hoàn toàn tỉnh táo, tránh ánh mắt của người cá.

Chay định di chuyển, đứng dậy và ra khỏi nước, nhưng bị một bàn tay có móng vuốt túm lấy cổ tay, giữ cậu tại chỗ. 

Nhìn người cá bối rối, Chay hỏi: “Anh cần gì không?”

Người cá chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

"Được rồi, nếu anh không nói, tôi đi mở cửa đây."

Ngay khi cậu định di chuyển lần nữa, người cá rít lên và siết chặt vòng tay. 

Chay nao núng, "Uh...um..." Chay không biết phải làm gì hay nói gì. Một chút sợ hãi thoáng qua cậu, xen lẫn với sự bối rối và thận trọng. Cậu không thể hiểu người cá muốn gì, và không biết làm thế nào để thoát khỏi tình huống này - thoát khỏi bất cứ điều gì mà sinh vật trước mặt cậu đang cố gắng làm. 

Sau đó, chuông cửa lại reo, và sinh vật đó rít lên về hướng cửa. 

Chay buộc mình phải nói, "Tôi-tôi cần phải đi kiểm tra. Có thể có chuyện gì đó nghiêm trọng. Tôi có thể đi được không?" 

Người cá nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt của nó tối sầm lại. Rồi từ từ, hắn thả con người ra.

Chay không lãng phí thời gian lê mình trong bộ quần áo nặng nề ướt sũng ra khỏi bồn tắm. Cậu thở dài nhìn vũng nước đọng trên quần áo cậu, và thoáng nhìn chằm chằm vào sinh vật đang quan sát cậu cẩn thận, cơ thể căng cứng.

Chay mở cửa, thay một chiếc áo choàng tắm mềm mại nhanh nhất có thể.

Và ồ, đó là hàng xóm của Helen. Điều đó hơi kỳ lạ khi Helen không sống ở bất cứ đâu gần ngôi nhà biệt lập của cậu - Helen sống gần trung tâm thị trấn. 

"Tôi có thể giúp gì cho ông không, ông James ?" Chay hỏi một cách lịch sự.

Người đàn ông gạt bỏ câu hỏi, "Không có gì. Helen chỉ bảo tôi đến kiểm tra cậu vì tôi đang đi trên đường và sẽ đi ngang qua cậu. Nói là hỏi xem cậu ở nhà một mình có an toàn không?"

Chay thở dài, hiểu rằng đây là cách Helen nhắc nhở cậu về việc thả sinh vật nguy hiểm đó đi. "Ồ, vâng, tôi ổn. Cảm ơn."

"Không có vấn đề, chúc nhóc ngủ ngon."

"Chúc ông James ngủ ngon."

Chay đóng cửa ngay lập tức; người dân thị trấn luôn khiến cậu khó chịu. Cậu không chắc tại sao, nhưng cậu không tin người lạ, ngay cả khi cậu biết tên họ và biết họ qua mối quan hệ. 

***

Chay không tìm thấy người cá. 

Hắn không còn ở trong bồn tắm nữa. Và không ở đâu trong nhà của Chay. 

Và rồi Chay nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài. 

Cậu lao ra cửa trước, chỉ để thấy rằng chiếc xe tải của ông James vẫn còn ở đó, đậu ở bãi đất trống cạnh nhà Chay…nhưng không có ông James…

Và không có người cá…

Và ngay khi người cá mất tích…Chay đã nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài, nơi ông James đã ở đó…

Tâm trí của Chay đang liên kết các điểm và cậu chắc chắn rằng cậu sẽ không thích kết luận đó.
.


.
.
.
to be continued

---------------------
- Vote sao cho bộ Siren đi nào mn. Cho mình có động lực dịch tiếp 💞
Cám ơn đã ủng hộ truyện tới

.
.
.
.
.
.
25.1.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro