PHẦN 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ tôi nồng nhiệt mời Trần Hoài đến nhà ăn tối, tôi báo với anh qua điện thoại và anh vui vẻ đồng ý.
Ba tôi đi mua rượu ngon trước một ngày, sáng hôm sau tôi và mẹ đi chợ sớm mua rau về nhà rửa sạch.
Cho đến giờ ăn, Trần Hoài không xuất hiện.
Tôi vào phòng lấy di động gọi cho anh, chỉ thấy tin nhắn WeChat anh gửi ba tiếng trước.

"Hạ Tình, anh phải ra biển huấn luyện, ngày quay trở lại còn chưa định, chờ anh."
Tôi bực bội nắm chặt điện thoại.
"Tình Tình, Trần Hoài đến phải không? Lão Hạ, ông ra cổng đón cậu ấy đi."
"Anh ấy không tới, bọn họ ra biển huấn luyện."
Nhìn bàn đầy ắp đồ ăn mà tôi ăn không vô, đến lượt mẹ an ủi tôi, người ta làm nghề nghiệp đặc thù, có người yêu là quân nhân thì phải hiểu và chịu đựng.
Tôi cũng từng nghĩ hai người gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng tôi không bao giờ nghĩ quá trình này lại dày vò như vậy.
Trần Hoài bị cấm mang theo điện thoại di động khi ra biển.

Mỗi ngày tôi đều đếm các vì sao, gửi cho anh hàng tá tin nhắn Wechat.

Nhưng tôi không đợi được hồi âm.

Ảnh đại diện của anh luôn có màu xám.

Vương Phương lại đến ăn tối và mở hai chai bia trước mặt tôi.

"Nhìn người não tình này, cậu làm sao vậy, không có đàn ông không thể sống sao?"
Cậu ấy không hiểu chút nào, nếu Trần Hoài không tốt, tôi đã không cần nghĩ nhiều đến anh như vậy. Nhưng anh lại quá tốt, tôi vừa mới chạm vào cơ bụng thì anh đã biến mất, trái tim tôi như đang bị cào xé.
"Ồ, đây không phải là Hạ Tình sao?"

Bàn bên cạnh có mấy đôi nam nữ đang ngồi, Lâm Hàm San giơ chai rượu trong tay lên chào tôi.

"Hạ Tình, cậu giỏi thật, cậu vậy mà đã bắt được Trần Hoài, cậu mời anh ta ra đây ăn cơm, bữa nay mình đãi."
"Ha ha, cậu gọi anh ấy tới đây, mình mời cả quán luôn."
Lâm Hàm San sửng sốt hỏi tôi: "Ý cậu là gì?"
"Trần Hoài đi biển huấn luyện rồi."
Sau khi Vương Phương giải thích xong, Lâm Hàm San hả hê nhìn tôi.
"Không phải chỉ có một người đàn ông sao, mình giới thiệu cho cậu người khác."

Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy chút nào, nhưng Lâm Hàm San rất nhiệt tình, yêu cầu người phục vụ ghép bàn với tôi.
Bàn ở đây đều là bàn dài, bên Lâm Hàm San có sáu người cộng thêm bốn người chúng tôi, mười người ngồi thành một hàng.
Có một anh chàng tình cờ biết Vương Phương, cuộc nhậu càng sôi nổi hơn.
Uống được nửa chừng, mấy người lần lượt rời đi, Lâm Hàm San đột nhiên khóc.
"Ô ô, Hạ Tình, mình cái gì cũng hơn cậu, tại sao Trần Hoài không chọn mình mà lại chọn cậu?"
Cô ấy trang điểm đậm, nước mắt chảy ra làm trôi chì kẻ mắt, nhìn giống như quỷ, tôi vội an ủi cô ấy.
Lâm Hàm San nhân cơ hội nắm tay tôi, nói sẽ đi nhặt ốc xà cừ với tôi.

"Hãy kể chuyện buồn với con ốc xà cừ, rồi thả nó xuống biển, mọi ưu phiền sẽ tan biến."
Tên ngốc này, say mà còn lãng mạn vậy.
"Cũng muộn rồi, tôi về nhà..."
Tôi thoát khỏi tay cô ấy, nhưng Lâm Hàm San rất khỏe, giữ chặt cổ tay tôi.
"Cậu còn là bạn bè sao? Lúc còn nhỏ cậu làm mất sợi dây chuyền của mẹ, tôi lấy tiền trong nhà để đưa cậu bù vào, cậu quên rồi hả?"
Tôi lập tức sững sờ, Lâm Hàm San nói đúng, mặc dù bây giờ cô ta không tốt lắm, nhưng khi còn nhỏ cô ta rất hào phóng với tôi.
Tôi vô lực phản bác, bị cô ta kéo ra bãi biển, những người khác lần lượt theo sau. Lúc đó đã là một giờ sáng, chúng tôi là những người duy nhất còn lại trên bãi biển yên tĩnh.

Lâm Hàm San vén váy lên và nhặt một con ốc biển.
"Ông trời ơi, xin hãy ban cho con một người bạn trai đẹp trai hơn Trần Hoài!"
Cô ấy ném mạnh vỏ ốc.
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng hít hà.
Trong làn nước đen kịt, một bóng người từ từ đứng dậy.
Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an cực lớn.
"Xin lỗi, bạn của tôi không phải cố ý, Lâm Hàm San, đi thôi."

Bóng người đứng yên, một lúc sau, bóng người thứ hai và thứ ba trồi lên khỏi mặt nước. Tạo thành thế trận hình bán nguyệt và từ từ bao vây chúng tôi.
Tôi hét lên, kéo Lâm Hàm San bỏ chạy.
Nhưng đã quá muộn, những người phía sau đã đuổi kịp và túm tóc tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ trong thời đại yên bình này, còn có chuyện khủng khiếp như vậy.
Lâm Hàm San và tôi bị bắt cóc.
Những người bắt cóc chúng tôi là một nhóm buôn lậu, không chỉ buôn lậu mà còn buôn bán ma túy.
Trước đây tôi chỉ thấy cảnh này trong phim, bất cứ khi nào nguy hiểm xảy ra, nam chính sẽ từ trên trời rơi xuống và giải cứu nữ chính một cách thuận lợi.

Thật không may, tôi không đợi được nam chính của mình.
Gần đây có một hòn đảo hoang, hòn đảo này nhỏ đến mức khi thủy triều lên sẽ bị nhấn chìm gần hết, chỉ còn lại một phần chóp ở giữa.
Trên đảo có một ngôi nhà dột nát. Tôi không biết trước đó có ngư dân nào đã sống ở đây hay không, nhưng có một số tàn thuốc và đồ uống lộn xộn.
Có thể....
Bọn bắt cóc chĩa súng vào cả hai chúng tôi.
"Ai họ Lâm, gọi cho cha của cô và yêu cầu ông ta chuẩn bị năm triệu tiền mặt."
Hóa ra là nhắm vào Lâm Hàm San, tôi cười nhạt, đây thực sự là một tai họa không đáng có.

Vẻ mặt của Lâm Hàm San thay đổi ngay lập tức.
Cô ấy hét lên "Ahhhh", đứng dậy với khẩu súng vẫn còn trên trán, nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc đầy đe dọa.
"Năm triệu, anh đang sỉ nhục ai?"
"Tôi chỉ đáng giá số tiền này sao? Nếu tin tức truyền ra ngoài, tôi còn có thể đi chơi ở Hạ thành sao?"
Những kẻ bắt cóc nhìn nhau, người thanh niên cầm đầu nheo mắt nhìn Lâm Hàm San.
"Vậy ý cô là sao, cô muốn giá bao nhiêu?"
"Tám mươi triệu, thiếu một phân, anh chặt đầu tôi."
Lâm Hàm San hếch cằm tự hào.
"Đưa điện thoại đây, tôi gọi cho bố tôi."

Kẻ bắt cóc bị Lâm Hàm San làm cho giật mình, một vài người ra ngoài xì xào bàn tán. Nhờ có cô gái trẻ này mà bọn bắt cóc đối xử với chúng tôi tốt hơn nhiều.
Đặc biệt là người cầm đầu trẻ tuổi kia, còn đưa cho chúng tôi hai chai nước uống.
"Tiểu thư, cô có biết 80 triệu tiền mặt nặng bao nhiêu không? 920 kí lô, 1800 cân đó! Nó có thể lấp đầy căn phòng này, cô đừng làm khó tôi, lát nữa họ vào, cô đổi thành 8 triệu, cô nghe chưa?"
Thanh niên thấp giọng xuống, tóc mái dày che khuất đôi mắt, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng ngữ khí lại rất bất đắc dĩ.
Lâm Hàm San bướng bỉnh hếch cằm lên.
"Không, đây là lần đầu tiên tôi bị bắt cóc, nhất định không thể ít hơn con số này, một hào cũng không được."

Hai người họ sắp cãi nhau, mọi thứ ngày càng phát triển theo hướng mà tôi không thể hiểu được.
Tôi cảm thấy 80 triệu của Lâm Hàm San đã phá vỡ kế hoạch của những kẻ bắt cóc này rất nhiều, ba người bọn họ ngày nào cũng cãi vã bên ngoài, sắc mặt của thanh niên cầm đầu càng ngày càng đen.
Vào một đêm mưa bão, sau khi hai người kia đã ngủ say, người thanh niên đưa tôi và Lâm Hàm San đi. Cuối cùng, Lâm Hàm San cũng đã tỉnh.
"Ngày mai người khác lại tới, đến lúc đó rất phiền toái, hai người đêm nay đi đi."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh và phản ứng lại.

"Anh có phải đặc vụ bí mật trong huyền thoại không?"
Anh không nói, chỉ tay ra ngoài. Hai chúng tôi cẩn thận đứng dậy và nhón gót đi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
"Tôi đã liên lạc người tới đón các cô, nhưng thuyền không thể tới gần, sẽ gây ồn ào, các cô biết bơi không? Bơi vài trăm mét theo hướng đó."
Tôi gật đầu, nhìn biển lặng trong đêm tối, tôi thực sự sợ chết khiếp. nhưng vẫn dũng cảm bước đi. Chúng tôi hít một hơi, tay trong tay với Lâm Hàm san đi về phía trước.
Kết quả, mới đi được hai bước, đại tiểu thư này hét lên chói tai.
"A...có thứ gì đó đâm vào chân tôi..."
Nói xong vùng khỏi tay tôi, kinh hoàng chạy trở về

"Muộn rồi, cô đi trước đi!"
Tôi bị đồng chí nằm vùng đẩy một cái, sóng ập đến cuốn tôi xuống biển.
Tôi không dám nhìn lại, liều mạng lao về phía trước.
Vừa bơi vừa khóc, trong lòng cảm thấy ủy khuất, đem Trần Hoài mắng cả ngàn lần.
Tôi cũng biết mình không có lý do gì để mắng anh ấy, nhưng tôi đã xem quá nhiều phim thần tượng và tiểu thuyết, trong lúc nguy nan, tôi luôn hy vọng người yêu của mình sẽ từ trên trời giáng xuống như một anh hùng tuyệt thế.

Kết quả là tôi chỉ có một mình trong đại dương đen tối này, dường như có vô số quái vật ẩn nấp dưới nước, sẵn sàng há cái miệng đẫm máu để nuốt chửng tôi, nhưng Trần Hoài không hề hay biết.
Không chỉ không biết, tôi còn không liên lạc được với Trần Hoài.
Chờ đến khi anh quay về, tâm tình cũng đã sớm bình tĩnh lại, tôi không còn muốn nói chuyện nữa.
Sau này hai người chúng tôi ở bên nhau, không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tình huống như thế này.
Nước biển lạnh như băng, cái lạnh xuyên qua lỗ chân lông chui vào từng kẽ xương, chưa một giây phút nào tôi tỉnh táo như vậy.

Tôi bắt đầu có chút hối hận, liệu mình có thể thực sự chấp nhận tình yêu này hay không.
Hân hoan vui vẻ, bi thương thống khổ đều không có ai để trò chuyện, không có ai đồng hành.
Cho dù khoảnh khắc đen tối hay đáng sợ đến đâu, tôi cũng phải một mình gánh vác.
Một làn sóng lớn đột nhiên dâng lên từ xa, như thể trong bóng tối có thứ gì đó khổng lồ đang tiến về phía tôi.
Lúc đó, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm.
Tôi nhắm mắt lại và khóc.
"Trần Hoài, tôi muốn chia tay với anh!"

Một chiếc tàu cao tốc cắt qua những con sóng và dừng lại trước mặt tôi, một bàn tay vươn ra khỏi tàu, giữ lấy cánh tay tôi.
"Hạ Tình, em vừa nói gì đó?"
Tôi mở to mắt kinh ngạc.
"Trần Hoài?"
Trần Hoài sắc mặt tái xanh, nhấc tôi ra khỏi mặt nước.
Tôi ngã ngồi bên trong tàu, cảm giác châm đạp xuống đất khiến những sợi dây căng thẳng trong lòng tôi đột nhiên được nới lỏng.
Tôi ôm đầu gối khóc, Trần Hoài thở dài, ngồi xổm xuống ôm lấy tôi.

"Bị dọa sợ?"
Tôi gật đầu, vòng tay qua cổ anh.
"Em sắp bị hù chết rồi."
Trần Hoài vỗ lưng an ủi tôi, trò chuyện với tôi liên tục và chuyển hướng sự chú ý của tôi.
Hôm qua trở về, anh nhận được thông báo từ cảnh sát địa phương, họ yêu cầu quân đội phối hợp để bắt giữ bọn bắt cóc.
"Chuyện này cha mẹ em còn chưa biết, Vương Phương cũng không dám nói với họ, tim của cha em không tốt, đêm nay em nên ở ngoài một đêm, thu dọn đồ đạc ngày mai trở về, để họ đừng lo lắng."
Với giọng điệu trầm tĩnh lạnh lùng, như thể anh đang ra lệnh cho cấp dưới của mình làm điều gì đó, tôi càng cảm thấy ủy khuất.

Trở lại bờ biển, Trần Hoài tìm một khách sạn và đưa tôi đến nhận phòng.

Sau khi tắm xong, tôi mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Trần Hoài đang ngồi trên sô pha, sắc mặt nghiêm nghị, quai hàm hóp chặt.
"Đồng chí Hạ Tình, nói cho anh biết, lời vừa rồi của em là có ý gì."
Tôi bước đến ngồi trên giường, mím môi không nói.
Nói gì bây giờ, nhìn khuôn mặt của Trần Hoài, ai có thể nói chia tay chứ.
"Hạ Tình, hai chữ quân nhân là vinh dự, nhưng cũng là trách nhiệm."

Trần Hoài đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, nắm tay tôi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc và trang trọng như vậy.
"Bố mẹ anh đều là quân nhân, theo trí nhớ của anh, thì cả gia đình đã không ở bên nhau một năm rồi, bố anh thường nói, một nhà chúng ta không đoàn viên, nhưng vạn nhà lại được đoàn viên."
"Vạn nhà đoàn viên trở thành lý tưởng và tìn ngưỡng của anh. "
"Không phải ai cũng có thể làm vợ quân nhân. Sau này sẽ có rất nhiều thời khắc khó khăn, chật vật. Anh hy vọng em thận trọng suy nghĩ, xem xét cẩn thận mối quan hệ này."
Trần Hoài đứng dậy đi ra cửa.

"Anh không có cách nào luôn ở bên cạnh em. Em hãy suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với anh."

Đầu óc tôi rối bời.
Sao anh có thể làm như thế?
Lúc này đáng lẽ anh ấy nên dỗ dành, an ủi tôi, tại sao lại còn nói phải trái với tôi như vậy?
Nỗi bất bình trong lòng tôi bùng lên như một ngọn núi lửa, tôi không thể chịu đựng được nữa.
"Trần Hoài, anh có ý gì? Nếu như vừa rồi em kiên quyết muốn chia tay, có phải anh cũng sẽ đồng ý không?"

Bước chân Trần Hoài dừng lại, thật lâu sau, mới "Ừ" một tiếng.
Tay anh đang nắm chặt chốt cửa, gân trên mu bàn tay nổi lên.
"Hạ Tình, anh biết làm vợ của quân nhân khổ như thế nào, tất cả ủy khuất và suy nghĩ của em vừa rồi anh có thể hiểu."
"Anh... anh không đành lòng nhìn em khổ sở như vậy."
Trần Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa và sải bước đi mà không quay đầu lại.
Tôi tuyệt vọng đứng ở cửa nhìn anh rời đi, cảm giác như bị khoét mất một mảng lớn trong lòng.
Không phải, đây là chia tay?
Tôi cảm thấy hơi lạc lõng.

Từ góc độ lý trí mà nói, Trần Hoài nói rất đúng, nếu như tôi kiên trì ở bên cạnh anh, sẽ có rất nhiều khó khăn mà tôi căn bản không thể nào đoán trước được.

Nhưng về mặt tình cảm, tôi không muốn chia tay Trần Hoài chút nào, không hề.
Anh quá tốt, quá thú vị, nếu tôi bỏ lỡ anh, tôi không chắc mình có thể gặp được một mối tình khiến tôi hoàn toàn say đắm như vậy không.
Tôi đang do dự có nên đuổi theo hay không, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Trần Hoài đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Anh chỉ vào bàn cà phê.
"Anh quên lấy đồ."
Thẻ căn cước quân nhân của anh để trên bàn cà phê, tôi không hiểu tại sao anh lại để nó ở đó.

Trần Hoài đi vào lấy thẻ căn cước, tôi đứng bất động ở cửa.
Lối vào khách sạn chật hẹp, tôi đứng ở giữa, Trần Hoài đi ngang qua tôi. Góc áo anh lướt qua chiếc áo choàng tắm của tôi, trên người anh vẫn còn mùi vị dễ ngửi kia, như ánh nắng tươi mát có thể xua tan mọi sương mù và bóng tối.
Tôi đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy thắt lưng của anh.
Trần Hoài sửng sốt, quay lại và nhìn tôi với giọng khàn khàn.
"Sau này nhớ khóa cửa."
Tôi gật đầu và nhìn anh không chớp mắt.

"Ừm."
Trần Hoài: "Nghĩ kỹ thì gọi cho anh."
Tôi: "Ừm."
Trần Hoài: "Hạ Tình, buông ra."
Tôi gật đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt thắt lưng anh.
Trần Hoài nhướng mày, ngọn đèn trên đầu hắt ra ánh sáng màu cam mờ ảo, đổ bóng lên lông mày của anh.
Quả táo Adam của anh lăn lên lăn xuống một cách khó khăn, mắt chúng tôi nhìn nhau, không khí xung quanh trở nên nhớp nháp và nặng nề, như chứa đầy điện và lửa.
Trần Hoài đột nhiên nhếch khóe môi, bình thường vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng nụ cười tà ác như vậy, lại quyến rũ mê người không thể tả.

"Không buông ra?"
Tôi cũng bật cười, kiễng chân lên áp sát vào mặt anh.
"Trần Hoài, là anh cố ý bỏ quên thẻ quân nhân sao?"
Tôi cắn một miếng vào cằm anh.
Trần Hoài lập tức rướn người áp sát tôi vào tường, nụ hôn thiêu đốt với hơi thở nóng bỏng tràn ngập.
"Hạ Tình, anh đã cho em cơ hội rồi."
Trần Hoài với tay và xé dây áo choàng tắm của tôi.

Chúng tôi ở trong bóng tối, ba ngày không kéo rèm cửa.
Mãi đến ngày thứ tư, tôi mới nhận ra mình có thể bị lừa.
"Anh nghỉ phép? Trước đó anh nói phải về, lần này anh đi đâu?"
Trần Hoài cười ôm eo tôi, chuyển chủ đề.
"Lần này anh xin nghỉ bảy ngày, ngày mai anh phải đi thăm cha mẹ em?"

Cha mẹ tôi không biết gì về vụ bắt cóc, nên họ tiếp đón Trần Hoài rất nồng nhiệt. Thời gian đó, mẹ tôi và tôi còn bàn tán về vụ bắt cóc Lâm Hàm San. Phi cơ trực thăng đều được điều đến, kinh động rất nhiều ký giả, gây náo loạn khắp thành phố.
"Cảnh sát nằm vùng đã làm rất tốt, nhưng thực sự quá nguy hiểm. May mắn là chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Ừm, Tiểu Trần, hai đứa đã quen nhau hơn một năm rồi, lại cũng trạc tuổi nhau, con xem sắp xếp thời gian khi nào để hai nhà chúng ta gặp mặt?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, định ngăn mẹ lại, nhưng Trần Hoài đã giữ tay tôi dưới gầm bàn.
"Dạ được, thưa dì."
Tôi cười khan, "Không cần, hình như hơi nhanh."
"Nhanh cái gì mà nhanh! Chẳng lẽ con còn muốn đợi mười tám năm nữa? bây giờ con hai mươi tám tuổi rồi! Con nghĩ mình mới mười tám tuổi sao?"

Mẹ tôi lại bắt đầu nói, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.
Tôi cảm thấy mình đã bị Trần Hoài thao túng nghiêm trọng.
Tôi chưa bao giờ là một người quá mạnh mẽ, nhưng sự mất mát khi chúng tôi xa cách luôn có thể được Trần Hoài dùng cảm xúc say đắm lấp đầy.
Có đôi khi tôi nghịch ngợm, cũng có khi sẽ nhỏ nhen nóng nảy, nhưng tôi chưa bao giờ dám nhắc đến từ "chia tay", bởi vì tôi biết trong lòng Trần Hoài rất nhạy cảm, anh luôn cảm thấy có lỗi với tôi, tôi sợ anh sẽ coi là thật.
Vào ngày sinh nhật của mình, tôi mất liên lạc với Trần Hoài đã tám tiếng.
Tôi trở về căn hộ và ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chiếc bánh sinh nhật mà ngẩn người.
Chợt có tiếng vặn chìa khóa.

Tôi quay đầu lại, Trần Hoài đang đứng ở cửa, trên tay cầm một món quà.
Quá bất ngờ, tôi lao đến ôm chầm lấy anh.
"Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang huấn luyện ở nơi khác sao?"
"Trại huấn luyện kết thúc, anh ngồi tàu cao tốc trở về trong đêm, hôm nay là sinh nhật của người ta, nếu không tới, người ta lại nổi giận."
Trần Hoài vặn mũi tôi.
Tôi hất tay anh ra, "Hừ, sao em lại tức giận chứ, em cũng không dám cùng quốc gia cướp người đâu."
Trần Hoài mỉm cười, nhìn tôi đắm đuối.
"Hạ Tình, anh thuộc về quốc gia, cũng thuộc về em."

Anh đóng cửa lại và đặt quà lên bàn.

"Quà sinh nhật đầu tiên anh dành cho em."
"Còn có phần thứ hai sao?"
Trần Hoài gật đầu, chậm rãi cởi cà vạt màu xanh lục của quân nhân, buộc mắt mình lại.
"Đây là món quà thứ hai."
Anh ôm tôi vào lòng, phả hơi nóng vào tai tôi.
"Em có thể sử dụng nó bằng bất cứ cách nào mà em muốn."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông này thực sự rất giỏi dỗ ngọt tôi.

Hai bên bố mẹ gặp nhau đều rất hài lòng, mẹ giục tôi nhanh chóng kết hôn.
Nhưng số lần tôi gặp Trần Hoài chỉ có thể đếm trên đầu ngóng tay, tôi vẫn cảm thấy như vậy là quá nhanh.
Trần Hoài bắt đầu dụ dỗ tôi hết lần này đến lần khác.
"Bây giờ anh chỉ có thể nghỉ phép 30 ngày, nhưng nếu sau khi kết hôn có thể nghỉ hai tháng."
"Lúc đó lại còn được một khoản tiền mừng cưới, rồi phí đền bù khi chúng ta xa nhau."

"Trong doanh trại cũng sẽ cấp nhà, chẳng phải em nói muốn cải thiện môi trường sống cho anh sao?"
Hả, chỉ thế thôi à?
Tôi có phải loại điên vì tình đâu?
Tôi ngồi trên chiếc ghế cao, nhìn Trần Hoài cùng với một nhóm binh lính chạy ngang qua, tất cả bọn họ đều mặc quần rằn ri, nhưng nửa thân trên thì để trần.
Một múi, hai múi, ba múi, bốn múi, rất nhiều cơ bụng tám múi.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu.
Đây có phải là thiên đường không?
Nếu tương lai tôi sống trong doanh trại, có phải tôi sẽ thường xuyên được nhìn thấy bức tranh tuyệt vời này không?

Chờ chạy bộ xong trở về, tôi gật đầu với Trần Hoài với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đề nghị vừa rồi của anh, em có thể cân nhắc."
"Hehe."
Trần Hoài hếch cằm lên và cười khẩy.
"Cơ bụng có đẹp mắt không?"
Tôi: "Tầm thường thôi, không đẹp bằng của anh đâu."
Trần Hoài mím môi, cố hết sức kìm nén khóe môi đang nhếch lên.
"Anh đổi ý rồi, em cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ càng đi."
Tôi lườm anh.

"Không nghĩ nữa, mặc kệ, anh đi báo cáo đi, em nói cho anh biết, qua thôn này rồi thì không còn cửa hàng nữa đâu."
Trần Hoài khẽ cười, cúi người hôn lên môi tôi một cái.
"Tuân lệnh, lãnh đạo."
(HOÀN CHÍNH VĂN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro