Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xương bả vai cô bị trật khớp, chân cũng bi trẹo, da bị xước mấy chỗ.

Thực ra như vậy cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng Hyomin lại không nghĩ rằng Boram ngay lập tức đỏ hoe mắt.

Thấy Boram ngồi bên giường bệnh không ngừng khóc, Hyomin chỉ buồn cười nói với cô ta: "không có gì, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi..."

Boram tức giận: "Park Hyomin, em còn cười hả? Em mà cười thêm lần nữa chị lại khóc cho mà xem, tin không hả?"

Ách.... Thật kinh khủng!

Hyomin tội nghiệp mà nhìn Boram: "Em cùng chị khóc là được chứ gì?" Nói rồi cô làm bộ lau nước mắt.

"Em..." Boram dở khóc dở cười, lặng lẽ thở dài, chân thành mà nói với Hyomin: "Hyomin, không phải chị khó tính với em, chỉ là lúc xảy ra chuyện, chị thực sự rất sốt ruột. Thấy em được Park tổng ôm vào lòng, trên tay em đều là máu, vậy mà em vẫn còn cười được, chị thật là đau thắt tim!"

Nghe Boram nói vậy, Hyomin không còn biết đáp thế nào!

Kỳ thực lúc đó cô không nhớ nổi đã phát sinh chuyện gì. Ngã xuống đất, cả người cô đau nhức, trước mắt mịt mờ một mảnh, chỉ thấy một đám người nhìn về hướng cô đi tới. Sau đó thế nào, Hyomin không nhớ được gì, chứ đừng nói đến chuyện Park công tử anh hùng cứu mỹ nhân.

Nghĩ đến đó, Hyomin không tránh khỏi có phần nuối tiếc. Dù sao cơ hội làm phiền Park công tử cũng không có nhiều, lúc Hyomin nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tâm tính chán chường, một người đàn ông như Park Jiyeon, đến tột cùng liệu có biết lo lắng cho cô không?

Sự thực là, Hyomin đã nghĩ quá nhiều rồi.

Park Jiyeon căn bản sẽ không lo lắng cho cô. Anh chỉ bớt chút thời gian đến bệnh viện, sau đó cứng nhắc nói: "Về đoàn phim, em tạm thời không cần trở về đó!"

Oh, no!

Hyomin một trận phiền muộn!

Vốn dĩ cô đã làm chậm trễ thời gian của đoàn phim rồi, giờ lại còn bắt cô ở trong viện thêm, chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn cẩu tử ngoài kia bày chuyện làm loạn sao?

Giống như ngày hôm qua, Hyomin trong lúc buồn chán dạo lên Wb, vừa mới đăng nhập, đã thấy hàng loạt bài đăng được cập nhật. Không biết có một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày nào đã nói một câu: "Park tiểu thư, xin hỏi cô chết chưa vậy?"

Vấn đề thế này, nếu như đổi lại là người khác chắc chắn sẽ thổ huyết mà chết trên giường bệnh!

Hyomin cũng đăng lên Wb: "Thần thánh à mau cứu ta, trái đất thật sự là nguy hiểm a!"

Phía dưới ngay lập tức có tin nhắn lại: "Trái đất thực sự không thích hợp với ngươi, mau chóng cút đi!", "lại là ngươi, thật là đồ không biết xấu hổ!", "Ngươi còn ở đó mà giả vờ sao, ngươi thế nào không chết đi a?"

Chỉ có một người duy nhất quan tâm hỏi han Hyomin.

Tiểu bạch thỏ ngực teo: "Nguy hiểm quá, tỷ tỷ không bị thương chứ?"

Đại bạch thỏ ngực khủng: "Dĩ nhiên, khiến em lo rồi!"

Tiểu bạch thỏ ngực teo: "Thực sự bị thương, nghiêm trọng không?"

Đại bạch thỏ ngực khủng: "Chị cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương a, đã nôn ra máu hơn mười lần rồi, vừa rồi còn có người hỏi chị, "Ngươi chết chưa?""

Tiểu bạch thỏ ngực teo: (⊙o⊙)

...

Hyomin buôn chuyện trên mạng suốt từ trưa, rất nhanh đã chiều tối, Park Jiyeon đến.

Thấy anh, Hyomin căn bản tâm tình vốn rất tốt, nhất thời mất sạch.

Cô cảm thấy càng ngày càng không hiểu người trong lòng đàn ông này nghĩ gì.

Nếu nói anh không quan tâm cô, nhưng khi cô bị thương, chính là anh là người đầu tiên đưa cô đi bệnh viện, thậm chí trong lúc bận rộn còn tự mình đến bệnh viện thăm cô, quả thực là đối với cô đãi ngộ rất tốt!

Nếu nói anh không quan tâm cô, nhìn anh bộ mặt vạn năm không đổi, cô có nói cái gì anh cũng đều biểu hiện một vẻ mặt duy nhất, làm như cô là kẻ thiếu nợ tiền anh vậy.

Trong lòng Hyomin chỉ có một suy nghĩ.

"Tốt nhất anh đừng quan tâm tới tôi, anh mà làm vậy chỉ khiến tôi bệnh nặng thêm thôi, mà tôi bệnh càng nặng sẽ càng không thể ra viện, lại càng phải gặp anh, anh càng quan tâm tôi, tôi bệnh lại càng nặng ....!"

(OẠCH!!!! K đỡ được chị Nhiên!

"Boram, em cảm thấy nếu em nhìn anh ấy, em sẽ chết ngay tức khắc" Nhân lúc Park Jiyeon đi ra ngoài tiếp điện thoại, Hyomin oán giận than với Boram.

"Hử?" Boram lao đến, vội vàng bịt kín miệng Hyomin: "Em điên rồi sao? Những lời này không nên để Park tổng nghe thấy!"

"Thế nhưng em %^#@$%&*" Hyomin lại bị bịt miệng, có miệng mà không thể nói, không thể làm gì khác ngoài khoa chân múa tay mà trút hết oán niệm trong lòng ra.

"Làm sao vậy?"

Park Jiyeon bỗng nhiên mở cửa đi vào.

***

Boram hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Cái này...cái kia... Hyomin nói..."

"Em muốn xuất viện!" Hyomin lên tiếng kháng nghị.

"Không được!" Park Jiyeon một mực từ chối.

"Tại sao? Em khỏe rồi, anh xem, ...ối!" Hyomin vừa nói vừa giơ cánh tay lên không cẩn thận đụng vào mép giường, một trận đau buốt toàn thân.

Park Jiyeon cười nhạt một tiếng: "Như vậy là khỏe rồi?"

"Đây là... ngoài ý muốn!" Hyomin nhiên đỏ mặt xấu hổ nói.

"Vậy mấy cái ngoài ý muốn của em thật là không ít!" Anh không mặn không nhạt nhẹ nhàng nói.

Mặt cô càng đỏ hơn, không thể làm gì khác đành khép nép nói: "Em thực sự rất muốn xuất viện, ở trong này thực buồn chán, lại còn tạo cơ hội cho bọn cẩu tử ngoài kia làm loạn, hay là anh để em về nhà nghỉ ngơi đi? được không...? "

Nũng nịu một chút đôi khi cũng có ích.

Park Jiyeon dĩ nhiên đồng ý: "Boram, đi làm thủ tục xuất viện cho Hyomin!"

"Cái gì? có thể về nhà sao?" Hyomin kinh hỉ vạn phần, lần đầu tiên Park công tử có một chút đáng yêu như vậy.

Park Jiyeon bỗng nói: "Mẹ anh rất lo lắng cho em, tối nay theo anh về nhà!"

Hyomin té ghế!

Lee Anna không muốn bọn họ gọi bà là "mẹ", "mẫu thân"...mà bắt Hyomin và Park Jiyeon gọi là "Anna tỷ", bởi vì... cái tên này nghe tương đối trẻ. ^^

Bà cũng chưa từng gọi tên bọn họ, bất luận là chồng, con trai, con dâu, hay thậm chí là con chó của Park Jiyeon, bà đều gọi là "tình yêu", tất nhiên đôi khi bà cũng có ngoại lệ đặc biệt gọi Park Jiyeon là "Tiểu Bảo bối", mỗi khi nghe như vậy, Hyomin rất muốn cười.

Hyomin và Park Jiyeon đi đến Park gia, từ xa đã nghe Lee Anna nhiệt tình hô hoán: "Tình yêu à, các con tới rồi!"

Đang bước xuống xe, Hyomin rùng mình một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, may mà có Park Jiyeon đứng bên cạnh đỡ cô.

Hyomin bất giác ngẩng đầu, Park Jiyeon nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Chẳng biết thế nào, Hyomin bỗng xấu hổ, nhanh chóng xua đi ý nghĩ trong đầu. Lúc này, Lee Anna ăn mặc rực rỡ như một bông hoa hướng bọn họ đi tới.

"Tình yêu à, ta thật lo cho các con a! Ôi chao, xem xem, con gầy như vậy sao..." Anna tỷ lải nhải một hồi lâu, Hyomin mơ màng buồn ngủ, không ngừng tự mình an ủi bản thân: "Bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh..."

Thế nhưng, Hyomin bình tĩnh không được, nhất là khi thấy một bàn đầy thức ăn kia đang bốc hơi ngùn ngụt, có đồ ngọt, còn có thêm cả món bít tết, Hyomin chỉ muốn khóc.

Cô không thích cơm tây, hơn nữa, càng không thích đồ ngọt... thế nhưng tất thảy đều là những thứ Anna tỷ rất thích, đó cũng là lí do vì sao Hyomin không muốn theo Park Jiyeon về nhà.

"Ăn nhiều một chút, nhiều một chút..." Anna tỷ càng không ngừng khích lệ Hyomin.

Bà không hề biết, trong lòng Hyomin hiện đang rít gào.

Anna tỷ hỏi: "Tình yêu, sao con không ăn? Không hợp khẩu vị sao?

Hyomin nào dám nói thật, đành mượn cớ: "Anna tỷ, tay con hiện giờ có chút bất tiện"

"Đúng rồi a!" Anna tỷ như bừng tỉnh nhận ra, nhanh chóng căn dặn con trai: "Tiểu bảo bối à, con còn ngẩn ra vậy làm gì? Mau chủ động đi chứ!"

Không thể không bội phục khả năng chịu đựng của Park công tử, chuyện như vậy, anh còn mỉm cười gật đầu. Sau đó anh lập tức giúp Hyomin cắt một miếng bánh ga-tô, đưa lên miệng cô.

Nếu như Hyomin nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Park Jiyeon bón cho cô ăn!!!

Hyomin chần chừ chốc lát, sau đó há miệng cắn một miếng, đem nuốt miếng bánh ga-tô xuống bụng, cảm giác như nuốt một viên thuốc độc.

Ăn xong, Hyomin mở mắt, ngay lập tức liếc xuống bàn tay Park Jiyeon đang đặt trên bàn, ngón tay gõ gõ xuống.

Động tác vô cùng nhỏ ấy lại chọc giận Hyomin.

Hyomin biết rõ thói quen của Park Jiyeon, chỉ khi rất đắc ý, anh mới dùng một ngón tay gõ xuống như thế. Hiện tại như vậy, rõ ràng là đang cười nhạo cô.

Thế mới nói kích động chính là ma quỷ, Hyomin nhất thời kích động, liền nói với Anny tỷ: "Anna tỷ, con đau đầu"

Anna tỷ lo lắng, tưởng rằng não Hyomin bị chấn động vì vụ tai nạn, thiếu chút nữa kêu bà Hoàng gọi xe cứu thương.

"Không cần, không cần!" Hyomin vội vàng giải thích, "Con chỉ là tối qua ngủ không được, muốn sớm nghỉ ngơi một chút..."

Hyomin nói còn chưa dứt lời, Park Jiyeon bỗng nhiên đứng lên.

Hyomin kinh hãi, không biết anh muốn làm gì.

"Con đưa Hyomin lên lầu nghỉ ngơi!" Nói xong, Park Jiyeon cúi xuống, bế Hyomin đang trợn mắt há mồm lên tay.

Hyomin tích tắc rời khỏi mặt đất, đầu trống rỗng, nhìn thẳng vào mắt Park Jiyeon đang gần trong gang tấc, nhưng thế nào cũng không nhìn ra một chút manh mối nào, bỗng nhiên cô có cảm giác như tai họa sắp ập tới nơi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#hyomin