CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Lỵ và Ô Đồng biến thành đôi bạn cùng chung hoạn nạn, cùng chung mối thù một cách khó hiểu.

Hai người đều bị gia định ép đi coi mắt đến phiền phức, vì vậy dứt khoát liên thủ, không có việc gì thì hẹn nhau đi uống trà tán gẫu. Dù sao thì học thức tam quan của cả hai cũng phù hợp, trưởng bối có hỏi thì nói là đang cân nhắc, coi như lấy đối phương ra làm bia đỡ đạn.

Một ngày nào đó, ba của Tuyết Lỵ tới công ty Ô Đồng nói chuyện, tiện thể đưa cho anh hai vé xem phim rồi dặn dò nhất định phải đưa Tuyết Lỵ đi xem. Lúc ấy Ô Đồng đang bận đến choáng đầu hoa mắt, không suy nghĩ gì đã đồng ý. Mãi đến khi mở WeChat lên để hẹn thời gian với Tuyết Lỵ, anh mới đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vì thế Ô Đồng mở sổ ghi chép ra xem, thì ra ngày đó anh đã đồng ý với Ban Tiểu Tùng sẽ cùng đưa Lật Tử đi khu giải trí mới mở.

Lúc ấy, Ô Đồng bực mình đến nỗi chỉ muốn tìm người tẩn cho một trận. Trong lòng thầm nói Ban Tiểu Tùng vừa phải thôi, thanh niên hai mấy tuổi rồi ngay cả đi hẹn hò một mình cũng không dám, lại còn kéo thêm hai cái máy bay yểm trợ theo sau, còn chưa nói đến chuyện một trong hai cái máy bay yểm trợ có ý đồ không rõ ràng với chiến đấu cơ chủ chốt trong nhiều năm.

Ô Đồng nhớ lại ngày đó mình và Doãn Kha đứng trước cửa khách sạn, anh hỏi cậu còn thích Ban Tiểu Tùng phải không, người nọ đang cầm điện thoại di động hiếm thấy sửng sốt một chút, cũng không trả lời câu hỏi của anh ngay lập tức.

Cậu suy nghĩ khoảng chừng một phút, sau đó từ từ bỏ điện thoại vào túi, quay sang nhìn anh rồi hời hợt cười một tiếng.

"Ô Đồng, trước giờ anh đâu có bà tám như vậy."

Con mẹ nhà cậu.

Lúc ấy Ô Đồng cũng bùng nổ.

Trên đời này, ngoại trừ việc học hành thì chuyện mà Doãn Kha am hiểu nhất đại khái chính là nói ra những điều châm chọc mà anh không thích nghe.

Vì vậy, ngày đó hai người lại lời qua tiếng lại mấy câu. Mà mỗi lần Ô Đồng võ mồm với cậu, kết quả cuối cùng luôn là anh quên tiệt luôn chuyện định nói ban đầu, tỷ như hồi cấp hai, tại sao Doãn Kha lại thất hứa; tỷ như hồi cấp ba, tại sao Doãn Kha lại không tham gia buổi huấn luyện của đội bóng chày; tỷ như bây giờ, cậu có còn thích Ban Tiểu Tùng hay không.

Dù sao thì, mãi đến khi xe taxi chở Doãn Kha đi vào trong mưa rồi biến mất ở khúc quanh, Ô Đồng mới đột nhiên phản ứng kịp, anh lại bị cậu qua loa lấy lệ.

Sau đó, Ô Đồng cân nhắc cẩn thận, tự thấy đã đồng ý rồi thì không thể thất hứa được, vì vậy anh dứt khoát đưa Tuyết Lỵ đi cùng. Trước đó, Ô Đồng còn gọi điện cho Ban Tiểu Tùng, nói là có thể sẽ đưa một người bạn đi cùng, anh cũng nhấn mạnh chỉ là bạn bình thường thôi. Thế nhưng, hiện tại trong đầu Ban Tiểu Tùng toàn tế bào yêu đương, hiển nhiên là nhìn cái gì cũng thấy không thuần khiết. Cậu bèn trêu chọc anh, hỏi, hai chúng ta như này thì chó độc thân Doãn Kha phải làm sao. Kết quả, Ô Đồng theo bản năng rống lên với cậu chàng một câu, cậu mới là chó độc thân, Lật Tử đồng ý làm người yêu cậu chưa, cậu lấy mặt mũi đâu ra mà nói người khác?

Dáng vẻ che chở con cái kỳ quặc của anh làm Ban Tiểu Tùng cho rằng, người đầu dây bên kia nhất định là một Ô Đồng giả mạo.

Đến ngày hẹn nhau đi chơi, thời tiết không tệ, ánh nắng trong trẻo, chim chóc hót vang, hương hoa thơm ngát, khu giải trí mới mở nằm về phía đông của ngoại ô, mới khai trương nên rất thu hút. Ô Đồng lái xe chở Tuyết Lỵ đến hơi trễ, vừa xuống xe liền nghe thấy Ban Tiểu Tùng đứng gần đó đang phàn nàn anh lái xe quá chậm, giờ người xếp hàng dài thật dài.

Ô Đồng không để ý tới cậu ta, đầu tiên là đi tới chào hỏi Lật Tử đã lâu không gặp. Nhiều năm như vậy rồi mà Lật Tử cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ là gầy đi và đẹp hơn, ánh mắt cong cong cười với anh, làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiết. "Ô Đồng, đã lâu không gặp, đây là bạn gái của cậu à?"

Cô vừa hỏi xong, Ô Đồng liền nhíu mày, đang suy nghĩ nên giới thiệu thế nào cho thích hợp, liền nghe thấy Tuyết Lỵ bên cạnh hào phóng cười. "Chúng tôi bị sắp xếp đi coi mắt đó, người nhà còn bắt cuối tuần đi chơi với nhau, cảm ơn các bạn học cũ đã đồng ý thu nhận tôi nhé."

Hôm nay, cô mặc áo phông thể thao màu vàng nhạt, quần trắng rộng rãi, tóc buộc cao, ăn mặc nhẹ nhàng hoạt bát, nói chuyện cũng thoải mái không kiểu cách, rất khó làm cho người ta không thích. Vì vậy, Lật Tử cũng lại gần trò chuyện với cô, hai cô gái nhanh chóng líu ríu tán gẫu ở một góc, còn Ban Tiểu Tùng chạy đến bên cạnh Ô Đồng, lặng lẽ dựng ngón cái lên.

"Anh được đó nha, đúng không, Doãn Kha."

Ban Tiểu Tùng xoay sang bên cạnh nghiêng đầu, giơ tay lên vỗ vào vai người vẫn đứng một bên không nói câu nào từ đầu đến giờ, thấp giọng than thở.

"Ô Đồng, đối tượng hẹn hò của anh đó, cũng thích hợp với anh đấy chứ."

"Thật không?"

Ô Đồng nhe răng cười một tiếng, biểu cảm có chút dữ tợn.

Trong lòng anh hiện tại cũng không biết là cảm giác gì, chỉ thấy mặt trời trên đỉnh đầu hơi chói chang quá mức, khiến huyệt thái dương của anh phồng lên như muốn nổ.

Thật ra, ngay từ lúc xuống xe anh đã nhìn thấy Doãn Kha rồi, người nọ rất thản nhiên tự đắc đứng đó, trên người mặc áo phông trắng và quần jean màu xanh nhạt, cách ăn vận tương đối nhẹ nhàng khoan khoái. Ô Đồng nhìn cậu nhàn nhạt cười với bọn họ, vừa cười vừa lướt điện thoại, tựa như Ô Đồng mang theo bạn gái và Ô Đồng đi một mình đối với cậu mà nói, không có gì khác biệt.

Đừng nói là đối tượng hẹn hò, Ô Đồng phỏng đoán nếu một ngày nào đó anh dẫn theo một cô gái xinh đẹp rồi nói họ vừa đăng ký kết hôn, có lẽ Doãn Kha cũng chỉ đứng đó lướt điện thoại trong tay thôi.

Nghĩ tới đây, Ô Đồng đột nhiên cảm thấy tim mình tựa như bị ai đó dùng lực bóp một cái.

"Doãn Kha, cậu thấy sao, cậu cũng thấy cô ấy không tệ?"

Anh tiến lên một bước, đứng trước mặt Doãn Kha, nhìn cậu bằng ánh mắt thẳng tắp khiến đối phương không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân mong đợi nhìn thấy điều gì dưới lớp mặt nạ hoàn hảo này. Dù sao thì, cuối cùng anh nhìn thấy Doãn Kha vẫn nở nụ cười.

Người kia nói. "Ừ, rất xứng đôi."

...

...

Đột nhiên Ô Đồng cảm thấy, chuyện mình bị Doãn Kha làm tức chết chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Anh theo bản năng muốn giơ tay lên túm cổ áo người kia, một bụng đầy lời nói thô tục mắc ở cổ họng khiến anh gần như muốn hộc máu. Kết quả là, nhóm Lật Tử ở phía trước đã vẫy tay hô lên, nói sao bọn họ còn chưa bắt kịp, trễ rồi, vì vậy Ô Đồng chưa kịp làm gì hết đã bị Ban Tiểu Tùng đẩy đi.

Khoảng thời gian sau đó, cả người anh vẫn ở trong trạng thái tức giận đến nỗi đần độn.

Năm người hẹn nhau đi chơi, về mặt số lượng mà nói đại khái chính là chuyện không khoa học, bởi vì có quá nhiều trò chơi đều có ghế đôi. Người soát vé nhìn thấy kiểu tổ hợp này của bọn họ cũng hơi đau đầu, dù sao thì, người khác hiển nhiên sẽ không muốn ngồi cạnh người lạ. Vì thế, Doãn Kha vô cùng đại gia chiếm luôn một hàng ghế ở rất nhiều trò chơi, bất kể là thuyền hải tặc, vượt thác hay tàu lượn siêu tốc. Cho dù vậy, mỗi lần Ô Đồng quay đầu lại đều nhìn thấy cậu vui vẻ thoải mái ngồi một mình ở phía sau, hoặc là ánh mắt nhàn nhạt nhìn đi đâu đó, hoặc là cúi đầu nhìn điện thoại không biết đang chơi cái trò gì. Nếu như có người nói chuyện, cậu sẽ lễ phép trả lời đôi câu, nếu không, hầu như cậu có thể tự mình tiêu khiển được.

Sau khi chơi xong mấy trò chơi lớn lớn, Lật Tử bảo đói, Ban Tiểu Tùng liền đề nghị mọi người tìm một chỗ rồi ăn gì đó. Tiệm bán đồ ăn nhanh trong khu giải trí quá đông người, Ban Tiểu Tùng và Doãn Kha bèn xếp hàng mua đồ ăn ra, mọi người tìm một bóng cây, ngồi xuống ăn vài miếng, nhân tiện câu được câu không nói chuyện phiếm.

Mấy năm rồi Lật Tử không về nước, hiển nhiên là tương đối quan tâm đến tình hình hiện tại của các bạn học. Cô đã hỏi Ban Tiểu Tùng trước rồi, Ô Đồng cũng từng lên tạp chí doanh nhân nên các bạn học cũ đều biết, vì vậy lúc này bèn hỏi Doãn Kha dạo này đang bận bịu cái gì.

Lúc ấy Doãn Kha đang yên lặng gặm một bắp ngô, nghe thấy mình bị điểm danh liền cười cười trả lời cô. "Dạo này tớ đang đi làm nghiên cứu với giáo sư."

"Không hổ là đại học bá của lớp mình, cậu đang nghiên cứu về cái gì thế?"

"Nghiên cứu tác nhân gây ung thư."

"A, cái này tớ biết, công việc của tớ cũng có liên quan đến cái này đó." Lật Tử có chút kinh ngạc nhìn cậu. "Phạm vi nghiên cứu của ngành này ở trong nước rất hẹp, mặc dù trường học của cậu có thể xem là dẫn đầu cả nước, nhưng sức ảnh hưởng trên quốc tế lại rất có hạn, sao cậu không cân nhắc đến chuyện ra nước ngoài?"

Ô Đồng nghe đến đây thì dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hai người, thấy Doãn Kha không trả lời ngay, mà ngược lại Lật Tử tỏ ra vô cùng sốt sắng.

"Học chuyên về ngành này thì nhất định phải ra nước ngoài một chuyến. Ngày trước tớ làm việc ở Đức cũng biết nghiên cứu tác nhân gây ung thư ở bên đó rất tiên tiến. Tớ có một đàn anh đang nghiên cứu về ngành này ở Đại học Y khoa Charite Berlin, anh ấy giờ là giáo sư rồi, nghe nói gần đây anh ấy cũng đang muốn chiêu mộ một nhóm nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ để tiếp tục hạng mục này. Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể tiến cử giúp cậu."

Cô hào hứng nói bừng bừng, còn tiện tay lấy ra điện thoại di động. "Trường đại học này rất tốt, cậu chờ một chút để tớ xem chương trình tuyển sinh năm nay cho..."

"Không cần đâu, Lật Tử." Doãn Kha nghe đến đây, rốt cuộc lễ phép cắt đứt lời nói của cô, cậu cầm cốc coca lên từ từ uống một ngụm. "Tớ đã nhận được thư mời của một đại học bên Mỹ rồi."

Ô Đồng thấy cậu khẽ ngẩng đầu làm ra dáng vẻ suy tư.

"Có lẽ... mùa xuân năm sau tớ sẽ nhập học, chi tiết cụ thể tớ còn chưa trao đổi rõ ràng với trường."

Doãn Kha nói xong câu này, đại khái là muốn tiếp tục cúi đầu gặm bắp ngô ban nãy, lúc cậu vừa cúi mặt xuống cũng không chú ý đến một bóng người đột nhiên đến gần mình. Một giây kế tiếp, cậu chợt cảm thấy gò má trái đau nhức, ngay sau đó cả người liền mất thăng bằng, ngã xuống bên cạnh, ly coca trong tay vì buông lỏng mà vẩy hết lên người. Lúc này, rốt cuộc bên tai nghe thấy tiếng hai cô gái kinh hãi cũng tiếng rống giận của Ban Tiểu Tùng.

"Ô Đồng! Anh điên rồi phải không!"

Ban Tiểu Tùng chạy tới ngồi xổm một bên, tay chân luống cuống muốn đỡ cậu dậy. Doãn Kha ngồi dưới đất, quả thật là dáng vẻ chật vật trước nay chưa từng có. Trên tay, trên quần áo, tất cả đều nhớp nhúa coca, má trái nhanh chóng sưng lên, trong mắt cũng nổi lên tơ máu. Chỉ thấy cậu chậm rãi đưa tay lên vò đầu, ngồi dưới đất thở phì phò không nhúc nhích.

"Doãn Kha, cậu lại muốn làm vậy lần nữa đúng không!"

Ô Đồng nắm chặt tay đến mức tay anh bắt đầu đỏ lên, cả người run rẩy.

"Lại một câu cũng không nói liền biến mất, không một câu dặn dò, không một câu giải thích, cậu chỉ biết mỗi thế này thôi phải không?!"

Ô Đồng cảm thấy bản thân khó chịu đến mức hộc máu.

Trái tim như thắt lại, trong đầu kêu ong ong, tứ chi tê dại, ánh mắt mệt mỏi, vô cùng khó thở.

Cảm giác này giống như người sắp chết đuối đang vô lực giãy giụa, cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi, nhưng lại chẳng có một chút không khí nào có thể thuận lợi đi vào phổi.

...

Anh cảm thấy bản thân cũng sắp hít thở không thông.

"Cậu tồi thật đấy, một lần thôi, có thể cho tôi một câu trả lời được không?"

Ô Đồng đã không còn biết bản thân đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy toàn bộ cổ họng đều đau rát.

"Tốt xấu gì tôi cũng đè cậu nhiều lần như vậy, cũng coi như là một pháo hữu, cậu không nên đối xử với tôi như vậy!"

Ban Tiểu Tùng đang đỡ Doãn Kha dậy, mặt đầy khiếp sợ nhìn anh, tựa như đang nhìn một kẻ điên khùng, miệng há ra, gần như có thể nhét được một quả trứng gà.

Xong đời, Ô Đồng nghĩ.

Nhưng đột nhiên anh lại muốn bộc phát hết ra.

Không sao, dù gì thì chúng ta đều cùng nhau xong đời.


--- Hết chương 4 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro