87. Vợ của tộc trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối.

Minjeong, Jimin dẫn theo cả Tiểu Min, một nhà ba người cùng về Yu gia.

Từ lúc Minjeong tỉnh tới giờ ba mẹ Jimin đều rất nôn nóng gặp nàng.

Vừa tới cửa, quản gia và người làm đều hoan hỉ chạy ra đón: "Cô chủ, Thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia"

Từ thái độ của người làm có thể biết, chắc chắn đã được ông bà dặn dò kĩ rồi.

Một người phụ nữ khí chất nho nhã từ trong nhà vội vàng chạy ra, người đó chính là bà Yu.

Bà Yu thấy Minjeong đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó vành mắt đỏ lên, bà bước nhanh tới kích động dắt tay nàng "Tiểu Minjeong tới rồi à! Sao lại mặc ít thế này! Có lạnh không? Jimin à, sao con không mặc thêm áo cho vợ con, trời lạnh lắm đấy!"

Jimin nghe thấy vậy, nghe lời khoác áo khoác của mình lên người Minjeong.

Ningning ở phía sau lắc đầu than thở: "Có một loại lạnh gọi là mẹ bạn không thấy bạn cũng lạnh!"

Bà Yu liếc con gái út nhà mình: "Chị dâu con giờ còn đang yếu, con còn cà nanh cái gì?"

Ningning bị phũ đến thương tiếc: "..."

"Tiểu Minjeong à, nào, mau vào uống canh gà giữ ấm đi, mẹ đích thân xuống bếp hầm đấy, còn đun nhỏ lửa mấy tiếng đồng hồ nữa cơ!" Bà Yu nhiệt tình khoác tay Minjeong vào nhà, quên luôn hai đứa con ruột sau đầu.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống bàn cơm, bỗng chốc chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí lúc này có phần hơi gượng gạo.

Ông Yu thật sự không biết nên mở miệng thế nào, mãi một lúc lâu sau mới ho nhẹ một tiếng, hỏi "Jimin, sức khỏe vợ con thế nào rồi? Đã kiểm tra hết chưa?"

"Đã kiểm tra rồi ạ, không có vấn đề gì hết, chỉ cần tập phục hồi và tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa." Jimin trả lời.

"Vậy thì tốt... vậy thì tốt..." Ông Yu thở phào một hơi.

"Được rồi, cả nhà ăn cơm đi, có gì thì ăn rồi nói sau. Đừng để Tiểu Minjeong và Tiểu Min bị đói." Bà Yu vừa nói vừa không ngừng gắp thức ăn cho Minjeong.

Sau khi ăn tối xong, bà Yu kéo tay Minjeong, thấm thía nói: "Tiểu Minjeong mẹ có thể nói chuyện riêng với con được không?"

Nghe thế, Minjeong còn chưa nói gì, Jimin đã lập tức cau mày.

Bà Yu thấy sắc mặt con gái thì chau mày: "Nhăn cái gì mà nhăn? Mẹ có ăn thịt vợ con đâu? Minjeong cũng là con dâu của mẹ mà?"

Lúc này Jimin mới giãn chân mày ra: "Con không có ý này."

"Con là từ bụng mẹ sinh ra, mẹ còn không biết con nghĩ gì à?"

Thấy hai mẹ con sắp cãi nhau đến nơi, Minjeong liền nhìn Jimin một cái rồi ho khẽ: "Bác gái, chúng ta không cần phải để ý Jimin đâu, bác có gì cứ nói là được!"

Bã xã đã lên tiếng rồi, Jimin cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Bà Yu kéo Minjeong tới căn phòng trồng hoa phía sau nhà.

"Con nếm thử trà hoa quả này đi."

"Cảm ơn Bác."

Nhìn dáng vẻ khách khí của Minjeong, vẻ mặt bà Yu ảm đạm đi mấy phần: "Trời phù hộ, một năm rồi, cuối cùng con cũng đã tỉnh! Tiểu Minjeong hôm nay mẹ gọi con qua đây, một là để cảm ơn con, cảm ơn những gì con đã làm vì Tiểu Min và Jimin. Mặt khác là để xin lỗi con, mẹ và ba con đã hiểu lầm con nhiều quá... Ngoài ra, còn muốn giải thích với con một số chuyện..."

Minjeong yên lặng lắng nghe.

Bà Yu thở dài một tiếng: "Tiểu Minjeong thật ra có nhiều chuyện không phải như con nghĩ đâu. Lúc đầu khi biết Jimin có đối tượng, thậm chí Tiểu Min cũng thích thì ba mẹ cũng rất vui vẻ, mãi đến khi... chúng ta biết... con là một diễn viên..."

"Là bởi vì nghề nghiệp của con sao?"Minjeong trầm ngâm.

Bà Yu lắc đầu: "Sở dĩ chúng ta luôn phản đối Jimin đến với con, thậm chí là cả chuyện Tiểu Min quá thân thiết với con... không phải là vì gia thế của con, càng không phải là vì nghề nghiệp của con.. mà, nói là vì nghề nghiệp của con cũng đúng, nhưng mà không phải là vì chúng ta coi thường người trong giới giải trí như con nghĩ đâu."

"Thật ra chúng ta rất tôn trọng những người cố gắng vươn lên trong nghề, thậm chí chính mẹ cũng đã từng làm fan hâm mộ. Sở dĩ chúng ta có thành kiến với nghề diễn viên như vậy là vì bắt nguồn từ việc Tiểu Min bị bắt cóc năm đó..."

Nghe nói như thế, ánh mắt Minjeong lập tức biến đổi, nghiêm túc lắng nghe.

"Chuyện năm đó gây ra ầm ĩ rất lớn, đây cũng là một trong những điều kiêng kị của Yu gia cho nên chúng ta chưa từng nhắc đến với bất kì ai cả, chỉ mong xóa hết sạch mọi dấu vết năm đó."

"Nhưng... Minjeong à con không phải người ngoài, con là vợ của Jimin, là con dâu của Yu gia rất nhiều chuyện mẹ hi vọng con có thể biết. Còn về phần sau khi biết tất cả con nghĩ thế nào đó là quyền tự do của con."

Bà Yu như lạc vào hồi ức năm đó, bà hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Jimin ấy à, từ nhỏ nó đã luôn thích ở một mình, tính tình khá lạnh lùng, thậm chí... đến tuổi kết hôn rồi mà vẫn chưa hề qua lại với ai"

"Thế nên ba mẹ đều rất lo , cũng đã dùng đủ mọi cách chỉ hi vọng nó sớm ngày lập gia đình nhưng mà vẫn không có thành công. Khi chúng ta đã bỏ cuộc rồi thì đúng lúc này, Tiểu Min xuất hiện..."

"Thằng bé đã mang đến nhà ta bao nhiêu niềm vui, mà nó cũng rất khiến người ta phải yêu thích! Điều đáng tiếc duy nhất đó là nó không có mẹ ở bên!"

Bà Yu thở dài: "Năm đó, khi Tiểu Min được người ta đặt trước cửa Yu gia... trừ một tờ giấy nói rằng đó là con trai của Jimin ra thì không còn gì nữa cả."

"Dưới tình huống hoang đường và không rõ ràng như thế mà mẹ chỉ cần nhìn Tiểu Min một chút thôi là đã gần như lập tức tin tới bảy tám phần. Bởi vì đứa trẻ này thực sự quá giống Jimin lúc còn nhỏ, sau này xét nghiệm ADN thì quả nhiên đúng là thật."

"Hẳn là Jimin cũng đã kể với con Tiểu Min là như thế nào mà có. Con đừng hiểu lầm nó đều là vì chúng ta tự sắp xếp cũng chẳng phải là Jimin nó tự nguyện."

"Sau đó, Ningning cũng có đi điều tra về cô gái mà nó sắp xếp với Jimin đêm đó nhưng mà vẫn không tìm được mẹ đẻ của Tiểu Min... mãi đến khi Tiểu Min 3 tuổi thì có một cô gái xuất hiện...

Nghe đến đó, sắc mặt Minjeong lập tức nghiêm lại: "Một cô gái?"

Bà Yu cân nhắc tìm từ một chút rồi mới nói: "Cô gái kia cũng là diễn viên như con."

Minjeong khẽ cau mày, dường như đã hiểu được tại sao hai ông bà lại có thành kiến với nghề diễn viên như vậy.

"Thật ra tính tình của Tiểu Min cũng không hoàn toàn lãnh đạm như Jimin, thằng bé hoạt bát hơn cái miệng nhỏ rất biết dỗ cho người ta vui vẻ..."

"Mặc dù chúng ta vẫn luôn bảo vệ Tiểu Min rất kĩ nhưng cuối cùng... lớn hơn một chút liền ý thức được mình khác những đứa trẻ khác, nó biết... nó không có mẹ..."

Nghe những lời này, trái tim Minjeong như bị ai bóp chặt.

"Lại thêm tính tình của Jimin vốn không biết gì về trẻ con. Năm đó, công việc lại rất bận, thường xuyên công tác ở nước ngoài nên Tiểu Min lại càng ít có tình thương của ba mẹ."

Bà Yu thở dài một tiếng: "Đúng lúc đó thì cô gái kia đột nhiên tìm tới, nói mình là mẹ đẻ của Tiểu Min"

Minjeong nghe vậy liền giật mình: "Mẹ đẻ của Tiểu Min?..."

Bà Yu gật gật đầu: "Tiểu Min còn bé, lại được chúng ta bảo vệ quá kĩ không biết được lòng người hiểm ác, huống hồ... nó đã muốn có mẹ lâu như thế nên lập tức thích cô gái kia."

"Vậy... Sau đó thì sao ạ?"

Bà Yu đau đớn nhắm hai mắt lại: "Về sau... Chính là một cơn ác mộng... Cô gái kia quá biết diễn kịch, chỉ trong thời gian ngắn thôi đã được lòng tất cả mọi người trong nhà, nhất là rất được Tiểu Min yêu thích!"

"Càng về sau, quan hệ giữa cô ta và Tiểu Min càng tốt, chúng ta cũng có nghĩ tới chuyện xét nghiệm cho hai người, nhưng lần nào cũng bị Tiểu Min từ chối, cô ta dỗ dành nó đến nỗi cô ta nói gì thì nó nghe nấy!"

"Chuyện này... lúc đó Jimin không nói gì sao?" Minjeong lấy làm khó hiểu.

Bà Yu thở dài nói: "Jimin vốn dĩ rất ghét nhắc đến chuyện đêm đó nên làm sao mà đi quan tâm cô gái này được, lúc đó nó chỉ dặn chúng ta đi xét nghiệm ADN, còn lại không nói gì nữa cả..."

"Điều mẹ hối hận nhất là vì quá mù quáng và tin tưởng cô ta nên vẫn luôn không đi xét nghiệm..."

"Mãi đến khi Jimin về nước, đưa ra yêu cầu muốn xem kết quả giám định ADN, lúc đó cô ta rất bình tĩnh còn rất phối hợp với bác sĩ tới lấy máu nữa."

"Kết quả là... ngay tối cái hôm lấy kết quả, Tiểu Min bị bắt cóc..."

Nói đến đây, bầu không khí như ngưng lại.

Mãi một lúc sau bà Yu mới bình tĩnh lại: "Mặc dù lúc đó chúng ta đã kịp ngăn bi kịch xảy ra, Tiểu Min bởi vì bị một người mình tin tưởng và ỷ lại như thế làm tổn thương nên từ đó về sau, thằng bé cứ thu bản thân lại..."

Bà Yu nói xong lại kéo tay Minjeong: "Tiểu Minjeong, mẹ xin lỗi... chuyện năm đó thật sự là đả kích quá lớn với chúng ta, khiến chúng ta nhìn ai cũng thấy giống người xấu, nhất là con... lại quá giống với cô gái năm đó..."

"Mãi đến khi con dùng tính mạng mình cứu Tiểu Min thì chúng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ"

"Mẹ biết có những tổn thương không cách nào lành được, mẹ cũng không hi vọng con có thể tiếp nhận được ba mẹ chồng tệ hại như ba mẹ, chỉ cần con tỉnh lại là được, chỉ cần sau này con ở bên Jimin và Tiểu Min là được!"

Mắt bà Yu đã bắt đầu ươn ướt, bà tháo một cái vòng tay đang đeo ra: "Đây là vòng ngọc gia truyền của Yu gia, chỉ truyền cho vợ của tộc trưởng, bây giờ mẹ giao nó cho con, hi vọng... con sẽ nhận lấy..."

Minjeong lẳng lặng nhìn chiếc vòng tay kia, một lúc lâu sau mới cẩn thận nhận lấy rồi nhẹ giọng nói: "Con cảm ơn mẹ."

Vừa dứt lời thì bà Yu đột nhiên ngẩn ra, sau đó nước mắt không thể kiềm chế nổi nữa mà lập tức lăn xuống, run rẩy khóc thút thít không thôi.
Minjeong nhẹ nhàng vỗ vai an ủi bà.

Bà Yu kéo tay Minjeong mãi không buông: "Tiểu Minjeong con yên tâm, chỉ cần có ba mẹ và Jimin ở đây con sẽ vẫn là con dâu trưởng Yu gia, không có bất kỳ ai có thể lung lay địa vị của con. Cho dù sau này mẹ đẻ của Tiểu Min xuất hiện cũng thế, con chính là người mẹ duy nhất của Tiểu Min!"

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro