28. Em rất muốn rời đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minjeong nghe được mọi người bàn luận nhất thời cảm thấy hoảng sợ.

Anh trai à, anh nói hay quá ha, rốt cuộc anh nhìn kiểu gì mà thấy ánh mắt Yu Jimin nhìn tôi không giống bình thường?

Còn là ánh mắt đang nhìn vợ...?

"Hờ hờ, mắt của anh kia có lẽ không được tốt lắm!" Minjeong ho khan một cái nói với Jimin

Vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã tán đồng mà gật gật đầu: "Anh nói không sai, đúng như vậy! Hơn nữa thằng nhỏ kia tuy rất giống ba nó, nhưng đôi mắt lại giống mẹ, nhất là lúc nó cười..."

Minjeong nghe mà muốn đâm đầu vào cột mà chết cho rồi: "Khụ, chị gái này... mắt cũng không tốt lắm..."

Bánh bao nhỏ làm sao trông giống nàng được! Nàng cũng không phải là mẹ của bánh bao nhỏ!

Jimin như có như không liếc nhìn đôi mắt nàng, thật ra thì cũng có chút giống.

Lúc trước cô đã nhận ra, lúc Tiểu Min cười thì thần thái giữa hai hàng lông mày có mấy phần giống với Minjeong.

Nếu như chỉ là trùng hợp thì duyên phận này thật sự làm người ta thấy vui vẻ...

Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh.

Ngồi xuống, nàng thở phào thoải mái: "Ôi! Vào mùa hè mà ngồi điều hòa ăn lẩu thì đúng là sướng nhất đời, bảo bối nè, cô thề, con nhất định sẽ yêu cảm giác này!"

Đây là lần đầu tiên sau hai năm Tiểu Min ra ngoài ăn cơm, đối với cái gì cũng thấy tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, có điều cái tay nhỏ bé vẫn phải nắm lấy tay Minjeong mới yên tâm.

Nàng lật thực đơn, hỏi ý kiến Jimin: "Chị không ăn được cay, vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương đi?"

"Cô quyết đi." Jimin gật đầu, cởi áo khoác, cánh tay tùy ý vắt ngang trên ghế.

Chẳng qua chỉ là một loạt động tác rất bình thường nhưng người làm là Lalisa nên khiến người ta thấy cực kì hấp dẫn, Minjeong lại cảm thấy có rất nhiều bươm bướm bay lượn trong lòng.

Yu Jimin rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?

Đồ ăn rất nhanh được mang tới, nàng lập tức đem mọi chuyện vứt ra sau đầu tập trung vào chiến đấu với đồ ăn trên bàn.

Jimin ăn lẩu cũng rất nghiêm túc, nên ăn loại nào trước loại nào sau, cả thời gian nhúng vào là bao nhiêu cũng tính toán vô cùng chuẩn xác, tận tâm phục vụ nàng với bánh bao nhỏ từ đầu tới cuối, so với lúc ăn ở nhà nàng còn chuyên nghiệp hơn.

Minjeong chưa bao giờ ăn lẩu mà không phải lo nghĩ gì như vậy. Bởi vì hôm nay nàng chỉ cần ăn là được, các loại thức ăn đều chín vừa đủ, không giống nàng làm lúc thì quá sống lúc thì quá chín.

"Cô với Beomgyu cùng một đoàn làm phim?" Đang ăn, Jimin đột nhiên hỏi.

Minjeong sửng sốt một chút mới phản ứng lại được: Beomgyu là Tiểu thịt tươi của J&S cháu của Yu Jimin, cho nên Jimin biết tình hình gần đây của Beomgyu cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay anh ta vừa đến đoàn làm phim, thật ra thì hôm nay tôi mới biết, lúc thấy anh ta tôi còn sợ hết cả hồn..."

Jimin gắp cho nàng một viên cá viên, lơ đãng hỏi: "Quan hệ không tệ?"

Nàng gật đầu, cảm thấy cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm vì vậy nói thẳng: "Cái này... Quan hệ của tôi với Beomgyu một lời khó nói hết, chúng tôi có qua lại một đoạn thời gian nhưng đã chia tay lâu rồi, còn bây giờ thì cứ cho là bạn đi! Chỉ là tình bạn này đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc, từ sau khi về nước anh ta toàn kéo thù hận cho tôi thôi, suýt nữa còn hại chết tôi..."

"Sau này nếu nó bắt nạt cô thì nói cho tôi." Jimin nói.

Minjeong cười: "Ha ha không có đâu, trong phim đều là cảnh tôi bắt nạt anh ta, còn ngoài đời ấy à, hừ hừ, nếu anh ta dám bắt nạt tôi thì tôi lập tức làm mợ anh ta, dùng bối phận đè chết cái tên đó!"

Vừa dứt lời, Minjeong với Jimin đều sửng sốt.

Minjeong hận không thể chôn đầu dưới đất: Sao - nàng - lại - không - quản - được - cái - mồm - để - giờ - nó - hại - chết - mình!!!!!!

Nàng liều mạng gắp đồ ăn: "Ha ha, tôi... tôi nói giỡn chút thôi... Chị chớ để ý!"

Khóe môi Jimin cong lên: "Chủ ý không tệ."

Nàng sững sờ: "..." chị ta lại cảm thấy chủ ý này không tệ?!

"Minjeong." Jimin đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nàng bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú thì khẩn trương vô cùng: "Sao.. thế nào?"

"Nếu em đổi ý có thể tìm tôi bất cứ lúc nào"

Nàng nghe vậy liền hoảng, nàng biết Jimin đang nói về việc "Gả cho chị ta"...

Mặc dù đã từ chối rất rõ ràng và Jimin cũng không nhắc lại nữa nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy thái độ của Jimin đối với nàng không giống bình thường, cả cái bầu không khí mập mờ giữa hai người nữa...

Thảm nhất là, trái tim của nàng lại dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của mình..

Chả lẽ Beomgyu nói đúng, nàng bị sắc đẹp mê hoặc rồi?

Sau sự kiện kia nàng từng cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa, thậm chí nàng từng xuất hiện tâm lí bài xích trong một thời gian dài. Nhất là khi nhìn thấy những kẻ phản bội khốn nạn thì hoàn toàn bị mất kiểm soát chỉ muốn giết chết bọn họ để thay trời hành đạo...

Mặc dù mấy năm gần đây trạng thái của nàng đã ổn định rất nhiều, thế nhưng việc kết hôn đối với nàng mà nói không khác gì một câu chuyện kinh dị.

Nhưng, người phụ nữ đôi lúc khiến nàng cảm thấy sợ hãi này lại bất giác phá được một khe hở nhỏ trên lớp kén bảo vệ trái tim nàng...

Ăn lẩu xong, trên đường về nhà, Tiểu Min ăn no liền buồn ngủ, Minjeong ôm bé con mềm mại vào trong ngực mà không nỡ buông tay.

Ôi thôi xong! Một bánh bao lớn đã đủ khiến nàng rối loạn, giờ lại thêm một bánh bao nhỏ nữa...
Nàng phát hiện ở chung càng lâu thì nàng càng thích bánh bao nhỏ, thậm chí một ngày không gặp đã nhớ điên cuồng, nếu một ngày không ôm nhóc một cái thì sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Đây cũng không phải triệu chứng tốt...

Sau khi về đến nhà, Minjeong nhẹ nhàng ôm Tiểu Min vào phòng ngủ.

Jimin dựa người vào cửa, ánh mắt dịu dàng: "Mấy ngày nay làm phiền em rồi."

Nàng kéo chăn cho Tiểu Min, khép cửa phòng đi ra: "Không phiền, tôi cũng rất thích tiểu Min."

Do dự một chút, nàng ra vẻ vui mừng nói: "Tình trạng của Tiểu Min ngày càng tốt, có lẽ cũng sắp đến lúc tôi không cần ở đây nữa rồi!"

Sắc mặt Jimin đột nhiên trầm xuống: "Em rất muốn rời đi?"

Nàng bị ánh mắt bén nhọn ép lui về sau một bước: "Cái này... thì là chờ Tiểu Min ổn định là tôi phải đi mà, quấy rầy mọi người lâu như vậy tôi thật sự rất áy náy!

Jimin: "Không hề quấy rầy."

Minjeong không biết làm thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lisa "Nhưng tôi sẽ cảm thấy phiền."

Chân mày Jimin nhăn lại: "Phiền?"

"Đúng vậy." Minjeong hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nói thật, tôi cũng không phải kiểu người sống có nguyên tắc gì, ở chỗ này tôi luôn phải chú ý từng cử chỉ lời nói..."

Jimin: "Em không cần phải chú ý."

Nàng xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Được, vấn đề này coi như không ngại, nhưng tôi cũng cần có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng tôi sẽ mang bạn về nhà chơi, sau khi kết thúc công việc cũng cần thư giãn một chút, đua xe, đi quán bar... nhỡ đâu gặp được một anh chàng đẹp trai cũng khó tránh khỏi chuyện mang về nhà qua đêm..."

"Đủ rồi!!!" Jimin nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn, khộng thể nhịn được nữa mà cắt lời nàng.

--------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro