2. bé con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T đổi lại tên của nhân vật phụ theo bản gốc nhe, vì lí do ở mấy chap sau :))))
_____

5 năm sau. Tại hành lang tầng cao nhất quán bar AE.

Minjeong tiếp rượu với chủ đầu tư uống rượu cả một đêm, đầu đau muốn nứt ra, vốn định tìm một chỗ yên tĩnh để tỉnh rượu một chút không ngờ lại đụng mặt Nari , vì vậy chỉ có thể xốc lại tinh thần chào hỏi cô ta: "Chị Nari có việc gì à?"

"Minjeong, chị hỏi, có phải là em đăng kí tham gia thử vai nữ chính của Thiên Hạ đúng không?"

"Dạ đúng, sao thế?"

"Ngày mai em không được đi!"

Nari cũng coi như người quản lí của nàng, thế mà lại suốt ngày ngăn nàng đi thử vai tại các công ty giải trí hàng đầu. Lần này nàng cũng không bất ngờ, chỉ hơi nhướng mày hỏi: "Lý do?"

"Em giấu chị rồi tự chủ trương còn dám hỏi lí do? Công ty đã sắp xếp để Hyeon đi thử vai rồi em còn không biết sao?"

"Chuyện của em với chuyện công ty sắp xếp hình như chẳng có gì mâu thuẫn với nhau." Minjeong cười mà như không nhìn cô ta: "Kim Hyeon bảo chị đến tìm tôi sao? Chẳng lẽ cô ta sợ một diễn viên hạng bét như tôi cướp được vai của cô ta sao?"

"Cô có bản lĩnh cướp vai của Hyeon? Nói vớ vẩn! Tôi nói cho cô biết, đừng phí công vô ích, bộ phim lần này Kim gia đã đầu tư 30 triệu won , ngầm chỉ định cho Hyeon rồi!"

"Nếu thế chị còn lo lắng cái gì?"

"Cô là là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, phải nghe tôi sắp xếp!" Nari ra vẻ đương nhiên nói.

"À, hóa ra chị cũng biết tôi là nghệ sĩ dưới trướng của chị cơ đấy."

"Minjeong tôi không rảnh để mà cãi nhau với cô, nếu cô rượu mời không uống, thích uống rượu phạt thì cũng đừng có trách tôi!"

Vừa dứt lời, Minjeong đã cảm thấy một lực mạnh mẽ xông tới, bất ngờ không kịp đề phòng khiến nàng bị đẩy tới kho hàng trên tầng cao nhất của quán bar, đồng thời di động cũng bị cướp đi.

"Ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa.

Biết là có gào thét cũng vô ích nên nàng im lặng không nói một lời, sắc mặt hờ hững theo cánh cửa trượt ngồi xuống đất.

Lúc nàng mới vào công ty thì Hyeon còn thu liễm một chút, cùng lắm cô ta chỉ để Nari sắp xếp cho nàng một vài vai phản diện độc ác không quan trọng, gần đây cô ta lại càng ngày càng quá đáng, ngay cả thủ đoạn cấp thấp như vậy cũng dùng tới...

Nếu không lấy được vai diễn này thì nàng phải nghĩ cách rời khỏi công ty giải trí Event.

Đang nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bên tai truyền đết một loạt tiếng vang nhỏ xíu.

Chẳng lẽ có chuột?

Nàng lần theo hướng âm thanh nhìn, sau đó liền sửng sốt.

Phía sau một đống thùng gỗ, nàng nhìn thấy một đứa bé trai...

Đứa bé kia nhìn bộ dáng khoảng chừng bốn, năm tuổi, mũm mĩm đáng yêu vô cùng, vừa trắng vừa mềm y như bánh bao nhỏ, đứa nhỏ trốn trong góc đang run rẩy, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng.

Chậc, sao trong kho hàng lại có rẻ con được?

Chắc không phải có vị khách nào mang con đến đây chứ?

"Này, bánh bao nhỏ, con là ai? Vào đây bằng cách nào?"

"Lén chạy vào sao?"

"Cũng bị nhốt sao?"

"Ăn kẹo không?"

...

Hỏi một lúc đứa bé kia vẫn không nói tiếng nào, chỉ càng run rẩy hơn trông giống như một con cún nhỏ bị dọa sợ.

Vì vậy Minjeong cũng không hỏi tiếp nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng.

Một lớn một nhỏ, mỗi người chiếm một góc phòng im lặng ngồi ngây ngô với nhau.

Đột nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên một cái, rồi tắt ngúm.

Trong bóng tối, Minjeong tựa như nghe được thanh âm kẽo kẹt, nghe kĩ một chút mới phát hiện nghe giống như tiếng hai hàm răng đánh vào nhau.

Nàng bật cười, mở miệng nói với bánh bao nhỏ: "Sợ tối à?"

Tiếng kẽo kẹt dừng lại một chút rồi kêu to hơn.

Ài, sao lá gan lại bé thế chứ?

Nàng phủi mông đứng lên, đi về phía đứa nhỏ...

Bánh bao nhỏ bị nàng dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Sau đó Minjeong đặt mông xuống ngồi bên cạnh bánh bao nhỏ, không làm gì cả, nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Tối nay bị Nari ép đến đây uống rượu với khách, đầu nàng bây giờ đau như búa bổ.

Đến lúc nàng ngủ được một lúc rồi tỉnh lại, cảm thấy một bên chân mình nong nóng, vừa cúi đầu liền nhìn thấy bánh bao nhỏ đã gục xuống bên chân nàng từ lúc nào không biết, bàn tay nhỏ bé còn đang túm chặt lấy vạt áo nàng.

Minjeong bật cười.

Trước đây khi vẫn còn ở quê, nàng đã từng nuôi một con chó , nó cực kì nhát, rất sợ người lại, gặp người lạ một cái là chạy. Nhưng chỉ cần bạn không chú ý đến nó, khiến nó cảm thấy bạn không có gì nguy hiểm, nó sẽ len lén chạy đến bên cạnh bạn, thậm chí còn leo lên đầu gối bạn ngủ ngon lành.

Bánh bao nhỏ cảm nhận được tầm mắt của nàng, gương nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng lần này trong mắt thằng bé không còn sự kinh hoảng nữa mà thay vào đó là tràn đầy sự hiếu kì.

Thật giống một chú cún nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng giống.

Khóe môi Minjeong khẽ cong lên, tay chân ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được giơ tay ra vuốt vuốt cái đầu xù xù của thằng bé.

Cái xoa đầu này khiến nàng giật nảy. Sao trán thằng bé lại nóng thế này!

"Cháu bị sốt?"

Nari sẽ nhốt nàng trong này cho đến hết buổi thử vai ngày mai, thậm chí còn lâu hơn nữa không chừng.

Trong thời gian đó nếu cứ để thằng bé sốt cao như thế này thì rất nguy hiểm.

Lúc đang lo lắng, nàng phát hiện ra có gì đó không đúng, đèn trong phòng này rõ ràng là hỏng rồi tại sao nơi này vẫn có ánh sáng?

Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra trên đầu mình có một cái cửa sổ nho nhỏ ở trên mái nhà, chút ánh sao hiếm hoi hắt qua ô cửa nhỏ tiến vào trong phòng.

Nàng tìm một cái thang bê nó ra chỗ cái cửa sổ.

"Bánh bao nhỏ, đến đây nào, cô giúp cháu ra ngoài."

Thằng bé lắc đầu, ánh mắt rất cương quyết, đây là lần đầu tiên thằng bé có phản ứng lại với những gì cô nói.

Minjeong không hiểu ý nó lắm, cười cười bẹo má thằng bé: "Cũng có nghĩa khí lắm đó nha, muốn đồng cam cộng khổ với cô à? Đi lên đi nào, cô không ra được, cháu chui ra ngoài rồi sau đó tìm người đến cứu cô nha."

Thấy thằng nhóc vẫn còn do dự, nàng liền bế nó đứng dậy đặt nó lên cái thang: "Nhanh nào, đàn ông con trai thì đừng lề mề do dự, còn có cô ở dưới này đỡ cháu mà!"

Khó khăn lắm mới đưa được đứa bé lên trên, đầu óc Minjeong quay cuồng choáng váng, chân nàng mềm nhũn, ngã xuống cùng với cái thang.......

Bánh bao nhỏ ở trên cửa sổ thấy cảnh này thì trên gương mặt đờ đẫn hiện của nó lên một sự hoảng sợ cực độ....

Nàng gắng gượng nói ra một chữ: "Đi....đi..."

Dưới ánh sao, khuôn mặt của cô gái trắng bệch tiều tuỵ, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo linh động, như phản chiếu cả một bầu trời sao lấp lánh.

Nàng đã sớm không còn là con vịt xấu xí quê mùa của năm đó.

Nhưng mà, cũng có ích gì đâu ,nàng cười khổ, thù lớn còn chưa báo, thế mà nàng lại ngã chết ở đây thế này.....

Nhưng mà lúc gần chết còn cứu được một cái bánh bao nhỏ, này cũng coi như làm một được một chuyện tốt.

Năm đó nếu con của nàng vẫn chưa chết, chắc cũng lớn bằng từng này rồi ấy nhỉ....

5 năm trước sau vụ tai nạn đó, nhà họ Kim ngại nàng đã làm mất mặt bọn họ nên đã đưa nàng sang Mĩ học trong một cái trường toàn những kẻ ăn chơi, mặc kệ nàng sống chết thế nào cũng không quan tâm.

Nàng thôi học ở đó rồi đăng kí thi vào Viện Đại học Nam California, nàng gần như điên cuồng tiếp thu tất cả các loại tri thức ở đó.

Bởi vì nàng muốn đánh bại Kim Hyeon, dành lại tất cả thuộc về mình!
Điều quan trọng nhất chính là - đóng phim, giấc mơ lớn nhất của đời nàng.

Sau khi về nước, dựa vào gương mặt xinh đẹp này cùng với kỹ năng diễn xuất, nàng bị Nari ngắm trúng, thành công bước chân vào công ty quản lí lớn nhất trong giới giải trí - Event.

Tiền đồ của nàng vốn rất rộng rãi, nhưng Kim Hyeon cũng nhanh chân theo đuôi nàng vào Event, mua chuộc Nari tạo áp lực cho cô......

.......

Trong phòng tiếp khách của quán bar AE, không khí đặc quánh lại một cách khác thường.

Chủ quán bar, quản lý, nhân viên an ninh.... tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ xếp thành một hàng, trên mặt bọn họ đều có vẻ như sắp có tai hoạ giáng xuống đến nơi.

Bởi vì tiểu thái tử của tập đoàn Yu Thị, cậu con trai yêu quý của Yu Jimin đã mất tích ở quán bar của họ.

Yu Jimin ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào giống y tượng đá, nhưng sự uy hiếp đến từ kẻ bề trên này lại khiến cho bất kì ai trong căn phòng này đều sợ đến mềm nhũn cả chân, mồ hôi túa ra như mưa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Có một người con gái bên cạnh tay chân luống cuống đi qua đi lại, nước mắt nước mũi giàn dụa: " Em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em! em không nên đưa Tiểu Min đến quán bar này! Nếu Tiểu Min có mệnh hệ gì, em cũng không thiết sống nữa, HUHU."

Cô vừa dứt lời, đã nghe tiếng vỡ vụn của thủy tinh.

Trong tay Yu Jimin là cái ly đã vỡ nát.

Âm thanh từa tựa như tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phải run rẩy.

Ningning sắc mặt trắng bệch lập tức im thin thít , thẳng lưng đứng bên cạnh.

Bây giờ ba mẹ vẫn còn đang ở nước ngoài du lịch vẫn chưa biết Tiểu Min bị mất tích, nếu như bọn họ mà biết, sẽ chẳng đơn giản như cái ly vừa rồi của chị Hai đâu, cô sẽ bị xé xác ra mất.

Đúng lúc tâm trạng của Ningning sụp đổ hoàn toàn, thì đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng đập cửa.

Chủ của quán bar đứng gần cửa nhất tiện tay liền mở ra, nhìn thấy bên ngoài không có ai, còn đang cảm thấy kì lạ ông ta vừa mới cúi đầu xuống liền ngây ra: "Tiểu... tiểu thiếu gia!!!"

"Tiểu Min.? Ôi trời ơi! Tiểu Min! Tâm can của cô út đây rồi! Rốt cuộc là con đã chạy đi đâu thế?"

Ningning bò lê bò càng trên mặt đất túm chặt lấy thằng bé, kích động đến mức khóc hu hu.

Tất cả mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ sống sót sau thảm hoạ.

Yu Jimin bước mấy bước ra đến cửa, trực tiếp quẳng Ningning sang một bên, sau đó liền ngồi xuống đối diện với con trai: "Sao vậy?"

Cuối cùng cũng thoát ra khỏi móng vuốt của cô út nhà mình, Tiểu Min nắm lấy tay của Jimin vội vàng kéo tay cô đi ra ngoài.

Yu Jimin mới dựa gần vào con trai, đã ngửi thấy mùi rượu trên người thằng bé, ngoài ra còn phảng phất đâu đó mùi hương lạ lùng, không sực nức gay mũi như nước hoa, như là hương thơm của một đoá hoa nhỏ mới nở trên sông băng, khiến cô cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, thậm chí trong một khoảnh khắc cô còn thấy tim mình đập nhanh thêm vài nhịp.

Thấy Jimin vẫn đứng im, Tiểu Min giơ tay chỉ về một phía, sốt ruột đến nỗi trong cổ họng còn phát ra những tiếng ư ư.

Jimin bế con trai lên, bước về phía mà thằng bé chỉ.

Ningning cùng với một đám người đằng sau quay sang nhìn nhau rồi cũng bước theo sau.

Năm phút sau, đoàn người dừng lại trước cánh cửa của một kho hàng ở tầng trên cùng.

Tiểu Min tuột xuống, dùng sức đập đập vào cánh cửa nhà kho, thần sắc có vẻ rất lo lắng sốt ruột.

"Tiểu Min con làm sao thế? Trong này có gì hay sao?" Ningning chẳng hiểu gì cả.

Jimin mặt mũi lạnh tanh ra lệnh: "Mở cửa."

"Vâng, vâng, vâng!" Chủ quán bar gật đầu như giã tỏi, sau đó quay sang quát lớn với nữ quản lý đứng bên cạnh: " cô còn ngây ra đấy làm gì, mau mở cửa ra đi! Chìa khoá đâu rồi?"

"A.... mở....cửa....mở cửa ạ?" Người quản lý đó sững ra.

Thôi chết rồi! Cô Minjeong đó vẫn còn đang bị nhốt trong này mà! Cô đã đồng ý với Nari ít nhất phải giam cô ta lại đến hết buổi thử vai ngày mai mà.

Nhưng mà, hai vị tôn thần nhà họ Yu cùng với ông chủ đang ở đây, cô ta sao dám nói không, chỉ đành run rẩy lấy chìa khoá ra mở khoá, đẩy cửa ra.

Cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy một người phụ nữ nằm hôn mê trên mặt đất.

"Chuyện gì xảy ra thế này? Sao trong này lại có một người phụ nữ?" Ông chủ quán bar tức tối gào lên.

"Tôi... tôi cũng không biết mà! Lúc trước tôi kiểm tra làm gì có ai đâu?" Nữ quản lí đó cố gắng trấn định, giấu giếm sự chột dạ của bản thân.

"Mau, cứu người trước rồi nói sau!"

Nhưng, vừa có người bước lên định đến gần Minjeong, Tiểu Min lập tức nhào lên che trước người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hung hãn, không cho phép bất kì ai lại gần.

"Yu tổng, cái này......" Ông chủ quán bar không biết làm thế nào đau khổ nói.

Ánh mắt Jimin liếc qua nữ quản lí kia một cái, lại liếc cái thang nằm trên mặt đất và cái khung cửa sổ chỉ đủ một đứa nhỏ chui qua ở mái nhà, liền đoán đại khái được mọi chuyện.

Cô ra hiệu cho mọi người giải tán, rồi tiến lên tự mình bế người phụ nữ kia lên.

Mùi hương man mát nhè nhẹ kia càng thêm rõ ràng.

Thấy Jimin tự mình bế, Tiểu Min mới không ngăn cản như lúc nãy nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy vẻ không tình nguyện, nếu không phải là do nó quá nhỏ thì người ôm người phụ nữ kia sẽ là nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro