CHAP 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đối với tôi, sự việc lần đó xảy ra cũng chỉ là sự bỡn cợt của công chúa. Tôi cũng chẳng thừa hơi mà đem nói với Jennie. Thế nhưng nàng dường như có linh cảm riêng mà mỗi người phụ nữ đều có thể cảm nhận được. Ngay trong đêm đó khi hồi phủ, nàng đã lặng lẽ hỏi tôi: "Jisoo, có phải Yerim yêu thích ngươi?"

Đương nhiên, tôi lắc đầu phủ nhận. Tôi không hề muốn làm nàng lo lắng. "Công chúa không ưa ta."

Sau câu nói đó, chúng tôi rơi vào khoảng trầm mặc riêng của mỗi người...

Giống như lúc này đây, trong không gian tù mù chật trội của xe ngựa, chúng tôi lặng lẽ siết chặt lấy nhau, chẳng ai nói với ai lời nào.

Những hồi ức vừa thoáng qua trong đầu lần nữa khiến cho lòng tôi phiền muộn không thôi, bất giác phát ra tiếng thở dài khe khẽ. Có lẽ vì thế mà Jennie trong lòng tôi liền lên tiếng, phá tan bầu không gian yên ắng: "Jisoo, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi chỉ yêu thương mình ta, phải không?"

Tôi không suy nghĩ, chắc nịnh gật đầu, mặc cho nàng có thấy được hay không. Tôi hôn lên trán nàng, rồi trượt xuống đôi lông mi cong cong. Nàng chớp chớp mắt, cọ nhẹ mũi vào cằm tôi.

"Ta vĩnh viễn chỉ có mình ngươi." Tôi thì thầm bên tai nàng, rồi nhoẻn miệng cười, "Ngươi không phải lo lắng, dẫu sao ta cũng là nữ nhi. Thân phận ta thế nào, chỉ cần công chúa phát giác..."

Chưa nói xong, đôi môi đã bị ai kia chặn lại. Cảm giác ẩm ướt mềm mại đem lại khiến cho cả người tôi tê dại, lưu luyến không muốn rời xa ý vị ngọt ngào kia. Jennie cắn nhẹ vào môi tôi, nàng thì thào: "Không cho phép ngươi làm vậy. Ngươi như vậy là không thương ta."

Tôi siết chặt bàn tay nàng, ôn nhu hôn lên từng ngón. "Jennie, ngươi có từng nghĩ tới thời điểm, Vương gia cùng Hoàng thượng phát giác thân phận của ta không?"

Jennie trầm ngâm không lên tiếng. Trong không gian tù mù, tôi cảm nhận được ánh mắt của nàng đang chiếu lên gương mặt mình. Nếu như tôi chỉ lặng yên chờ đợi thì nàng dùng đủ loại cảm xúc trong đôi mắt để giữ chặt lấy tâm can trĩu nặng của tôi.

"Ta không muốn mất ngươi." Giọng Jennie run rẩy, không biết có phải vì lạnh hay không mà đôi bàn tay nàng cũng buốt giá. "Jisoo, ta phải làm sao đây?"

Lòng tôi nặng như nghìn tấn sắt thép đè, tôi ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh, cố gắng bình tĩnh vuốt ve đôi má đã ẩm ướt của Jennie. Nàng lại vì tôi mà làm mình phải rơi lệ.

"Sẽ không, Jennie."

Câu nói này, là tôi trấn an cảm xúc của nàng hay đang tự thầm hứa với lòng mình, chính tôi cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết là, dù sau này có thế nào, tôi vĩnh viễn yêu thương mình nàng.

Tôi phải sống, nhất định phải sống!

Khi về đến Vương phủ đã là hơn một ngày sau.

Vì khởi hành gấp rút, lại liên tục ngồi xe không dừng lại nghỉ, cho nên khoảng thời gian đi lại cũng được bó hẹp. Tôi vốn khỏe như trâu nhưng trong người còn thấy mệt mỏi, huống gì thân thể hư nhược như Jennie. Thế nên chúng tôi không vội vào cung bái kiến Hoàng hậu, mà ở lại Vương phủ nghỉ ngơi.

Quá giờ ngọ một chút, Jennie trở mình tỉnh giấc. Tôi đang cùng Lisa và Chaeyoung ngồi xổm trước bậc thềm sương phòng nàng, cả ba như mất hồn mà cùng đưa mắt nhìn cành tre khẳng khiu. Chắc do dáng bộ ba người chúng tôi buồn cười quá, Jennie nhẹ nhàng lên tiếng: "Bệnh ngẩn ngơ rốt cuộc cũng có thể lây lan phỏng? Jisoo, ngươi lây cho cả hai người bọn họ rồi."

Tôi nâng vạt áo, phủi mông mà như ngốc hài tử chạy tới bên nàng. Chaeyoung cùng Lisa thấy quận chúa thức giấc cũng vội vàng đứng lên hành lễ.

"Jennie, nàng từ nhà Kim lão đầu mang theo những thang thuốc gì?" Tôi gãi gãi đầu, trong lòng thầm tính toán một phen.

Lần này có thể nào tôi cũng sẽ tùy hứng, không chịu vào cung nữa. Nếu cô nàng công chúa ngang bướng kia không dễ dàng buông tha tôi, thì tôi cũng chẳng ngu mà ngồi đó để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm.

Jennie tò mò nhìn tôi, nàng chậm rãi đáp: "Một chút thuốc bổ, vài thảo dược giảm đau..."

Tôi hô lên một tiếng sung sướng, sau đó vung tay, sang sảng cái giọng: "Hai ngươi lui ra, sắc cho ta một thang dược giảm đau."

Bọn Chaeyoung ngẩn người nhìn tôi, vài giây sau mới có lại phản ứng: "Sao lại giảm đau? Quận mã gia làm sao hả?"

Jennie cũng đầy lo lắng hỏi tôi: "Ngươi thấy mệt nhọc trong người sao? Hay trước cứ nghỉ ngơi, ta sẽ làm món gì đó cho ngươi tẩm bổ." Nói rồi toan nâng vạt áo rời đi, nhưng đã bị tôi ngăn lại: "Không sao, đừng lo lắng. Ta đau ngay bây giờ đây."

"Hả?!"

Cả ba người kia đều tròn xoe mắt nhìn tôi. Mà lúc này tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, tung mình nhảy lên không trung, bay qua cả bậc thềm, thả mình ngã nhào xuống mặt sân.

Cảm giác đau ê ẩm chân tay lan tỏa, trong miệng sộc lên vị tanh của máu. Kỳ cục, tôi đã tính toán để mặt không cắm xuống đất, vì sao một bên má của tôi vẫn cảm thấy sưng như tổ đỉa vậy?

"Jisoo!" Jennie sợ hãi thét lên, nàng vội vàng chạy bước thấp bước cao đến bên tôi. "Ngươi... ngươi sao lại làm vậy? Người đâu, mau tới giúp."

Tôi gắng gượng ngóc cái đầu dậy, cố nhìn thật rõ thân ảnh trước mặt mình. Bà nội nó, sao lại nhiều Jennie đến thế này? ---- Trên đầu tôi tưởng chừng như có một ngàn ông sao đang quay quay vòng vòng.

"Jisoo, mắt ngươi sao vậy?" Tôi nghe giọng Jennie run run, căn bản chắc do mắt tôi đang lác lộn lên đây mà. Thật muốn nói với nàng rằng tôi không việc gì, chỉ thấy hơi choáng một chút thôi. "Đừng làm ta sợ, Jisoo trả lời ta đi mà."

Chống đối ý chỉ của Hoàng hậu, tức là chẳng nể mặt Vua, tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu tôi mà bị - gì – đó, thì sự việc nó sẽ hoàn toàn khác.

Chẳng hạn như lúc này đây, bà nó, đau quá!

Một trận kình phong quét đến bên cạnh, tôi biết chắc Lisa đã qua giây phút ngẩn ngơ, vừa bay tới cạnh tôi. Giọng hắn rống lên thảm thiết: "Quận mã gia, trời ơi, ngài đang yên đang lành vì sao lại thành ra xấu hoắc như thế này?"

Thực muốn đánh tới cho hắn một quyền.

"Huynh còn nói nhiều nữa à, mau đỡ quận mã gia vào phòng." Giọng của Chaeyoung vang lên, the thé như gà bị chọc tiết.

Cơ thể tôi bị nhấc lên nhẹ tênh, Lisa nhanh chóng mang tôi trở về phòng. Hương thơm ngòn ngọt của Jennie vẫn thoảng bên cánh mũi, nàng chưa khắc nào rời xa tôi, vẫn cứ nắm chặt bàn tay tôi đầy run rẩy.

Bàn tay nàng ướt nhoẹt mồ hôi nhưng lại lạnh giá, tôi đau lòng không thôi. Thiết nghĩ mình chơi ngu, nhưng quên mất giờ bên cạnh còn có nàng, tôi không nghĩ tới đã làm nàng lo lắng đến vậy.

Cảm giác được nằm xuống giường thật thích, tôi gắng ngóc cổ dậy tìm kiếm hình bóng của Jennie. Nàng âu lo siết chặt tay tôi, đôi mắt rơm rớm lệ. "Jisoo, ngươi thấy thế nào rồi?"

Tôi hướng nàng, cười một cái méo xệch, quai hàm tôi cũng muốn rớt ra khỏi miệng luôn. "Jennie, ta đau quá. Lát nữa ngươi vào cung, nhớ nói với Hoàng hậu nương nương rằng ta cảm thấy trong người không khỏe, không thể yết kiến, thành thực nhận lỗi."

Nói vậy nhưng hình như tôi chẳng có tý thành ý nào cả.

Đầu lại gục xuống gối, trước mắt tối sầm đi. Quả này tôi đụng đất hơi thâm thật rồi! --- Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, tôi đã bất tỉnh nhân sự.

Giấc mộng lần này đối với tôi vô cùng đẹp.

Rõ ràng tôi biết đó là mộng, nhưng không thể kìm lòng mình mà khóe môi nhếch nhếch.

Trong mơ, tôi vẫn là Kim Jisoo, có vợ đẹp là Jennie, còn cùng nàng tắm chung bồn, tranh thủ ăn đậu hũ của nàng. Ôi ôi, dạo này tôi nuông chiều bản thân đến biến thái mất rồi.

Nhưng căn bản những đường cong mềm mại hoàn hảo của nàng như hút mất hồn tôi, cảm giác miệng tôi đã nhỏ dãi thành một dòng sông rồi. Tôi chép chép miệng, thật muốn sờ thử một phen a

Thực biến thái mà!

"Jisoo..." Giọng nói thực quen, văng vẳng bên tai như muốn kéo tôi thức tỉnh.

Tôi cau mày, khẽ trở mình một chút. Cơn đau từ bả vai truyền xuống cùng bên mặt sưng vù như phá bĩnh tôi khỏi giấc ngủ. Tôi khó chịu, cố chấp kéo chăn, nhắm tịt mắt.

Được vài giây ngắn ngủi tĩnh lặng, cả tấm chăn của tôi bị ai đó vô duyện giật hẳn ra. Khí lạnh đột ngột bao trùm khiến da tôi nổi gai ốc, cuộn tròn ương bướng lại góc giường. Thế nhưng bàn tay lạnh toát nào đó đã đặt lên cổ tôi, sau đó từ từ siết.

"Ngươi có chịu tỉnh dậy hay không?"

Giết người a

Tôi mở bừng mắt, muốn bật dậy nhanh chóng nhưng khổ nỗi bên vai lại đau ê ẩm, thành ra chỉ ngóc được cổ lên rồi lại ngã xuống giường. Nhìn nữ nhân ngồi cạnh mình, mặt tôi muốn nổi đầy vân đen. Bực tức hất tay nàng ta ra, tôi khó chịu gắt lên: "Công chúa, ngươi dù sao cũng nên giữ phép tắc. Ta là quận mã, ngươi vốn không nên ở trong phòng ta."

Yerim nhếch miệng, nàng ta thong thả đáp: "Còn sức nổi quạu, xem ra bệnh ngươi cũng không nặng lắm."

Tôi hoàn toàn nghẹn họng. Toàn bộ những chuyện xảy ra tua lại một lượt trong đầu, như cuộn phim đang âm ỉ cháy. Tôi thở dài, xoa xoa bên má sưng vù của mình, lại liếc nhìn Yerim một cái.

Thế nào mà vẫn bị nàng ta dò đến tận hang vậy?

Tôi bỏ qua cơ đau nhức bên vai mà ngồi dậy, lại ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng, chắc chắn Jennie đã cẩn thận tự mình đắp cho tôi. "Sao công chúa lại ở đây?" Tôi định không hỏi, nhưng vừa nghĩ tới Jennie, trong lòng lại thoáng bất an.

"Vì sao ta không được ở đây?" Yerim nhún vai, tà áo đỏ rực như màu cánh phượng khẽ phất khi một làn gió đông thoảng qua, "Quận mã không khỏe, ta phụng theo ý của Hoàng hậu tới thăm ngươi, chẳng lẽ không thể?"

Lại đem Hoàng hậu ra làm bia đỡ. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Coi như Kim Jisoo tôi hôm nay số không tốt!

Tôi trèo xuống khỏi giường, phớt lờ Yerim. Từ đầu chí cuối nàng ta luôn nhìn tôi chằm chằm, cảm giác bức bách vô cùng. Tôi nhíu mày, ngồi xuống bên bàn tự rót cho mình chén trà. Hẵng còn ấm, chắc Lisa vừa tiêm. "Đừng nhìn ta như vậy nữa. Công chúa mau hồi cung, ta mau chóng sẽ phục hồi."

Đúng vậy, mau đi đi a, ta khỏe nhanh hơn đó!

Nàng ta tựa như chẳng quan tâm đến thái độ lạt nhạt của tôi, thong thả ngồi xuống bên cạnh tôi. "Ta nghe mẫu hậu nói rằng ngươi mười chín, hai mươi rồi, sao ngủ vẫn chảy nước miếng như ngốc hài tử vậy?"

"Nếu ngươi thấy người ngủ như vậy vẫn nên giữ phép lịch sự đi, vì họ đang mộng đẹp."

"Ồ, ta thật muốn biết về giấc mộng của ngươi."

Yerim chống cằm, chớp chớp hàng mi dày nhìn tôi đầy mê hoặc. Tôi nhấp ngụm trà nhỏ, bên má vẫn còn nhưng nhức đau, "Không phận sự, miễn xen vào." Nói rồi, tôi đứng dậy toan ra khỏi phòng tìm Jennie.

Không biết nàng đang làm gì mà lại để mình tôi với công chúa.

Thế nhưng cánh tay đã bị người kia kéo lấy, nũng nịu lay lay: "Quận mã, ngươi thấy ta đến mà để mặc ta rồi đi sao? Ngươi đi đâu là ta theo đó đấy."

Tôi bật cười, định rút cánh tay mình nhưng nàng ta cứ như gọng kìm, kẹp chặt lấy tôi. "Đời người có bốn chuyện đại sự, ăn, uống, đại tiện, tiểu tiện. Dám hỏi công chúa muốn theo ta cái gì?"

Yerim nhíu mày nhìn tôi, nàng ta 'Hừ' một tiếng rồi buông lỏng tay tôi ra, nhưng dứt khoát chẳng tha cho tôi: "Ta đã nhọc công tới thăm rồi, ít nhất ngươi cũng phải dẫn ta đi dạo chứ."

Ai mượn ngươi tới đâu! ----- Nghĩ là thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn thản nhiên: "Hôm nay quả thực ta không khỏe. Công chúa đã tới, ta đi bảo Jennie chuẩn bị cơm tối thịnh soạn một chút."

"Không cần." Nàng ta khoát tay, thong thả đứng dậy. "Jennie tỷ hẵng còn trong cung, có lẽ sẽ trở lại muộn. Ta nghe nói ngươi làm kẹo lạc ngon lắm hả? Làm cho ta đi."

_________________________________________

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro