A Valentine's Bouquet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : AllStrange fic nhé =))))))

Happy Valentine's day (muộn)

Đáng ra định cumback đúng hôm qua, cơ mà hôm qua phải đi chơi với bạn gái nên hôm nay mới cumback được =)))))))

Tác giả : doobler

Link gốc (Eng) : https://archiveofourown.org/chapters/41930609?show_comments=true&view_full_work=false#comment_210362495

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup và chuyển ver.

------------------------------------

Stephen bước xuống sảnh thánh đường, vẫn trong chiếc cáo choàng ngủ bằng lụa được buộc lỏng quanh eo. Đêm qua thật vất vả, từ một cuộc tấn công lớn của Sinister Six tới hàng giờ dự tiệc rượu từ thiện, gã hẳn đã kiệt sức. Bằng cách nào đó, gã vẫn đi đúng đường, qua tiền sảnh, qua góc, xuống sảnh tầng một và vào bếp. Khi đến gần, gã có thể ngửi thấy mùi gì đó thật ngon lành đang phảng phất trong không khí.

"Wong?" Gã gọi, bước vào phòng.

Cộng sự và là bạn thân của gã đang đợi, vừa đeo tai nghe vừa nấu món gì đó trên chảo. Anh không di chuyển quá nhiều bởi âm nhạc nhưng đôi chân đang gõ xuống sàn và anh đang ngâm nga theo nó. Stephen nhìn, kinh ngạc, khi Wong để đồ ăn ra đĩa và đặt nó lên bàn. Khi cuối cùng anh cũng để ý đến Stephen, anh nở một nụ cười.

"Chào buổi sáng." Anh lên tiếng, quay sang bồn rửa.

"Cái gì..ugr. Ý tôi là chào buổi sáng, tất cả những thứ này là sao?"

"Rượu khiến anh quên mất bữa sáng trông như thế nào rồi à?"

Stephen đi tới bàn. Áo choàng tuột gỏi vai gã, vẫn ở dạng áo choàng lụa, và vui vẻ kéo ghế ra cho gã. Stephen lẩm bẩm một câu cảm ơn nhẹ khi ngồi xuống. Có ngũ cốc yến mạch và đường nâu, và một đĩa trứng omelette với phô mai, ớt và xúc xích, một đĩa salad trái cây nhỏ, bánh vì vụn với bơ và mứt, một tách cà phê lớn, một cốc nước cam, và một ít thịt xông khói.

"Tại sao....?" Stephen hỏi lại, mắt mở to.

Wong cúi xuống với ánh mắt dịu dàng. Anh hôn nhẹ lên mái tóc rối bù của Stephen, nháy mắt.

"Happy Valentine's Day, Strange."

----

Bệnh viện đa khoa Metro luôn bận rộn, người vào ra không ngừng nghỉ. Mọi người đến với đủ loại bệnh từ bong gân đến cúm, phần lớn là sốc phản vệ. Ít nhất một bệnh nhân bị hôn mệ, nhiều người bị tai nạn.

Christine tận dụng giờ nghỉ năm phút của mình. Cũng như cô ấy yêu công việc của mình, hôm nay quá bận rộn để vừa theo kịp mà vẫn tỉnh táo. Lấy đồ uống của mình từ máy bán hàng tự động, cô uống nửa ngụm rồi thở dài mệt mỏi.

"Bác sĩ Palmer tới quầy lễ tân, Bác sĩ Palmer tới quầy lễ tân"

Christine nuốt khan. Cô không thể nào gặp rắc rối, cô làm việc quá tốt. Có phải một chất vấn của bệnh nhân cần cô ấy? Uống phần còn lại của lon nước, cô xuống sảnh, vào thang máy và đi lên phía trước.

"Anh hi vọng không làm gián đoạn việc gì."

Stephen Strange đang ở đó, đợi cô, một hộp quà nhỏ trong tay và một bó hoa hồng ở tay còn lại. Cô bước chậm lại, sự bối rối hiện lên rõ trên khuôn mặt.

"Anh nghĩ em xứng đáng được nghỉ ngơi hợp lý", Stephen giải thích, nhún vai. "Valentine mà."

"Nếu em nói không thì sao?" Christien trả lời, hai tay đặt lên hông mình.

"Vậy anh sẽ để lại những thứ này ở đây và không làm phiền em nữa."

Christine lướt mắt qua đôi tay dang rộng và khuôn mặt Stephen. Bây giờ anh đã là một người khác, tốt bụng, ấm áp, chân thật. Cô nhận những món quà, kẹp bó hoa và khuỷu tay (hoa ly, loài cô thích) và khám phá chiếc hộp. Cô mở nó và thở hắt ra. Đó là một mặt đồng hồ, treo trên dây chuyền. Mặt kính của nó bị vỡ vụn, vòng da của nó bị cắt đứt, những vết lõm nhỏ đằng sau mặt kim loại. Khi cô lật nó, trái tim cô thắt lại.

Thời gian sẽ chứng minh anh yêu em nhiều thế nào, Christine.

"Anh hi vọng rằng nó sẽ mang lại cho em sự an tâm như nó đã giúp anh trong những năm qua." Stephen nói nhẹ.

"Ôi Stephen," Christine đỏ mặt, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. "Em Em không thể. Đó là --"

"Ăn tối chứ? Đi mà, đã lâu rồi và em xứng đáng được chiều chuộng một chút."

Christine đeo sợi dây chuyền lên cổ. Mặt đồng hồ hơi nặng nhưng vừa khít với cổ áo. Cô đưa ngón tay dọc theo nó, lần theo từng vết nứt và đường may vụng về.

"Bữa tối à....Nghe thật tuyệt."

---

"Anh chắc là đúng chỗ chứ?" Stephen kéo áo quanh người. "Khi anh nói sẽ là một chuyến đi vui vẻ, tôi không nghĩ tới đó sẽ là một khu ổ chuột ngoài hành tinh, không có ý xúc phạm."

"Không sao," Thor cười rạng rỡ, dẫn đường. "Tôi đã được một người bạn đáng tin cậy nói rằng nơi này có thực. Tin tôi đi."

"Tin chứ." Stephen thở dài, mặc dù có một nụ cười đọng lại trên môi gã.

Bàn tay Thor siết chặt và ấm áp, dắt gã pháp sư đi qua đám đông của những sinh vật tương hỗ và một loạt người ngoài hành tinh. Nó như Detroit, lạnh lẽo, bẩn thỉu và buồn bã. Stephen đã đau đớn vì tan vỡ, trong khi gã biết Thor sẽ không dẫn mình đi lạc, gã vẫn cảm thấy móng vuốt của sự lo lắng bắt đầu bóp lấy tim mình.

"Aha! Đến nơi rồi!"

"Thor, đây là một nhà thổ."

Thor đỏ bừng mặt, đôi mắt mở to, môi mím chặt. Tòa nhà đó màu hồng sặc sỡ, đủ loại sinh vật giống cái đang nhàn rỗi ở lối vào trong đủ loại trang phục.

"Đó là....quảng cáo." Thor phản bác.

"Ừ, cho một nhà thổ."

Hít một hơi, người Asgard đẩy về phía trước. Anh đến cửa, tự tin gõ. Một vách ngăn trượt ra, để lộ ba con mắt kèm theo giọng nói khàn khàn.

"Anh ở đây vì thiên đường?" Là một câu hỏi.

"Đúng vậy?"

Những con mắt nhìn họ một lượt từ trên xuống dưới trước khi vách ngăn đóng lại, và cánh cửa mở ra.

Stephen thở hắt ra.

Bên trong như là một cảnh trực tiếp xuất hiện trong những giấc mơ của Stephen. Tất cả mọi thứ có màu xanh nhạt và mềm mại, phòng tắm và ghế massage, phòng tắm hơi lấp đầy không gian bên trong. Mọi người quấn những chiếc khăn, nhâm nhi những món đồ uống màu sắc rực rỡ, ngâm mình trong làn nước trong xanh và ngửi hương thơm ngào ngạt.

"Tuyệt vời." Stephen há hốc miệng, một tay đập vào Thor.

"Anh thích chứ? Tôi biết rằng anh đã làm việc chăm chỉ và vì bây giờ là ngày tình yêu của người Midgard..."

Stephen ngước nhìn Thor, một nụ cười ngớ ngẩn lan khắp mặt anh. Gã rướn cổ, đặt một nụ hôn lên quai hàm của anh.

"Cảm ơn." Stephen nói, dựa vào Thor. "Tôi thích lắm."

----

"Thư giãn đi, Mr Logan!"

"Yeah, thư giãn đi, anh sẽ làm rối tóc mất!"

"Đừng có giật mạnh nó!"

"Ai quên chocolates rồi?"

"Các người có bình tĩnh được không?!" Logan nghiến răng, cố gắng bình tĩnh. "Đừng hoảng sợ, nó sẽ ổn thôi."

"Anh có vẻ không chắc chắn lắm."

"Ừ thì," Anh khịt mũi, chỉnh lại cà vạt. "Mọi người đang làm tôi căng thẳng."

"Ồ! Đây rồi!"

Những sinh viên của học viện Xavier chạy xuống con đường rải sỏi của biệt thự khi một một sáng quen thuộc mở ra cách đó vài feet. Dr Strange bước ra, ngay lập tức bị đám nhỏ nhảy bổ vào.

"Chào Dr Strange!"

"Hey!"

"Chào chú?"

"Wow, cháu thực sự thích cái áo choàng của chú!"

"Chú ở đây vì chú Logan à?"

"Các cậu, các cậu, bình tĩnh!" Stephen cười, bất lực khi có ai đó bám vào cánh tay gã và một vài người đùn đẩy sau lưng mình. "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra?"

"Uh, xin chào Stephen."

Logan đứng trước cửa biệt thự, một bó hoa hồng đỏ trên tay và một hộp hình trái tim ở tay còn lại. Anh trông thật bảnh bao trong chiếc áo ghi lê màu xanh đậm và quần lửng, một chiếc cà vạt ngay ngắn ở cổ. Ai đó đã cố gắng chế ngự mái tóc hoang dã của anh nhưng không có kết quả.

"Wow", Stephen cười, nhìn anh. "Anh trông thật hoành tráng."

"Không phải ý tôi," Logan lầm bầm, đảo mắt. "Tôi bị bọn trẻ bắt."

Stephen nhìn qua vai anh với hàng tá khuôn mặt tươi cười. Gã lắc đầu cười.

"Chà, họ có gu tuyệt đấy."

"Anh có.uhm có muốn đi đâu không?" Logan nhíu mày, nhìn vẫn có chút khó chịu. "Tôi biết là vẫn còn sớm nhưng những nơi có chút bận rộn vào ngày Valentine và --"

"Này," Stephen đặt tay lên vai Logan, siết nhẹ. "Tôi không quan tâm, miễn là cùng với anh."

Anh cúi xuống gần hơn, môi họ chạm nhau trong nụ hôn mềm mại. Stephen đưa ngón tay dọc theo má Logan, ngửi hương nước hoa và chocolate rẻ riền. Khi gã lùi lại, cuối cùng Logan cũng mỉm cười.

"Điều đó có nghĩa là tôi có thể bỏ những thứ này đi hả?"

Stephen nghiêng đầu và cười nhẹ.

(không biết ở vũ trụ nào mà tác giả ship Stephen với Logan nữa =))))))))))))))

----

"Loại bất ngờ nào có thể rất mãnh liệt, anh phải bịt mắt tôi?" Cuối cùng Stephen cũng lên tiếng, những ngón tay đưa lên chiếc khăn quanh mắt anh.

"Này, anh  dám không," Steve trả lời, nhẹ nhàng gạt tay gã ra. "Nó đặc biệt, tin tưởng tôi chút đi."

Stephen rên rỉ. Cũng như gã yêu Steve ( ? Má =))))))) giờ ship sang Steve nữa), gã phát ốm vì phải nhón chân lên từng bước. Người đàn ông này có thể là một đội trưởng tuyệt vời nhưng anh ta khá vụng về khi dắt Stephen đi khắp nơi. Cuối cùng, Steve dừng lại. Có tiếng ấn phím và tiếng bấm mở cửa. Anh đưa tay quàng qua vai Stephen, đưa gã vào vị trí chính xác.

"Được rồi, bỏ nó ra đi."

Chiếc bịt mắt rơi ra và Stephen bật cười ngạc nhiên. Căn hộ nhỏ bé khiêm tốn của Steve đã được trang trí bằng tất cả các kiểu trang trí người ta hay làm trong ngày Valentine. Các bộ chuyển phát màu hồng và đỏ được treo khắp phòng, bóng bay màu đỏ và hồng ở mọi góc. Cây xương rồng nhỏ yêu dấu của Steve giờ đã có một người bạn, đặt bên cạnh một bông hoa đá màu hồng đỏ. Những chiếc gối trên ghế di màu hồng và đỏ, và được in một vài bộ phim hài lãng mạn trên đó, rải khắp bàn cà phê.

"Chuyện này là sao?" Stephen cười rạng rỡ, lông mày nhíu lại.

"Ừ thì," Steve khoanh tay, nhìn như ngại ngùng. "Tôi biết anh luôn rất bận rộn và căng thẳng nên tôi nghĩ một buổi hẹn bình thường sẽ, anh biết đấy, tốt đẹp."

Stephen chọn một vài bộ phim. Love Actually. Crazy, Stupid, Love. The Proposal.

"Mamma Mia?" Stephen cười.

"Clint và Tony đã gợi ý cho tôi vài cái tên, tôi, ừm, anh biết đấy, tôi không biết cái nào hay cả."

Bật phim lên, Stephen quay trở lại với Steve, một nụ cười thích thú trên môi gã. Gã vòng tay qua vai Steve, kéo anh lại gần.

"Tôi cũng gọi pizza rồi," Steve chợt trở nên im lặng, đôi mắt xanh trong sáng. "Tôi hi vọng anh không bận tâm việc nó không được hoành tráng, tôi nghĩ--"

Stephen khiến anh im lặng bằng một nụ hôn, chậm rãi, ấm áp và đê mê. Gã thở dài khi hai bàn tay ấm áp mạnh mẽ vươn lên ôm lấy vai mình, ôm gã thật chặt.

"Nó thật hoàn hảo," Stephen cười thầm khi họ tách ra. "Nhưng tôi sẽ phải thay đổi cách anh chọn phim, đó là nhiệm vụ của tôi."

"Tôi không phiền đâu," Steve trả lời, cười nhẹ. "Đó là học tập kinh nghiệm, tôi có thể xử lý nó."

----

Stephen ngả đầu ra sau. Gã muốn một ly rượu khác nhưng biết rằng một ly nữa sẽ khiến gã từ say đến say đúng nghĩa và gã không chắc gã muốn thế nào. Bữa tối ấm áp và no nê, bít tết, khoai tây, bruschetta và tôm hùm. Gã vẫn có thể nếm rượu sâm banh và chocolate mousse trên môi. Nới lỏng cà vạt, gã cởi nút áo, cởi giày ra khi ngồi trên chiếc ghế dài. Đột nhiên, một cái gì đó che khuất tầm nhìn của gã. Hai bàn tay ấm áp đưa lên mắt gã, đăm chiêu và quen thuộc.

"Một bộ phim khác?" Tony thắc mắc, giọng anh có chút lờ mờ. "Hoặc có lẽ đã đến lúc nghỉ hưu."

"Có chút mãnh liệt," Stephen châm biếm. "Tôi chưa lau sạch, phải không?"

Tony cười khúc khích, gục đầu xuống để áp sát vào da Stephen. Họ cứ như vậy một lúc, rúc vào nhau. Stephen có thể cảm nhận được tiếng thì thầm của những nụ hôn trên tóc gã, trên thái dương, sự cọ sát tinh tế của bộ râu. Gã mệt mỏi nhưng hạnh phúc và không chắc mình muốn gì tiếp theo.

"Tôi có hộp chocolate thứ ba nếu anh muốn."

Stephen rên rỉ. Gã chắc chắn không muốn.

"Sao anh có thể khiến tình yêu Valentine trở nên lãng mạn nếu tôi sắp nôn?" Stephen phản bác, lè lưỡi.

"Được rồi, kinh quá, bỏ qua," Tony trả lời, cuối cùng cũng rút tay lại. "Anh muốn gì?"

Stephen nhìn đồng hồ, ra ngoài cửa sổ, chiêm ngưỡng bầu trời đêm, trước khi nhìn xuống bàn tay và những chiếc nẹp bạc trên ngón tay. Gã nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Tony, cười toe toét với giọng nói đáng yêu.

"Tôi muốn thêm một ly, và tôi muốn anh."

Tony thở phào, khuôn mặt gã thật khó nắm bắt. Hôn một nụ hôn dịu dàng lên cổ gã, anh đi lấy ly rượu cuối cùng. Khi anh đi qua, ngón tay họ chạm vào nhau.

"Uống hết ly đó đi," Tony nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh dục vọng. "Và gặp tôi trong phòng ngủ."

Anh rời đi với một cái nháy mắt và Stephen nhắm mắt lại, uống chậm. Gã không muốn đêm nay kết thúc. Chưa muốn.

---------------------------

Gửi ngàn tim tới các bạn độc thân trong ngày này nhé =)))))

Có em gái nào, bạn nữ nào còn chưa có người yêu thì nhắn tôi nhé, chúng mình tâm sự =)))))))

Bởi thực ra tôi cũng là cẩu độc thân thôi =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro