CHƯƠNG XIII (Tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

  

     Từ Thành Lượng thành thục pha trà và giảng giải cho tôi nghe kiến thức về trà Phổ Nhĩ, cũng không nhắc gì tới chuyện khác cả.

    Tôi rất tò mò không hiểu sao anh ấy lại tinh thông về cả các loại trà tới vậy.
   
     Từ Thành Lượng cho tôi xem một cuốn album, trong đó đều là ảnh anh ấy tham gia các cuộc thi về trà, còn có ảnh đoạt giải thưởng nữa,   tôi xem mà vô cùng bái phục.

    "Muốn học trà nghệ không? ".  Anh ấy rửa cốc rồi nhìn tôi với ánh mắt khích lệ.

     Tôi học cách dùng ấm nước là nóng cốc.

     Sau đó anh ấy nắm chặt tay tôi và nó:"Phượng hoàng gật đầu ba lần phải thế này! ".
   
     Bị một người đàn ông mình không thích nắm tay hóa ra lại khó chịu đến vậy!
   
    Tôi run người và rút tay ra,  lắp bắp nói:"Buổi chiều em dạy tiết một,  em phải về trường chuẩn bị".

     Anh ấy ngăn tôi lại và dịu dàng nói:" Chấn Vũ, trước đây trong trà viên em như một chú chim, bây giờ lại giống một chú thỏ".
   
    Anh ấy đứng rất gần tôi,  gần tới mức hơi thở của anh ấy phả thẳng vào mặt tôi. Đột nhiên tôi có cảm giác sợ hãi, nhưng bên ngoài cửa kính là phố lớn, anh ấy có thể làm gì được chứ? Tôi định thần lại và nói:" Xin lỗi,  anh Từ, em không thể yêu anh được".

    "Anh biết, nhưng chúng ta thế này không phải rất tốt sao? Anh thích pha trà cho em uống, em thích phong cảnh ở đây, không phải sao? ".

     Phong cảnh thì tôi thích, nhưng anh ấy thế này thì tôi không chịu được. Tôi cũng không biết phải nói thế nào, đành đi vòng qua anh ấy để ra ngoài.

     Giọng anh ấy trầm hẳn xuống:" Chấn Vũ, anh không muốn kết hôn với em đâu".

     Trời ơi! Anh ấy đang làm cái gì thế!  Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, không thể tưởng tượng được chuyện này thế nào nữa.

     "Em rất giống vợ trước của anh,  dịu dàng ngồi uống trà anh pha.....". Ánh mắt anh ấy dường như xuyên qua tôi để nhìn về một phương trời xa xăm nào đó, tiêu điểm không dừng lại trên gương mặt tôi.

    Tôi sợ hãi cầm chú ý chạy vọt ra ngoài không nói thêm gì nữa.

     Sau đó nhiều ngày, mỗi lần tôi đi bộ về, anh ấy đều ngồi bên bồn đá ngoài cửa kính lặng lẽ nhìn tôi.

     Tôi nói chuyện với Thắng Duẫn, cậu ấy cũng sợ hãi nói:" Không phải anh ta có vấn đề về thần kinh chứ? ".

    Cậu ấy nói như thế càng khiến tôi khiếp sợ hơn.

    Sau đó ngày nào đi làm hoặc tan ca tôi ngồi xe hoặc đi đường vòng để về nhà.

     Hơn một tháng sau, tôi nghĩ không có chuyện gì nữa rồi nên tiếp tục đi bộ về nhà. Từ Thành Lượng nhìn thấy tôi bèn rảo bước tới.

    Trên phố đông người, tôi xấu hổ đứng trước mặt anh ấy mà không biết phải nói gì cả.
 
    "Chấn Vũ,  sao em không thể uống trà nữa? ".

     Tôi rướn cổ nhìn xung quanh không có người quen nên mặt dày nói:" Em không tới nữa đâu. Anh đừng nhìn em như thế".

     "Chúng ta không phải bạn bè sao? ".

     "Em phải về nhà".

     "Chấn Vũ".

     Tôi cắm đầu đi, tim đập loạn xạ, tôi thực sự sợ anh ấy có vấn đề về thần kinh.

    Hôm sau tôi ngồi xe đi làm qua cửa hàng của Từ Thành Lượng thấy quán trà buông rèm, đóng cửa. Tan ca về cũng thấy thế. Mấy hôm liền đều vậy. Một thời gian dài sau đó Thắng Duẫn mới đột nhiên bảo tôi:" Cậu biết chuyện Du Tâm Trai đóng cửa rồi chứ? ".

    "Đi qua thấy quán đóng cửa rồi".

    Tinh thần Thắng Duẫn vô cùng hưng phấn,  cậu ấy tỏ vẻ bí mật nói:" Tớ nghe một người bạn của Thắng Huân nói, anh ấy mới ở tù ra, anh ấy có tiền án tiền sự".

    "Hả? Anh ấy phạm tội gì? ".

    "Nghe nói vợ cũ của anh ta không chịu được bạo lực gia đình nên mới ly hôn. Anh ta tìm người ta rồi chém bị thương. Bây giờ có người đập quán của anh ta, anh ta về quê rồi".

    "Người nhà vợ cũ của anh ta tìm đến đây à?".

    Thắng Duẫn cười hì hì và nói:" Tống Mẫn Hạo làm".

    Cách mấy tháng rồi tôi mới nghe thấy tên Tống Mẫn Hạo.

    Thắng Duẫn nhìn tôi rồi thở dài:" Chấn Vũ này, cậu nói xem số cậu là tốt hay không tốt? Cậu và Tống Mẫn Hạo rốt cuộc có chuyện gì thế?".

    Tôi nhớ lại lần cuối cùng ăn cơm với Tống Mẫn Hạo. Hôm đó khi ăn đồ Tây anh ta rất tức giận. Anh ta bảo tôi đi tìm Đinh Việt, có lẽ tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa rồi. Nhưng anh ta lại đập quán trà của Từ Thành Lượng, rốt cuộc có chuyện gì đây? Do Thành Lượng biến thái, cứ bám lấy tôi? Tôi lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ này. Có lẽ, do Từ Thành Lượng gây chuyện gì đó với Tống Mẫn Hạo thôi. Tôi không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn thế, cũng không nghĩ rằng Tống Mẫn Hạo không có lòng tự tôn.

    Thắng Duẫn cười:" Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là vì cậu rồi. Tớ nghe bạn của Thắng Huân nói Từ Thành Lượng nói chuyện với ông chủ ở quán trà Ngưng Lộ Hương,  nói anh ấy mới quen một cậu bạn. Ông chủ quán nghe thấy tên cậu là sững lại và vội khuyên anh ấy không nên dây vào những người của Tống Mẫn Hạo. Từ Thành Lượng nói Tống Mẫn Hạo là tên lưu manh giựa vào gia thế để ra oai, nói kiểu gì cậu cũng không thích anh ta được. Đêm đó Tống Mẫn Hạo liền tìm tới tận nhà, không biết hai người đã nói gì, kết quả là quán bị đập".

    Tôi vội biện luận:" Thấy chưa,  là do Từ Thành Lượng tự gây chuyện với Tống Mẫn Hạo chẳng liên quan gì đến tớ".

    "Tớ bảo này Chấn Vũ,  cậu đừng dối mình dối người nữa, sao lại không liên quan được chứ? ".

    Tôi có chút lo lắng, muốn vạch rõ ranh giới với Tống Mẫn Hạo, liền cao giọng nói:" Thắng Duẫn,  tớ không phải tuyệt thế giai nhân, tớ cũng từ chối Tống Mẫn Hạo nhiều lần lắm rồi, thực sự tớ không còn cách nào coi mình như khổng tước tung cánh, nghĩ Tống Mẫn Hạo yêu tớ được. Cậu hiểu chứ! Hơn nữa, nói anh ta một câu lưu manh đã đi đập quán người ta, hành vi này là hành vi của lưu manh! Loại người thế này tớ không có hứng!".

    "Biết người biết mặt không biết lòng. Người đi cùng Tống Mẫn Hạo nói, Từ Thành Lượng ăn nói quá khó nghe nên Tống Mẫn Hạo mới ra tay".

    Tôi cứng họng, cố chấp nói:" Anh ta xông vào quán của người ta thì Từ Thành Lượng đương nhiên tức giận nên mắng anh ta lưu manh! Nói vài câu là bị đập! Anh ta đúng là một tên lưu manh".

    Thắng Duẫn cố chấp:" Nếu Tống Mẫn Hạo không có lý do gì thì Từ Thành Lượng không biết báo cảnh sát sao?".

    "Cũng bụ anh ta dọa cho mà thôi".

    "Không chịu hiểu lòng người tốt. Chấn Vũ, cậu không thể không có lương tâm như thế!".

    Sao tôi lại không có lương tâm chứ? Tôi mời anh ta đi đập quán sao? Thắng Duẫn nói khiến tôi tức chết!

    Thắng Duẫn nhìn tôi mấy lần, định nói gì đó rồi lại thôi, nhìn tôi lắc đầu.

    Tôi và Thắng Duẫn ngồi uống trà trong sân của Tử Đằng Trà Lâu. Tử Đằng Trà Lâu danh tiếng đúng với thực tế, những dây tử đằng màu xanh rủ xuống làm râm mát bóng sân, một tấm rèm trúc buông xuống ngăn cách không gian ở bên ngoài".

Rèm trúc được vén lên,  Thắng Huân cười hi hi bước vào và nháy mắt với tôi:" Chấn Vũ, em đừng trách Thắng Duẫn, Tống Mẫn Hạo đang ở bên ngoài".

    Tôi bật dậy theo phản xạ, nhìn Thắng Duẫn và Thắng Huân bất giác đỏ bừng mặt.

    " không phải tớ gài bẫy cậu đâu, mà là do Tống Mẫn Hạo đã làm rất cảm động. Cho anh ấy một cơ hội đi, người ta tốt thế cơ mà". Thắng Duẫn lắc đầu đứng dậy vỗ vỗ vai tôi:" Tớ với mai Thắng Huân đi đây, cậu và Tống Mẫn Hạo cứ từ từ nói chuyện nhé".

     Nói cái gì chứ! Tôi tức quá mà phì cười:"Thắng Duẫn, Tống Mẫn Hạo  làm cậu cảm động thế nào?".

    Thắng Duẫn cầm túi và nhún nhún vai:" Anh ấy mất ba tháng để kết bạn với tớ và Thắng Huân. Hê hê tớ là muốn đá Thắng Huân để theo đuổi anh ấy lắm đấy!  Có bao nhiêu người đàn ông sẵn sàng vì cậu như thế này chứ?".

     Tôi đứng đó mà không biết phải nói thế nào nữa. Đợi tới lúc Thắng Duẫn và Thắng Huân vén rèm bước ra ngoài tôi mới sực tỉnh, muốn khóc mà không có nước mắt, tôi gào lên:" Ê, nhưng tớ không thích anh ta! Xí".

     Tống Mẫn Hạo thong dong bước vào hỏi tôi:"Em thích ai? Cái tên biến thái đó à?".

    Tôi giật mình nhìn ra ngoài. Lá thường xuân xanh tốt um tùm bao bọc quanh tường kết hợp với hoa tử đằng tạo nên tấm lưới màu xanh, giá như tôi biết khinh công, chỉ cần kiễng chân lên một cái là phi qua tường có phải tốt không cơ chứ?

     " Tôi không nói anh ấy biến thái, anh và anh ấy ai biến thái con chưa chắc đâu".

    "  Cũng đúng, anh cũng cảm thấy mình biến thái lắm! Anh rất biến thái. Anh ta chầm chậm nói, giọng điệu không hề tức giận chút nào. Giọng điệu này là đang ám chỉ người khác sao?

     Ánh nắng lọt qua những cành tử đằng và hắt xuống dưới. Những ngày xuân đẹp thế này tại sao tôi phải nói chuyện yêu đương với một con gián? Đã vậy con  gián này lại phát huy tinh thần quật cường mãi không chịu từ bỏ.

     " Chấn Vũ, chúng ta làm lại từ đầu được không?".

    Làm lại từ đầu? Anh sẽ không gọi năm mươi ba người cùng tới xem mặt, anh sẽ không khiến tôi cảm thấy anh là một tên lưu manh...không hiểu sao, trong lòng tôi cảm thấy đau xót. Đinh Việt, có thể làm lại từ đầu hay không?

     Tôi quay đầu lại, Tống Mẫn Hạo không hề tỏ ra đùa cợt, anh ta vẫn đứng yên lặng ở cửa, lặng lẽ nhìn tôi.

    Ánh mắt anh ta khiến tôi nhớ tới Đinh Việt, sự dịu dàng ấy dần dần len lỏi vào tim tôi. Chốc lát không còn cảm giác tức giận nữa, tôi vui vẻ nói:"  Anh thích gì ở tôi chứ? Vì tôi từ chối anh? Tôi không phải là người xinh đẹp tới mức khiến người ta nhìn không chớp mắt. Quan trọng là Tống Mẫn Hạo chúng ta có tiếng nói chung sao?".

    Anh ta lắc đầu:" Ở bên cạnh em, anh có ý nghĩ muốn kết hôn. Anh thích ở cạnh em, nói gì anh cũng thấy vui vẻ. Anh nghĩ anh thích em rồi, hơn nữa anh không thích em ở bên cạnh người khác. Chấn Vũ, anh không được học hành nhiều, ngay cả cấp ba cũng chưa học. Anh không nói được anh thích em ở điểm gì, anh chỉ có thể nói với em những điều này mà thôi".

     Anh ta rất mạnh mẽ, thực sự rất mạnh mẽ.

     Tôi cũng chỉ có thể đáp lại anh ta một câu:" Nhưng tôi không thích anh".

     Anh ta im lặng một hồi lâu, tôi tưởng rằng anh ta sẽ về quay người bước đi, dù sao từ chối thẳng thừng  trước mặt thế này cũng khá tổn thương lòng tự tôn. chắc anh ta không phải là người mặt dày đến thế chứ?

     Tống Mẫn Hạo mỉm cười:"Anh biết! Thế này đi, anh theo đuổi em là việc của anh, đợi tới ngày nào đó anh thấy không thích em nữa thì anh không theo đuổi nữa vậy".

    " Như thế này tôi cảm thấy rất phiền, hiểu chứ?".

    " Tú tài gặp phải lưu manh, có lí cũng không thắng được, câu này anh hiểu".

    Ý gì? Những lời tôi nói với anh ta không khác nào đánh rắm?

    " Nói đạo lý với anh không khác gì đánh rắm, hiểu chứ?

     Ha! Tôi...hiểu!
   
    Tôi không nói nữa là được chứ gì?  Tôi cầm túi đi ra khỏi quán, anh ta chặn ở cửa không cho đi.

    Tôi ngẩng đầu lên lườm:" Chó khôn không chặn đường".

    "Chấn Vũ à, đạo lý này không phải giống nhau sao? Em cứ muốn qua anh không cho. Có phải là anh không nhường thì em sẽ không đi nữa?".

     Đầu óc tôi bị anh ta làm cho quay cuồng rồi.

     Tiếng cười của anh ta cứ rọi vào đầu tôi:" Ý anh là, em không thích anh, anh càng muốn theo đuổi em. Em không muốn anh theo đuổi em, anh sẽ nghe lời em".

     Hả! Ý này à?

     Tôi lùi lại, ngồi xuống, cầm cốc trà lên sưởi nắng, đếm lá thường xuân. Ý này tôi hiểu rất rõ, anh ta chặn đường tôi, tôi không đi nữa vậy. Đợi đi! Tôi tức giận, xem ai chịu được lâu hơn!

    Tôi nhắm nghiền mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời, thời gian cứ thế trôi đi. Không khí ngập tràn mùi thơm dịu mát của lá cây, khoảng sân yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, ánh nắng ấm áp khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

     Đợi tới lúc tôi choàng tỉnh và mở mắt ra thì anh tịch dương vàng xuộm  đã buông đầy sân, những chiếc lá thường xuân màu xanh đang lấp lánh ánh vàng. Tôi vươn vai, vặn eo, quay đầu lại, thấy Tống Mẫn Hạo vẫn dựa vào ghế trúc và cũng đang ngủ.

    Ký ức giống như từng cơn sóng đánh đập vào não tôi. Tôi nhớ lại mỗi câu đối thoại hồi chiều, khẽ thở dài rồi nhấc túi đứng dậy, nhón nhén chân rời khỏi đây, ngay cả vén rèm trúc cũng cẩn thận, sợ làm anh ta tỉnh giấc.

     "Cửa cuốn bên ngoài đóng rồi, để anh giúp em kéo lên".

    Tôi đứng sững, từ từ quay đầu lại. Tống Mẫn Hạo vươn vai đứng dậy, thoải mái ngáp một cái rồi nói:" Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn(*)- Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (đề trên  tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Đường, Lý Thiệp, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán, để bản thân tới một nơi thoát tục tu dưỡng tâm hồn(ND) ,ánh mặt trời chiếu dễ chịu quá".

    Anh ta còn biết đọc thơ? Tôi không biết phải nói gì.

    Khi ra ngoài quán trà Tống Mẫn Hạo nói:" Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em cứ coi như không thấy nhé!  Đường tới chân trời, đường ai nấy đi".

    A!A!A Tôi nên nói gì bây giờ? Tôi hoàn toàn bại trận trước anh ta rồi.

Cố gắng hoàn trước Tết, không biết kịp không?😊😊😊😊
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 😆
   

   

   
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#minwoo