CHƯƠNG XIII: Thay đổi sách lược Chấp nhận làm thần bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một mùa xuân ấm áp hoa nở nữa tới. Nghĩ tới câu thơ "Dương xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa xinh thụ, quần oanh loạn phi*"( trích trong thư gửi Trần Bá Chi của Khưu Trì dịch nghĩa mùa xuân tháng ba, có cây Giang Nam tươi tốt, hoa cỏ sinh sôi, bày oanh chao liệng) trong lòng tôi lại cảm thấy một nỗi đau nhè nhẹ và sự chán chường.
Mùa đông lặng lẽ bị những ngày xuân ấm áp dần dần thay thế, duy chỉ có nỗi đau sau khi Đinh Việt bất ngờ ra đi là chẳng thể nào nguôi ngoai được.
Thắng Duẫn muốn chọc cho tôi vui nên cố tình nói:"Người ta nói"Tuổi trẻ không biết mùi của nỗi buồn, sao không làm thơ phú để có tỏ bày nỗi buồn" , cậu tìm được lý do hay thế để mà buồn. Hơn nữa đâu phải là của cậu chứ, cậu có thể buồn như đúng rồi, khí thế hừng hực vào!".
Tôi bật cười.
" Chấn Vũ hôm nay trời đẹp mình đi chơi đi. Cuối tuần tới Trà Viên không?".
Tôi gật đầu.
Thấy ánh mắt Thắng Duẫn nhìn tôi có phần buồn bã, tôi biết cậu ấy cảm thấy hối hận vì đã giới thiệu Đinh Việt cho tôi, vì vậy tôi mới vui vẻ cười nói:" Thực ra mới quen Đinh Việt không lâu nhưng tớ thích anh ấy lắm, mặc dù chưa tới mức yêu sống chết nhưng dù sao trong lòng cũng có chút không thoải mái, qua rồi sẽ tốt thôi. Bây giờ không phải rất tốt sao?".
"Ừ, tớ vốn định giới thiệu một người tốt tốt một tí cho cậu, không ngờ lại phiền phức thế này. Thắng Huân thật là, chơi với Đinh Việt thân như thế này ngay cả công việc của anh ấy thế nào cũng không rõ nữa". Cuối tuần này hai chúng ta đi, không cho anh ấy đi làm bóng đèn nữa". Thắng Duẫn quyết định trừng phạt Thắng Huân vì tội kết bạn không cẩn thận.
Tôi biết cậu ấy muốn ở bên tôi, đang định từ chối thì Thắng Duẫn đã nhún vai:" Ngày nào cũng ở bên Thắng Huân, phiền chết đi được, không muốn dẫn anh ấy đi cùng".
"Tình cảm của hai người tốt như thế mà cũng phiền sao?".
Thắng Duẫn nghiêm mặt nói với tôi:" Khoảng cách sinh nhớ hung, biết chưa? Xa nhau thời gian ngắn, gặp lại còn nồng thắm hơn cả tân hôn ấychứ! Thỉnh thoảng phải tạo ra cảm giác xa cách". Cậu ấy vừa nói vừa dùng hai ngón tay minh họa khoảng cách.
Tôi cười khà khà nghiêm túc nói với Thắng Duẫn:"Hiểu, hai ngón tay ngày nào cũng ở bên nhau thì chẳng làm được việc gì khác cả. Cậu muốn cùng tớ ra ngoài để gặp gỡ chăng? ".
Thắng Duẫn cười gian nói:" Không phải tới gặp gỡ, đây không phải tớ cùng cậu đi gặp gỡ hay sao? ".
Tôi thở dài:" Không gặp gỡ gì hết, bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ học hành, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Tớ nghĩ tớ không có mệnh đào hoa, phải qua kiếp nạn, kiếp đào hoa".
Theo thứ tự xem mặt trước sau thì, Tống Mẫn Hạo là tên lưu manh chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, Hà Cổ là tên ngốc khiến người ta dở khóc dở cười, Đinh Việt mãi mãi là nỗi đau không bao giờ nguôi. Tôi thực sự có tình cảm với Đinh Việt, mỗi lần nhớ lại khi hai chúng tôi vừa gặp nhau và cảm giác thấp thỏm mỗi lần hẹn hò đều vô cùng hạnh phúc.
Giọng anh ấy vẫn luôn vang lên sang sảng bên tai tôi:" Chấn Vũ, anh thật lòng với em".
"Chấn Vũ, em không tin anh thích em sao? ".
"Có chứ, anh sẽ luôn đối xử tốt với em".
"Chấn Vũ........ ".
Khi anh ấy gọi tên tôi, tôi cảm giác hai chữ "Chấn Vũ" như một đóa hoa nở bốn trên đầu lưỡi anh ấy, xinh đẹp và ấm áp.
Nhưng lại chính là người đàn ông đẹp trai ấy khiến tôi đắm chìm trong sự ấm áp rồi bất ngờ nói lời chia tay, sau đó biến mất vĩnh viễn trong cuộc đời tôi.
Anh ấy là một cái mà tôi cần phải nhảy qua. Tôi nhảy qua rồi, quay đầu nhìn lại, đó là một tấm ảnh cũ xa xôi đã ố vàng chứ không còn là vết thương trong đấy lòng nữa. Tôi có thể thở dài, có thể hồi tưởng nhưng không thể tiếp tục đâu đớn nữa.
Trà viên trước và sau Thanh Minh thường có rất nhiều du khách tới.
Trà ở chỗ chúng tôi nổi tiếng khắp nước vùng. Vùng này cao hơn mực nước biển năm trăm mét, đủ ánh mặt trời, lượng mưa cũng dồi dào. Trên núi bốn mùa xanh tốt, mười lần đi thì có chín lần gặp mưa nhẹ. Nửa chừng núi phía trên mưa bụi bay thành từng vòng. Mặt trời ló rạng một cái là sương khói tụ lại và vay theo gió, ngọn núi càng trở lên tuyệt vời và huyền ảo.
Du khách tới từ bốn phương đến đây du sơn ngoạn thủy, sau đó sẽ tới trà viên lựa trà mua trà. Tôi và Thắng Duẫn là người bản địa cũng không biết đã lên núi chơi bao lần rồi. Thắng Duẫn nói cuối tuần đi trà viên là muốn tự mình đi hái trà. Những búp trà non hái xuống sẽ được các sư phụ ở trà viên hướng dẫn, trà viên sẽ cung cấp chảo cho du khách tự sao trà, trà tự mình sao sẽ có cảm giác thành công và thích thú hơn. Ngoài ra, có thể hái những ngọn dương xỉ non với thân cây nữa, vì vậy lần nào đi cũng rất vui.
Thứ bảy chúng tôi tới trà viên, nhận gùi rồi vào vườn.
Vừa may gặp những cô gái hái trà trong trà viên đang hát những khúc sơn ca. Tôi và Thắng Duẫn nghe cái cũng thấy vui lây, cả hai vui vẻ đi tìm dương xỉ dưới gốc trà.
Tâm trạng vui vẻ như ánh mặt trời rẽ khói chiếu xuống, vô cùng rực rõ.



"Thắng Duẫn, năm nay nhất định tớ phải thi đỗ". Tôi cao giọng nói với Thắng Duẫn.

"Được đó, thi đỗ đi, cậu tới đại học Chiết Giang thi là tốt nhất".

"Tại sao?".

"Tớ và Thắng Huân nếu kết hôn nhất định sẽ tới Giang Nam du lịch tuần trăng mật, cậu là chủ nhà phải mời cơm".

Tôi tức giận liền túm gùi đánh cho cậu ấy một cái.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp núi, hai chúng tôi đuổi nhau trên ruộng bậc thang ở vườn chè, tôi nghĩ ai nhìn thấy cũng sẽ mỉm cười. Đây đúng là một cảnh tượng thanh xuân vô cùng cảm động.

Khi hai chúng tôi tới gian sao trà thì bên cạnh cũng có người trung niên anh sao. Người ấy nhìn hai chúng tôi và cười:"Hai cậu chắc là người bản địa? ".

Thắng Duẫn gật đầu và nhanh nhẹn nói:"Vâng, anh cũng thế? ".

Người đàn ông trung niên đảo trà rất điêu luyện, thấy chúng tôi cần chảo mà như chơi liền hướng dẫn hai chúng tôi, lát sau là thành thạo rồi.

Anh ấy tên Từ Thành Lượng, có một quán trà trong thành phố, kinh doanh lá trà. Sau khi sao xong trà, anh ấy có đưa danh thiếp cho chúng tôi, mời chúng tôi khi nào có thời gian thì ghé qua đó chơi.

Cũng trùng hợp, quán trà của anh ấy cách trường tôi không xa. Có hôm tan ca trên đường về nhà tôi nhìn thấy quán trà Du Tâm Trai của Từ Thành Lượng. Trước cửa có đặt một bồn đá lớn, trên bồn đá là hòn giả sơn đang nhỏ nước như những viên ngọc, bên cạnh cái ao nhỏ cũng róc rách nước, còn có vài chú cá bơi lội nữa. Trong chiếc bát sứ to bằng nắm tay trồng một cái cây màu xanh, đặt tùy ý bên thàng hòn giả sơn, càng khiến cho những bụi cây trên bồn đá càng xanh biếc hơn.

Tôi nhìn xuyên qua lớp cửa kính. Chỉ cách một bước chân nhưng cách trang trí cổ điển, đơn giản của quán trà cùng với mùi thơm của bánh trà tỏa ra xung quanh như cách xa trần thế. Nếu như trong cuộc sống hàng ngày cũng có một nơi như thế này, bước một bước là có thể cảm nhận được sự thanh bình, yên tĩnh thế này thì tốt biết bao.

Tôi vô thức đẩy cửa bước vào.

Từ Thành Lượng mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, đang ngồi bên bàn bát tiên kiểu cổ đọc sách. Ngước lên thấy tôi đôi mắt anh ấy chợt sáng lên:" A, là cậu à, Chấn Vũ hái trà. Khà khà".

Tôi đỏ bừng mặt. Hôm đó sau khi giới thiệu tên mình, anh ấy liền nói:"Ồ, cái tên hay quá, Chấn Vũ, Chấn Vũ".

"Em đi qua đây nhưng tiện ghé vào thăm". Tôi đáp lại.

Từ Thành Lượng đon đả:"Lại đây ngồi, anh pha trà mời em uống".

Tay anh ấy rất gầy, các khớp xương nhô ra, trên cổ tay đeo vòng gỗ, màu đen. Khi pha trà cánh tay rất ổn định, nước trà màu đỏ đậm chảy ra từ một chiếc ấm màu trắng có hoa văn, sau khi rót vào hai chiếc bát sứ mỏng nước trà đã có màu đỏ tươi sáng. Đột nhiên tôi nhớ tới câu thơ "Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu*". Đáng tiếc trước mặt là người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi và chẳng hấp dẫn chút nào. Tôi không nhịn được liền mỉm cười.
*Trích trong bài từ Thoa đầu phong của Lục Du, nghĩa là: Đôi tay xinh đẹp của nàng nâng chén rượu ngon. Bài từ được làm khi Lục Du và người vợ bị bắt ép phải ly biệt và Đường Uyển trùng phùng ở vườn Thẩm, ông đề bài từ lên tường, Đường Uyển cũng họa lại một bài, không lâu sau nàng u uất mà chết.

"Thử đi".

Tôi cầm chiếc bát sứ nhỏ đặt lên trước mũi, cảm thấy không chỉ mùi thơm của trà mà tất cả mọi thứ ở nơi đây. Từ những chú cá, bụi rêu xanh, bồn đá, những bồn cảnh đặt bên hòn giả sơn, cho tới chiếc bát nhỏ tinh xảo trong tay tôi đã cùng nhau tạo nên vẻ đẹp của trà, khiến tôi có cảm giác bát trà này uống ngon hơn trà nhà tôi tới vô số lần.

"Thêm lắm! ".

Anh ấy cười khà khà và nói:" Thưởng trà phải nhìn tâm cảnh, trà đạo chính ở trong lòng thanh thản".

Cũng chính câu nói này khiến tôi yêu trà.

Hầu như tuần nào tôi cũng tới Du Tâm Trai của Từ Thành Lượng thưởng trà, khi thì sau giờ tan ca, khi thì giờ nghỉ trưa, dần dần chúng tôi trở nên thân nhau hơn. Tôi gọi anh ấy là anh Từ, anh ấy gọi tôi là Chấn Vũ.


Trong mắt tôi anh ấy là người rất uyên bác, giống như một người anh trai. Nhưng tôi chưa bao giờ suy nghĩ lung tung cho tới một ngày tôi nhận được điện thoại của anh ấy.

Anh ấy say rượu, giọng nói cũng khác với bình thường. Anh ấy nói:" Chấn Vũ à, anh biết anh không xứng với em. Anh đã ba mươi tám tuổi, cũng ly hôn một lần rồi. Anh thích em, em có thích anh không? ".

Tôi sững người lại và đáp:" Anh Từ uống say rồi, anh nên nghỉ sớm đi".

"Không, không Chấn Vũ em đừng cúp máy. Mỗi lần em ngồi lặng lẽ trong quán uống trà thật giống một bức tranh. Anh không xứng với em nhưng anh thích em. Biết không? Em biết không? ".

Giọng anh ấy càng lúc càng lớn, tôi chỉ biết nhỏ nhẹ nói với anh:" Anh say rồi, Anh Từ. Em không có thứ cảm xúc ấy với anh, sau này em sẽ không tới đó nữa, tạm biệt anh".

Tôi cúp máy, lắc đầu. Rượu rất hại người. Nó khiến người đàn ông trưởng thành, điềm đạm trở nên bộp chộp. Không cần biết là có phải là sau khi say rượu mới thế không, nhưng nói chung sau này tôi sẽ không tới Du Tâm Trai nữa.

Nhưng ngày hôm sau tôi nhận được hoa. Không phải người của hàng mang tới mà Từ Thành Lượng cầm hoa đứng đợi tôi ở cổng trường.

Tôi không nhận.

Anh ấy cười nói:"Chấn Vũ, cuối cùng thì anh cũng đã nói ra rồi. Cho dù anh không xứng với em nhưng anh vẫn muốn thử một lần".

"Xin lỗi, em không nhận lời được. Em không muốn tìm bạn trai, và em cũng thích anh.". Tôi cúi đầu từ chối.

Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói:" Không có gì phải xin lỗi cả. Chúng ta là bạn bè, nói chung không thể vì anh thích em mà chúng ta không làm bạn được nữa".

Câu nói này rội thẳng vào tim tôi. Từ ngày tiếp xúc với Từ Thành Lượng, tôi cũng rất yêu thích Du Tâm Trai của anh ấy. Anh ấy không miễn cưỡng nên tôi cũng rất vui. Cho dù sau này tôi không tới đó nữa nhưng tôi vẫn quay sang mỉm cười với anh ấy.

"Có thời gian rỗi nhất định phải đến chỗ anh nhé! À đúng rồi, mai anh nhập một loại trà thượng hạng về, em tới thưởng thức nhé". Anh ấy nói xong rồi về luôn.

Hôm sau tôi không có ý định đến đó thì anh ấy lại gọi điện thoại, nói tôi nhất định phải tới.

Không từ chối được tôi đã nhận lời.






Ten ten🎉🎉🎉🎉
Mừng anh Nồ comeback nên tôi quay lại luôn, phải cố gắng hoàn fic trước Tết mới được. Mong mọi người ủng hộ tôi nhé!!! Kamsa.

FIANCÉ hay quá trời luôn 😶😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#minwoo