Chương 44 : Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Kiên kéo tay anh xuống, cười đến ngu ngốc. "Trọng, Đình Trọng, cậu, cậu muốn yêu tôi có phải không, cậu yêu tôi có phải không, có phải tôi hay không honey, tôi sắp hạnh phúc chết mất."

Đình Trọng liếc hắn xem thường, "Cậu tưởng cậu còn mười tám à, diễn phim thần tượng cái gì."

Văn Kiên bất mãn bĩu môi: "Trọng Ỉn, cậu tuyệt đối là cao thủ phá hư không khí. Tôi vui muốn chết, chẳng lẽ không cho tôi phát tiết một chút."

Đình Trọng dùng ánh mắt nhìn người không bình thường nhìn hắn, "Nhanh cút đi, có lời gì ngày mai nói!"

Văn Kiên ôm người không tha, ở ven đường khuya không người lảo đảo nhảy lên, "Chậm chút."

"Đình Trọng, sau này, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe cậu, cậu bảo tôi đi hướng Đông thì tôi đi hướng Đông. Sau này, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu. Tuyệt đối sẽ không ham chơi nữa, nghiêm túc làm việc, tiền lương sẽ đem hết cho cậu, cam đoan đánh không đánh lại mắng không mắng trả."

Đến giờ này ngoài đường cả một cái bóng quỷ cũng không có, Đình Trọng cũng không ngăn cản hắn, điên cùng hắn, phụ họa gật gật đầu, "Tốt, tốt, tốt, nói xong chưa, nhanh bắt xe đi về, ngày mai còn đi làm, ngoan, ngoan, đi làm thật chăm chỉ, sau này còn nhờ cậu nuôi tôi đấy!"

"Ừm, tôi muốn nuôi Ỉn nhà tôi, cả đời, cả đời." Văn Kiên hoan hô vang dội.

Đình Trọng nở nụ cười, có một loại thư thái lâu rồi không thấy chạy dọc thân thể.

Văn Kiên rất vui vẻ, hắn mãi mãi giống như một đứa nhỏ không lớn, hỉ nộ ái ố viết hết lên mặt.

Đình Trọng bị hắn lây nhiễm, cũng cười với hắn một hồi lâu.

Văn Kiên trừng mắt nhìn, liền há miệng để lộ một hàm răng trắng nõn chỉnh tề.

Hắn nói, "Ỉn, có thể hay không, hôn một chút?"

Mặt Đình Trọng dại ra.

Văn Kiên dùng ngón cái và ngón trỏ chụm lại thành một khoảng thật nhỏ, "Chỉ một chút, một chút thôi, tuyệt đối chỉ là một chút."

Đình Trọng bị hắn đùa nở nụ cười, nghĩ nghĩ, anh thoáng ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Văn Kiên cao hơn anh một chút, nhưng chỉ một chút như vậy cũng đủ đả kích tự tôn nam tính của anh, anh và Văn Kiên hôn môi nhất định phải hơi ngẩng đầu. Bất mãn dừng lại ở một giây đôi môi mềm mại hạ xuống, Văn Kiên hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, xua tan buồn bực trong lòng Đình Trọng.

Anh ngửi thấy mùi rượu trên người Văn Kiên, lại không cảm thấy quá khó chịu, tay chạm vào khuôn mặt anh của Văn Kiên hơi phát run.

Anh cảm giác được Văn Kiên rất cẩn thận, giống như sợ cái hôn tốt đẹp này bị phá hỏng, bị ghét bỏ.

Cho nên không dám hôn quá sâu, chỉ tiếp xúc nhợt nhạt.

Đình Trọng lại cảm thấy nhiều năm như vậy đây là cái hôn lãng mạn nhất của mình.

Nếu đây là phim thần tượng, lúc này chắc sẽ có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, cảnh vật xung quanh có lẽ cũng đều xoay tròn xung quanh hai người bọn họ.

Bọn họ nhắm hai mắt, cả hai cảm nhận được hô hấp của nhau.

Tất cả tuyệt vời đến mức khiến cho Đình Trọng không muốn trở lại hiện thực.

Bước ra một bước này, anh có lẽ sẽ tìm được nơi mình vẫn luôn truy tìm?

Chỉ tiếc, có một người không nghĩ vậy.

Đêm khuya, một chiếc xe thể thao chạy qua con đường này, người trên xe vừa mới cùng bạn bè uống rượu giải sầu trở về, mở cửa sổ muốn hít thở không khí.

Gã nhìn thấy ven đường có hai người đang ôm hôn, tầm mắt anh nhìn về hướng khác.

Xe vừa mới đi qua, trong đầu gã dường như có một sợi dây đứt phựt.

Gã quát to một tiếng dừng xe.

Bạn của gã bị gã dọa, sợ tới mức phanh gấp, thân xe theo quán tính lay động một chút, đang muốn mắng chửi người, Gã ngồi ở ghế phó lái đã mở cửa xe lao ra.

Bạn của gã sửng sốt, chờ đến lúc kịp phản ứng đuổi theo, đã thấy gã như phát điên đuổi tới ven đường.

"Đình Trọng!"

Gã nghẹn một hơi vọt tới bên cạnh hai người đang ôm hôn kia, theo đà mà đá vào sau lưng một người trong đó một cái.

Đình Trọng chỉ cảm thấy sau lưng đột ngột đau nhức, anh kêu thảm một tiếng bổ nhào vào trên người Văn Kiên.

Còn không đợi anh hiểu rõ đây là tình huống gì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người nào đó giận không kiềm được.

"Đình Trọng, con mẹ nó cậu thiếu đàn ông như vậy sao, ở trên đường tùy tiện kéo một người đàn ông hôn môi, cậu có biết xấu hổ hay không?"

Giọng nói này rất quen, Đình Trọng không cần quay đầu lại. Thậm chí không nghe thấy giọng nói này, người đối xử với anh như vậy, trên đời này có lẽ cũng chỉ có người kia.

Đình Trọng xoa xoa xương sống như bị gã đá gãy, đau đến mức nhăn mặt. Mẹ nó, quá xui xẻo, khó khăn lắm tìm người đàn ông giải miệng thèm cũng bị gã nhìn thấy.

Nhìn thấy thì nhìn đi, thử hỏi gã có tư cách gì đá anh một cái?

Tiến Dũng là người đàn ông của anh? Anh sao lại không biết, có ai đến giải thích coi. Vì sao làm như là anh ở sau lưng hắn ngoại tình, đồ chó đẻ, tốt nhất xương sống của ông đây không có việc gì, nếu có vấn đề tuyệt đối phải đến nhà gã kiếm một khoản.

Đồ! Khốn! Nạn!

Văn Kiên cũng bị tình huống này làm mơ hồ, còn một chút cảm giác say cũng bị bừng tỉnh. Hắn đỡ không nổi Đình Trọng, nổi giận đùng đùng chất vấn Tiến Dũng, "Cậu là ai, làm cái gì vậy?!"

Đình Trọng thật muốn mắng Văn Kiên một câu: cậu là heo à, nhìn không ra đây là gây sự sao, nói cái quái gì nữa, đánh!

Đình Trọng rốt cuộc không dám mắng ra, chỉ đặt ở trong lòng ngẫm lại, ánh mắt phẫn hận như dao từng cái bắn đến trên người Tiến Dũng.

Tiến Dũng chưa bị khiêu khích đã một bụng lửa còn chưa phát ra được, chợt nghe tên gian phu kia nói, ngọn lửa trong lòng cứ như gặp xăng, nổ bùm một tiếng.

"Làm gì?! Mày lấy tư cách gì dám động vào cậu ta, dám trêu đến cậu ta! Bố đây băm mày ra!"

Tiến Dũng vung nắm tay, nổi cơn điên vung về phía mặt Văn Kiên.

Văn Kiên đẩy Đình Trọng ra, hiểm hiểm tránh thoát cú đấm này. Tiến Dũng còn muốn đánh tiếp, bị Đông Triều từ phía sau lưng bắt lấy bả vai ngăn cản.

"Tiến Dũng, mày làm gì vậy, mau dừng tay, dừng tay!"

Tiến Dũng không để ý tới khuyên can của hắn, liều mạng giãy dụa, đôi mắt bốc lửa trừng Văn Kiên.

"Buông tay cho tao, buông tay! Mày là cái đồ súc sinh, mày dám động vào cậu ta, đi chết đi!"

Đông Triều căn bản không biết gã đang nổi điên cái gì, sức lực lớn đến mức hắn khó giữ nổi.

Đình Trọng gắt gao nắm chặt hai nắm tay, mạnh mẽ hô lên một tiếng. "Tiến Dũng!"

Thần kỳ là, tiếng gầm giận dữ này của anh khiến Tiến Dũng dần dần yên tĩnh, thở hổn hển, ánh mắt hung ác nhìn anh.

Chờ đến lúc xác định gã yên tĩnh trở lại, Đông Triều lúc này mới dám buông tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn người lên tiếng tìm kiếm một lời giải thích.

Nói là say rượu sau phát điên cũng quá kỳ lạ đi!

Đông Triều nhéo mắt mấy cái, lại nheo mắt mấy cái nữa, người nọ là...

"Đình Trọng?"

Đông Triều vẫn nhớ rõ anh ta, người một thời gian trước bị Tiến Dũng chỉnh thảm.

Sao lại gặp được dưới tình huống này, Đình Trọng này rốt cuộc đắc tội Tiến Dũng cái gì, khiến gã nửa đêm còn lao xuống xe đến đánh người.

"Này, rốt cuộc, là xảy ra chuyện gì?"

Đình Trọng liếc hắn một cái, đem tầm mắt đặt về trên người Tiến Dũng, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?" Nói cho cùng anh cũng là một tục nhân, bị người ép phải hỏi một vấn đề không thể tục hơn.

Biết rõ không có trả lời, Đình Trọng vẫn muốn hỏi.

Muốn thế nào?

Vấn đề này quả thực làm Tiến Dũng muốn cười, gã muốn thế nào Đình Trọng còn không hiểu sao? Gã đã theo sau mông người ta tám mười ngày, người ta còn không biết gã muốn gì?!"Tôi muốn thế nào? Đình Trọng, cậu giỏi, cậu nói cho tôi biết, cậu muốn thế nào, không đùa chết tôi thì không được sao?"

Cả cười lạnh Đình Trọng cũng lười, trên đời này có một số người, vĩnh viễn nói chuyện điên đảo trắng đen.

Rốt cuộc ai chơi đùa ai? Tình cảm của anh bị người ta đùa bỡn một vố lớn, còn làm bị thương tâm tình của đại thiếu gia người ta? Hóa ra là Đình Trọng anh sai?

Buồn cười!

Văn Kiên đi đến bên cạnh Đình Trọng, đỡ anh, "Trọng, người này là ai?"

Tiến Dũng ngứa mắt sự thân mật của hai người, mặt mày nhăn nhúm, "Mày cách xa cậu ta ra!" Ánh mắt đối diện với Đình Trọng, ngoại trừ hận còn có rất nhiều tình cảm nói không nên lời, "Cậu không phải luôn miệng nói yêu tôi sao, tình cảm đồng tính luyến ái rẻ mạt như vậy hả, quay đầu là có thể cùng người đàn ông khác lăn cùng một chỗ, Đình Trọng, hay lắm hay hay lắm!"

Đông Triều xem như nghe hiểu một chút, thì ra đây là người đàn ông của Đình Trọng! Cũng không đúng, vậy thì liên quan đéo gì đến Tiến Dũng! Sao lại phát hỏa lớn như thế?

Đình Trọng không muốn nhiều lời với gã, nói thêm cũng là vô nghĩa, anh giương mắt nhìn Đông Triều, "Cậu ta uống nhiều quá, anh đem cậu ta đi đi!"

Tiến Dũng nói: "Cậu cho là tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao? Đừng mơ mộng hão huyền, Đình Trọng, cậu muốn cùng hắn phải không? Được, vậy cậu với hắn đi chết đi, tôi sẽ cho phép cậu."

Đình Trọng nhịn, lại nhịn, nhẫn nhịn nữa, cuối cùng không nhịn được. "Tiến Dũng, đừng khinh người quá đáng! Đùa giỡn tôi lâu như thế vẫn chưa đủ?! Chỉ vì đấm cậu một cú, còn muốn tôi lấy mạng ra đền??? Tôi cho cậu biết, Trần Đình Trọng tôi cái gì cũng không có, chỉ có cái mạng rách này, có giỏi thì cậu lấy đi, lấy không được tôi còn thân thiết với người đàn ông này hơn. Tôi không những muốn thân mật với hắn, còn cùng hắn hôn môi, lên giường, cậu có bản lĩnh hằng ngày cứ đến bắt, tôi cho cậu xem GV miễn phí!"

Thùng thuốc nổ Tiến Dũng dễ dàng bị mấy câu của Đình Trọng châm, may mắn Đông Triều phản ứng nhanh tiến lên chặn gã kéo về phía sau.

Tiến Dũng bị Đông Triều ôm lấy từ phía sau, gã chỉ có thể đá mạnh vào không khí phía trước mấy đá, khàn cả giọng quát, "Trọng Ỉn, cậu lặp lại lần nữa, đ*t con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa xem. Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, tôi gặp một lần đánh một lần, Bùi Tiến Dũng tôi nói được thì làm được!"

Trần! Đình! Trọng!

Trần! Đình! Trọng....!

Tiếng rống giận của Tiến Dũng bị gió đêm hè thổi bay, chiếc xe thể thao gây chú ý vội vàng biến mất trên đường.

Đình Trọng trừng người đi xa, cúi đầu mắng một tiếng đồ điên, xoay đầu lại liền đối diện với ánh mắt dò hỏi của Văn Kiên.

Đình Trọng tức giận, "Cậu cũng cút! Muốn nghe giải thích ngày mai lại liên hệ."

Khóe mắt Văn Kiên mang ý cười nhìn chăm chú vào anh, "Những gì cậu nói là thật sao?"

Đình Trọng nhướng mày trừng hắn, "Cái gì?"

Khóe miệng Văn Kiên cười càng tươi, Đình Trọng nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia đáng khinh, "Cậu nói, cậu nói muốn lên giường với tôi, có thật không?" Đình Trọng vô lực nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không cút, tôi không đảm bảo sẽ không đánh cậu."

Văn Kiên tủi thân, "Không có xe mà!"

Đình Trọng mãnh liệt mở mắt ra, hét lớn: "Cút, dùng chân chạy đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro