Chương 43 : Đổi Đối Tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rau muống rửa xong còn chưa cho vào chảo, điện thoại lại vang lên, Đình Trọng vừa nhìn liền thấy, là Văn Kiêm gọi tới.

Đình Trọng hít sâu một hơi, tiếp điện thoại, "Alo!"

"Đang ở đâu vậy?" Giọng Văn Kiên không có sự vui vẻ bình thường, lộ ra vài phần nghiêm túc quỷ dị.

"Ở nhà, đang nấu cơm."

"Đi ăn cơm đi, tôi mời."

"Tốt vậy? Cậu phát tài?""Còn không phải nhờ phúc của cậu, Trọng Ỉn, cậu được lắm, ra tay cũng không gọi tôi một tiếng? Để cho tôi cũng sảng khoái một chút."

Đình Trọng cười, "Cậu biết rồi à."

Văn Kiên thở dài một tiếng, "Buổi sáng Thành Chung gọi điện cho tôi, hắn đã nhờ người gửi một trăm triệu tới tài khoản của tôi. Còn nói cậu... Đình Trọng, cậu không sao chứ?"

Đình Trọng đi ra khỏi phòng bếp, dựa vào trên ghế sa lông, ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt ấn đường. "Không có chuyện gì."

Đầu kia điện thoại yên tĩnh một hồi lâu mới nói tiếp, "Đình Trọng, ra đây đi, tôi muốn gặp cậu!"

Đình Trọng đồng ý xong cúp điện thoại, đứng dậy cầm ví cùng chìa khóa, đổi giày, mở cửa, đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa.

Vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt ưu thương, trong bàn tay rủ bên người còn cầm di động.

"Văn, Văn Kiên?"

Đình Trọng kinh ngạc nhìn hắn, "Sao cậu lại ở đây?"

Ánh mắt Văn Kiên nhìn anh phức tạp, thật lâu sau vẫn không phản ứng.

Đình Trọng nói, "Cậu làm sao vậy, có chuyện gì lớn đâu chứ?"

Văn Kiên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn, trong ánh mắt kia cất giấu chút tình cảm mà anh không dám hiểu rõ.

Đình Trọng cúi đầu, ánh mắt lóe lên, "Thôi, đừng nói gì nữa, tôi với cậu không phải anh em sao? Chút chuyện ấy, cũng nên mà. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ..."

Đình Trọng nói còn chưa dứt lời, cả người đã bị kéo vào một cái ôm rắn chắc.

Mắt Đình Trọng trợn to, hô hấp ngưng trệ, hai tay treo giữa không trung không biết nên đặt ở chỗ nào. Văn Kiên ôm chặt anh, cánh tay ra sức xiết chặt, dán lên khuôn mặt ấm áp của anh, hắn nói: "Đình Trọng, đừng làm cho tôi, đừng làm cho tôi, lại yêu cậu lần nữa, được không?"

"Tôi gần như đã quên, đã đem cậu đặt ở nơi đáy lòng không sờ thấy được, rõ ràng đã cất giấu rất tốt, rõ ràng đã không để cho nó ló đầu ra, nhưng, cậu, rốt cuộc vì sao cứ phải lôi nó ra? Đình Trọng, tôi thật sự, thật sự muốn làm bạn bè với cậu. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Những lời nói bên tai làm Đình Trọng hết sức kinh ngạc, từ miệng Văn Kiên nói ra, lại dịu dàng đến mức không biết làm sao.

Đình Trọng thả lỏng chân mày nhíu chặt, chậm rãi rũ mi mắt, lúc này đây, anh không biết nên nói gì mới đúng.

Bữa tối giải quyết ở nhà hàng gần đó, đó cũng là bữa tối nặng nề nhất trong suốt thời gian anh và Văn Kiên quen biết.

Kêu một két bia, Đình Trọng chỉ lo uống, Văn Kiên cũng uống cùng anh, thức ăn trên bàn lại động tới rất ít.

Đình Trọng nói: "Cậu cùng Thành Chung kia, đã thật sự chặt đứt rồi? Cắt sạch sẽ?"

Văn Kiên nói: "Ừm, chuyện đã thành như vậy, còn có thể không thôi sao?"

Đình Trọng nói: "Thích gì ở hắn chứ, chỉ biết tiêu tiền của cậu, chỉ là một kẻ lừa đảo nho nhỏ cũng không nhìn ra."Văn Kiên nói: "Thôi đi, cậu đừng khinh bỉ tôi, đã đủ buồn bực, người đã ba mươi tuổi còn thành ra như vậy."

Đình Trọng nói: "Tôi cũng chẳng tốt hơn cậu bao nhiêu."

Văn Kiên không nói chuyện, rượu lại uống càng nhiều.

Từ tiệm cơm nhỏ đi ra đã là mười một mười hai giờ tối, trên đường không còn người, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe gào thét chạy qua.

Đêm hè nóng nực, không có lấy một ngọn gió, Đình Trọng đi phía trước, Văn Kiên lung la lung lay đi theo phía sau.

Đột nhiên nổi cơn nghiện thuốc lá, Đình Trọng rút thuốc từ trong túi quần ra, xoay người hỏi Văn Kiên, "Muốn hút không?"

Văn Kiên khoát tay, đầu hắn vẫn còn choáng váng, ánh mắt cũng không mở ra nổi.

Mấy ngày hôm nay vẫn luôn bận việc trong công ty, không rảnh nghỉ ngơi, hơn nữa nhờ trận say rượu này, hắn cũng đem mọi chuyện phát tiết.

Đi đến ven đường, Đình Trọng nhìn về đầu kia đường, lúc này cũng không thể lái xe.

Văn Kiên cúi đầu, thân hình lảo đảo, Đình Trọng thật sự sợ giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống.

"Không biết uống còn uống nhiều như vậy!"

Văn Kiên cười hắc hắc hai tiếng, cổ họng ấp úng nói: "Trọng, hôm nay tôi rất vui, rất rất vui!"

Đình Trọng liếc hắn một cái, "Đừng say khướt nữa!"

Văn Kiên vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, bước lên hai bước kẹp lấy Đình Trọng, nằm úp sấp trên lưng anh, Văn Kiên nói: "Honey, tôi từng kể cho cậu về mối tình đầu chưa?"

Đình Trọng cắn răng mắng: "Nặng chết, cút ngay!" Anh cũng không có tâm tình hơn nửa đêm còn đi nghe câu chuyện mối tình đầu chua rụng răng của người nào đó.

Văn Kiên không để ý đến kháng nghị của anh, vẫn chơi xấu nằm ì trên lưng anh, chậm rãi đều đều nói về câu chuyện mối tình đầu với hắn mà nói là sầu triền miên.

"Mối tình đầu của tôi ấy à, ở cách vách nhà tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng đi học, cùng ngồi chung một cái bô, cùng làm hết tất thảy chuyện xấu. Mười bảy tuổi, năm học phổ thông ấy, cậu ta nói cậu ta thích tôi, sau đó, hôn tôi. Khi đó, tôi cũng thích cậu ta, tôi thích cậu ta lắm. Không bao lâu, chúng tôi đến với nhau. Khi đó có cảm giác có thể làm bất kỳ chuyện gì vì cậu ta, thậm chí vì cậu ta mà chết cũng được. Nhưng cậu ta, cậu ta rất kỳ quái, vừa nói yêu tôi, rất yêu tôi, cùng tôi làm những chuyện không nên làm, lại vừa vui vẻ nói thương yêu với mấy nữ sinh khác. Tôi hỏi cậu ta rốt cuộc muốn thế nào. Cậu đoán cậu ta nói gì không, cậu ta hỏi tôi muốn thế nào nữa, cậu ta nói hai nam sinh ở cùng nhau, không phải cũng chỉ là vui đùa một chút, chơi đùa coi như xong, còn có thể thế nào, chẳng lẽ còn có thể kết hôn sinh con? Đó là mối tình đầu của tôi đó, thời gian tốt đẹp nhất của chúng tôi, mười bảy tuổi, đã bị tên khốn nạn nào phá hủy sạch sẽ."

Động tác hất tay hắn của Đình Trọng dừng lại, tiếng nói của Văn Kiên mềm nhẹ khiến người ta đau lòng.

"Người đàn ông thứ hai là bạn đại học năm ba của tôi, đệt, tôi sao lại có thể thích một bạn học chứ! Hắn chụp ảnh tôi ngủ, cậu đoán hắn giải thích với tôi thế nào, hắn nói mỗi ngày đều muốn nhìn thấy dáng ngủ của tôi, đặc biệt mê người, đặc biệt có cảm giác. Hắn quấn lấy tôi nửa năm, rốt cuộc tôi đáp ứng hắn. Những ngày kia tôi trải qua cũng rất vui vẻ, mỗi ngày hắn chiều chuộng tôi như chiều chuộng trẻ con, làm cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, hắn nói hắn sẽ đối tốt với tôi cả đời, chỉ cần tôi làm một chuyện là được, đó là vĩnh viễn thương hắn. Nói rất êm tai phải không? Tôi cũng bị hắn mê hoặc, đến thời điểm thanh tỉnh mới cảm thấy thống khổ muốn chết. Tình yêu của hắn không duy trì được hai năm, hắn yêu một người khác, trẻ tuổi hơn tôi, mê người, gợi cảm hơn. Hắn khóc, sám hối với tôi, nói người kia mới là tình yêu đích thực của hắn, là tình yêu cuối cùng trên đời này của hắn, muốn tôi buông tha hắn, tha thứ cho hắn. Haizz, thật mẹ nó cẩu huyết."Đình Trọng nhẹ giọng gọi hắn, "Văn Kiên."

Văn Kiên nhắm mắt lại, tựa vào tấm lưng ấm áp, trong mắt có dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

"Từ đó về sau, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi nghĩ, trên đời này làm gì có yêu đương gì, đều là trò lừa phỉnh người. Cho nên, tôi có người đàn ông thứ ba thứ tư, tôi bị người ta lừa cũng lừa người khác, nhớ rõ có lần cặp với một đứa nhỏ kém tôi bảy tám tuổi, cậu ta vừa mới lên đại học, nhà rất nghèo. Nhưng cậu ta rất mê luyến tôi, thậm chí đem tiền học phí đưa cho tôi, chỉ vì tôi nói tôi thích một cái đồng hồ. Ha ha... đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của cậu ta, trong suốt đến nỗi có thể soi rõ tất cả những dơ bẩn trong con người tôi. Tôi đem tiền kia ném vào mặt cậu ta, nói một câu chia tay, thay đổi số di động, cứ thế chặt đứt liên hệ. Thành Chung, Thành Chung khiến tôi cảm thấy rất giống cậu ta, rất xinh đẹp, thật đơn thuần, cho dù đơn thuần kia là giả vờ, tôi cũng muốn lừa gạt mình. Những số tiền cho Thành Chung kia, cũng là một loại ý tưởng ấu trĩ mua an lòng. Đình Trọng, cả đời tôi vẫn không thoải mái. Đình Trọng, cậu nói xem người như chúng ta, còn có thể tìm được một người làm bạn thật lòng sao?"

Đình Trọng cũng muốn hỏi những lời này, người như bọn họ, thật sự có thể tìm được bạn sao? Có phải là, ngay cả việc ôm loại ý nghĩ này cũng là buồn cười?

Trên đời này, có mấy người chú Câm chú Trương, trên đời này, lại vĩnh viễn không thiếu những người như Thành Chung hay Tiến Dũng.

Đến cuối cùng, có thể còn có một chỗ nào đó để cho người như bọn họ hô hấp?

Sai lầm rồi sao? Không thể thay đổi tính hướng của mình là sai lầm của bọn họ sao?

Đình Trọng nhấp nhấp môi, áp chế những buồn khổ không ngừng bốc lên trong lòng, xoay người.

Anh thoáng đẩy Văn Kiên ra, giương mắt nhìn hắn thật rõ ràng.

Văn Kiên có một gương mặt xinh đẹp, làn da trắng, lông mi dài mà cong, nếu trẻ hơn mấy tuổi, ăn diện một phen, người qua đường có lẽ sẽ còn nhầm hắn là phụ nữ.

Văn Kiên như vậy cũng có ngày già cả. Ba mươi tuổi, không phải quá lớn, nhưng trái tim bọn họ đã già cả rồi.

Văn Kiên cũng muốn có một gia đình, có một người yêu biết nóng biết lạnh, có một người về nhà cùng ăn bữa tối.

Bọn họ có mục tiêu giống nhau, nhưng bọn họ vẫn chưa từng đi cùng nhau.

Thời gian, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Anh, cũng muốn thử thay đổi.

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ của Văn Kiên, thong thả lại nghiêm túc mà nói, "Văn Kiên, chúng ta đều không còn nhỏ, cậu thu liễm tính tình chơi bời của mình, tôi cũng thử thay đổi, chúng ta, thử lại một lần."

Ánh mắt Văn Kiên nửa híp chậm rãi trợn to, không thể tin được mà nhìn anh. Sợ mình uống quá nhiều nên ảo thính, hắn thử thăm dò hỏi một câu, "Vừa rồi, cậu có nói gì không?"

Đình Trọng cười, điếu thuốc đã đốt vẫn luôn kẹp trên tay, nhẹ thở một vòng khói, nói không chịu trách nhiệm: "Không nghe thấy coi như tôi chưa nói cũng được."Văn Kiên nhíu mày, cẩn thận, gằn từng tiếng nói: "Cậu có phải, có phải hay không..."

Đình Trọng nói: "Phải."

Văn Kiên trừng lớn hai mắt, miệng cũng hơi mở ra, khó có thể tiêu hóa quả bom Đình Trọng vừa thả xuống.

Cậu ta nói, cậu ta nói, chúng ta, thử lại một lần.

Người đàn ông hắn thầm thích trong lòng nhiều năm nói với hắn, chúng ta, thử một lần.

Văn Kiên có chút kích động, hắn vừa khóc vừa cười mà hét to vài tiếng, Đình Trọng lo lắng hắn đánh thức những người sống ở khu dân cư đối diện, hoảng hốt bịt miệng hắn.

"Thôi đi, nửa đêm phát điên cái gì, muốn bị người ta ném trứng gà à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro