Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước ngày mang binh đi xuất chinh, Cố Thịnh Minh tới tìm ta. Trên tay cầm một bình nhỏ màu trắng, nói ta đem quân lệnh đưa cho hắn, hắn sẽ đưa bình thuốc giải này cho ta.

Đó là thuốc giải độc cho cha mẹ ta!

"Cố Thịnh Minh! Tại sao ngươi lại hạ độc cha mẹ ta?" Ta phẫn nộ rút kiếm từ bên hông kề lên vai hắn ta.

Khi ta rút kiếm ra thì thuộc hạ của hắn cũng rút kiếm.

Cố Thịnh Minh hướng về phía thuộc hạ quát lớn: "Lui xuống."

"Thái tử..." Thị vệ một mực trung thành, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

"Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi!" Ta động kiếm, ra vẻ muốn giết hắn, nhưng hắn lại nhếch mép nhìn ta, không có một chút lo lắng.

Nhớ tới những việc hắn đã làm với ta kiếp trước, nỗi hận trong lòng ta trở nên mạnh mẽ đến mức hận không thể đem hắn chém thành từng mảnh.

"Tống Yên, ta không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại không thích ta, trước kia nàng vẫn nói phải gả làm vợ ta, vì sao đột liên lại thay đổi?" Hắn nhìn ta với vẻ mặt khẩn thiết.

Ta không muốn nói chuyện vô ích với hắn nên trực tiếp nói: "Đưa thuốc giải cho ta!"

"Trừ phi nàng gả làm vợ ta và đưa quân lệnh cho ta. Nếu không thì cứ trơ mắt mà nhìn cha mẹ nàng từ từ chết đi."

"Cố Thịnh Minh!" Ta không thể nhịn được nữa chỉ muốn trực tiếp động thủ, bỗng nhiên Đường Lịch vội vã chạy tới chặn kiếm của ta, "Tống tiểu thư, vương gia bảo ta nói với người, đừng tự mình động thủ, ngài không muốn người bẩn tay."

Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Lịch, ta mới giật mình nhận ra, thiếu chút nữa ta đã trúng gian kế của Cố Thịnh Minh.

Hắn cố ý khiêu khích ta chính vì muốn ta làm hắn bị thương, sau đó đổ tội cho ta, làm ta bị buộc tội vì đã giết hắn, tiếp theo lấy lệnh bài của ta.

Nhìn thấy Đường Lịch, sắc mặt Cố Thịnh Minh chợt biến.

"Người đâu!" Thị vệ bên cạnh hô to, vừa dứt lời, Đường Lịch trực tiếp một kiếp đâm xuyên tim hắn, quay đầu nói với Cố Thịnh Minh: "Thái tử điện hạ, vương gia của chúng ta mời ngài đến quý phủ một chuyến."

Cố Thịnh Minh nhíu chặt mày.

Hẳn là hắn không nghĩ tới, người của Cố Yến Tầm sẽ giúp ta.

Thực ra một năm này, Cố Thịnh Minh dây dưa với ta không ít lần, nếu như không mượn chuyện của Tống Lăng để đến bái phỏng xin lỗi, thì cũng giả vờ tình cờ gặp ta, ý đồ lôi kéo ta và cha.

Cha và ta mềm cứng gì cũng không ăn, cuối cùng hắn còn uy hiếp, nói nếu còn dám làm càn thì cuối cùng sẽ không cho chúng ta có kết quả tốt.

Hắn cho rằng người mà ta thích là ca ca của Phó Thanh Thanh, nên gần đây vẫn nhắm vào Phó gia. Hắn căn bản không thể ngờ, người ta thích là Cố Yến Tầm.

Nhìn thấy Đường Lịch giết chết thủ hạ của hắn, lại mời hắn đến phủ, Cố Thịnh Minh hiển nhiên có chút luống cuống.

"Đường Lịch, ai cho ngươi lá gan dám giết người của ta!" Hắn trừng lớn hai mắt nhìn Đường Lịch, rống giận.

Muốn gọi người đến hộ giá, cuối cùng phát hiện, người hắn xắp xếp xung quang đã sớm bị người của Cố Yến Tầm giải quyết. Hiện tại xung quanh đều là người của Cố Yến Tầm.

"Ngươi... ngươi và Cố Yến Tầm... các ngươi..."

Đường Lịch không cho hắn cơ hội nói chuyện, vươn tay và nói: "Thái tử điện hạ, mời đi bên này."

Ta muốn đi theo nhưng Đường Lịch lại cho người trực tiếp đưa ta trở về phủ tướng quân. Ý tứ rất rõ ràng rằng Cố Yến Tầm sẽ giải quyết việc này, ta đừng nhúng tay.

Ta rất thức thời trở về phủ tướng quân, trong lòng lại thấp thoáng càm giác bất an.

Cảm thấy rằng mọi thứ quá thuận lợi rồi, dường như có chỗ nào đó không đúng...

Đặc biệt là ngày hôm sau, ta vừa mang binh đi ra ngoài thì phía tiền tuyến truyền tin đến nói, địch quốc không có phái binh tới, không những vậy còn cố ý viết thư, nói rằng rất yêu mến quốc gia của ta, không có ý định gây chiến.

Cuối cùng còn viết một câu: "Chúc hai nước hữu nghị trường tồn."

Ta: "..." Có lẽ nào tin tức ta nghe ngóng mấy tháng nay không chính xác, Cố Thịnh Minh và địch quốc không đạt thành thỏa thuận.

Hoặc là Cố Thịnh Minh muốn hãm hại ta nên cố ý cho người thả ra tin tức này, làm cho ta buông lỏng cảnh giác, cuối cùng đánh ta trở tay không kịp.

Ta cảm thấy hẳn là vế sau, cho nên vứt thư đi, trực tiếp truyền lệnh: "Tiếp tục tiến về phía trước!"

Nhưng mà lúc này, Ngọc Nhi ra roi thúc ngựa chạy tới, nói ta quay trở về.

Ta không tưởng tượng được kết quả này vậy mà lại xảy ra -- hoàng đế băng hà.

Hoàng đế bị hoàng hậu hạ độc chết, Cố Yến Tầm bắt hoàng hậu ngay tại hiện trường.

Chứng cứ Cố Thịnh Minh mưu phản Cố Yến Tầm cũng đã nắm giữ, mà sở dĩ địch quốc không xuất quân cũng là kiệt tác của Cố Yến Tầm.

Rốt cuộc ta cũng biết được vấn đề nằm ở đâu.

Ta cưỡi ngựa một đường thẳng về cung, ngay cả y phục của tường quân cũng không kịp thay ra, khi nhìn thấy Cố Yên Tầm thì hắn đang xử lý hậu sự của hoàng thượng.

Hắn đứng nơi đó, cả người dường như tỏa sáng, thật rạng rỡ. Nhưng bỗng nhiên ta lại cảm thấy có chút xa lạ.

Ta đứng ở xa xa nhìn hắn, không có lại gần, cũng không cùng hắn nói chuyện. Mãi đến khi hắn và các đại thần bạc bàn xong việc thì hắn mới chậm rãi đi về phía ta.

"Yên Nhi thực xin lỗi, không nói trước cho nàng những việc này, quả thật ta cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy."

Ta nhíu nhíu mày, do dự một hồi lâu mới nói: "Chàng cũng nằm mơ giống ta, đúng không?"

Hắn cũng trùng sinh, cho nên mới biết được tất cả mưu kế của Cố Thịnh Minh, biết hoàng hậu sẽ giết hoàng đế, cũng biết được nhược điểm của địch quốc, biết tất cả những chuyện ta làm...

Cũng nhớ rõ, kiếp trước ta từng tổn thương hắn sâu sắc như vậy.

Hắn không trả lời câu hỏi của ta, mà vươn tay vuốt vuốt tóc ta, sau đó từ bên hông lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho ta: "Thuốc giải của cha mẹ chúng ta, ta đã lấy được từ trong tay của Cố Thịnh Minh."

Cha mẹ chúng ta...

Bốn chữ này làm mũi ta như nghẹt đi.

Hắn thật sự không thèm để ý đến đến những chuyện ngu xuẩn ta đã làm kiếp trước sao?

"Cố Yến Tầm..." Ta hé môi, nghẹn ngào gọi hắn.

Hắn vươn tay ôm lấy ta, kề bên tai ta và nói: "Kia là mơ, không phải thật, mọi thứ bây giờ mới là thật."

Hắn vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.

"Nói cho ta biết, nàng muốn xử trí Cố Thịnh Minh thế nào.

"Rút gân róc xương hắn đi..." Kiếp trước hắn đối xử với ta thế nào thì kiếp này ta trả lại như vậy, "đừng để hắn chết quá nhanh, ta muốn hắn sống càng lâu càng tốt."

"Được." Hắn xoa xoa đầu ta, kẽ cười nói: "Yên Nhi của chúng ta yêu ghét rõ ràng, là một tiểu tướng quân hay ôm hận."

Ta ngước mắt nhìn hắn: "Vậy còn chàng?"

Hắn nhìn ta và nói: "Ta cũng ôm hận, vậy nên muốn nàng dùng cả đời để bồi thường."

Cổ họng ta nghẹn ngào: "Được."

-- Kết thúc --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro