chương 5 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lông mày Nhạc Tương Phỉ nhíu lại, thu hết tất cả gương mặt và động tác mờ ám của hai người trẻ tuổi này vào mắt.

Bà nhìn Nhạc Hiên Lam lớn lên, dĩ nhiên cũng biết Trương Linh Ngọc ngây ngốc ở lại bên cạnh anh như thế nào.

Nhìn vòng tròn cuộn thành một vòng lớn, có đi như thế nào cuối cùng cũng không chạy thoát. Nhạc Tương Phỉ không khỏi cảm thấy vui mừng, Tiểu Linh là một cô gái tốt, nếu hai người họ muốn ở cùng nhau, bà nhất định sẽ vui mừng tác thành.

Chỉ là Ngũ Kha Phương kia có chút khó giải quyết, chắc chắn bà ấy sẽ trở thành trở ngại lớn nhất và duy nhất cho đôi vợ chồng son này.

Nhạc Tương Phỉ trầm ngâm, trong lòng nghĩ, thân là trưởng bối duy nhất của Hiên Lam, bà phải giúp họ một tay mới được…

“Cô quyết định nhận Tiểu Linh làm học trò.” Cắt ngang đôi vợ chồng son vẫn không ngừng tranh cãi, Nhạc Tương Phỉ nói.

Nhạc Hiên Lam gởi con mèo ngốc nhỏ của nhà anh cho Nhạc Tương Phỉ, liền đến phim trường.

“Vậy nhờ đến cô ạ, cháu đi trước.” Trước khi anh đi lại không nhịn được xoa tóc của Trương Linh Ngọc, “Ngoan ngoãn chờ tớ đến đón cậu.” Anh nói xong, rất nhanh hôn một cái lên má cô.

Nhạc Tương Phỉ tìm nhà thiết kế tóc và thợ trang điểm, quyết tâm thay đổi Trương Linh Ngọc chưa bao giờ biết trang điểm.

Ngũ Kha Phương là dòng máu lai giữa Trung và Pháp, Linh Ngọc được di truyền ngũ quan sắc sảo và vóc người thon dài từ bà ấy, chỉ là thiếu phần xinh đẹp và tự tin hơn Ngũ Kha Phương, Nhạc Tương Phỉ phát hiện Trương Linh Ngọc vốn là một hòn ngọc chưa được mài dũa.

Trải qua mấy tiếng huấn luyện đặc biệt, từ chỗ của Nhạc Tương Phỉ học được dáng đi, lễ nghi khi dùng cơm và rất nhiều thứ, màn đêm rất nhanh đã buông xuống, Nhạc Hiên Lam đang trên đường đến đây, lòng của Trương Linh Ngọc tràn đầy khó chịu và lo lắng.

“Cô nghĩ con đi thay quần áo đi, về nhà ngủ sớm một chút.”

Nhạc Tương Phỉ chọn cho cô một chiếc váy ngắn liền thân, mặc dù càng tôn thêm cặp đùi thon dài xinh đẹp của cô, nhưng cũng để lộ tất cả vết hôn trên vai và cổ của cô, nhìn khuôn mặt tươi cười mập mờ của Nhạc Tương Phỉ và thợ trang điểm, quả thật Trương Linh Ngọc muốn tìm một cái lỗ chui vào. 

Thẹn thùng, mắc cỡ muốn chết đó! Cô căn bản không dám mặt như vậy trước vậy ở trước mặt Hiên Lam, hai người họ chính là anh em từ cấp 2, anh em sẽ mặc như vậy trước mặt anh em sao?

Nhạc Tương Phỉ kéo cô lại.

“Cô biết những gì con làm cho nó, cho nên con càng phải để ánh mắt của nó không rời khỏi con được, đổi lại nó sẽ theo đuổi con.”

“Nhưng......” Cô vẫn lùi bước, cho tới bây giờ Hiên Lam đều chỉ gọi cô là con hổ nhỏ, mèo ngốc nhỏ, hôm nay muốn cô lả lơi đưa tình trước mặt anh, cô càng muốn lại càng không có lòng tin, “Vẫn là bỏ đi ạ, cậu ấy sẽ cảm thấy rất kỳ quái, còn có thể cười con học vợ của người khác mặc váy.”

“Phụ nữ quan trọng nhất chính là tự tin, phụ nữ không có tự tin, ngày thường có xinh đẹp cũng vô dụng.”

“Con sẽ không!”

Giống như người cô và Hiên Lam, còn có mẹ của cô, từ nhỏ bọn họ đã ưu tú, nhất định trở thành người tiêu điểm, nhất định không biết một con vịt xấu xí bi thảm thế nào! Từ bé, cô đã lớn lên dưới hình bóng của em gái và mẹ, cùng là một cái váy, em gái mặc vào mãi mãi đẹp hơn cô, ngay cả ban đầu Hiên Lam cũng vừa thấy đã yêu Oánh San…

Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đáng thương không có người yêu, cuối cùng dứt khoát ôm cây cột bên cạnh, quyết định một lát mặc kệ Nhạc Tương Phỉ kéo sống kéo chết như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài gặp Nhạc Hiên Lam.

“Làm cái gì vậy?” Nhạc Tương Phỉ thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó ánh sáng trong mắt bà chợt lóe, cười nói, “Thật ta trước đây cô đã dạy rất nhiều cô gái nông thôn, từ nhỏ đến lớn họ đều là vịt con xấu xí, chỉ là con biết tại sao sau này họ đều trở thành người mẫu không?”

“Tại sao?” Chẳng lẽ bà muốn nói, bà quen biết thẩm mỹ viện, chuyên biến mục nát thành thần kỳ?

“Bởi vì cô biết ma pháp đấy!” Nhạc Tương Phỉ cười hiền lành giống như Thánh mẫu, “Con nghĩ thử xem? Nếu con đã là học trò của cô, cô cho con kiến thức cũng là việc nên làm.”

Hai gò má của Trương Linh Ngọc đỏ ửng, mắt sáng ngời nhìn Nhạc Tương Phỉ.

Trên đời này thật sự có ma pháp sao? Nhưng nếu như không có, sao bà dạy ra nhiều người mẫu thế giới thế? Hơn nữa bà cười hiền lành như thế, nụ cười vừa rồi hoàn toàn khác với ma nữ, chắc không phải là gạt người đâu!

“Con muốn xem không?” Nhạc Tương Phỉ cười dịu dàng hơn, quả thật như sắp phát ra ánh sáng thiêng liêng.

Trương Linh Ngọc gật đầu như giã tỏi.

“Đi theo cô.” Nhạc Tương Phỉ dứt lời, xoay người đi về phía cửa, Trương Linh Ngọc tò mò đi theo.

“Con đi ra ngoài, ma pháp phải sử dụng đất trống có ánh trăng chiếu lên.” Mở cửa chính ra, Nhạc Tương Phỉ nói.

“Ồ!” Trương Linh Ngọc sửng sốt một chút, đi ra khỏi nơi ở của Nhạc Trương Phỉ.

“Phanh” một tiếng, cửa chính ở sau lưng Trương Linh Ngọc khép lại.

“Ah?”

“Ha ha ha......” Ống nói điện thoại truyền đến tiếng cười y hết my nữ của Nhạc Tương Phỉ, “Cô gái ngốc, trên đời này làm gì có ma pháp?” Thật là một cú lừa ngoạn mục, ha ha ha…

“Cô...... Cô......” Một hồi lâu, Trương Linh Ngọc cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cô cô gạt người! Vậy mà bà có thể lộ ra vẻ mặt như Thánh mẫu nói dối lừa cô!

“Con ngoan ngoãn đợi ở cửa chờ Hiên Lam đi, khoảng năm phút nữa nó sẽ đến! Đừng chạy lung tung, khuyên con ngoan ngoãn đứng ở chỗ có vẻ an toàn.” Nhạc Tương Phỉ nói xong thì trở lại trong phòng, bà dặn quản gia và người giúp việc đứng sau cửa lớn nhìn máy theo dõi, chỉ cần có người khả nghi đến gần Trương Linh Ngọc, quản gia và người giúp việc sẽ cầm gậy đánh bóng và chổi xông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro