Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người ăn xong, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở lại trường học. Hai người không quan tâm đến ngôn luận trên mạng, Vương Nhất Bác đã hiểu rõ không cần vì những người không quan trọng, khiến người trong nhà thực sự lo lắng cho mình. Cho nên cậu tận lực không nhìn tới ngôn luận trên mạng, bước vào phòng học như bình thường.

Buổi tối tan học, vẫn chưa thấy Tiêu Chiến đến đón mình, hầu như Tiêu Chiến không để mình đợi hắn, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho Tiêu Chiến.

Trong lúc chờ Tiêu Chiến trả lời điện thoại, ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua thứ gì đó, Triệu Tứ khuôn mặt dữ tợn giơ lên một cái bình nhỏ đi về phía mình, Vương Nhất Bác không khỏi mở to mắt rất nhanh lui về sau.

Vì là giờ tan học, học sinh đông nhất. Vương Nhất Bác lùi về phía sau, đụng phải mấy người, những người kia lập tức bất mãn bắt đầu phàn nàn, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì, vội vàng xoay người ôm những người đứng phía sau đẩy bọn họ ngã nhào, trong miệng hét lớn: "Mọi người mau tránh ra!"

Do sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người không kịp phản ứng. Tuy nhiên, Triệu Tứ lại không chút cố kỵ cầm chất lỏng không rõ nguồn gốc hất lên người Vương Nhất Bác, những người ở gần Vương Nhất Bác đột nhiên hét ầm lên.

Mà Vương Nhất Bác lập tức nghe được âm thanh "xì xì xì" và có mùi khét.

Triệu Tứ thấy Vương Nhất Bác bị thương, lập tức cười điên cuồng: "Không phải mày dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này gả cho phú hào sao? Nếu không có khuôn mặt này mày sẽ như thế nào! Hahahahaha!"

Vương Nhất Bác là mục tiêu chính của Triệu Tứ, tự nhiên trên người cậu bị dính nhiều nhất, phần cổ lộ ra ngoài lập tức một hồi đau nhói. Vương Nhất Bác đau đến hừ lạnh một tiếng, một giây sau trong đám đông đang hoảng loạn truyền đến tiếng hét kinh hoàng của Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác!"

Triệu Tứ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, Vương Nhất Bác nghe rõ ràng được tiếng xương gãy.

Tiêu Chiến bước ra khỏi đám đông muốn ôm Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại hét lên, "Đừng chạm vào em!"

Tiêu Chiến dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Nhóc con?"

Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ra, sau đó nhìn Tiêu Chiến nói nhỏ: "Trên người em đều là axit sulfuric, anh đừng chạm vào em."

Tiêu Chiến cũng không để ý ôm Vương Nhất Bác, vành mắt đỏ bừng dùng tay áo cẩn thận giúp Vương Nhất Bác hút axit sulfuric trên cổ, âm thanh mang theo run rẩy lại đau lòng nói: "Nhóc con, có đau không? Có ổn không?"

Vương Nhất Bác đẩy hắn ra nói: "Tay của anh."

Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, tay của Tiêu Chiến đã nhìn thấy một mảng lớn xương trắng, Vương Nhất Bác hai mắt đỏ bừng: "Anh đừng lo lắng cho em."

Bắt Tiêu Chiến mặc kệ Vương Nhất Bác, chuyện này còn khó hơn lên trời. Tiêu Chiến bất chấp mọi thứ ôm Vương Nhất Bác lên, chạy nhanh đến bãi đậu xe, Tiêu Chiến có chút hoang mang lo sợ nói, "Nói lời ngu ngốc gì vậy? Nhóc con, đừng sợ."

Quần ngoài của Vương Nhất Bác cũng bị dính rất nhiều axit sulfuric, nhưng đã bị cậu đạp bỏ, Tiêu Chiến động tác nhanh chóng để Vương Nhất Bác lên xe, chạy đến bệnh viện.

Thật may mắn bây giờ vẫn còn là đầu xuân, Vương Nhất Bác mặc rất dày, nơi bị thương cũng chỉ ở cổ và sau tai, Tiêu Chiến khẩn cấp xử lý cũng rất hữu dụng. Vương Nhất Bác bị bỏng không nghiêm trọng, ngược lại là tay của Tiêu Chiến bởi vì trong lúc quá hoảng sợ dính không ít, hơn nữa lại là một đường lái xe đi, khiến một phần da trên tay bị rớt ra.

Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống đã nói: "Xử lý cho anh ấy trước."

Tiêu Chiến lại ấn Vương Nhất Bác xuống, "Xử lý cho em ấy trước."

Bác sĩ không ngần ngại xử lý vết thương cho Vương Nhất Bác. Từ trước đến nay Vương Nhất Bác rất sợ đau, khi bác sĩ xử lý vết thương cho cậu, cậu đều nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống không kêu đau, nhưng trên trán lại toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Tiêu Chiến được một y tá khác xử lý sạch vết thương, nhìn bạn nhỏ nhà mình đau như vậy, hắn nói khẽ: "Nhóc con, đau thì kêu lên."

Vương Nhất Bác nghiến răng lắc đầu nói: “Không đau.” Nhưng trong mắt lại đẫm lệ.

Nhìn bạn nhỏ nhà mình đau đớn như vậy, Tiêu Chiến càng đau lòng hơn, trong lòng ngực tràn đầy phẫn nộ đối với Triệu Tứ, lửa giận hừng hực không ngừng cọ xát.

Nhưng Vương Nhất Bác lại đặt tay lên bụng mình hỏi: "Bảo bảo... bảo bảo không sao chứ?"

Bác sĩ lắc đầu nói: "Yên tâm, không sao."

Vết thương trên tay của Tiêu Chiến băng bó dễ dàng hơn, tự nhiên vết thương rất nhanh được xử lý. Khi hắn nhìn thấy vết thương của Vương Nhất Bác bắt đầu đỏ lên, đau lòng nói: "Thật xin lỗi, nhóc con."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến nói: "Không trách anh, cũng may anh không có ở đó."

Bây giờ Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, may mắn lúc ấy Tiêu Chiến không có ở đó, nếu không hắn sẽ liều mạng bảo vệ mình, vết thương trên người sẽ còn nhiều hơn thế.

Tiêu Chiến đau lòng nhìn Vương Nhất Bác: "Nhóc con ngốc."

Nhìn thấy vết thương của Vương Nhất Bác, ngược lại Tiêu Chiến cảm thấy tay mình không đau lắm, trái tim hắn còn đau hơn, từ khi nhìn thấy vết thương của Vương Nhất Bác tâm Tiêu Chiến không dám buông xuống.

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười trấn an nói: "Thật sự không đau."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác muốn trấn an mình nên mới nói lời này, một người thiện lương như vậy, tại sao xã hội này có thể tàn nhẫn với cậu như thế chứ?

Tóc của Vương Nhất Bác cũng bị dính một chút axit sulfuric, được bác sĩ dùng kéo cắt bỏ, lập tức giống như bị chó gặm, thực sự rất đáng yêu. Nhìn lại Tiêu Chiến bởi vì lo lắng hai mắt đỏ hoe, càng nhìn càng đáng thương.

Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác, nhưng nhìn bàn tay bị quấn đầy băng gạc của mình, lập tức thu tay lại nói: "Rất nhanh sẽ ổn thôi."

Về phần Vương Nhất Bác, bác sĩ đã tiến hành thay băng lần cuối. Sau khi vết thương của cả hai người được xử lý tốt, bác sĩ cẩn thận nhắc nhở một số vấn đề, mới để phu phu son rời đi.

Lúc đi ra ngoài Tiêu Chiến theo thói quen muốn kéo Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại tránh né, cậu nhẹ giọng nói: "Bác sĩ đã dặn, tay của anh không được cử động lung tung."

Tiêu Chiến đành phải bỏ tay xuống, bắt taxi cùng Vương Nhất Bác về nhà. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, vụ việc bạn học tạt axit sulfuric trước cổng trường Đại học X đã gây xôn xao trên mạng xã hội.

Phóng viên phỏng vấn một nữ sinh bị thương, nữ sinh kia vẻ mặt ủ rũ nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, ỷ thế hiếp người cho nên bị người ác ý trả thù! Ngược lại làm hại người vô tội như chúng tôi!"

Phóng viên bị câu trả lời mơ hồ của nữ sinh làm cho bối rối, vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng nữ sinh kia đã đi xa.

Bởi vì buổi trưa mẹ Vương rời đi đã tìm đến đài truyền hình địa phương, trực tiếp tức giận mắng Vương Nhất Bác bất hiếu. Cũng bởi vì Tiêu Chiến phải đi xử lý chuyện này, cho nên mới đến muộn.

Hai người không trở về nhà mình, Tiêu Chiến cân nhắc bây giờ hắn và Vương Nhất Bác đều là thương binh, ngược lại bắt taxi trực tiếp trở về Tiêu gia.

Sau khi vào nhà, ba mẹ Tiêu nhìn thấy hai người bị thương đều sợ hãi, Tiêu Chiến tự trách nói: "Đều tại anh, nếu anh đón em sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện."

Vương Nhất Bác lại trấn an: "Triệu Tứ nổi điên làm sao có thể trách anh chứ?"

Tiêu Chiến nói: "Bởi vì anh gây áp lực cho nhà trường đuổi học hắn."

Nghe Tiêu Chiến nói lời này, Vương Nhất Bác giật mình, chẳng trách mấy ngày nay cậu không gặp Triệu Tứ, mà hai người bạn cùng phòng khác cũng luôn trốn tránh cậu. Thì ra Triệu Tứ bị đuổi việc, cho nên mới điên cuồng trả thù mình.

Tiêu Chiến nhắm mắt, hối hận nói: "Có lẽ anh nên cẩn thận hơn."

Mẹ Tiêu bất mãn nói: "Con trai, con muốn làm gì người khác mẹ mặc kệ. Nhưng con không thể đưa Nhất Bác vào chỗ nguy hiểm, con không thể làm như vậy. Nhìn đi, vết thương đầy mình, may mắn người không sao, nếu có chuyện không may xảy ra thì phải làm sao?"

Ba Tiêu cũng phối hợp: "Đúng vậy, con biết rõ người kia là tên điên, phải tìm vệ sĩ để bảo vệ Nhất Bác mọi lúc."

Mẹ Tiêu hiểu con trai mình, nhìn vẻ mặt hối hận của con, mới thấy lúc đó hắn tự tin đến mức nào: "Mẹ không biết nên hỏi con như vậy là tốt hay không tốt, có đôi khi con quá tự tin, con nhìn đi, chính tự tin của con ngược lại hại Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn ba mẹ Tiêu thay phiên mắng Tiêu Chiến, không nhịn được nói: “Không phải, nếu Triệu Tứ không bị đuổi học, Chiến ca lại không có ở đó con sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa hắn còn ở trong trường sẽ càng dễ ra tay."

Lý do nói như thế, nhưng làm sao Tiêu Chiến có thể chấp nhận. Hơn nữa, ba mẹ nói đều đúng, mình đã quá tự tin mới tạo thành như bây giờ. Bé heo con của hắn thật vất vả mới nuôi được một ít thịt, hiện tại lại phải chịu khổ như thế này. Tâm Tiêu Chiến càng đau.

(Hết chương 26)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro