Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Bonie

Bị Tô Dật nháo một hồi, Tống Giai Nhân nhất thời cũng không có tâm tình ăn cơm, cùng Diệp Ngọc thương lượng đem thời gian đổi đến giữa trưa ngày mai, trở lại ký túc xá liền mê man mà ngủ say.

Ngày hôm sau Tống Giai Nhân đúng giờ xuất hiện ở nhà ăn, Diệp Ngọc đã tới rồi.

Ngay lúc ấy sau lưng anh lấy ra một con gà, Tống Giai Nhân ngốc ngốc: "Cậu ăn cơm thích tự đem theo nguyên vật liệu à?"

Diệp Ngọc dở khóc dở cười, "Cậu không cảm thấy con này thích hợp để nấu cơm à?"

Tống Giai Nhân nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc nói: "Con này cùng với con lúc trước bị mẹ tôi đem đi hầm canh đều giống như đúc, cậu ở đâu tìm được?"

"Trại nuôi gà."

Vậy cách thức này ngược lại tình cờ trùng hợp cùng với Tô Dật.

Nhớ tới Tô Dật, Tống Giai Nhân hơi hơi có chút thất thần, liền nghe được Diệp Ngọc ôn nhu nói: "Giai nhân, cậu muốn hay không thử xem cùng tôi hẹn hò?"

Màn thổ lộ này thật sự có chút thình lình, Tống Giai Nhân cười gượng hai tiếng, nói: "Cậu không có việc gì lại đùa kiểu này?"

"Tôi là nghiêm túc." thanh âm Diệp Ngọc trầm đi, "Ngày hôm qua chuyện cậu cùng Tô Dật, tôi đều nghe thấy hết cả. Cậu nếu không thích Tô Dật......"

"Không có không thích." Tống Giai Nhân đánh gãy lời anh nói, như là nhớ lại cái gì, lo chính mình cười rộ lên, "Tôi thậm chí không biết chính mình lúc nào thích cậu ấy, chính là thời điểm cậu ấy nói muốn tôi làm bạn gái, tôi thật sự rất vui vẻ.

"Tôi kỳ thật rất nỗ lực để đủ tư cách làm bạn gái. Tôi đi nghe nhạc kịch, đi xem sách nước ngoài, tôi tưởng chính mình cố gắng làm mọi thứ để xứng đôi với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy giống như không cần. Ngay cả khi tôi thức cả đêm để dệt khăn quàng cổ cho cậu ấy, nhưng chờ đến khi trên cổ cậu ta nổi lên mấy chấm hồng sau này tôi mới biết được, Tô Dật té ra là bị dị ứng với lông dê.

"Dường như tôi vẫn luôn cũng không biết cậu ấy yêu hay thích cái gì. Chúng tôi trong lúc đó quan hệ luôn luôn bất hòa, cậu ấy biết tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, chính là tôi lại một chút cũng không hiểu biết cậu ấy. Nhiều lúc tôi cảm thấy cậu ấy vẫn luôn chiều theo ý tôi, cậu ấy có lẽ, cũng không cần tôi."

Cho nên cô mới có thể nói chia tay, nói rời đi, cô đem anh đẩy đến rất xa, cũng chỉ là sợ, sợ làm chậm trễ anh.

Chính là tưởng tượng đến khi Tô Dật vì cô mà từ bỏ đi cơ hội tốt, Tống Giai Nhân liền rất tự trách.

Tô Dật lúc nào cũng tỏa sáng, chỉ là có cô ngăn cản anh.

"Tô Dật, cậu đều nghe được hết đi?" Diệp Ngọc bỗng nhiên cầm lấy điện thoại không biết lúc nào đặt lên bàn, Tống Giai Nhân ngẩn ra, liền thấy Diệp Ngọc đem điện thoại đưa cho cô, "Cậu ta có chuyện muốn cùng cậu nói."

Tống Giai Nhân mới vừa nghe di động, liền nghe được Tô Dật nhàn nhạt nói: "Tống Giai Nhân, em thật sự mới là người tự cho mình là đúng."

Tống Giai Nhân lại ngẩn ra, giương mắt liền nhìn đến ngón tay Diệp Ngọc chỉ trước mặt gà mái, "Đã quên nói cho cậy, gà này cũng là do Tô Dật chọn, nghe nói tìm hơn nửa tháng, ổ gà loạn như vậy, chân cậu ta còn bó thạch cao...... Cậu ta hẳn là, so với tôi càng thích cậu nhiều hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro