Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bonie

Ăn xong cơm chiều, bóng đêm phía sau dần dần tới, các thành viên dứt khoát ngủ lại gia đình nông dân.

Tống Giai Nhân ban đêm bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh, bởi vì nhà nông chỉ có nhà vệ sinh công cộng,cô liền đứng dậy mơ mơ màng màng đi tìm WC. Không bao lâu nghe được một tiếng chó kêu, cô nhất thời sợ tới mức tỉnh ngủ, nương theo ánh trăng mới miễn cưỡng thấy rõ trước mặt là một con chó. Nó nhe răng trừng mắt nhìn cô, phảng phất giây tiếp theo liền xông lên cắn người.

"Bình tĩnh một chút nào, ta chỉ là đi ngang qua thôi." Tống Giai Nhân cho rằng nó đem chính mình trở thành một tên trộm vào đêm khuya, nhẹ giọng trấn an lui về phía sau một bước, ai ngờ con chó lại theo sát tiến lên, hướng về phía cô kêu một tiếng.

Tống Giai Nhân rốt cuộc cũng nhịn không được, một bên chạy một bên la hét cứu mạng, đi qua một cái vách núi lòng bàn chân liền trượt, cả người lăn xuống, thẳng đến khi đụng vào một cục đá mới dừng lại.

Bóng đêm mờ mịt, Tống Giai Nhân đến tột cùng nhìn lại chính mình cũng không biết là đang ở nơi nào, bên người lại không có di động, lúc này trên trời lại cố tình nổi gió lên mưa nhỏ tí tách , mang theo gió thu lạnh bên người, rét đến nổi tâm cô đều lạnh đi một nửa.

"Tô Dật!." Ma xui quỷ khiến như thế nào, trong đầu Tống Giai Nhân bỗng hiện lên khuôn mặt Tô Dật.

Cô nhớ lại khi còn nhỏ bởi vì lớn lên mập , ở trong trường học bị không ít nam sinh đem làm trò cười. Cô tức giận liền đi tới đánh bọn họ, kết quả bị chủ nhiệm lớp gặp được giáo huấn một trận.

Khi đó cô đã vì giảm béo chịu đựng hai tuần không ăn đồ ăn vặt, chủ nhiệm lớp không phân biệt trắng đen gì cả phê bình, rốt cuộc làm cho cô tủi thân tới cực điểm, thừa dịp bảo vệ cửa không chú ý liền lén chạy ra ngoài trường học giải sầu.

Cô một mình ở trên đường cái lang thang đi mà không có mục tiêu, nhanh chóng liền lạc đường. Cô thế mới nghĩ lại mà sợ, đi ở trên đường vừa đi vừa khóc, cuối cùng vẫn là Tô Dật tìm được cô, dùng đôi tay vụng về mà thay cô lau nước mắt, ôn nhu nói: "Giai Giai đừng sợ, tớ tới rồi đây."

Thiếu niên ngữ khí non nớt, Tống Giai Nhân lại nghe đến ấm áp trong lòng, nước mắt liền chảy nhiều hơn.

Tô Dật càng thêm hoảng loạn, mang theo cô trở lại trường học, không đợi chủ nhiệm lớp phản ánh liền túm lấy nam sinh khi dễ cô hung hăng đánh tới.

Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức mời phụ huynh, hai người liền đứng ở bên ngoài phòng học. Tống Giai Nhân nhìn Tô Dật khuôn mặt tinh xảo đen mặt, đau lòng nói: "Đồ đần!"

Tô Dật lại không tức giận, ngược lại an ủi cô nói: "Một lát nữa khi ba mẹ tới cậu liền đem chuyện này đẩy hết lên người tớ, tớ da dày, không sợ."

Lúc ấy trên không trung cũng mưa nhỏ rí rách rơi như thế này, lời thiếu niên nói lại tựa như cầu vồng sau cơn mưa chiếu rọi vào đáy lòng Tống Giai Nhân, vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ cô.

Nghĩ tới đó, chóp mũi Tống Giai Nhân đau xót, quay lại hiện tại bây giờ, không biết Tô Dật lúc này còn có thể hay không tìm được cô.

Chính là đang nghĩ như vậy, trong rừng cây liền truyền đến giọng nói của Tô Dật, Tống Giai Nhân kích động đáp lại nói: "Tôi ở chỗ này!"

Rất nhanh, Tô Dật liền nghe theo giọng nói xuất hiện, trong tay anh cầm đèn pin, nhìn đến phía sau cô nhanh chân chạy tới, nhíu mày nói: "Đã trễ thế này lại chạy loạn cái gì? Cậu có biết......"

Lời trách cứ đang nói ra tới miệng đột nhiên lại dừng, Tô Dật chợt thấy trên người trầm xuống, đôi tay Tống Giai Nhân vòng lấy cổ anh, ngữ khí nức nở nói: "Cậu như thế nào bây giờ mới đến?"

Giọng cô trong trẻo mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nhu nhược lại có chút mềm mại, bên tai Tô Dật nghe được hình như có chút ngứa . Anh lại không nỡ trách cứ cô một câu, ôn nhu giải thích nói: "Nếu không phải do Vượng Tài dẫn đường, tôi chỉ sợ còn không có nhanh như vậy tìm được cậu."

"Vượng Tài? Ý cậu nói là con chó kia?" Tống Giai Nhân cả giận, "Nếu không phải nó, tôi đi WC sao có thể lạc đường?"

Tô Dật cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, bật cười nói: "Vượng Tài là người trong thôn cố ý lưu lại dẫn đường bên ngoài cho chúng ta."

Sở dĩ, nó vừa rồi như vậy là muốn đem cô đi WC sao?

Tống Giai Nhân cảm thấy có chút xấu hổ, lại nghe Tô Dật hỏi: "Cậu bây giờ có thể đi được không?"

Tống Giai Nhân lúc này mới phát giác chân mình đã tê rần, hướng anh lắc lắc đầu. Tô Dật thở dài, đứng dậy rồi cuối người ôm ngang cô lên.

"Giai Giai." Tô Dật bỗng nhiên mở miệng, như là thử hỏi, "Chúng ta hẹn hò được không?"

Phút chốc mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, Tống Giai Nhân dựa vào ngực Tô Dật, có thể cảm nhận được khi anh nói những lời này tim lại đập nhanh hơn, trong lòng không hiểu sao đột nhiên nổi lên một trận rung động.

"Để tôi suy nghĩ thêm." Cô nói xong lời này liền dúi đầu vào ngực Tô Dật, sau đó lại nghe được trên đỉnh đầu mình truyền đến một tiếng cười khẽ.

Giây tiếp theo, nước đọng trên mặt đường khiến cho lòng bàn chân Tô Dật trượt đi, hai người lại cùng nhau lăn xuống.

"Hiện tại phải làm sao bây giờ?" Thật vất vả mới dừng lại, Tống Giai Nhân cảm thấy tuyệt vọng thật sâu sắc, cô đột nhiên cảm thấy mình hôm nay xui đến mức không nên ra cửa.

"Chờ Vượng Tài đi tìm người khác tới cứu chúng ta đi." Tô Dật cười khổ xoa xoa cô đang loạn một cái

Editor đã xong 4 chương rồi nhá ~ còn 6 chương nữa là hết truyện nên tớ sẽ cố gắng xong sớm :vv hy vọng mọi người ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro