10.TẬP TRUNG LÀM NHIỆM VỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 2~~~ HIỆN TẠI: Gồm các sự việc có trong bản gốc của tác giả Chiffon-Cake.

Lời kể của Forth.

Năm học đầu tiên làm sinh viên khoa Kỹ thuật đã trôi qua nhanh chóng. Tôi thực sự thắc mắc rốt cuộc tôi đã làm gì trong những ngày đó tới nỗi không còn biết khái niệm ngày tháng là gì nữa cả. Tới khi nhận ra, chúng tôi đã bắt đầu đến với năm hai rồi.

Chúng. Tôi. Không. Còn. Là. Sinh. Viên. Năm. Nhất. Nữa!!!

Haha!! Chúng tôi có nên ăn mừng vì bây giờ đã là một phần của đội huấn luyện chứ không phải là những miếng thịt tươi ngon chờ các đàn anh cấu xé??

Thật tuyết vời khi nghe người khác gọi anh, mặc dù tôi vẫn còn những đàn anh/ đàn chị khóa trên nữa. Những đứa trẻ năm nhất đó trông như những chú cún con luôn nhìn chúng tôi bằng đôi mắt ướt đầy sợ hãi.

Chúng tôi có từng như thế à?? Có lẽ.

Chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia góp sức cùng với các đàn anh đàn chị khóa trên cùng dạy dỗ bọn trẻ. Nhưng, đương nhiên, chỉ đùa thôi!! Chúng tôi hứa sẽ không lạm dụng quyền hạn đâu. Chúng tôi chỉ đang cố dọa sợ mấy em một chút để giúp các em ấy đi vào kỉ luật nhanh thôi.

"Chào buổi sáng, năm nhất. Tôi là Tae. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với các cô các cậu kể từ bây giờ!!"

Các bạn hẳn đang thắc mắc tại sao lại có một người khác đang giới thiệu bản thân với vai trò đàn anh giáo dục khi lúc trước tôi có nói anh Kong, đàn anh giáo dục của năm trước đã chọn tôi là người tiếp nối đúng không?? Tôi đã là một phần của đội huấn luyện, tuy nhiên, tôi sẽ là đàn anh giáo dục ở năm ba. Anh Tae được chọn bởi đàn anh của anh Kong. Đó là cách mọi thứ diễn ra.

Từ ngày này qua ngày khác, chúng tôi thể hiện quyền lực của mình ra mỗi khi những sinh viên đó không nghe lời anh Tae. Chúng tôi quát mắng và nhìn chằm chằm theo dõi các em năm nhất để ngăn cản những hành động tồi tệ của mấy em ấy. Tôi không thể ngừng so sánh vì có lẽ, chúng tôi vào năm ngoái cũng giống các em ấy vậy. Các đàn anh cũng đã quát mắng chúng tôi như thế. Khi chúng tôi cúi gằm đầu ngồi dưới chân các anh, chúng tôi cũng ghét những thứ mà các anh ấy đang làm với chúng tôi vậy... Tuy nhiên, bây giờ là trong hoàn cảnh khác rồi, tôi thấy mình như đang vặn cổ những đứa nhóc hỗn xược này. Mấy đứa chúng nó đang ngang nhiên thể hiện ra là chúng nó không quan tâm tới buổi họp cổ động này đây.

"Cậu!!! Sao cậu lại sử dụng điện thoại!!? Cậu không có chút tôn trọng nào với đàn anh của cậu hay sao??" Anh Tae hét vang cả phòng luôn.

Nếu như tên nhóc này mà không dừng lại, chúng tôi sẽ gặp rắc rối ngay trong ngày đầu tiên luôn đó. Vì anh Tae nổi tiếng là một người cực kì nóng tính.

"Đứng dậy và đưa điện thoại đây!!" Cậu nhóc kia không làm theo "Tôi nói cậu đứng dậy và đưa điện thoại đây!!!"

Anh Tae sắp bùng nổ rồi đó. Những người bạn trong ban huấn luyện nhìn nhau như thể họ biết, cũng như tôi biết thôi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu như nó xảy ra, vậy thì sẽ biến thành thảm họa luôn. Cho nên, chúng tôi phải hành động trước đã.

Vì tôi đứng gần cậu nhóc đó nhất, tôi xung phong đi tới và đứng trước mặt cậu ấy. Tên nhóc này đã dám phá phách, quấy rối ngay từ ngày đầu tiên rồi. Nó hướng mắt lên nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khó chịu khi tôi đưa bàn tay về phía trước cậu ấy.

"Đưa điện thoại cho tôi nhanh lên trước khi tôi buộc phải lấy nó từ cậu" Tôi yêu cầu với giọng điệu nghiêm túc nhất.

Cậu nhóc này tiếp tục liếc nhìn tôi... Cho tới khi nó đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay tôi. Nó chẳng giống như đã bị dọa sợ gì cả khi tôi nhìn nó. Tôi nhận ra rằng, cách tôi yêu cầu nó chẳng có chút nghiêm túc nào cả. Nhiều người đã thấy điều đó... Kể cả tên nhóc đang đứng trước mặt tôi đây. Nhưng, cậu nhóc này đưa điện thoại cho tôi, chắc bởi vì đã nhận ra được lỗi khi biểu cảm trên mặt cậu ta thay đổi, nói như vậy có lẽ đúng hơn.

Tôi liếc tới bảng tên trước ngực nó trước khi quay lại đứng bên cạnh anh Tae và đưa điện thoại cho anh ấy.

"Cậu chỉ có thể lấy lại được nó nếu như cậu chạy xong được 100 vòng xung quanh phòng tập này. Nếu như cậu không làm được... bạn cậu chắc chắn có thể..."

Nhưng anh Tae không cần phải nói hai lần hay yêu cầu tất cả mọi người cùng chạy đâu vì tên nhóc kia đã đứng dậy và bắt đầu chạy rồi.

Tên nhóc này đang nghĩ cái quái gì vậy??

Tôi không biết liệu có phải nó quá mức tự tin vào bản thân khi nghĩ nó có thể làm được điều đó, hay nó chính là một tên ngốc chính hiệu khi đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của chúng tôi. Dù là lý do nào giữa hai điều đó, cậu nhóc này cũng đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây rồi. Nhưng điều khôi hài chính là, cậu nhóc này có một cái tên cực kì giống con gái.

Mingkwan.

(Mingkwan: Người hoặc vật được yêu thích và tôn trọng)

Anh Tae lớn tiếng với những sinh viên năm nhất khác, những người đang nhìn chằm chằm vào cậu nhóc kia.

Mặc dù là như vậy, chúng tôi đều đang háo hức muốn biết đây, liệu anh ấy sẽ dậy dỗ cậu nhóc này như thế nào khi bên trong cậu nhóc kia chính là một tâm hồn táo bạo.

Và nó đã chứng tỏ rằng nó có thể hoàn thành chạy 100 vòng sân trước khi anh Tae giải tán việc họp cổ động. Nó cũng nhướng mày lên như thể là muốn thách thức đàn anh giáo dục của chúng tôi ấy.

Chuyện này bắt đầu lan truyền khắp nơi trong khoa chúng tôi, thậm chí còn lan sang cả các khoa khác nữa. Tôi thật thắc mắc anh Tae sẽ giải quyết chuyện này như thế nào vì nó giống như một cái tát mạnh trên mặt anh ấy luôn đó. Trong buổi họp mặt buổi tối, biểu hiện của anh ấy nhìn như là muốn làm thằng nhóc đó thất bại, muốn phá hủy nó ấy... Nhưng tôi không nghĩ đây là ý tưởng tốt đẹp gì cả. Điều này chẳng công bằng gì đối với nó...

Dù sao thì, tôi cũng chẳng có cơ hội để nghĩ nhiều về nó, bởi tôi còn đang lo lắng về cuộc thi thường niên mà mọi người luôn mong đợi. Cuộc tìm kiếm Trăng và Sao mới của trường. Là đại diện năm ngoái của khoa cũng như là người đã đoạt giải Á quân trong cuộc thi, tôi có nhiệm vụ đào tạo Nam khôi của khoa Kỹ thuật trong năm này, cũng như các em nam khôi khác nữa. Chủ tịch khoa chúng tôi đang trong quá trình chọn lựa Trăng và Sao của khoa. Anh ấy chắc sẽ phải trải qua một quãng thời gian khó khăn đây, vì năm nay chúng tôi có quá nhiều sinh viên đẹp trai và xinh xắn đăng ký trong khoa này mà. Dù là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ được gặp vào ngày mai thôi.

"Anh!!"

Ai đó đã gọi tôi từ đằng sau khi tôi đang đi bộ về phía bãi đỗ xe. Tôi quay người lại để nhìn xem đó là ai. Là Mingkwan đó.

Giờ đã là tối muộn rồi!! Tại sao nó còn ở đây??

Nó vái chào tôi khi nó đến gần. Tôi cũng vái chào lại. Thật thắc mắc sao nó lại ở đây lúc này và thay đổi cách cư xử nữa.

"Em xin lỗi vì những gì em làm lúc trước ạ" Nó nói.

Vậy có nghĩa là nó cũng biết cách xin lỗi hở??

"Bạn em... Nó nhắn tin nói với em là nó cần một người để nói chuyện vào lúc đó. Nó có vẻ rất căng thẳng. Em đã muốn đi gặp nó, nhưng em lại không thể vì đàn anh nói chúng em không được phép cho tới khi giải tán. Nó là bạn thân nhất của em. Nó không phải là dạng người có thể tự làm mọi thứ. Lúc đó em đã thấy rất tức giận bởi không thể giúp gì được cho nó"

Thằng nhóc này... Là đang giải thích cái gì vậy??

"Em xin lỗi nếu như gây ra rắc rối cho anh ạ"

Làm sao tôi có thể không tha lỗi cho tên nhóc này khi nó nhìn rất chân thành với lời xin lỗi này được cơ chứ??

"Chuyện đó ổn mà. Tao hiểu rồi. Thế bạn mày có sao không??"

Nó có vẻ cảm thấy thoải mái sau khi nghe thấy những gì tôi nói, và một nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trên môi nó. Bây giờ thì nó cư xử như một thằng khùng luôn, nhưng có thể nhận thấy rằng nó có thể chiến đấu với các khoa khác dành lấy danh hiệu 'Trăng của Trường' đó. Nó có hào quang trở thành Nam khôi tiếp theo.

Chủ tịch khoa đã nhìn đến nó chưa??

"Vâng. Yo ổn rồi. Nó chỉ hoảng loạn một chút vì nhìn thấy crush thôi ạ. Hehe" Nó trả lời khi bàn tay đang gãi gãi phía sau đầu.

Tôi không thể làm gì khác ngoài cười vào người bạn của cậu nhóc này. Chúng tôi đều có những phản ứng giống nhau như vậy với người chúng ta coi là crush trong năm nhất. Tôi đã luôn phải cố thật bình tĩnh mỗi lần tôi gặp cậu ấy, nhưng, trong thâm tâm tôi lại luôn gào thét vì hoảng loạn.

Dù sao thì, tôi cũng không thể làm một người tốt mãi được. Cái đêm mà tôi nói lời tạm biệt với người ấy, người đã từng chiếm trọn toàn bộ trái tim tôi, tôi phải cố hết sức mới có thể bước đi tiếp được. Nhưng nó rất khó để trải qua khoảng thời gian đó vì tôi vẫn thường xuyên ra ngoài chơi với cậu ấy cùng những người bạn Nam khôi khác. Dù không phải lúc nào cũng thế nhưng tôi lại luôn phải giả vờ như tôi vẫn ổn và chúng tôi có thể trở thành 'bạn tốt'...

... Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được khoảng thời gian đó.

Và tôi không thể cứ tự đắm chìm bản thân quá nhiều với trái tim tan vỡ này được bởi vì có quá nhiều công việc mà các Giáo sư giao cho. Tôi chỉ sống như một sinh viên bình thường nên làm.

"Anh, em phải đi rồi. Em cần phải đến trường sớm vào sáng ngày mai."

"Hả?? Tại sao?? Nếu như tao nhớ chính xác, lớp học sẽ bắt đầu vào tuần tới mà."

Đội huấn luyện có lịch học của những sinh viên năm nhất này, để chúng tôi có thể biết được khoảng thời gian lập ra những buổi họp cổ động thường xuyên.

Một nụ cười ngại ngùng xuất hiện trên gương mặt nó thêm một lần nữa.

"Em được chọn làm Nam khôi của khoa Kỹ thuật" Nó nói.

Tôi ngạc nhiên... Nhưng cũng chẳng thực sự ngạc nhiên lắm. Như tôi vừa nói lúc nãy đó, tên nhóc này có hào quang của Nam khôi trường tiếp theo. Thật vui mà, có đúng không. Tôi sẽ là cố vấn của nó.

"Vậy, tao sẽ gặp mày vào ngày mai"

Mingkwan sững người một lúc vì những gì tôi vừa nói. Khi hiểu được ra, đôi mắt nó mở lớn và ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi.

"Anh là Nam khôi khoa năm ngoái??" Nó kêu lên.

"Sao nhìn mày có vẻ rất sốc??"

"Ồ, không... Không phải đâu anh!! Em biết anh có thể là Trăng của khoa năm ngoái. Em rất vui vì anh là người sẽ chỉ bảo cho em. Hehe"

"Tốt thôi. Ngay bây giờ, mày phải về nhà và hãy chăm sóc cơ thể mày một cách tốt nhất. Tao muốn thấy giải 'Người đẹp trai nhất' của trường thuộc về khoa Kỹ thuật của chúng ta"

"Ồ!! Anh chắc chắn sẽ thấy điều đó!! Em hứa đấy!!"

Sau đó, nó vui vẻ nói lời tạm biệt. Nó có vẻ giống một đứa luôn vui vẻ nhỉ. Tôi cá là ngày mai, khi nó nhìn thấy những Nam khôi khác, nó sẽ rút lại những gì nó nói về việc chiến thắng. Tuy nhiên, tôi lại tin rằng nó có thể làm được.

Nói về điều đó, tôi cũng phải đi rồi. Tôi còn phải tới studio của trường vào ngày mai nữa. Tôi nghe nói, nhà trường đã chi mạnh cho sự kiện này vì đã có rất nhiều người đầu tư về trường. Đó là lý do mà họ sẽ làm rất nhiều công việc PR, quảng cáo và họ cần chúng tôi giúp đỡ.

.....

"Anh Forth, anh có nghĩ rằng em sẽ thắng không??" Mingkwan hỏi tôi.

Mingkwan vẫn luôn miệng hỏi tôi như vậy từ khi nó thấy tôi tới. Nó có vẻ khá tự tin về bản thân mình mỗi khi nói chuyện cùng với các Trăng khác hay trong lúc bước đi khắp cả studio chụp ảnh, nhưng thật ra nó lại chẳng tự tin như bề ngoài chút nào cả. Nó chỉ thể hiện ra điều đó khi chúng tôi ở bên nhau thôi.

"Anh..."

"Mingkwan, mày đã chạy 100 vòng xung quanh phòng cổ động, mày còn có gan dám thách thức cả anh Tae, đàn anh huấn luyện, trước mặt bao nhiêu sinh viên như thế, và bây giờ mày nói với tao rằng mày nghi ngờ chính bản thân mình??"

"Không phải như thế đâu anh. Em chỉ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em thua cuộc thôi. Anh là Á quân năm ngoái. Nếu như... Nếu như em không được giải gì thì sao?? Những người khác sẽ nói gì về em khi chuyện đó xảy ra?? Họ cũng đều đẹp trai cả nữa!!!"

"Nhưng lại chỉ có mày suy nghĩ thế thôi. Bình tĩnh lại, Mingkwan. Bây giờ không phải là thời gian than thở như một đứa nhóc thế!!!"

"Nhưng..."

"Dừng lại. Tao biết mày có thể làm được. Dù sao thì, tao nghĩ là bạn mày đang nhìn mày đó" Tôi chỉ về một hướng.

Nó quay đầu nhìn vào hướng mà tôi chỉ. Bạn thằng Ming là Nam khôi khoa Khoa học. Tôi đã thấy hai đứa chúng nó nói chuyện với nhau khi tôi đến và thằng Ming cũng nói đây chính là người bạn nó nhắc đến tối qua. Chỉ cần một cái lướt nhìn qua bạn nó, tôi thấy đúng là em ấy cần có người chăm sóc thật. Em ấy đẹp trai, đúng, nhưng không phải dạng giống như Ming. Nên nói em ấy đáng yêu, dễ thương, xinh xắn, đẹp trai kiểu như vị Bác sĩ Man rợ kia...

M* thằng Forth!!! Mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu mày vậy chứ???

Tôi muốn hét lên cảnh cáo bản thân mình.

Ming cảm ơn vì tôi đã ngồi lắng nghe nó nói chuyện trước khi chạy tới bên cạnh bạn nó. Các nhân viên đang trang điểm cho Ming và bạn của nó, đó cũng chính là lý do em ấy đi tìm thằng Ming. Khi nó ở bên cạnh người khác, nó nhìn rất tự tin, lấy hết mọi sự chú ý của những người khác giống như là Trăng của Trường năm ngoái luôn.

Nói về điều đó, đám đông trong phòng bắt đầu la hét khi có người bước vào đại sảnh tập luyện. Đương nhiên, người có thể khuấy động tinh thần của tất cả mọi người đâu thể là ai khác ngoài Nam khôi trường mà tôi vừa nhắc tới chứ, thằng Pha, Phana Kongthanin.

Tôi cố rướn người lên để nhìn những ai đi cùng với nó, dù tôi không hiểu được lý do tôi làm như vậy nữa. Thằng Pha chỉ đi với các Trăng của khoa năm ngoái, họ vẫn thường đi cùng nhau tới đây.

Tại sao nó không tới cùng bạn nó chứ??

.

.

.

Mà tại sao tôi lại quan tâm người đi cùng nó chứ??

.

.

.

Ờm thì... chắc chắn là vì nó và băng nhóm của nó lúc nào cũng đi cùng với nhau giống như các bộ phận trên cùng một cơ thể vậy, không thể tách rời ra được.

.

.

.

Mặc kệ đi!! Tại sao tao lại nghĩ quá nhiều về chuyện này vậy hả?? Phải tập trung làm nhiệm vụ thôi.

"Forth!! Mày đứng như trời chồng ở đó làm cái quái gì thế?? Ra đây!!!"

Tôi đi ra ngồi gần mấy bạn Nam khôi năm hai của tôi

.....

Mấy đứa năm nhất được nghỉ giải lao một giờ đồng hồ trước khi tiếp tục việc chụp ảnh. Chỉ còn một chút thời gian nữa là tới giờ học buổi chiều của tôi, nên tôi ở lại đây vì studio ở khá gần khoa tôi, mặc dù bây giờ tôi chẳng làm cái gì cả. Tôi chỉ nói chuyện với Ming, với Pha và những nhân viên khác trong đoàn. Trong khi đó, thằng Pha lại đi mua sữa đá hồng khao tất cả mọi người.

Lại nói về nhiệm vụ của Nam khôi trường... Tôi thấy vui khi tôi không phải người làm những việc đó...

... Từ phía đằng xa, tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

"Pha, mày quên không mang tài liệu trả tao rồi" Người lùn nhất trong bang Bác sĩ Man rợ nói.

"Tao đưa nó cho Beam rồi mà Kit" Boss của bang, thằng Pha trả lời.

Kit và Pha quay lại nhìn người còn lại trong bang, một người với nụ cười tươi sáng và vô cùng tinh nghịch lúc này.

.

.

.

"Beam..." Kit liếc nhìn cậu ấy.

Nhưng Beam không đáp lại, chỉ cười càng rộng hơn.

"Thật tốt khi được tới đây nhìn các em Nam khôi - Hoa khôi đáng yêu này, đúng không Kit??"

"Haizz!! Tao biết mà!! Mày kéo theo tao tới đây chỉ vì mày muốn nhìn các em Sao năm nay thôi hả?? Đ*t m* mày nữa!!!"

"Sao?? Có ý kiến giề?? Tao mới là người lái xe nhé!!" Cậu ấy lại cười khi nói ra điều đó.

"Kệ m* mày!! Mày... Cái đồ bệnh hoạn..."

Kit ngồi bên cạnh Pha với đôi bàn tay đan lên ngực. Sau đó, Beam giả vờ tới gần an ủi người bạn đang bực bội của cậu ấy, nhưng khi thấy những Hoa khôi đang nhìn về phía bọn họ, cậu ấy ngay lập tức chạy tới chỗ họ nói chuyện luôn.

.

.

.

Beam chưa từng thay đổi. Và tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ không bao giờ thay đổi đâu.

Tôi quyết định ra ngoài hút thuốc để bình tĩnh lại.

Tôi đang thoải mái hưởng thụ cảm giác một mình vừa mới bình tĩnh lại được sau khi hút thuốc, bỗng một người nào đó tới hét lớn. Tôi suýt nữa đánh rơi điếu thuốc đang cầm trên tay xuống đất luôn. Sau đó, tôi nhìn qua, hóa ra là bạn của Ming.

"Này, bình tĩnh lại đi em" Tôi gọi.

Em ấy ngạc nhiên nhìn tôi.

"Uhm. Xin lỗi anh ạ. Em đã nghĩ em ở đây một mình. Em sẽ đi nếu như anh muốn"

"Không" Tôi ngăn cản em ấy khi em ấy định rời đi. Em ấy có vẻ đang gặp rắc rối gì đó. "Tao chỉ lên đây hút thuốc nhưng có vẻ mày cần ở đây hơn. Tao sẽ đi."

Nhìn biểu cảm của em ấy, có vẻ như không tin vào những gì tôi vừa nói, và em ấy cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Nhìn em ấy có vẻ khá đáng yêu khi bối rối như vậy đó.

"Mày tên Yo, đúng không??"

Em ấy gật đầu.

"Hít thở thật sâu!! Nếu ổn thì quay lại studio đi!! Mày vẫn còn phải đi chụp ảnh nữa đấy"

.

.

Nhìn em ấy như cún con bị lạc mất chủ vậy.

"Anh..."

"Forth!! Mày đang làm gì ở đây đấy?? Hút thuốc??" Là thằng Pha.

Tôi gật đầu và nói "Tao nghĩ em nó cần chút không gian"

Thằng Pha nhìn về phía đứa trẻ kia và tôi thấy biểu cảm Yo thay đổi nhanh chóng. Em ấy có vẻ tức giận khi nhìn Nam khôi của trường nhỉ.

"Ồ, ra là mày cũng ở đây. Đang tán tỉnh thằng Forth đó hả??"

Pha đôi lúc cũng thích ghẹo gan lắm. Nhưng sao nó lại cư xử thô lỗ như vậy với Yo nhỉ??

"Không phải việc của anh!!"

"Đây là việc của tao. Sao mày lại cư xử như vậy chứ?? Mày muốn sự chú ý?? Hay bố mày cắt trợ cấp rồi??"

"Pha" Tôi xen vào. Đứa trẻ kia tức giận lắm rồi. "Quay lại studio thôi. Mọi người cần chúng ta giúp đỡ. Cứ để em ấy ở trên này một mình đi"

Pha nhướng lông mày với đứa trẻ đó. Rõ ràng là nhìn hai đứa nó chẳng thoải mái gì khi ở cạnh nhau cả. Đứa trẻ kia đột nhiên lấy ví và ném tiền vào ngực Pha luôn.

"Tiền cho sữa hồng"

"Sao?? Không thích đồ miễn phí??"

"Không!!"

"Sao thế??"

"Không muốn giống người khác!!"

Tôi nhướng lông mày nghe những gì em ấy vừa nói. Mặc dù Pha không biểu hiện nhiều ra ngoài nhưng, đó cũng chỉ là vì có phải cố duy trì sự cool ngầu của một Nam khôi Trường thôi.

"Cầm lại tiền và mua kem đi thằng lùn. Cứ nghĩ là tao khao mày nhiều hơn người khác đi... Forth, mọi người muốn chút nữa đi uống, mày có muốn đi cùng không??"

Pha nói thế với Yo, người vừa bị nó gọi là 'thằng lùn' đó, rồi quay sang truyền lời mọi người với tôi.

"Ừ, tao sẽ đi."

Sau đó, tôi bỏ đi mặc kệ hai con người vẫn đang gây gổ ở phía sau. Hai người đó cũng buộc phải dừng lại dù là còn bất cứ chuyện gì chưa giải quyết xong bởi cả hai ai cũng còn công việc riêng cần giải quyết cả mà...

.

.

.

Tôi thắc mắc liệu những người bạn khác trong bang Bác sĩ của thằng Pha đã đi đâu khi nó mải bắt nạt đứa trẻ đang ở trên sân thượng. Tôi muốn hỏi nó lắm nhưng tôi không dám.

Vì tôi phải tập trung làm nhiệm vụ thôi.

**********

Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh với tên "Engineering Moon & the Crazy Doctor" của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP truyện lên bất kì trang mạng nào khác, yêu cầu nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro