Chương 32: Giao hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng là đã nóng tới mức đầu óc quay cuồng, dựa sát vào người người khác sẽ cảm thấy một luồng nhiệt xa lạ bao quanh mình, nhưng cái ôm của bà tử lại không khiến Phó Vân Anh khó chịu, nàng mơ màng ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện ra mình đang nằm trên giường của mình ở Đan Ánh Sơn Quán. Màn che trước giường đã được vén lên, cửa sổ mở rộng, tấm bình phong trong phòng cũng đã bị xếp lại, gió từ ngoài thổi vào phòng, tua rua trên mấy chiếc túi hương treo trong phòng cũng lay động theo gió. Từ trong giường, nàng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào những phiến lá nhỏ trên cây táo rọi lại ánh sáng loang loáng.

Ngoài cửa sổ hình như có tiếng động, có người đứng ngoài hành lang nói truyện, tiếng nói chuyện khẽ khàng tới mức nàng không nghe rõ họ đang nói gì.

Tuy vậy, Vân Anh vẫn nhận ra hai tiếng nói này, đó là Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương.

Nàng định ngồi dậy nhưng vừa nhấc người lên, trước mắt đã tối đen, đầu váng vất, lại ngã vật xuống giường, đầu đập vào gối.

Mùa hè, nàng dùng gối trúc rỗng ruột khắc hoa, tiếng đầu nàng đập vào gối vang lên làm Phương Tuế đang canh ở gian ngoài giật mình.

Lại có tiếng bước chân rối loạn, một lát sau, Hàn thị và Phương Tuế nối đuôi nhau chạy vào phòng.

Phương Tuế cầm chén sứ trong tay, hỏi Phó Vân Anh có khát không.

Nàng định trả lời nhưng cổ họng khó chịu, nhẹ ừm một tiếng.

Hàn thị đỡ nàng ngồi dậy, đỡ chén, cho nàng uống mấy ngụm nước, "Có muốn ăn gì không?"

Phó Vân Anh nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã lên đỉnh cây táo rồi, giờ là giờ Mùi. Sao nàng lại ngủ lâu như vậy?

Tiếng nói ngoài hành lang ngừng lại, Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương bước vào trong phòng.

Phó tứ lão gia mặt đầy lo lắng, trong mắt còn có chút đau lòng.

Vào trong phòng, ông nhìn kĩ gương mặt Phó Vân Anh một hồi, áy náy: "Tất cả là do tứ thúc vô tâm, ngày nào cũng ngồi cùng bàn ăn cơm mà cũng chẳng nhìn ra con bị bệnh."

Nghe ông nói, Hàn thị đỏ mặt, bà là mẹ của Đại Nha, không những ăn cơm cùng bàn mà còn ở chung một viện với con bé, Đại Nha bị bệnh đã mấy ngày mà bà chẳng hề hay biết, còn tưởng con gái mình nóng quá nên mới uể oải như thế.

Phó Vân Anh uống nước xong, tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn mơ mơ màng màng: "Con bị bệnh ạ?"

Một bàn tay đặt ta lên trán nàng, giữ ở đó một lúc rồi rời đi. Lòng bàn tay khô ráo, không nóng không lạnh, ấm áp vừa đủ. Phó Vân Xương tựa vào mép giường, ngồi xuống bên cạnh nàng, ừ một tiếng nghiêng đầu liếc nhìn Phó tứ lão gia một cái.

Phó tứ lão gia khẽ gật đầu, bảo Hàn thị và đám nha hoàn ra ngoài cùng ông. Phương Tuế là người cuối cùng đi ra, kéo tấm bình phong lại.

"Thầy thuốc nói muội đã bị bệnh vài ngày... Mấy ngày nay có phải muội thấy khó chịu không, sao lại không nói gì với ai cả?"

Vẻ mặt Phó Vân Chương vẫn ôn hòa nhưng hai hàng lông mày đã hơi nhíu lại, môi hơi mím, ánh mắt thì không còn bình đạm như bình thường nữa mà đã trở nên lành lạnh, nghiêm túc hỏi nàng.

Y giận rồi.

Phó Vân Anh nhận ra trong mắt y không có lấy một chút vui vẻ nào cả.

Trước khi bái sư, trong mắt nàng, Phó Vân Chương có một thứ khí chất thanh cao lạnh lẽo, lúc nào cũng cao cao tại tại thượng khiến người ta cảm thấy khó gần. Hiểu rõ về y hơn, nàng nhận ra thực ra bên trong y là người lười nhác, không mấy để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, hết sức dễ gần. Giờ đây y lại nói chuyện nghiêm túc với nàng thế này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, không hề khiến người ta có cảm giác y đang nói chuyện với một đứa trẻ không hiểu chuyện.

"Muội không biết."

Nàng ngừng lại một chút, thành thật nói: "Nhị ca, muội không biết muội bị bệnh, muội chỉ cảm thấy ăn không ngon miệng, người mệt mỏi, nóng nữa."

Phó Vân Chương lại nhìn nàng thật lâu.

Nàng không nói dối. Nàng chỉ là... không giống với những đứa trẻ bình thường.

Những đứa trẻ khác, nếu thấy khó chịu, buồn bã, tủi thân thì thế nào cũng phải khóc lóc một chập để kêu gọi sự chú ý của người khác. Nhưng nàng không như thế. Nàng chỉ lẳng lặng làm việc của mình, khó khăn cũng tự mình giải quyết, trừ phi chuyện đó thật sự nằm ngoài khả năng của nàng, nàng chắc chắn sẽ không lên tiếng nhờ người khác giúp đỡ.

Người lớn ai cũng yên tâm về nàng, dần dần đối xử với nàng như người lớn, họ quên mất nàng vẫn chỉ là đứa trẻ.

Vậy cho nên không ai nhận ra nàng bị ốm. Đến tận khi nàng sốt cao tới đầu óc quay cuồng, chỉ thiếu nước ngất đi, y mới phát hiện ra có vấn đề gì đó.

Điểm này khiến Phó Vân Chương nhớ tới chính mình lúc nhỏ.

Hai người bọn họ đều là những đứa trẻ không cha. Ở bên cạnh nàng càng lâu, y càng phát hiện ra nhiều điểu giống nhau giữa bản thân y và cô bé có hoàn cảnh tương tự này.

Nhưng điểm giống nhau này thì y không muốn nhìn thấy ở nàng. Y đã sống không vui vẻ, nàng không nên sống như thế.

Đáng lẽ ra nàng phải giống như Dung tỷ nhi, vô tư như thế, thoải mái tự do như vậy, tuy nhiều lúc Dung tỷ nhi khiến người ta bực mình nhưng y vẫn hy vọng các tiểu nương tử của Phó gia đều có thể sống vui vẻ.

Trên mặt Phó Vân Chương thoáng nở nụ cười, giơ tay bóp nhẹ lên khuôn mặt Phó Vân Anh, "Vân Anh, nói cho nhị ca biết, tại sao muội không vui?

Phó Vân Anh ngẩn ra, không phải do động tác trêu chọc này của y, mà là cái giọng điệu trịnh trọng khi gọi đầy đủ tên nàng của y.

"Muội không có gì không vui cả, thật đấy."

Nàng dựa vào thành giường, hơi mỉm cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

"Mẹ và tứ thúc đối xử với muội rất tốt, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi cũng rất tốt, muội có thể được làm những điều mình thích, không có ai bắt nạt muội, muội thật sự rất vui mà."

Nàng vậy là đã may mắn lắm rồi. Những chuyện của kiếp trước đương nhiên nàng không quên được, nhưng có cố chấp với thù hận mãi cũng chẳng thay đổi được cái gì. Kiếp trước, trước khi chết, nàng cũng đã rất thoải mái.

Kiếp này, nàng là Phó Vân Anh.

Tuy vậy, nàng không biết làm cách nào biến bản thân mình thành một đứa trẻ thật sự, dù sao thì nàng vẫn còn giữ ký ức của kiếp trước. Tâm hồn đã trưởng thành nhưng thân thể lại vẫn là một đứa trẻ, vậy nên mới xảy ra tình huống ngày hôm nay, nàng tự cho rằng mình là người lớn nhưng lại quên mất mình vẫn còn chưa đến mười tuổi.

Phó Vân Chương nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Lúc nãy ta vừa nói với tứ thúc, về sau tốt nhất là không cho muội đi học nữa."

"Nữ tử đi học vốn là chuyện khó khăn. Vịnh nhứ tài cao Tạ gia nữ [1], đó đương nhiên là loài hoa đẹp nhất trong các loài hoa, đời Tấn có Tạ Đạo Uẩn, đời Tống có Lý Dịch An. Một người là con gái thế gia, gả cho con trai Vương gia môn đăng hộ đối, hai nhà Vương Tạ đều là dòng dõi quý tộc đến liên hôn với hoàng gia cũng không màng, xuất thân hiển hách, cơm áo không lo. Một người là cháu ngoại tể tưởng, gia đình chồng bà là Triệu Minh Thành cũng từng có người làm tể tướng, gia thế vững vàng. Nếu không có danh môn thế gia để dựa vào, những người phụ nữ tài năng như Tạ Đạo Uẩn, Lý Dịch An chắc gì đã có thể để lại văn thơ, lưu danh sử sách như thế."

[1] Vịnh nhứ chi tài là điển cố về Tạ Đạo Uẩn thời Tấn, người đã so sánh tuyết rơi với bông vải, vậy nên vịnh nhứ chi tài dùng để miêu tả những người phụ nữ có tài văn chương. Tạ Đạo Uẩn là cháu gái của tể tướng Tạ An, vợ của Vương Ngưng Chi.

Sắc mặt Phó Vân Anh hơi thay đổi nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa đôi mắt lặng như nước hồ thu nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Chương, chờ y nói tiếp.

"Trừ phi muội nghe lời ta."

Phó Vân Chương mỉm cười, khóe miệng cong lên rồi nói.

"Nhị ca muốn muội làm gì?" Phó Vân Anh không do dự, trực tiếp hỏi.

Phó Vân Chương vuốt tóc nàng, nói chầm chậm từng chữ một: "Khó chịu thì phải nói ra, không vui phải nói ra, vui vẻ cũng phải nói ra, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không được giấu giếm. Muội chỉ cần là chính mình, không cần quan tâm tới suy nghĩ và ánh mắt của người khác, muội vốn đã không giống bọn họ, đương nhiên con đường sau này cũng không giống nhau."

Cuối cùng, y nheo mắt nhìn nàng, con ngươi đen nhánh, "Nếu có lần thứ hai như thế này, về sau muội đừng đến chỗ ta học nữa."

Không ngờ y lại yêu cầu như thế, Phó Vân Anh vô cùng kinh ngạc. Ngồi một lúc cũng không thấy y dặn dò thêm gì nữa, nàng mới hiểu không phải y đang nói đùa, cũng nghiêm túc trả lời: "Nhị ca, muội hiểu rồi."

Phó Vân Chương cười, xoa đầu nàng: "Được rồi, thầy thuốc nói muội phải nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng bệnh cho tốt đi. Đừng nghĩ tới chuyện học hành nữa, mấy hôm nữa muội khỏi bệnh, nhị ca dẫn muội đi phủ Võ Xương một chuyến."

"Phủ Võ Xương ạ?"

Đang yên đang lành tự nhiên đi phủ Võ Xương làm gì? Phó Vân Anh hơi ngạc nhiên.

"Ăn ngoan ngủ ngoan. Ta đi đây."

Phó Vân Chương cố ý trêu chọc nàng nên không thèm giải thích gì, đứng dậy ra ngoài.

Ra tới cửa, y đã nghe thấy tiếng Phó Vân Anh vang lên sau lưng, "Nhị ca, cho dù có lần thứ hai đi chăng nữa, muội vẫn có thể đến chỗ huynh học đúng không?"

Bước chân y hơi khựng lại, lắc đầu bật cười, xoay người lại, giơ tay chỉ về phía nàng như đe dọa, mặt sưng mày sỉa, giả vờ tức giận.

Phó Vân Anh nhướn mày, "Nhị ca, là huynh nói đó chứ, bảo muộn muốn nói cái gì thì nói cái đó, không được giấu giếm."

"Vâng ạ, ngũ muội muội của ta."

Phó Vân Chương nói, mỉm cười ra về.

oOo

Phó Vân Anh bị bệnh, Hàn thị vừa áy náy vừa đau lòng, từ sớm đến tối vẫn túc trực trong phòng, đến chuyện bưng trà rót nước cũng không để cho nha hoàn động vào, tự tay làm hết.

Cứ như thế hai ngày, uống hết mấy thang thuốc, Phó Vân Anh cơ bản đã khỏi bệnh, đầu không váng vất nữa, cũng hết sốt, lại nhớ tới Phó Vân Khải vẫn chưa khỏi nên nói: "Mẹ, con cũng sắp khỏi hẳn rồi, mẹ sang bên cửu ca chăm sóc cho huynh ấy đi."

Tiểu Ngô thị vẫn chưa về nhà. Đại Ngô thị và Lư thị cảm thấy đây là cơ hội tốt để khiến Hàn thị và Phó Vân Khải trở nên thân thiết với nhau hơn nên chuyện chăm sóc Phó Vân Khải được giao hết cho Hàn thị xử lý.

Hàn thị lắc đầu, ngó trước ngó sau, thấy không có người ngoài mới cúi người xuống, nói khẽ vào tai nàng: "Con bé ngốc này, con mới là con gái mẹ, mẹ sao có thể bỏ con đi chăm sóc cho người khác được? Hơn nữa Khải ca nhi chỉ là bị nổi mẩn một chút, không đau không ngứa gì, đâu có cần người khác phải chăm sóc. Bên đó có tận mấy nha hoàn chạy qua chạy lại suốt ngày còn gì." Nói đến đây, bà lại cười ha ha. "Khải ca nhi còn để ý hơn cả con, bao nhiêu ngày rồi không ra ngoài, thi thoảng nha hoàn đỡ nó đi ra hành lang đi dạo, thế nào trên mặt cũng phải trùm một lớp sa chắn gió."

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Phương Tuế đi vào thông báo: "Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi tới ạ."

Phó Vân Anh gọi Phương Tuế tới, bảo Phương Tuế xòe tay ra.

"Không sao đâu, nô tỳ không có việc gì, đau cũng chỉ đau hôm đầu thôi."

Phương Tuế xòe tay cho nàng xem rồi thu về, cười nói.

Phó Vân Anh bị bệnh mấy ngày mà cũng không ai biết, thế có nghĩa là người hầu kẻ hạ chăm sóc nàng không chu đáo. Phó tứ lão gia tìm Tôn tiên sinh mượn thước, dưỡng nương và nha hoàn trong phòng nàng đều bị phạt. Quản gia bắt họ xòe tay ra để đánh vào lòng bàn tay, đại nha hoàn Phương Tuế và Trương ma ma bị phạt nặng nhất, thêm nửa tháng tiền tiêu vặt.

Phó tứ lão gia cảm thấy người hầu bên người Phó Vân Anh chưa đủ cẩn thận, không chỉ phạt họ mà còn đưa thêm hai nha hoàn, hai bà tử nữa tới.

Phương Tuế, Chu Viêm, Thu Chân, Bắc Lục, thế là bốn nha hoàn.

Do mấy nha hoàn đều ngủ chung một phòng nên vẫn đủ phòng. Nhưng để công bằng, bên Phó Nguyệt, Phó Quế cũng có thêm người hầu hạ, Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng không bị bỏ qua, trong viện tự nhiên có thêm bảy tám người, tự nhiên thành ra chật chội.

Phó tứ lão gia đang cân nhắc chuyện mua luôn nhà hàng xóm, sát nhập vào làm một hoặc là chuyển nhà tới phố Tây Đại. Đại Ngô thị đương nhiên không cần nghĩ ngợi gì, kiên quyết phản đối chuyện chuyển nhà.

Vậy chắc hẳn sẽ không chuyển nhà, nhưng mà nhà này quả thật hơi chật chội rồi. Bao giờ Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cưới vợ, hẳn chẳng thể để họ sống chen chúc như thế được, đáng tiếc hàng xóm cũng là người họ Phó, họ không có ý định bán nhà.

Phó Nguyệt và Phó Quế bước vào phòng. Nha hoàn phía sau mỗi người mang một hộp điểm tâm, đặt xuống bàn gỗ liễu, mở ra, ở trong là đủ loại quà vặt và bánh trái: bánh vân phiến, bánh ngủ phúc, mứt quýt, bánh trứng muối, bánh vừng, bánh đậu xanh, táo đỏ, hạt dẻ, hạnh nhân, quả phỉ, củ ẩu tươi.

Phó Vân Anh mời hai chị họ ngồi xuống, giục Hàn thị sang bên kia, Đại Ngô thị và Lư thị còn để ý, không thể cứ mặc kệ Phó Vân Khải như thế được.

Hàn thị tươi cười với hai cháu gái, cầm kim chỉ theo cùng, đi về hướng sân của Phó Vân Khải.

Phương Tuế và Chu Viêm rót nước ô mai cho các tiểu thư. Mùa hè mọi người vốn đã ăn không ngon miệng nên không dám dùng quá nhiều trà.

Phó Quế ngồi trên ghế bóc lạc, đầu tiên là tách vỏ rồi bỏ phần vỏ lụa màu hồng, bóc được nguyên một đĩa rồi đẩy về phía Phó Vân Anh. Nàng được Đại Ngô thị nuôi lớn, thường xuyên phải chăm sóc người lớn tuổi nên cũng đã quen làm mấy việc như thế này, "Anh tỷ nhi, muội khỏi bệnh rồi sẽ đi phủ Võ Xương phải không?"

Phó Vân Anh nhấm nháp mấy hạt lạc, trả lời: "Ba ngày nữa muội khởi hành."

Nàng đã bình phục, Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương sai người dưới chuẩn bị thuyền bè, định ba ngày sau sẽ xuất phát từ sáng. Phó tứ lão gia đi bàn chuyện làm ăn. Phó Vân Chương nhờ người từ phía nam tìm giúp mấy thợ thủ công tay nghề cao chuyên về ươm tơ, giờ bọn họ đã đến phủ Võ Xương, tổng cộng bốn người, Phó Vân Chương chia cho Phó tứ lão gia một người. Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết bởi nói về chuyện ươm tơ, thợ thủ công ở Giang Nam vẫn là nhất.

"Tỷ cũng muốn đi phủ Võ Xương chơi một chuyến." Phó Quế mặt đầy chờ mong, "Lần trước tới đó tỷ vẫn còn nhỏ xíu, mẹ tỷ bế tỷ, nhất quyết không cho xuống đất tự đi, xong chỉ được đi dạo bên bờ sông một lát rồi về, chẳng ngắm nghía được cái gì hết."

Nàng lắc cánh tay Phó Nguyệt, "Tỷ có muốn đi không?"

Phó Nguyệt đang tập trung ăn điểm tâm nên cũng không để ý, "Thế nào cũng được, đi hay không cũng thế."

Phó Vân Anh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Nếu tứ tỷ tỷ thật sự muốn đi thì hỏi tứ thúc và tứ thẩm một lần xem sao. Muội không đi cùng tứ thúc, cùng đến phủ Võ Xương nhưng xuống thuyền thì lại tách ra."

Không biết rốt cuộc Phó Vân Chương muốn đưa nàng đi đâu, cứ giấu giấu giếm giếm, giả vờ bí ẩn, nhất định không chịu nói. Phó tứ lão gia chắc chắn là biết, Phó Vân Chương xin ý kiến ông trước rồi mới nói cho nàng, nhưng mà ông cũng không chịu nói.

Phó Quế nghe thế liền hiểu ra nhị thiếu gia và Phó Vân Anh không đi cùng với tứ thúc.

"Nguyệt tỷ nhi, tỷ hỏi tứ thúc xem." Nàng giật bánh vân phiến trong tay Phó Nguyệt, "Cửa hàng son phấn và đồ trang sức ở phủ Võ Xương lớn hơn trong huyện chúng ta nhiều, cái gì cũng có, phấn hoa quế phu nhân nhà tri huyện thoa cũng mua ở phủ Võ Xương đó."

Phó Nguyệt gần đây đang học tô son điểm phấn nên nghe xong cũng hơi dao động, "Được, chút nữa tỷ bảo cha đưa chúng ta đi phủ Võ Xương chơi."

Phó Quế cười trêu, "Nếu tứ thúc không chịu, tỷ nhớ làm nũng đó, đừng ngại ngùng."

Phó Nguyệt cũng mỉm cười.

oOo

Đến tối, Hàn thị trở về phòng, thở dài thườn thượt.

"Sao thế mẹ?" Phó Vân Anh cầm kéo nhỏ cắt bấc đèn, hỏi bà.

"Mẩn đỏ trên mặt Khải ca nhi cuối cùng cũng lặn, không hiểu sao trên cánh tay và trên người lại nổi mẩn, bực hết cả mình." Hàn thị rửa tay, ngồi lên sập với Phó Vân Anh, thắc mắc, "Bà mẹ kia của nó sao đến giờ còn chưa về không biết?"

Sau khi bị Phó Vân Anh đe dọa một lần, Phó Vân Khải đã biết cung kính với Hàn thị hơn, không dám vô lễ nữa, ít nhất bề ngoài thì như thế. Hàn thị chẳng để ý nhiều, cũng không muốn lấy lòng Phó Vân Khải, vẫn cho là Tiểu Ngô thị mới là mẹ hắn. Bà đã có Đại Nha, không muốn tranh con tranh cái với người khác làm gì.

Từ hôm Đoan Ngọ về thăm nhà, Tiểu Ngô thị vẫn chưa trở lại, Đại Ngô thị, Phó tứ lão gia và Lư thị cũng chưa đề cập đến chuyện sai người về Ngô gia đón bà ta...

Phó Vân Anh dường như cảm thấy cái gì, giơ tay vén lại tóc mai, tiếp tục cúi đầu làm khăn lưới.

Ngày hôm sau nàng dậy sớm, nghe thấy loáng thoáng ngoài cửa số có tiếng tí tách, nàng đi tới bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hóa ra trời đang mưa.

Mưa hắt vào cây táo, chảy xuống theo những phiến lá xanh non.

Nàng vừa khỏi bệnh, dưỡng nương lấy một chiếc áo cổ đứng màu hồng viền đỏ thêu hình chuồn chuồn ven sông ra, nhắc nhở nàng phải mặc thêm áo.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa nện trên mái ngói lộp bộp. Một lúc sau, trong viện bắt đầu xuất hiện những vũng nước đục ngầu, hành lang cũng bị nước mưa hắt vào ướt nhẹp.

Đi từ viện của Đại Ngô thị trở về, dưỡng nương lại xuống nhà bếp nấu một bát canh gừng, ép Phó Vân Anh uống cho bằng được.

Vị cay của canh gừng đọng lại mãi trong miệng, Phó Vân Anh uống xong súc miệng mấy lần vẫn không hết vị canh gừng.

Nàng ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhớ tới đá Linh Bích ở Lâm Lang Sơn Phòng. Một ngày mưa như thế này, thật thích hợp để pha trà phẩm trà, ngồi bên hành lang yên lặng nghe mưa rơi trên đá.

Đọc được vài đoạn, có người ở ngoài gõ mạnh vào khung cửa, "Ngũ tiểu thư... Cửu thiếu gia không chịu uống thuốc..."

Nha hoàn ấp úng, sợ Phó Vân Anh không chịu đi liền quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn: "Xin tiểu thư qua thăm cửu thiếu gia."

Hàn thị giờ đang đánh bài với Đại Ngô thị bên kia.

Phó Vân Anh đặt sách xuống, đi tới bên giá áo, thay một đôi giày không thấm nước, Phương Tuế đã bung dù chờ nàng bên ngoài.

Nha hoàn nọ vẫn đang ngẩn người bỗng mắt sáng lên, bò dậy, chạy vội về báo tin.

Phó Vân Anh đội mưa xuyên qua đình viện, tới hành lang đã thấy nha hoàn trong viện của Phó Vân Khải ra đón, dẫn nàng đi vào.

Trong phòng cửa sổ đóng chặt, không khí hơi bí bức.

Phó Vân Khải nằm trên giường, mặt tái nhợt. Trên bàn nhỏ cạnh giường là mấy món ăn vẫn còn bốc khỏi nhè nhẹ, chắc hẳn là mới được đưa đến.

Nha hoàn khẽ nói với Phó Vân Anh, Phó Vân Khải không chịu ăn cơm, cũng không chịu uống thuốc.

"Lúc mẹ ta sang đây, huynh ấy cũng như thế này à?"

Phó Vân Anh hỏi bà tử.

Bà tử khẽ trả lời: "Lúc thái thái ở bên này, thiếu gia vẫn chịu uống thuốc, chỉ có điều ăn không được nhiều."

Khóe miệng Phó Vân Anh hơi cong lên.

Phó Vân Khải căn bản cũng không phải bệnh nặng gì cho cam, cố ý bày ra cái bộ dạng như sắp chết đến nơi này đơn giản là vì Tiểu Ngô thị mãi không trở về, hắn giận dỗi. Hàn thị nào phải người tinh tế, sao hiểu được tâm sự của hắn? Sang bên này là hùng hùng hổ hổ bê bát thuốc đút cho hắn, hắn sợ hãi, tuy cũng muốn làm mình làm mẩy nhưng thấy Hàn thị như thế cũng không biết làm gì, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc.

Nàng đưa mắt ra hiệu cho các bà tử ra ngoài, đứng ở mép giường, cách tầm khoảng một cách tay, lấy cây gãi ngứa cào cào cánh tay Phó Vân Khải, "Cửu ca gọi muội sang đây có việc gì sao?"

Phó Vân Khải không động đậy.

Phó Vân Anh đặt cây gãi ngứa qua một bên, "Huynh không lên tiếng thì muội về đây."

Nàng xoay người đi luôn.

"Ngươi thiên vị!" Phía sau vang lên một tiếng thét tủi thân, Phó Vân Khải vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ đột nhiên bật dậy, "Ta biết, ngươi thích nhị ca của đại phòng, ngươi tốt với huynh ấy, ngươi không thích ta..."

Hắn thút thít, "Ta mới là anh trai ngươi, ngươi không thích ta, thích anh trai người khác... Ta bị bệnh nhiều ngày như thế, Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi đều sang thăm ta, chỉ có ngươi, ngươi không sang một lần nào! Không sang một lần nào!"

Mỗi lần nói chữ "một lần" là hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Phó Vân Anh không biết có nên cười hay không, chậm rãi quay người lại, "Yên nào, đừng khóc."

Phó Vân Khải khịt khịt mũi, ngang ngạnh, "Ta cứ khóc đấy! Ta cứ khóc! Ta là anh trai ngươi, ngươi phải thích ta chứ! Ngươi thiên vị, ngươi không thích ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem!"

Hắn nói khóc là khóc luôn, nước mắt trào ra, tiếng nói cũng run rẩy.

Phó Vân Anh mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm hắn một lúc, đưa ra một kết luận: Người này bị bệnh.

Bệnh nặng. Có thể bệnh nên đầu óc cũng không bình thường rồi.

Chú thích của editor:

Bánh trứng muối

Bánh vừng

Áo cổ dựng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro