Chương 9. Sắc phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý muội muội, muội khẩn trương không?" Khuôn mặt nữ tử mặc váy dài xanh lục có chút trắng bệch.

Một nữ tử khác mặc váy lụa mỏng vàng nhạt ngữ khí khinh miệt: "Ta tất nhiên là không khẩn trương, sẽ không có tiền đồ giống như ngươi."

Mặt nữ tử áo lục càng trắng.

Tú nữ khác thấy thế đều sôi nổi ngậm miệng không nói. Có người lớn mật lặng lẽ nhìn trộm trong điện vài lần, lại cũng không nhìn được gì.

Nghe nói hôm nay là Huệ Phi cùng Đoạn Chiêu nghi bồi Hoàng Thượng tới điện tuyển, hậu cung nhiều phi tử như vậy, cố tình lại là hai người này, vinh sủng thật lớn.

Có tú nữ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Tất cả mọi người đều biết, nữ tử mặc váy lụa mỏng vàng nhạt là đường muội của Huệ Phi, nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Lý Diệu Liên, luôn là bộ dáng kiêu ngạo.

Mọi người đều không thích cùng nàng ta tiếp xúc kết giao, cũng chỉ có Lâm Sở Tích một người, vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau nàng ta, nghe nói là tiểu thư nhà ngoại của Lý Diệu Liên, từ Chương Châu tới.

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của những tú nữ đi ra, tất cả mọi người đều rõ ràng, đây là lạc tuyển, trong lòng cảm thấy may mắn. Điều này có nghĩa là cơ hội của mình lại tăng thêm.

Hình như một đám tú nữ đi vào phía trước chỉ có một người trúng tuyển?

Không để mọi người nghĩ nhiều, công công dẫn đầu cũng đã dẫn một đám tú nữ cuối cùng này vào.

Tạ Yến nhìn sáu thiếu nữ như hoa như ngọc bên dưới, nhíu mày.

"Thường Hỉ An."

Thanh âm bất ngờ vang lên, Thường công công lập tức cong eo, "Vạn tuế gia có gì phân phó?"

"Ngoài điện còn tú nữ khác sao?"

Thường Hỉ An sửng sốt, báo lại đúng sự thật, "Khởi bẩm vạn tuế, đây đã là đám tú nữ cuối cùng."

Tạ Yến mày nhăn càng sâu.

Sao lại không có nàng?

"Lại đi kiểm tra cẩn thận một lần, xem có để sót ai hay không!"

"Tuân mệnh." Thường công công nhanh chóng ra phía ngoài, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng sáng sớm nay bộ dáng Hoàng Thượng vẫn là hứng thú bừng bừng, như thế nào tới cuối cùng, ngược lại không hài lòng đâu?

Huệ Phi thấy thế, trong lòng vui vẻ, đoán rằng Hoàng Thượng bất mãn với những tú nữ này, như vậy thì tốt, không có gì có thể uy hiếp địa vị của nàng.

Nhưng trên mặt lại là một mảnh quan tâm: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ là vị muội muội nào không hợp mắt của người? Thần thiếp thấy phía dưới mỗi người đều khá tốt."

Tạ Yến nâng chung trà lên, tùy ý lướt qua Huệ Phi, cũng không trả lời.

Tươi cười trên mặt Huệ Phi có chút cứng đờ.

Đoạn Chiêu nghi che miệng cười trộm, Lý gia hao hết tâm tư tặng một cái Lý Diệu Liên tới, xem ra là không hợp mắt của Hoàng Thượng.

Trong điện lặng ngắt như tờ, không khí càng ngày càng thấp, trong điện vài tú nữ hiện tại đều là nữ tử khuê phòng, cũng rất ít khi gặp qua áp lực như vậy, một hai người khẩn trương nhẹ nhàng run lên.

Tâm tình của Tạ Yến càng ngày càng không kiên nhẫn. Như thế nào một đám tú nữ lá gan đều nhỏ như vậy? Không giống.....

Tưởng tượng đến nữ tử kia, trong lòng càng phiền muộn, phất tay đối với thái giám chờ bên dưới, thái giám hiểu ý, ban hoa, dẫn hai tú nữ nhát gan kia ra ngoài.

Còn lại bốn tú nữ dù là sợ cũng không dám động đậy.

Tạ Yến tùy ý liếc mắt một cái, váy màu xanh lục dưới kia, nhưng thật ra giống váy lụa xanh lục hôm qua.

Lâm Sở Tích cảm nhận được tầm mắt phía trên, tuy rằng có chút bất an siết chặt tay, trên má lại nhịn không được xuất hiện hai rặng mây đỏ. Trộm nâng  mi mắt lên nhìn thiên nhan, trong lòng như con nai chạy loạn. Hoàng Thượng quả là phong thần tuấn lãng...

Thường Hỉ An bước nhanh vào, đi vào bên cạnh Hoàng Thượng cung kính nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, theo lời của Lãnh ma ma, tất cả tú nữ đều đã tham tuyển, cũng không có sót lại ai."

"Làm càn!" Tạ Yến cười lạnh một tiếng, không biết là tức giận với kết quả này hay là tức giận vì bị lừa gạt. Đây là tội khi quân, nàng cũng thật to gan!

Mọi người trong điện sợ tới mức thình thịch quỳ trên mặt đất.

"Nô tài đáng chết, Hoàng Thượng bớt giận!"

Lúc này đồ đệ Tiểu Đức Tử của Thường Hỉ An vừa thu được tin tức mới nhất, lập tức run rẩy vào hồi báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Phương ma ma vừa phái người truyền lời tới."

Tạ Yến mắt lạnh nhìn tiểu thái giám đang quỳ, "Nói."

"Phương ma ma nói đích xác còn một vị tú nữ chưa tham gia điện tuyển, là tiểu thư Vĩnh An hầu phủ ở Thái Châu, họ Gia danh Ý, đột nhiên nhiễm phong hàn, lúc này đã hôn mê, cho nên mới không đến tham gia điện tuyển."

Hóa ra đêm qua Gia Ý bởi vì chịu lạnh mà bị phong hàn, từ nửa đêm liền bắt đầu phát sốt, tới buổi sáng càng là hôn hôn trầm trầm.

Hàm Chi, Thanh Nhai đã sớm gấp đến độ không được, cố tình người hầu hạ trong cung không để ý đến chuyện này, bọn họ cũng không có nhận thức nhau, càng đừng hy vọng một tú nữ nho nhỏ có thể mời được Thái y, vì thế liền kéo dài tới hiện tại.

Lãnh ma ma là người của Thục Phi, nhận được mệnh lệnh không muốn để Gia Ý tham gia điện tuyển, bởi vậy cũng liền giấu diếm xuống dưới.

Vốn dĩ không ai để trong lòng chuyện này, một cái tiểu tú nữ không tham gia, Hoàng Thượng sao sẽ biết được? Đến lúc đó liền tùy tiện tìm lý do qua loa lấy lệ là được rồi, không nghĩ tới Ngự tiền tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng còn tự mình tới hỏi, cái này thế nào cũng giấu không được, nếu thánh thượng muốn truy vấn, Phương ma ma cũng liền làm việc theo phép trực tiếp phái người đi báo.

"Nhiễm phong hàn? Bất tỉnh nhân sự?" Trong mắt Tạ Yến hiện lên ý lạnh, bọn nô tài quanh co khúc khủy sao hắn lại không biết? Nhưng bọn họ lại không kịp thời bẩm báo.

"Vâng." Thân mình tiểu thái giám cúi càng thấp.

Tạ Yến không thể không nghĩ đến âm mưu trong đó. Đêm qua thấy người rõ ràng vẫn sinh long hoạt hổ, như thế nào hôm nay liền bất tỉnh nhân sự? Chẳng lẽ đã có người sợ bị uy hiếp nên ra tay trước?

Dung mạo của nàng đích xác làm cho hậu phi kiêng kị.

Nhưng mà..... Thật vất vả mới có tiều gia hỏa làm hắn cảm thấy hứng thú, như thế nào sẽ theo bài bố của người khác?

Tạ Yến hừ lạnh một tiếng: "Thường Hỉ An."

"Có nô tài."

"Lập tức phái Tôn thái y đến giúp... Gia Bảo lâm chẩn trị, không được chậm trễ."

"Đem những nô tài lười biếng đó kéo xuống đánh hai mươi đại bản, răn đe cảnh cáo."

Thường Hỉ An sửng sốt, Hoàng Thượng chẳng lẽ nhận thức vị Gia Bảo lâm mới được sắc phong này? Nếu không vì sao trong đông đảo tú nữ chỉ nhớ kỹ nàng? Thậm chí đến điện tuyển không tham gia cũng được phong làm Chính thất phẩm?

Hắn không biết, hắn cũng không dám hỏi a.

Mặc kệ trong lòng là kinh ngạc cùng khiếp sợ thế nào, trên mặt Thường công công vẫn trấn định: "Nô tài tuân chỉ."

Huệ Phi còn không kịp suy tính rõ ràng, đã bị vị Gia Bảo lâm mới tới này làm cho đầu váng mắt hoa, nữ nhân này lại là chạy từ đâu ra tới?

Trong mắt Đoạn Chiêu nghi toàn là ghen ghét ác độc, muốn tăng vị phân trong cung cực kỳ gian nan, nữ nhân này dựa vào cái gì một lần liền thăng đến Chính thất phẩm?

Mắt thấy Hoàng Thượng muốn đi, Huệ Phi nhịn xuống chua xót trong lòng, vội vàng hỏi: "Hoàng Thượng, vậy tú nữ trong điện này....."

Nhớ tới tâm tư của Lý gia, Tạ Yến kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Một khi đã như vậy, lưu lại hai vị bên cạnh này đi."

Nói xong, không chút do dự nâng chân rời đi.

Phương Hoa cung.

"Tỉnh tỉnh, nương nương tỉnh!"

Thời điểm Gia Ý mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được âm thanh kích động của Thanh Nhai, nhưng mà..... "Nương nương" nói đến là ai?

...

Nhìn ngoài cửa sổ đã là buổi trưa cùng với cung nhân đang quỳ trong viện, đầu óc nàng nháy mắt trống rỗng.

Hiện tại nơi ở đã thay đổi, Phương Hoa cung tuy rằng là thiên điện, nhưng nàng cũng là một nương nương.

Chỉ là, sao lại như vậy? Như thế nào sinh bệnh, một giấc ngủ dậy chính mình liền biến thành "Gia Bảo lâm" đâu?

Gia Ý chống cằm nhìn trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro