Chương 144. Còn ai không nghe thấy động tĩnh ? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Yến đột nhiên thả chậm tốc độ, Gia Ý bất mãn nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy hắn trầm giọng nói, "Thường Hỉ An, lập tức hồi cung."

Thường tổng quản ở bên ngoài vốn không biết xảy ra cái gì, nhưng sau đó lại nghe được loáng thoáng thanh âm của Gia chủ tử, ông còn có gì không hiểu?

Thường Hỉ An mặt không đổi sắc đáp lại, sợ các chủ tử sốt ruột, quất roi vào ngựa nhanh chóng vội vàng đi.

Ai, Hoàng Thượng cũng thật là.....

Xe ngựa vốn đang vững vàng đột nhiên di chuyển với tốc độ nhanh hơn, xóc nảy ngày càng nhiều, Gia Ý trong nháy mắt liền minh bạch ý của Tạ Yến, đỏ mặt vừa thẹn vừa sợ, tay gắt gao quấn lấy cổ hắn, cự vật thô tráng trong cơ thể theo tần suất của xe ngựa mà đâm thọc trong cơ thể nàng, như là một chiếc gậy sắt nóng bỏng sắp đỉnh xuyên qua nàng.

"A...... Quá trướng...... Đừng...... Không được...... A......." Gia Ý xoắn cơ thể muốn thoát khỏi sự thao lộng điên cuồng này, nhưng mà Tạ Yến lại nắm chặt lấy eo nàng, côn thịt lại giống như là khảm trong cơ thể nàng, ngang ngược đỉnh lộng hoa tâm.

Căn bản chạy không thoát được.

Cảm giác ẩn ẩn đau đớn cùng khoái cảm mãnh liệt làm nàng nhịn không được rên rỉ, quy đầu vừa cứng rắn vừa lớn luôn có thể chính xác đụng vào mấy chỗ thịt mềm mẫn cảm trong cơ thể nàng, Gia Ý nhịn không được điên cuồng vặn eo, lại nhất thời không để ý, hoa hạch sung huyết sưng đỏ thẳng tắp đụng vào bụng của nam nhân.

Nàng đột nhiên thẳng lưng, phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, bụng nhỏ co chặt, mật dịch cuồn cuộn không ngừng phun xuống côn thịt.

Hoa huyệt khẩn trí co chặt lại, Tạ Yến cắn răng, càng ngày càng không khống chế được mà đĩnh động eo thao lộng, quy đầu hung ác đâm vào hoa tâm, bị cửa cung khẩu không ngừng mút lấy.

Khoái cảm chồng chất truyền tới, sâu bên trong hoa huyệt vừa ngứa vừa trướng, nước sốt giàn giụa, cả người Gia Ý mềm như bông, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, nàng nức nở xin tha, "Ca ca...... Ca ca sắp bắn chưa...... Thiếp chịu không nổi...... Quá trướng......" Nàng đã tiết nhiều lần rồi, thật sự tinh bì lực tẫn.

Bên trong tiểu cô nương vừa ướt vừa mềm, thoải mái muốn mệnh, cơ bắp toàn thân Tạ Yến ngày càng căng chặt, ý muốn bắn cũng ngày càng gần, hắn cau mày, trên trán đều là mồ hôi, biểu tình khó nhịn, "Ca ca bắn bên trong...... Sinh hài tử cho ca ca được không?"

Gia Ý vô thức gật đầu, chỉ muốn hắn bắn ra, sao còn nghiêm túc nghe được hắn nói gì, "...... Bắn vào....... A......"

Tạ Yến nhắm mắt lại, hung hăng thao mấy trăm cái vào sâu bên trong, sau đó đột nhiên thẳng lưng, gân xanh trên côn thịt nhảy lên, quy đầu trướng lớn, theo tiếng gầm nhẹ, lượng lớn tinh dịch đặc sệt dồn dập mãnh liệt bắn vào cung khẩu kiều nộn, cho đến khi xe ngựa sắp dừng mới kết thúc.

Gia Ý bị nóng đến run rẩy, mềm oặt nằm trên vai Tạ Yến, bụng nhỏ chậm rãi phồng lên, tinh dịch đều bị côn thịt ngăn lại ở bên trong.

"Thật nhiều......" Nàng thở phì phò vô lực đấm hắn một cái, nhỏ giọng oán giận, "Lát nữa thiếp làm sao xuống đây...... Đều tại chàng......"

Tạ Yến hôn tay nhỏ của nàng, trêu đùa, "Đợi lát nữa ca ca ôm nàng xuống....."

"Hừ, chàng là đại phôi đản!"

Xe ngựa cuối cùng dừng ở cửa chủ điện của Minh Hòa Cung, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hoàng Thượng vẻ mặt sung sướng ôm Gia Tu dung xuống xe vào nội điện.

Hàm Chi còn tưởng rằng chủ tử nhà mình xảy ra chuyện gì, vội vàng muốn đi theo hầu hạ lại bị Thường Hỉ An giữ lại, thâm ý nói, "Hàm Chi cô nương, vạn tuế gia cùng nương nương sợ là không cần cô nương hầu hạ....."

Nhìn Hàm Chi mặt đỏ bừng lui xuống, Thường Hỉ An mới đi thay quần áo, canh giữ ở bên ngoài.

Ai, dọc theo đường đi còn có ai không nghe thấy động tĩnh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro