Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai ở thành phố B? Cầu cứu trợ!!!"

Sáng chủ nhật, đương trong kì nghỉ lễ, trong nhóm chat của bốn người Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Sư Tử chợt phát lên một tin nhắn, mà người gửi chính là Vũ Đại Song Tử.

"Đại minh tinh cậu có chuyện gì?"

Tống Bạch Dương là người xem đầu tiên, cũng là người đầu tiên trả lời.

Song Tử: "Người làm về quê ăn Tết hết rồi, không có ai nấu cơm."

Bạch Dương: "Cậu tự mình nấu."

Kim Ngưu: "Tớ đang ở thành phố B. Nhà có sẵn đồ không?"

Sư Tử: "Ăn mì gói?"

Vũ Đại Song Tử một bên mặt mũi thâm trầm. Cậu đã ăn mì gói được cả một tuần rồi. Nhìn thấy tin nhắn của Trương Kim Ngưu liền mừng rỡ.

Song Tử: "Có, cái gì cũng có. Mau tới giúp tôi!!!"

Sư Tử: "Tôi cũng muốn tới xem nhà đại minh tinh."

"Liền tới."

Song Tử soạn xong tin nhắn gửi đi, cũng tắt điện thoại.

Trương Kim Ngưu và Mộc Kỳ Sư Tử hẹn nhau tại một điểm. Nhà Kim Ngưu có xe, còn vừa lĩnh được bằng lái thì hào hiệp lái xe đến đón Sư Tử. Bọn họ vừa hay đều ở thành phố B, đi lại không mất nhiều thời gian.

Xe dừng trước cổng nhà, đợi một lúc, Vũ Đại Song Tử trực tiếp ra mở. 

"Song Tử, là tiền lương của cậu nhiều hay là vì cậu rất giàu?"

Trương Kim Ngưu và Mộc Kỳ Sư Tử đều là lần đầu tiên tới nhà của Song Tử, không khỏi bị sự hào nhoáng của bên trong đánh sụp. Không nghĩ tới Vũ Đại Song Tử lại có thể là ở trong hào môn.

Song Tử ở một mình, nhà lớn hàng ngày có thuê người. Nhưng vì là dịp nghỉ Tết, người làm đều được cậu cho nghỉ. Nhưng lúc trước khi cho tất cả người làm về nhà ăn Tết, cậu lại không nghĩ tới vấn đề ăn uống. Mấy ngày ở nhà úp mì, cậu xác định còn đường làm minh tinh của mình không thể ăn uống tạm bợ như vậy. Nhưng chính bản thân mình lại không biết nấu ăn, lên mạng tìm hiểu cũng nấu không nổi. 

Kim Ngưu mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bên trong thực phẩm quả thực có rất nhiều. Đúng là không thiếu thứ gì. Tùy tiện nấu mấy món cũng đã bày ra một bàn cơm đầy đủ, thịt rau đều đủ. 

Song Tử lâu ngày không ăn ngon, nhìn thấy một bàn màu sắc như vậy, bụng đói cồn cào đã không ngần ngại ngồi xuống ăn. Ăn tốc độ rất nhanh, tưởng chừng như người đã bị bỏ đói lâu ngày. 

... 

Vũ Đại Song Tử bàn bạc công việc với trợ lý của mình, lúc xuống nhà đã thấy Mộc Kỳ Sư Tử ở trong bếp nấu cơm. Sau buổi Trương Kim Ngưu cùng Mộc Kỳ Sư Tử tới đây giúp cậu chuẩn bị bữa cơm, Mộc Kỳ Sư Tử cứ như vậy trong suốt một tuần đều tới phụ giúp cậu. Trương Kim Ngưu phải cùng Trương Cự Giải trở nhà cha mẹ ở thành phố Z, ngồi máy bay mất mấy tiếng nên không thể tới nữa.

Vũ Đại Song Tử cân nhắc một lúc rồi cũng quyết định xắn cao tay áo vào bếp giúp cô. Mộc Kỳ Sư Tử nấu canh. Song Tử trước đây ở cùng cha mẹ đã được dạy qua loa, đại khái biết được cách rửa sạch rau. Trước hết cũng có thể giúp Sư Tử rửa rau.

Sư Tử đem rau Song Tử đặt trên thớt thái. Thái có chút ẩu nhưng không sao cả, vẫn có thể cho vào miệng ăn. Vũ Đại Song Tử đứng bên cạnh cô, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn. Trong phòng bếp là một mảnh im lặng , chỉ tồn tại duy nhất tiếng cạch cạch do dao kéo tạo nên. Tính cách hai người không hợp nhau lắm, thành ra lại không thể nói nhiều chuyện. Nhưng mà, không khí giữa hai người so với mọi khi hình như còn trầm lắng hơn.

Rau đều đã được thái xong, còn bổ sung thêm một ít củ cải. Nhưng thái vài lần lại càng không ổn, lưỡi dao sắc bén mấy lần đều muốn đưa vào ngón tay. Song Tử muốn đoạt dao thay Sư Tử, lại nhớ ra bản thân không biết phương diện này...

Trong lúc đợi canh nấu xong còn xào thêm cả thịt bò. 

"Thịt thái nhỏ như vậy sao?"

Vũ Đại Song Tử nhìn thịt bò được thái nhỏ đến mức khó có thể tin nổi, sau đó cho vào trong chảo xào.

"Đúng vậy, cậu chưa từng thấy sao?"

Mộc Kỳ Sư Tử nghi hoặc hỏi. Đây không phải là món quen thuộc à? Ma Kết cũng thường hay nấu cho cô ăn.

"Chưa từng."

Vũ Đại Song Tử thành thực lắc đầu. Nhớ tới hình như từ trước tới nay, bữa cơm nếu có thịt bò thì luôn là bò bít tết, người làm chưa từng làm mấy món thi vị như thế này. Quả thực trong tuần này, lối ẩm thực của cậu được mở ra không ít.

"Đúng rồi, những món mấy hôm trước cảm thấy thế nào?"

Sư Tử chợt nhớ ra, hỏi. Mấy ngày vừa rồi vì có giao hẹn với Song Tử, cứ thường niên đến nấu cơm, nấu xong sẽ bày biện trên bàn rồi trở về nhà, cũng không để ý tới Song Tử có phản hồi gì.

"Ăn không hợp lắm..." Vũ Đại Song Tử chần chừ rồi mới bổ sung thêm. "Nhưng không có vấn đề gì, còn tốt hơn mì gói nhiều."

"Cậu khó ăn vậy à?"

Sư Tử tặc lưỡi, còn nói ăn không hợp. Đây đều là những món thường ngày cô hay ăn. Kể cả quãng thời gian ra nước ngoài học tập cũng thường xuyên nấu.

"Thật vậy sao? Mẹ tôi cũng bảo tôi rất khó chiều."

Vũ Đại Song Tử nhớ tới mẹ mình lúc trước nấu rất nhiều món ăn, nhưng cậu vẫn thường bỏ qua. Đơn giản là vì ăn không hợp miệng. Từ lúc ra ngoài ở riêng, thuê người làm, bọn họ vẫn luôn nấu món Tây cho cậu, ăn cũng rất tốt. Nếu không phải có những ngày này, cậu cũng không nhận ra. Bỗng nhiên nhớ tới cơm mẹ nấu...

"Mẹ cậu nói rất đúng nga."

Mộc Kỳ Sử chợt bật cười. Cảm giác giống như một đứa trẻ khó chiều.

"Ăn thử xem có hợp hay không?"

Thịt xào một lúc đã chín, Mộc Kỳ Sư Tử tùy tiện gắp một miếng thịt nhỏ đưa lên thổi qua loa mấy cái hướng Song Tử đưa đến.
Vũ Đại Song Tử bị chuỗi hành động này của Sư Tử làm cho nhất thời ngơ ngẩn. Nhìn miếng thịt nhỏ thơm phức trước mắt, không thể không nếm thử. Thịt bò xào đơn giản, hương vị lại đặc biệt ngon miệng. 

"Ừ. Ăn rất tốt."

"Được."

Mộc Kỳ Sư Tử nhận được phản hồi tốt, vui vẻ tiếp tục xào thịt bò thêm một lúc. 

Từ lúc bước vào phòng bếp, Vũ Đại Song Tử tầm nhìn vẫn luôn dừng lại trên người của Sư Tử. Nhìn bộ dáng thành thục nấu cơm của cô, trong tâm trí bỗng chốc mong muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy khung cảnh này, ngày ngày có người nấu cơm cho mình.

Cơm nấu xong bày biện trên bàn đầy đủ, Mộc Kỳ Sư Tử định trở về lại bị Vũ Đại Song Tử giữ lại, nói muốn cùng cô dùng cơm. Sư Tử nhớ tới ở nhà không có ai, anh trai Xử Nữ cùng chị gái Ma Kết vẫn ở nhà cha mẹ chưa trở lại. Suy nghĩ một lúc cũng quyết định ở lại cùng Song Tử dùng bữa.

Cơm nước xong xuôi, Vũ Đại Song Tử rửa bát. Trời cũng vừa lúc đổ mưa. Mưa ban đầu còn nhỏ, Mộc Kỳ Sư Tử vốn muốn đợi ngớt mưa rồi sẽ trở về lại không ngờ đến mưa không những không ngớt mà còn to hơn, mưa cực kì lớn! Thời tiết thế này nhất thời khiến Sư Tử không biết phải làm thế nào trở về.

Vũ Đại Song Tử rửa xong bát, ra ngoài lại thấy Sư Tử đang trông ngóng ra ngoài cửa, có vẻ như đang đợi trời hết mưa. Nhìn ngoài trời mưa tầm tã, cậu bỗng nhiên muốn trời cứ thế mưa không ngừng.

"Muộn rồi, cậu ở lại đây một đêm. Sáng mai trở về."

"Không phiền cậu sao?"

Sư Tử nhất thời không nghĩ ra biện pháp khác. 

"Vậy tôi có thể ngủ ở đâu? Sô pha nhà cậu rất rộng nha, tôi cũng không ngại."

Vũ Đại Song Tử tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng buông ra quyết định khiến Sư Tử không thể ngờ tới.

"Giường của tôi rất rộng, có thể nằm được hai người."

"Nếu cậu lo ngại tôi có thể ra sô pha." Nhưng tôi sẽ không tình nguyện ra sô pha.
Song Tử nhận được ánh mắt nghi ngại của Sư Tử còn cam đoan thêm một câu.

"Haha... Tôi cũng không cam tâm để minh tinh ngủ trên sô pha."

Mộc Kỳ Sư Tử có chút không đành lòng, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn. Lần trước cùng với Kim Ngưu đến đây đã thăm thú một vòng. Đối với lời nói của Vũ Đại Song Tử, cô không thể phủ định. Giường của Song Tử thật sự rất lớn, không nói đến hai người, thậm chí còn có thể nhét thêm người thứ tư.

Buổi tối, Vũ Đại Song Tử ngồi trên giường xem TV, Mộc Kỳ Sư Tử ở phía dưới chân nghịch điện thoại. Không gian yên ắng, TV bỗng nhiên tắt ngúm, đèn cũng vụt tắt theo. Đêm tối mưa gió, ngôi nhà lớn của Vũ Đại Song Tử sập điện. Kiểm tra nguồn cầu dao điện, không có vấn đề gì, cũng không ai biết cách sửa chữa. Tất cả đều được ném ra cho ngày hôm sau giải quyết.

------------------------------------------------------

Vote và Follow tớ nào!!!!(≧◡≦)

Sau đó thế nào...????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro